Mình chắc là mình không phải lòng anh ấy mà, chỉ là bị mê hoặc thôi; đó không thể là tình yêu.
Emily dành cả một nửa buổi tối để tự chối đây đẩy một điều đã quá rõ ràng với cô trong suốt thời gian dài vừa qua. Và khi cô từ bỏ việc cố phủ nhận điều đó, cô thử suy nghĩ khác.
Được rồi, mình có thể - thích anh ta nhiều hơn là mình nên thế, nhưng nó sẽ chẳng dẫn mình đến đâu cả, cho nên cách tốt nhất là quên đi thôi.
Nghe có vẻ hay hơn. Cô rất giỏi quên đi một chuyện gì đó. Cô đã quên - thực sự gần như lãng quên - những trận đòn bạo lực đã phá hỏng những ngày thơ bé. Chắc là cô cũng có thể làm thế với cảm xúc mê muội ngốc nghếch người anh họ của mình, Nikolaos chứ?
Emily thở dài, và nhắm mắt lại. Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng quên đi nếu như anh chưa từng hôn cô, chưa từng khiến cho sự nhức nhối cháy bỏng trong cơ thể của cô bùng nổ và đến giờ vẫn còn âm ỷ. Cô tự nhủ phải ngủ đi vì ngày mai còn cả một lượng công việc đồ sộ, và cô sẽ không bao giờ có thể hoàn thành nếu như vừa làm vừa gật gà gật gù.
Cuối cùng thì cô cũng chập chờn ngủ được vài giờ trước khi bình minh đến. Cô thức dậy ngay lúc mặt trời đang từ từ nhú lên, vừa ngáp vừa bước chân trần ra phiá cửa sổ với cặp mắt trĩu nặng.
Cô đã tự chọn cho mình một căn phòng nhìn ra khu cảng nhỏ ở Paphos. Vào lúc này, khi cô đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu những tia sáng long lanh xuống mặt nước ở bến cảng, cô có thể nhìn thấy những người đàn ông đang kiểm tra lưới và các thiết bị, sẵn sàng ra khơi trên con tàu đánh cá. Những chiếc bàn được đặt bên cạnh bờ biển, sẵn sàng cho bất cứ ai muốn thưởng thức bữa sáng của mình trong ánh mặt trời ấm áp. Xa xa ngoài bến cảng, biển yên bình, trời quang đãng phản chiếu xuống mặt nước trong vắt một màu xanh thiên thanh. Sự tĩnh lặng chỉ bị phá vỡ bởi đôi chiếc thuyền nhẹ lướt để lại những vệt dài vàng óng khi mái chèo nhè nhẹ khua, chạm vào những tia nắng lấp lánh.
Emily cảm thấy cảnh vật thanh bình đang chầm chậm xoa dịu hệ thần kinh căng thẳng của cô. Trong một động thái thúc giục bất chợt, cô nhanh chóng tắm rửa thay đồ, rời khỏi khách sạn và tản bộ về phía cảng.
Trời vẫn còn rất sớm và chỉ có một số khách lai vãng. Cô ngồi xuống một chiếc bàn, gọi một tách café, rồi mơ mộng nhìn ra xa khơi. Rồi thì cũng đến lúc tách café được uống hết, cô miễn cưỡng quyết định đã đến lúc phải trở về khách sạn. Cô có rất nhiều việc phải làm, không thể cứ ngồi đây và nghĩ ngợi mông lung.
Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì chợt nhận ra có ai đó đang nhìn mình. Và nhìn một cách có chủ ý. Emily quay đầu lại để tìm xem ai đang theo dõi, ánh mắt cô dính chặt vào một người phụ nữ tóc đen ngồi cách đó mấy bàn, tuổi đã trung niên nhưng bà vẫn rất đẹp.
Vì lý do nào đó, cô hoàn toàn chắc chắn đó chính là người phụ nữ đã nhìn chằm chằm vào cô và Nikolaos trước đây, vào cái đêm cô đến Paphos. Nhưng bà ấy là ai? Và bà ấy muốn gì?
Emily đã quyết lần này nhất định cô sẽ không để bà ấy có cơ hội chạy trốn nữa. Cô đang định sẽ đi thẳng đến đó và hỏi cho rõ chuyện gì xảy ra.
Nhưng trước khi cô kịp rời khỏi ghế thì người phụ nữ đã đứng dậy tiến về phía bàn Emily.
“Tôi có thể ngồi chứ?” chất giọng bà ấy rất đẹp và trầm ấm.
“À vâng, tất nhiên là được”, Emily trả lời, lòng đang tự hỏi tất cả chuyện này là sao.
“Cô là Emily Peterson đúng không?”, bà hỏi.
“Làm sao bà biết tên tôi?”, Emily thắc mắc.
“Tôi hỏi vài người trong khách sạn. Họ cho tôi biết về cô. Cô là con riêng của vợ Dimitri, và cô đến Paphos này để tiếp nhận khách sạn của ông ấy”.
Giờ thì Emily bắt đầu cảm thấy có chút khó chịu. Cô không thích người lạ nhúng mũi vào chuyện riêng tư của mình.
“Sao bà lại có hứng thú với tôi?”, cô nhăn mặt.
“Bởi vì đã có vài lần tôi nhìn thấy cô đi cùng với... với Nikolaos. Và tôi muốn... tôi cần... cô giúp tôi”.
Người phụ nữ có chút ngập ngừng khi nhắc đến tên của Nikolaos, hình như bà cảm thấy thật khó khăn để thốt ra cái tên đó. Trái tim Emily bất chợt chùng xuống. Dự đoán ban đầu của cô chắc chắn là đúng; người phụ nữ này, cho dù lớn tuổi hơn Nikolaos, nhưng bà hẳn là người tình cũ của anh. Có phải bà nghĩ rằng cô đang bước vào thế chỗ của bà ấy? Chuyện này có khi nào chuyển biến xấu không đây?
“Coi nào”, Emily trả lời chắc nịch, “tôi không biết là bà muốn gì nhưng tôi chắc chắn là không thể giúp bà được”.
“Nhưng cô phải giúp tôi”, người phụ nữ khẩn khoản. “Phải có ai đó giúp tôi. Tôi không thể cứ tiếp tục thế này thêm được nữa”. Và rồi, bà bắt đầu khóc, không tạo thành tiếng mà chỉ là những giọt nước mắt lăn tròn lặng lẽ trên gương mặt.
Emily nhanh chóng rút một chiếc khăn tay từ trong túi của cô và đưa cho người phụ nữ. Bà lau khô đôi mắt đẹp, to và đen láy, rồi nhìn vào Emily.
“Tôi xin lỗi - tôi không định làm thế. Chỉ là tôi quá tuyệt vọng khi không thể đến gần Nikolaos, và tôi đã hi vọng rất nhiều... là... uhm... là cô sẽ...”
“Không”, Emily run run cắt ngang. Giờ thì cô không thể giải quyết với một trong số những người tình cũ của Nikolaos. “Không, tôi không thể... tôi sẽ không làm thế. Nếu như bà muốn gặp Nikolaos thì hoàn toàn đơn giản. Chỉ cần đến khách sạn và yêu cầu một cuộc hẹn với anh ấy”.
“Nó sẽ không chịu gặp tôi đâu”, người phụ nữ buồn rầu.
“Thế thì tôi xin lỗi, nhưng tôi thực sự không biết phải giúp gì được cho bà”.
“Nói với nó”, bà khẩn khoản. “Tôi đã thấy hai người đi bên nhau và chỉ cần nhìn cô là tôi biết cô rất gần gũi với nó. Hãy cố thuyết phục nó gặp tôi, chỉ vài phút cũng được mà”.
“Tôi không thể can thiệp vào đời tư của anh ấy”, Emily đáp trả trong vô vọng, chỉ mong người phụ nữ này đi đi, và để cho cô yên. “Anh ấy ghét điều đó. Nếu như bà có vài cuộc cãi cọ với anh ấy, nếu bà muốn hai người quay lại với nhau, thì bà thực sự sẽ phải tự làm điều đó”.
“Trời đất! Cô nghĩ tôi là ai thế?”, người phụ nữ chán nản. “Một người tình cũ ư? Tôi là Eléni Stanton. Tên tôi đã từng là Eléni Konstantin - tôi là mẹ của Nikolaos!”
Emily nhìn chăm chú vào người phụ nữ trung niên này một lúc lâu, hoàn toàn choáng váng. “Bà là... mẹ... mẹ của anh ấy ư?”, cô cuối cùng cũng ráng thốt ra được với giọng hoàn toàn run rẩy.
Eléni nhìn thẳng vào cô với đôi mắt đen mà giờ thì Emily đã nhận ra là nó giống hệt con trai bà. “Cháu chắc là biết tôi chứ? Cháu có biết chuyện tôi đã rời bỏ Nikolaos và cha nó hai mươi năm về trước đúng không?”
“Vâng”, Emily thấp giọng. Và rồi cô bất chợt giận dữ, “Làm sao cô có thể làm như thế được?”
“Tôi không có sự lựa chọn nào khác”, Eléni trả lời đơn giản. “Tôi đã gặp Alex, phải lòng anh ấy, và rồi tôi lạc lối. Tất cả những chuyện khác đều không là gì cả; tôi hoàn toàn bị mê muội vì anh ấy, tôi đã có thể từ bỏ bất cứ điều gì, đi bất cứ đâu, chỉ cần được ở bên anh ấy. Cách mà tôi cảm nhận về anh ấy khiến cho tình yêu với Dimitri bỗng chốc như trò chơi trẻ con, và tôi cũng biết tôi không hề yêu người chồng của mình chút nào. Lẽ ra tôi không nên cưới người đó; tôi đã khiến cho cả hai đều đau khổ”.
“Nhưng... Nikolaos”, Emily nói gần như là buộc tội. “Cô chắc chắn phải rất yêu anh ấy chứ”.
“Tất nhiên là thế. Nó là đứa con duy nhất của tôi. Tôi đã muốn đưa nó đi cùng, nhưng Alex không để tôi làm vậy. Anh ấy nói mất đi người vợ đã là quá tệ cho chồng tôi rồi, điều đó sẽ giết anh ấy nếu mất luôn cả đứa con trai nữa. Quyết định bỏ lại Nikolaos là điều khó khăn nhất mà tôi đã từng làm trong cuộc đời này, nhưng tôi biết là Yannis, cha của Nikolaos, cần nó hơn tôi”. Môi Eléni mím lại thành một đường thẳng đau đớn. “Tôi đã phải trả giá vì điều đó trong suốt ngần ấy năm”, bà cay đắng. “Tôi biết là Nikolaos sẽ hận tôi trong một thời gian dài, nhưng tôi luôn mong là lúc nó trưởng thành, khi trải nghiệm một tình yêu quá cuồng nhiệt với ai đó và hiểu ra mọi chuyện, nó sẽ thông cảm, có thể là sẽ tha thứ cho tôi. Nhưng rốt cuộc thì nó vẫn hận tôi, vẫn từ chối không muốn có bất kỳ liên lạc nào với tôi hết”.
“Tất nhiên là anh ấy phải làm thế rồi”, Emily lạnh nhạt. “Con trai cô không hề biết cái gì gọi là tình yêu; anh ấy thực sự ghê tởm nó. Anh ấy đã chứng kiến nó phá hỏng gia đình mình, và chỉ thấy tình yêu như một năng lượng huỷ diệt. Bản thân anh ấy chỉ muốn kết hôn vì thực chất anh ấy muốn những đứa trẻ; chứ không phải là một người vợ để yêu thương”. Cô ngừng lại một chút ở đây, nhận ra rằng cô đã nói nhiều quá mức cần thiết.
Eléni đã trở nên trắng bệch. “Tôi không hề biết tôi đã khiến nó trở thành như vậy”, bà thều thào.
Trái tim Emily vặn xoắn lại trong sự đồng cảm. “Coi nào”, Emily lúng túng, “cháu thật sự không biết cháu có thể làm gì. Nhưng nếu cháu có cơ hội, cháu sẽ giúp cô bằng bất cứ giá nào. Đó là tất cả những gì cháu có thể hứa với cô thôi”.
“Tôi thật sự biết ơn vì điều đó”, Eléni nhỏ nhẹ. “Và tôi cũng rất xin lỗi nếu như đã làm cháu xấu hổ và gây khó khăn cho cháu, khi nói với cháu như thế này. Chỉ là vì khi tôi nhìn thấy cháu và Nikolaos ở bên nhau... cách nó nhìn cháu...”
“Anh ấy không có nhìn cháu theo bất kỳ cách đặc biệt nào cả”, Emily ngay lập tức xen vào.
Eléni nhìn cô khó hiểu. “Tôi chắc là nó đã làm thế mà”.
“Không, cô nhầm rồi”, Emily khăng khăng. Cô đẩy ghế ra khỏi bàn. “Cháu phải trở lại làm việc”, cô nói với giọng khá gấp gáp.
“Làm ơn chờ đã, để tôi cho cháu địa chỉ và số điện thoại của tôi”, Eléni nói. “Một người bạn của Alex đã cho tôi mượn căn hộ để nghỉ mát, chỉ ngay ngoại ô Paphos thôi”. Bà nguệch ngoạc vài chữ lên mẩu giấy và đưa nó cho Emily.
Sau một khắc do dự, cô cầm lấy. Và nhìn vào Eléni. “Cô và Alex”, cô ngập ngừng, “hai người vẫn... cảm thấy yêu như ngày đầu chứ?”
“Đúng vậy”, Eléni đáp ngay. “Alex là tất cả cuộc sống của tôi; tôi yêu anh ấy tha thiết”. Bà nở một nụ cười yếu ớt. “Và anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi thường xuyên đến mức khiến tôi phải tin anh ấy”.
Emily chợt nhói đau vì ghen tị. Nó sẽ tuyệt như thế nào, khi yêu một người đến vậy chứ? Và được yêu lại một cách trọn vẹn?
“Thế nên cô không hối tiếc đã từ bỏ quá nhiều, chỉ để được ở bên ông ấy?” cô không kìm lại được hỏi tiếp, dù biết là không nên hỏi những chuyện quá riêng tư, nhưng cô rất muốn được biết nhiều hơn nữa, bởi cô không hề có chút kinh nghiệm nào về mối quan hệ mãnh liệt như thế.
“Tất nhiên là có chứ”, Eléni trầm giọng. “Tôi biết rời bỏ gia đình mình là một việc làm cực kỳ kinh khủng; tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì điều đó. Nhưng tôi không thể không đi. Tất nhiên là tôi muốn mọi thứ, cả gia đình và Alex, nhưng không được vậy, Chúa tha tội cho tôi, tôi đã chọn Alex. Tôi biết đó là một quyết định rất ích kỷ, và vì thế tôi đương nhiên là đã bị tách rời khỏi con trai mình mãi mãi. Nikolaos mang dòng máu Cyprus trong tim - gia đình là toàn bộ với nó, và tôi đã huỷ hoại phần quan trọng nhất của gia đình ấy rồi”.
Emily chợt rùng mình và mong ước cô sẽ không bao giờ phải lựa chọn như thế. “Cháu rất vui vì cô đã đến nói chuyện với cháu”, cuối cùng cô nói với một giọng rất khẽ.
“Hãy nhớ liên lạc với tôi nếu như cháu có cách nào giúp tôi gặp Nikolaos nhé”, Eléni nài nỉ.
“Vâng, cháu hứa”. Cô đứng dậy. “Cháu sợ là giờ thì cháu thật sự phải đi rồi”. Cô đưa tay ra cho Eléni chạm nhẹ. Và rồi Emily nhanh chóng quay bước bởi cô cảm thấy khó khăn khi nhìn lâu vào đôi mắt đen giống hệt của Nikolaos ấy, chỉ là mỏng manh hơn, thống thiết và yếu đuối theo cách mà Nikolaos không bao giờ thể hiện.
Emily bước về khách sạn trong tình trạng bàng hoàng. Đây là điều cuối cùng mà cô mong nó xảy ra, gặp gỡ với mẹ của Nikolaos. Và nỗi buồn trong ánh mắt bà ấy. Eléni có thể tìm thấy một kiểu hạnh phúc nào đó với Alex Stanton, người tình Mỹ và giờ là chồng của bà nhưng quyết định bỏ lại gia đình chắc chắn đã giết chết một phần trong bà. Thêm vào đó, sự ghẻ lạnh của đứa con trai rõ ràng là điều mà bà ấy không thể chịu đựng thêm được nữa.
Thở nhẹ ra, Emily tự biết rằng cô có rất ít cơ hội để giúp bà ấy. Cô hiểu rõ tính bảo thủ cứng đầu không chịu thay đổi quan điểm của Nikolaos về những chuyện hiển nhiên, và hoàn toàn chắc chắn trong đó bao gồm cả thái độ đối với mẹ anh. Cũng như những người đàn ông Hi Lạp khác, niềm kiêu hãnh của anh rất lớn. Anh sẽ không bao giờ chịu thừa nhận sự tổn thương trong lòng vì những tai nạn trong quá khứ cả. Thêm vào đó, anh còn là người kiên quyết bảo vệ gia đình khỏi bất cứ nguy cơ đe doạ nào, và tránh xa những người có thể tổn hại đến nó. Cho dù đó là mẹ của anh.
Thời gian còn lại trong ngày cô mang một bộ mặt phiền muộn và chỉ tập trung được một nửa vào công việc. Cô cảm thấy cần một ai đó để tâm sự, và suýt nữa thì đã gọi cho dì Anna của Nikolaos. Dì ấy thật sự là một người phụ nữ tốt bụng và biết thấu hiểu, hơn nữa dì cũng ấy là em gái của Eléni. Nhưng rồi Emily nhớ ra rằng dì Anna đang sống tại biệt thự của Nikolaos, và rõ ràng là rất thích thú với cậu cháu trai của mình. Dì hiển nhiên là đã chọn ủng hộ phía nào trong cái gia tộc chia rẽ này, và có thể sẽ không hài lòng chút nào khi biết Eléni đã quay về Cyprus. Dù sao, nếu dì Anna có thể giúp ích được gì, Eléni chắc chắn sẽ tự liên lạc với dì ấy chứ nhỉ?
Thỉnh thoảng trong suốt buổi chiều, Emily lại thấy mình hướng về phía văn phòng của Nikolaos, định sẽ bắt anh phải đối mặt với cái tin là mẹ anh đang ở đây, và bà muốn gặp anh. Rồi cô bất chợt dừng lại trước khi chạm vào cánh cửa phòng anh, lo sợ phản ứng của anh khi biết rằng cô đang nhúng mũi vào những chuyện mà anh cho là không phải việc của cô. Nhưng cô đã hứa với Eléni...
Emily ngủ chập chờn đêm đó và thức dậy rất sớm vào sáng hôm sau với đầy quyết tâm. Cô sẽ nói chuyện với Nikolaos; anh phải biết là mẹ anh đang ở Cyprus và tha thiết mong được gặp anh.
Cô đến đứng ngay trước cửa phòng anh và nhận ra rằng chân cô bắt đầu run. Bực bội với sự hèn nhát của chính mình, cô tự ép phải gõ thật mạnh lên cánh cửa, rồi đi thẳng vào trong mà không chờ được mời.
Ngay khi ánh mắt đen của Nikolaos chiếu vào mặt cô, sự tự tin cuối cùng trong cô sụp đổ. Sáng nay anh trông có vẻ hằn học như thể anh đã biết lý do vì sao cô ở đây, mặc dù cô biết điều đó là không thể.
“Gì thế?”, anh hỏi cộc lốc. “Một rắc rối à?”
“K-không... uhm..., đó... không thực sự, n-nhưng...”, cô lắp bắp.
Anh đặt cây bút xuống. “Cô muốn nói lại từ đầu chứ?”
Emily nuốt xuống khó khăn, và hiểu là cô thậm chí còn không thể thốt ra tên của Eléni. Cô thực sự không đủ can đảm. Thay vào đó, cô loanh quanh tìm lý do chống chế cho việc có mặt ở đây.
“Tôi muốn nói với anh về... về những kế hoạch tương lai”, cô nói khá lủng củng.
Nikolaos nhướng một bên mày sậm. “Có phải cô thấy tôi đáng sợ đến mức viễn cảnh thảo luận những kế hoạch cùng tôi cũng khiến cho cô lúng túng đến vậy ư?”
“Tôi không có lúng túng”, Emily tức tối, hoàn toàn quên rằng cách đây vài phút thì đúng là cô đã như thế.
Nikolaos ngồi lại vào ghế. “Vậy thì ngồi xuống đi, và nói cho tôi nghe về những kế hoạch coi nào”.
Emily tự bảo mình là cô sẽ nói với anh về mẹ anh sớm thôi, rất sớm, nhưng không phải là hôm nay. Sáng nay, cô sẽ thảo luận với anh về những kế hoạch trong tương lai của mình.
“Tôi đã xem qua sổ sách đặt phòng vài năm gần đây”, cô bắt đầu, “và không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng chúng ta luôn hết phòng trong mùa hè nhưng lại có một số chỗ trống trong thời điểm không phải mùa du lịch chính”.
Nikolaos gật đầu. “Chuyện đó xảy ra với hầu hết các khách sạn mà”.
“Tôi đã cố nghĩ ra cách để thu hút khách trong những lúc ế ẩm”, Emily tiếp tục với sự hào hứng gia tăng. “Và tôi đã nảy ra ý tưởng mà theo tôi nghĩ thì nó có thể có hiệu quả. Rất nhiều người tổ chức lễ kỷ niệm cuộc hôn nhân của họ bằng một chuyến du lịch nghỉ mát. Đặc biệt nếu như đó là một dịp trọng đại, ví dụ như đám cưới bạc hay vàng[15] chẳng hạn. Uhm, tại sao chúng ta lại không chào mời họ đến đây nhỉ? Rõ ràng Cyprus là hòn đảo của tình yêu, một địa điểm lý tưởng cho kỳ trăng mật thứ hai đó. Tôi nghĩ chúng ta có thể cung cấp một gói dịch vụ đặc biệt cùng những thứ đi kèm như một căn phòng đầy hoa với khung cảnh lãng mạn, một chiếc bánh kỷ niệm, ưu đãi từ nhân viên phục vụ và tất nhiên là những chuyến đi thăm các danh lam thắng cảnh của địa phương có gắn liền với Nữ thần Tình yêu Aphrodite nữa. Chúng ta có thể quảng cáo cho nó như một tuần lễ lãng mạn, và làm mọi thứ cần thiết để cuộc du lịch của họ trở nên thật sự khác biệt”.
[15] Lễ cưới Bạc: Kỷ niệm năm chung sống thứ hai mươi lăm. Lễ cưới Vàng: Kỷ niệm năm chung sống thứ năm mươi.
“Chúng ta đã tổ chức hầu hết những chuyến tham quan các điểm du lịch địa phương, bao gồm cả những nơi gắn với truyền thuyết về Aphrodite rồi”, Nikolaos chỉ ra. Và khi gương mặt Emily bắt đầu nhuốm sự thất vọng, anh tiếp tục, “Nhưng nếu cô nghĩ cô có thể tạo ra gói dịch vụ đặc biệt đó thì cứ thử bằng mọi cách. Chuẩn bị sẵn sàng đi, chúng ta sẽ thử nghiệm nó vào mùa thu tới, khi các thời hạn đặt phòng của mùa hè kết thúc”.
“Được thôi”, cô đáp đầy hào hứng. “Tôi đã viết sẵn một danh sách những thứ chúng ta có thể cung cấp, trong khách sạn, với chi tiết cụ thể về việc giảm giá. Những gì tôi cần làm tiếp theo là đi thăm những nơi có gắn với truyền thuyết về Aphrodite. Nơi sinh của bà ở Petra tou Romiou[16], Hồ tắm của Aphrodite[17] - ồ, tất nhiên là cả Fontana Aromosa - Suối nguồn yêu thương[18] nữa”.
[16] Aphrodite’s Birthplace: là một mỏm đá lớn ngoài biển ở Paphos, Cyprus. Truyền thuyết rằng đó là nơi sinh của Aphrodite đã khiến cho nó trở thành một điểm du lịch nổi tiếng.
images
[17] Aphrodite"s Bath: địa danh nằm ở AkamasPeninsula, gần Polis, 48 km về phía bắc Paphos. Hồ nằm trong hang động tự nhiên được che bóng dưới một cây sung theo truyền thuyết là nơi Nữ thần Aphrodite đã từng tắm ở đó.
images
[18] Fontana Amorosa hay The Fountain of Love: Suối nguồn yêu thương, theo truyền thuyết là nơi phun ra những dòng nước bùa phép tình yêu của Aphrodite.
“Cái đài đó thực chất chỉ không hơn một cái giếng bùn”, Nikolaos cảnh báo khô khốc.
“Thậm chí những cái giếng bùn cũng có thể lãng mạn, nếu như anh đang cháy trong ngọn lửa tình”, Emily tuyên bố chắc nịch. “Và khi tôi hoàn thành kế hoạch, những vị khách của tôi chắc chắn sẽ đắm mình trong yêu đương nồng nhiệt!”
“Vậy chúng ta sẽ khởi hành vào sáng ngày mai”.
“Chúng ta sẽ đi ư?”, cô nhắc lại đầy ngạc nhiên.
“Hãy chuẩn bị sẵn sàng để ngày mai đi sớm”, anh nói, lờ đi kiểu phản ứng của cô. “Bằng cách đó, chúng ta sẽ tránh được những vụ kẹt xe do khách du lịch đi muộn”.
“Ờ... phải... được”, cô hơi bực bội. Cô hoàn toàn không chắc là cô muốn đi thăm những địa danh của truyền thuyết về Aphrodite với Nikolaos, trong tất cả mọi người, nhưng có lẽ cô không hề được chọn lựa. Dù sao thì, trong suốt khoảng thời gian đó, cô sẽ có thể tìm được một thời điểm thích hợp để nói với anh về chuyện của mẹ anh - nhưng vấn đề là ở chỗ cô không nghĩ ra bất kì lúc nào thích hợp để bàn về chủ đề cá nhân riêng tư nhạy cảm đó cả.
Cô thức dậy trước bình minh sáng hôm đó, và đã sẵn sàng ngay khi những tia nắng bắt đầu le lói trên bầu trời. Nikolaos đã đợi cô trong sảnh, ăn mặc bình thường với quần jeans và áo sơ mi trắng hoàn toàn tương phản với làn da rám nắng và mái tóc đen của anh.
Như vẫn xảy ra dạo gần đây, hình ảnh anh luôn khiến cho trái tim cô đập mạnh đầy khó khăn. Cô thầm cầu mong rằng không có bất kỳ sự xao động nào trong lòng thể hiện ra trên gương mặt cô, Emily cố gắng hít thở chậm khi cô bước đến chiếc xe bên cạnh anh.
Trên đường họ lái xe theo hướng Đông Nam ra khỏi thành phố Paphos tiến về nơi Aphrodite được sinh ra theo truyền thuyết, cô liếc nhanh vài cái về phía anh. Đường nét mạnh mẽ của gương mặt anh đã trở nên quá đỗi quen thuộc với cô, và những bộ thường phục thì chỉ càng nhấn mạnh thêm cho cơ thể dẻo dai cơ bắp. Emily chợt cảm thấy gai ốc nổi lên khắp người và cô biết rõ đó không phải là vì cái lạnh cắt da của buổi sáng.
Con đường chạy dài dọc theo bờ biển, thế nên Emily có thể chiêm ngưỡng những tia sáng mặt trời đầu tiên nhảy múa lấp lánh trên mặt nước. Bầu trời có màu xanh nhạt nhưng sẽ sớm đậm dần lên khi một ngày nắng nóng tuyệt vời đang đến. Những làn khói mờ bao phủ ngọn núi và cả hòn đảo sẽ nằm dài sưởi ấm trong ánh ban mai.
Nikolaos lái xe chậm lại khi con đường ngoặt vào một cái vịnh nhỏ. “Nó đây rồi”, anh nói. “Nơi sinh ra của Nữ thần Aphrodite”.
Một lối nhỏ dẫn xuống cái vịnh phía dưới. Nơi cuối lối đi là một tàng đá lớn, bao quanh bởi những hòn nhỏ hơn. Sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ đá trên biển, để lại một làn bọt trắng dưới những tia nắng ban mai ánh lên một màu vàng rực rỡ.
Emily ra khỏi xe và chậm rãi đi xuống bãi biển. Nikolaos theo sau, và đứng cạnh cô khi cô đá tung đôi sandal để nhúng chân mình vào làn nước mát lạnh. Emily quay lại mỉm cười nhẹ với anh, cô bị quyến rũ bởi những phép màu kỳ diệu của truyền thuyết, một người phụ nữ xinh đẹp hiện lên từ đám bọt giữa biển cả.
“Anh có nghĩ là nó có thật không?”, cô hỏi đầy mơ mộng. “Liệu có đúng là Aphrodite đã tiến bào bờ và sống trên hòn đảo này không nhỉ?”
Nikolaos nhìn cô, và cô tự hỏi rằng liệu có phải chính những tia sáng của buổi bình minh muộn đã khiến cho đôi mắt anh lấp lánh đến thế.
“Đôi khi, con người ta có thể tin vào hầu hết tất cả mọi thứ”, anh đáp nhanh. Và rồi anh quay lưng rời khỏi bãi biển, để lại Emily một mình, không có sự lựa chọn nào ngoài việc bước theo anh.
Trở lại trong xe, họ theo đường về Paphos và lần này ngược lên hướng Bắc về phía Hồ tắm của Nữ thần Aphrodite. Trời đã trở nên ấm áp hơn và Emily mừng vì cô đã mặc một chiếc váy cotton mỏng không tay. Mái tóc cô xoã tung đổ xuống bờ vai như một ngọn thác óng mượt, và chiếc vòng vàng nho nhỏ trên tay cô là món nữ trang duy nhất nổi bật trên làn da khoẻ mạnh đã hơi rám nắng.
Cô biết gần Hồ tắm có một bãi đậu xe và gian lều dành cho khách du lịch, thế nên cô rất ngạc nhiên khi Nikolaos lại lái xe vào một làng chài và dừng lại ở đó.
“Tại sao chúng ta lại đến đây?”, cô hỏi. “Hồ tắm của Aphrodite ở phía xa dọc con đường lúc nãy mà”.
“Không phải cô muốn đến cả Suối nguồn yêu thương nữa à?”
“Đúng”.
“Vì con đường đến đó không đi được xe, nên cách dễ dàng nhất là dùng thuyền”.
“Đi bằng thuyền ư?” Emily hỏi lại, trong giọng cô nhen nhóm một sự thích thú. “Thế thì còn lãng mạn hơn nữa chứ; tôi chắc là những người đến đây trăng mật lần hai sẽ thích đó”.
Nikolaos nhìn hoài nghi, nhưng không nói gì cả. Emily khe khẽ thở dài. Cô cho rằng cô nên ngừng nói về tình yêu và sự lãng mạn, bởi vì rõ ràng Nikolaos không hề hứng thú gì với cả hai thứ đó. Cô có thể hiểu lý do, trong khi cách đây vài tuần, cô còn chưa biết tí gì về chuyện ấy, và bản thân cũng không lấy gì làm thích thú những việc đó.
Có một cái gì đó đã xảy đến với cô từ khi cô đến Cyprus này. Một điều gì đó trong lòng cô đã thay đổi - có lẽ là vĩnh viễn. Từng đầu dây thần kinh Emily run nhẹ, bởi một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu. Nhưng cô không thể trốn tránh nó được nữa. Cô không biết phép màu nào đã làm cô thay đổi - ánh mặt trời ấm áp, hương thơm cỏ hoa, bầu không khí thoải mái và thân mật, những con người đáng yêu hay có lẽ chính là truyền thuyết về Nữ thần Tình yêu Aphrodite. Hoặc đó là do ký ức về bạo lực giữa cha mẹ cô đã biến mất. Và tất cả mọi cảm xúc đó đều gắn liền với Nikolaos, đó mới chính là điều đáng sợ, bởi bên dưới vẻ ngoài dữ dội và lạnh lùng, anh là một người đàn ông đầy gợi cảm. Emily hoàn toàn không ngây thơ khờ dại để không nhận ra rằng Nikolaos có thể dễ dàng phân biệt giữa tình yêu và khao khát, lờ đi một thứ và quyết tâm theo đuổi thứ kia sẽ rất khó khăn, thậm chí là không thể - kháng cự.
Điều đó có nghĩa là cô nên rút ngắn thời gian bên cạnh anh càng nhiều càng tốt, bởi vì mỗi ngày trôi qua cô càng cảm thấy yếu đuối trước anh. Cô lẽ ra không nên đi cùng anh tới những nơi liên quan đến Aphrodite, Nữ thần của tình yêu và sắc đẹp.
Nhưng Emily cũng không muốn tìm cớ để quay về khách sạn. Thay vào đó, cô theo anh xuống bến cảng nhỏ ở Latchi. Và sẵn lòng chui vào con thuyền đang đợi họ.
Một người đàn ông lớn tuổi, da ngăm đen cởi trần, cười toe chào đón anh. Rồi ông khởi động máy và con thuyền từ từ rời xa bến cảng. Mặt trời càng lúc càng rạng rỡ, chiếu sáng những ngọn núi mọc lên sau ngôi làng, và phủ lên những đợt sóng nhỏ một lớp vàng sáng lấp lánh khi con thuyền tăng tốc bỏ lại bến cảng phía sau. Nikolaos hẳn là quen biết chủ nhân chiếc thuyền này, bởi ông hỏi thăm về rất nhiều thành viên trong gia đình Konstantin. Emily ngồi lười biếng lắng nghe chất giọng trầm ấm và tự tin của anh, hoàn toàn không giống với những người đàn ông khác. Cùng lúc đó, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua bờ vịnh cong cong, con sóng xanh vỗ bập bềnh, những ngọn núi nhô lên phía sau với sườn núi được tô điểm những sắc lục đậm nhạt khác nhau của olive, bách, sung, thảo quyết minh[19] và cả cây hạnh. Dường như từng đường nét của hòn đảo đều trở nên thật quyến rũ vào sáng hôm nay, Emily thấy mình vươn dài thoải mái, như thể một phần của sự gợi cảm ấy đã chìm sâu vào mạch máu cô.
[19] Thảo quyết minh: Thảo quyết minh còn gọi là quyết minh, hạt muồng, đậu ma, giả lục đậu, giả hoa sinh, lạc giời. Tên khoa học Cassia tora L. Thuộc họ Vang Caesalpiniaceae. Cây mọc hoang, là loại thảo dược dùng chữa nhiều bệnh.
images
Tiếng động cơ chậm lại, con thuyền đi dọc theo bờ đá nổi. Khu vực này chưa hề được xây dựng để khai thác, bất kỳ ai muốn đi vào bờ thì chỉ cần đơn giản là nhảy xuống chỗ bãi đá.
Nikolaos đi trước, và rồi quay lại đưa tay cho Emily. Cô ngần ngừ giây lát trước khi quyết định để anh ôm lấy cô trong vòng tay cứng rắn vững chắc. Khi cả hai đã lên tới nơi, ông lái thuyền vẫy tay chào họ và hướng mũi thuyền ra khơi. Emily quay lại nhìn Nikolaos đầy cảnh giác.
“Rồi làm sao chúng ta về được đây?”
“Đi bộ”, anh đáp. “Cách tuyệt nhất để khám phá phần đảo này chính là tự đi bộ. Nhưng đầu tiên tôi sẽ dẫn cô tới chỗ Suối nguồn yêu thương.”
Đúng như anh đã nói từ trước, nó không có gì khác một cái giếng bùn cả, nhưng Emily vẫn cảm thấy nơi này thật lôi cuốn. Không gian hết sức yên bình thanh tĩnh; âm thanh duy nhất nghe được là tiếng những chú chim líu lo chuyền cành, tiếng côn trùng dưới đất râm ran. Dải hoa mùa xuân rực rỡ đã tàn, bướm lặng lẽ lượn quanh những bông nở muộn, một cặp thằn lằn vội vã chạy trốn, tránh bước chân của Emily.
“Thật không có gì phải thắc mắc khi Nữ thần đã chọn nơi đây để sống”, cô thốt lên đầy mơ mộng. “Nó thật quá đẹp!”.
“Aphrodite không có thật đâu”, Nikolaos nhắc cô. “Bà ấy chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của con người mà thôi”.
“Uhm, thì trí tưởng tượng của tôi đang bay bổng mà”, vẫn một giọng điệu mơ màng ấy. “Tôi có thể nhìn thấy bà ấy, đang lướt qua những rặng cây, để đến bên người tình của mình...”
“Cô nói cứ như thể cô đang trên đường hẹn gặp người yêu vậy”, anh nhẹ nhàng.
Có gì đó trong giọng nói của anh ngay lập tức mang cô quay về thực tại. “Không, tất nhiên là không rồi”, cô đáp, giọng sắc nhọn hơn cô nghĩ. Dù sao thì đó cũng là một lời nói dối. Emily đã bắt đầu khao khát tình yêu; cô đã không còn sợ điều đó nữa. Ký ức về bạo lực giữa cha mẹ cô dường như mỗi ngày một mờ đi khi cô sống trên hòn đảo xinh đẹp thanh bình này. Và cho dù Nikolaos không hề hay biết về việc anh đã làm, nhưng anh đã chỉ cho cô thấy rằng đàn ông có thể mạnh mẽ nhưng cũng rất dịu dàng những lúc cần thiết. Rằng đàn ông có thể mất lý trí nhưng không cần phải dùng đến bạo lực, không chửi rủa ầm ỹ và làm tổn thương những người bên cạnh họ. Sự khao khát này sẽ được chôn giấu, và nguồn năng lượng dồi dào trong cô sẽ được chuyển sang cho công việc và mối quan tâm với gia đình, thay vì bị đè nén và trở thành thứ huỷ hoại.
Và anh cũng đã chỉ cho cô thấy thế nào là thèm muốn một người. Đó chắc chắn là bài học nguy hiểm nhất của cô, và cũng là một trong những bài học đau đớn nhất. Cô biết thèm muốn Nikolaos là vô vọng; anh không hề có hứng thú với bất kỳ thứ gì cô đề nghị. Nếu như anh có kết hôn thì đó cũng sẽ là một cô nàng đẹp mạnh mẽ và sắc sảo như Sofia, một ai đó có thể thoả mãn anh, khiến cho anh bị cuốn hút chứ không phải là tình yêu, không bao giờ anh đặt mình vào nguy cơ bị đánh cắp trái tim cả. Anh sẽ không bao giờ trở thành nạn nhân của một kiểu tình yêu đầy đam mê cháy bỏng đến không thể kháng cự được như mẹ mình và cuối cùng đánh mất chính gia đình yêu dấu.
“Tôi nghĩ là...”, giọng cô trở nên khô khốc, Emily có gắng thanh lọc cổ họng mình và nói tiếp. “Tôi nghĩ là chúng ta nên quay về Hồ tắm của Aphrodite đi.”
“Tại sao?”, Nikolaos hỏi với giọng trầm trầm, tia nhìn của anh chiếu thẳng vào gương mặt cô.
Emily liếc quanh đầy căng thẳng. Đã quá trễ để nhận ra nơi này hoàn toàn tách biệt. Và đôi mắt đen của Nikolaos đang lấp lánh một thứ ánh sáng mà cô đã từng nhìn thấy vài lần trước đây. Khi anh hôn cô, và muốn làm tình với cô...
“Bởi vì... uhm, vì...”, cô bắt đầu lắp bắp, cảm thấy có gì đó trong mình đang run rẩy.
“Bởi vì cô không muốn ở đây một mình với tôi chứ gì”.
“Tất nhiên là không”, cô nói dối. “Anh không nghĩ là tôi sợ anh chứ?”
Anh tiến thêm một bước gần hơn nữa. “Có lẽ là cô nên thế thì hơn”, anh dịu dàng. Một tia chế giễu hiện lên trong mắt anh. “Tôi thì đang hơi sợ cô rồi đó”, anh nói thêm trong sự ngạc nhiên của cô.
“Tôi ư?” cô lặp lại, hoàn toàn không tin được. “Anh không thể chứ!”
“Tại sao lại không? Khi tôi gần cô, mọi thứ bắt đầu trở nên mất kiểm soát. Và cô biết tôi cảm thấy thế nào mà.”
“Anh không hề thích nó”, Emily đáp với một cái nấc nhẹ.
“Không phải thế”, anh nói. Và tiến gần hơn nữa. “Mà vấn đề ở đây là, tôi thực sự thích điều đó”.
Anh đã gần đến mức có thể hôn lên môi cô.
Và anh đã làm thế. Một nụ hôn mãnh liệt có lẽ đã tiết lộ nhiều hơn những gì Nikolaos muốn.
“Anh đã nói là sẽ không làm như thế nữa kia mà!”, Emily thầm thì run rẩy. “Chúng ta đã thống nhất là chỉ có quan hệ trong công việc thôi”.
“Tôi biết. Vào lúc đó, tôi thật sự chỉ định thế. Nhưng em đã khiến tôi liên tiếp phá vỡ mọi quy tắc của mình. Và... tôi muốn làm thế một lần nữa...”, giọng anh khàn khàn.
Anh hôn cô thêm lần nữa, lâu hơn và sâu hơn. Emily bước lùi lại trong vô thức; tất cả mọi giác quan trong cô đang gào thét đòi cô phải bỏ chạy ngay bây giờ, trước khi anh khám phá ra cô đã đầu hàng, cô đã thầm nhức nhối chờ đợi làn môi anh bao lâu rồi.
“Em không nghĩ đây là ý kiến hay đâu”, cô yếu ớt tìm cách thoát ra.
“Tất nhiên là không. Chúng ta đều biết chuyện này mà.” Tay anh trượt vào mái tóc vàng óng của cô, vuốt ve những lọn mềm mượt và rồi nắm lấy chúng trong tay, giữ khuôn mặt cô kề sát với anh. “Nhưng trong lúc này, tôi không cần quan tâm. Và tôi không thể dừng lại được nữa”, giọng anh khàn đục.
Môi anh bao phủ lên môi cô ngay khi anh còn chưa dứt lời. Những ý nghĩ kháng cự mờ nhạt lướt qua đầu Emily rồi trôi tuột đi mất, sự ấm áp và áp lực từ môi anh đã khiến cô không thể suy nghĩ thông suốt được nữa. Rồi tay anh buông tóc cô ra, trượt xuống làn vải cotton của chiếc váy, lần theo dấu những đường cong cơ thể ẩn bên dưới, lướt qua nhẹ nhàng mà đói khát.
Mọi thứ trong cô đảo lộn hoàn toàn thành một mớ hỗn loạn. Và là một sự hỗn loạn đầy kích thích. Emily run rẩy, cho dù mặt trời đang toả nhiệt và những đốm lửa nhỏ cũng đang cháy râm ran trong mạch máu của cô. Nếu như cô phải trải nghiệm điều này quá lâu, cô sẽ không thể sống thiếu nó được nữa...
Nikolaos ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt anh sáng lấp lánh và hơi thở đang dần trở nên bất ổn.
“Em thật sự rất nguy hiểm”, sự căng thẳng hiện rõ trong giọng nói của anh. “Lẽ ra tôi nên quay lưng lại và tránh xa em thì hơn”.
“Vậy tại sao anh không làm như thế?” Không biết bằng cách nào mà Emily có thể tìm được khả năng thách thức anh.
Ánh mắt họ khoá chặt vào nhau. Và rồi Nikolaos đột nhiên trở nên cực kỳ não nề. “Tôi đã cố. Tôi đã cố. Tôi đã tự bảo mình rằng tôi không muốn một cô nàng người Anh bé nhỏ có gương mặt tái nhợt như em và cái tư tưởng đặc Anh bảo thủ đó. Nhưng tôi đã nhìn thấy làn da em dần chuyển sang màu nâu khoẻ khoắn dưới ánh nắng mặt trời ở nơi này, nhìn thấy em tràn đầy sinh lực như thể nhiệt độ đã sưởi ấm trái tim em, và tôi đã sớm nhận ra rằng dưới lớp vỏ bọc bên ngoài, trong em rất giống tôi, ẩn chứa những ngọn lửa có thể cháy bùng lên khi chúng ta hoàn toàn mất kiểm soát”. Anh kề sát hơn nữa, đến nỗi cô có thể cảm nhận được nhiệt độ toả ra từ cơ thể anh, và biết rằng làn da cô cũng đang rất nóng. “Em có nghĩ rằng tôi nên đi không. Tôi thì nghĩ thế đấy. Nhưng rắc rối là ở chỗ tôi muốn chuyện này quá mức”, anh vội vã dứt lời, và rồi môi anh lại tìm kiếm môi cô, lần này với một cường độ khiến cho cô có thể cảm thấy hơi sợ hãi nếu như không phải cô cũng đang đáp lại với một sự háo hức đáng ngạc nhiên, khiến cho đầu óc cô quay cuồng với ngụ ý về khám phá mới mẻ này.
Anh hôn cô càng lúc càng mất tự chủ, và chính xúc cảm của cô cũng đang tăng vùn vụt lên một tầm cao mới của sự dữ dội. Lần này, những ngón tay của anh không chỉ bằng lòng trượt bên ngoài váy của cô, chúng trượt xuống dưới lớp vải, và Emily chợt thở hắt một cái khi cô cảm nhận được sự đụng chạm đầu tiên của tay anh với làn da trần của mình. Toàn bộ các đầu dây thần kinh của cô lặng lẽ run rẩy và làn da cô bừng bừng khi những ngón tay anh vuốt ve bề mặt mềm mại.
Bàn tay còn lại của anh vén gọn những lọn tóc vàng để đôi môi anh có thể chu du xuống cần cổ của cô. Khoái cảm cuộn xoắn từ đầu đến chân cô và trái tim thì nhảy điên loạn trong lồng ngực.
“Tôi có thể thấy bên trong em đang run rẩy”, Nikolaos thì thầm. “Sâu thẳm trong này, nơi trước kia chưa từng có ai chạm đến”.
“Em đã từng được chạm đến rồi”, Emily lưỡng lự cố chấp, vết tích cuối cùng của niềm tự hào muốn anh biết rằng cô không hề ngây thơ không biết gì về chuyện đó.
“Không phải là cách tôi muốn ám chỉ”.
“Em không ngây thơ một chút nào hết”, cô khăng khăng.
“Có đấy”, Nikolaos khẳng định chắc chắn. “Em không hề biết điều đó thực chất là gì, không hề biết tôi có thể làm gì với em”, anh nói với một giọng trầm đục hơn nữa.
Tay anh di chuyển dần lên trên, lòng bàn tay anh lướt trên ngực cô, những ngón tay vòng quanh nơi mềm mại ấy, vuốt ve và cấu nhẹ. Hàng loạt những xúc cảm khác nhau cháy bùng lên trong cô, mỗi lúc một nguy hiểm và kích thích hơn, và mắt Emily mở to cảnh giác. Mỗi lần anh chạm vào cô là mỗi lần tiến xa hơn nữa. Nhưng cô không hề muốn dừng anh lại.
Anh lại hôn lên môi cô, khiến cho cô thêm quay cuồng rối loạn. Nụ hôn không quá cuồng nhiệt. Làn môi anh mơn man trêu chọc, lưỡi anh nhẹ nhàng thăm dò. Anh sẻ chia mùi vị của mình với cô, hương thơm nồng đượm mê hoặc chất Địa Trung Hải của làn da anh bao trùm lấy cô, sức nóng của ánh mặt trời Cyprus dường như đang chạy trong huyết quản của anh. Rồi tay anh lại lần xuống dưới eo váy cô, lướt qua vòng bụng bằng phẳng thon gọn. Emily nhắm mắt lại và gần như ngưng thở. Cô biết cô phải bắt anh dừng lại - anh đang áp đảo cô; thêm một vài giây nữa thôi, cô chắc chắn sẽ sẵn sàng dâng tặng cho anh tất cả mọi thứ, kể cả linh hồn cô, và đó sẽ là một thảm hoạ tương tự như đại hồng thuỷ, bởi lẽ anh không hề muốn linh hồn cô... và cả tình yêu của cô.
Nhưng ngón tay anh vẫn tiếp tục lang thang, tiếp tục khám phá, trượt xuống thấp hơn và vuốt ve thân mật hơn. Emily giãy giụa yếu ớt, những cơn sóng khoái lạc đang dâng trào trong cô, và anh vẫn đang tiếp tục tấn công, đụng chạm, vuốt ve...
“Không”, cô rên rỉ, gần như tuyệt vọng. và bằng cách nào đó cô tìm thấy sức mạnh để lặp lại từ ấy một lần nữa. “Không”
Nikolaos ngay lập tức đứng sững, nhưng hơi thở của anh vẫn chưa ổn định và sắc màu cuồng nhiệt vẫn hiện rõ trên gương mặt rám nắng của anh. “Tại sao?” giọng anh u ám. “Em muốn nó mà”.
“Em không muốn...” Emily cố gắng để tìm đúng những từ cần nói, cố gắng để chống lại nhu cầu đang gào thét trong cơ thể cô, thứ mà lần đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành của cô, đang chạy ra khỏi tầm kiểm soát. “Em không muốn... chỉ là tình dục”, cuối cùng giọng cô cũng cất lên ngắt quãng. “Vâng, đúng, em có muốn điều đó”, cô thành thật, “nhưng nếu chỉ là như thế này... nếu như không có gì khác nữa... thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả”.
Gương mặt Nikolaos tối sầm. “Cái thứ khác mà em muốn, đó là gì?” anh gầm gừ nho nhỏ. “Tình yêu ư? Em thừa biết nó không bao giờ được chấp nhận. Tôi biết phân biệt rõ ràng cảm xúc của mình trong chuyện này. Nhưng tôi có thể cho em khoái lạc”, anh tiếp tục, đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô mãnh liệt đến nỗi khiến cho hệ thần kinh của cô gần như tan chảy. “Tôi có thể làm cho em hạnh phúc theo cách của riêng tôi”.
“Nhưng em có thể khiến anh hạnh phúc không?” cô hỏi giọng trầm khàn. “Em không nghĩ thế. Sẽ không nếu như thứ duy nhất em có thể cho anh là cơ thể này. Nhưgn em có nhiều hơn thế nữa... và anh thì không muốn nó. Anh không muốn bất cứ loại tình yêu nào trong cuộc đời anh; anh không tin vào nó. Em nghĩ rằng thậm chí anh còn đang sợ, bởi lẽ anh không thể điều khiển được nó”.
Họ nhìn chằm chằm vào nhau lâu như nửa đời người đã trôi qua. Và Nikolaos là người đầu tiên nhìn lảng ra phía khác.
“Em đã đúng, tất nhiên”, anh giận dữ. “Tôi không hề thích thú với tình yêu; tôi đã tự dạy mình sống không có nó. Tôi muốn sống không cần tình yêu!”
Emily nhắm hờ đôi mắt. Cô đã cảm thấy thế này một lần. Nhưng sẽ không có thêm nữa. “Ai cũng có thể thay đổi”, cô nói giọng mềm mỏng.
“Nhưng tôi không muốn thay đổi”, Nikolaos thẳng thừng. “Tôi muốn em”, anh nói tiếp, đôi mắt đen rực sáng mãnh liệt. “Tôi đã làm rất rõ ràng. Và đó chính xác là những gì tôi sẽ làm, nếu như em không chấp nhận điều kiện của tôi”.
“Em không thể sống với cái điều kiện đó của anh được”, Emily nói trong vô vọng.
“Vậy thì những gì xảy ra hôm nay sẽ không bao giờ tái diễn nữa đâu”, Nikolaos nhẫn tâm.
Cô không thể tin được là anh có thể ném cô ra khỏi cuộc đời anh nhanh đến thế, rất dứt khoát, nhưng trước khi cô có thể phản đối yếu ớt, anh lại tiếp tục.
“Không may là chúng ta vẫn phải tiếp tục cùng làm việc, nhưng sau này rõ ràng là sẽ tốt hơn nếu chúng ta hạn chế tối đa thời gian tiếp xúc với nhau. Lúc này thì tôi đề nghị là chúng ta nên quay về khách sạn ngay. Tôi và em đều còn rất nhiều việc cần xử lý, và tôi tin là nó sẽ cải thiện tình hình khi đầu óc bị lấp đầy bởi những thứ khác”.
Anh sải bước quay đi, và Emily lục đục theo sau, hoàn toàn không thể tin được chuyện vừa mới đó đang quay cuồng trong sung sướng và rồi ngập tràn vào đau khổ có thể diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy.