The Taming

Chương 14

Sáng hôm sau, Gaby và bọn trẻ đến lâu đài và cuối cùng Liana cũng đã có ai đó để mà trò chuyện. Và tuyệt nhất là Gaby kể cho Liana nghe về bất đồng giữa Rogan và Severn về chuyện của Baudoin.

“Nhưng chồng ta đã ủng hộ ta?” Liana nói nhẹ nhàng.

“Ồ vâng, thưa phu nhân. Ngài ấy đã nói Lord Severn câm miệng lại, và Lord Severn đã làm mọi thứ có thể để khiến Baudoin của tôi bỏ cuộc và quay trở về làng. Nhưng Baudoin của tôi không bao giờ bỏ cuộc hết.”

“Không,” Liana nói với sự cam chịu. “Nhà Peregrine dường như chưa bao giờ từ bỏ hay lùi lại hay thậm chí là bớt khắc nghiệt.”

“Không hẳn thế đâu, thưa phu nhân,” Gaby nói. “Lord Rogan đã thay đổi từ khi người đến. Hôm qua phu nhân đi ngang qua cầu và Lord Rogan đã ngừng la hét các binh sỹ của ngài ấy một lúc và ngắm phu nhân đấy.”

“Thật ư?” Những lời đó thật ngọt ngào với Liana. “Và chàng đã bênh vực ta trước em trai của chàng sao?”

“Ồ vâng, thưa phu nhân.”

Liana dường như không thể hỏi Gaby cho đủ. Những lúc như thế dường như nàng chẳng có chút gì ảnh hưởng tới Rogan, chàng vẫn là người đàn ông chẳng nhớ nổi tên nàng. Nhưng giờ chàng đã nhớ rồi. Chỉ mới sáng nay chàng đã ôm nàng trong vòng tay và hôn nàng và thì thầm tên nàng bên tai nàng.

Ba tuần sau khi Baudoin và Gaby đến, Rogan và Severn vẫn trong tình trạng kỳ quặc là họa hoằn lắm mới nói vài câu. Liana cố dụ Rogan kể cho nàng nghe về cơn giận của anh, nhưng anh chẳng nói. Dù trên giường anh vẫn ôm dính lấy nàng. Đôi khi nàng cảm thấy như thể anh muốn nàng tạo thành cái kén mềm mại để anh náu mình như một đứa trẻ.

Những buổi tối sau bữa khuya, đôi lần anh tới khu nhà kính với nàng và nằm ườn ra trên một cái ghế đệm và lắng nghe một trong những thị nữ của nàng chơi sáo và hát. Nàng bắt đầu dạy anh chơi cờ, và khi anh nhận ra nó là một trò chơi chiến thuật, giống như là chiến tranh, anh đã nhanh chóng lên tay. Zared bắt đầu tham gia cùng họ, và Liana cảm thấy hài lòng khi thấy cậu trai trẻ ngồi khoanh chân trên sàn giữ cuộn chỉ rối cho một thị nữ xe sợi. Một tối Rogan nằm dài trên ghế bên cửa sổ, Zared ngồi trên sàn nhà cạnh đó, và Liana thấy Rogan đưa tay xoa đầu Zared. Cậu bé mỉm cười ngước nhìn Rogan đầy yêu thương và tin tưởng và sùng bái khiến Liana cảm thấy hai đầu gối nàng mềm nhũn.

Mỗi ngày Liana lại thấy tình yêu của nàng dành cho đức lang quân càng thêm sâu đậm và mạnh mẽ. Nàng đã nhận thấy ngay từ ban đầu rằng có nhiều hơn trong chàng những gì mà mọi người thấy, rằng có sự dịu dàng.

Đó không phải sự dịu dàng dễ mà thấy được. Họ đã có một vài tranh luận nảy lửa. Rogan từ chối tin Liana có đủ khả năng cho bất cứ việc gì ngoài chuyện thỏa mãn trên giường và mang lại cho anh thức ăn và đồ uống. Và không biết bao nhiêu lần nàng đã chứng minh cho anh thấy điều ngược lại, anh vẫn chưa nhớ, hay học hỏi thêm được gì từ những việc nàng đã làm.

Dù nàng đã vượt qua được sự kiểm tra của anh và anh thậm chí còn đùa với nàng về chuyện đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải chiến đấu với anh để anh cho phép nàng giúp đỡ xét xử trong những vụ tranh chấp địa phương. Nàng chỉ ra nàng đã giao nộp những tên trộm cho anh như thế nào, nhưng nó cũng chẳng tạo nên khác biệt gì. Anh quyết định là nàng không thể xét xử những vụ việc, và dù có bao nhiêu lý do hay logic nào khuyên can được anh cả.

Nàng cuối cùng cũng bật khóc. Rogan không phải người mủi lòng trước nước mắt đàn bà, nhưng anh ghét thấy nàng thiếu vắng nụ cười. Anh dường như nghĩ đó là nghĩa vụ của nàng là luôn luôn hạnh phúc và vui vẻ. Sau một ngày rưỡi đau khổ của Liana, anh cũng mủi lòng và nói nàng có thể ngồi bên cạnh anh trong những phiên xử. Nàng đã ôm choàng lấy cổ anh và hôn anh – và rồi nàng còn cù vào mấy dẻ sường của anh nữa.

Severn bước vào phòng ngủ lớn và thấy hai người bọn họ đang lăn tròn trên sàn nhà, mũ trùm đầu của Liana bị bật tung, mái tóc của cô ta đổ tràn xuống khi cô ta cù khiến anh trai anh không nín được cười. Cơn lôi đình của Severn đã khiến họ nghiêm nghị lại ngay tức thì.

Severn, Liana nghĩ. Nàng vẫn còn thấy kinh ngạc vì ông em chồng của nàng có thể khiến nàng phiền lòng nhiều đến vậy. Hồi nàng mới tới đây, anh ta dường như đứng vê phe nàng, nhưng khi Rogan thay đổi, thì Severn cũng vậy. Giờ thì gần như là anh ta căm ghét nàng, và anh ta làm mọi thứ trong khả năng để khiến Rogan chống lại nàng. Không để Rogan định làm gì với Liana. Không, nàng phải tin tưởng thông tin này của Gaby. Trên thao trường Severn đã mắng nhiếc anh trai, cười nhạo anh vì để đàn bà dắt mũi.

Càng nhiều điều Liana nghe được về việc Severn đang làm, càng khiến nàng cố gắng chăm lo cho Rogan. Mỗi tối nàng thường thấy những vết thương của anh, như thể anh đã chiến đấu với chính mình xem liệu anh có nên thư giãn trong khu nhà kính của nàng hay là ở lại một mình trong thư phòng của anh.

Thư phòng của anh là ngòi nổ cho cuộc tranh luận nảy lửa lần thứ hai của họ. Sau khi anh đã dành hai đêm một mình ở đó, Liana đã bước vào. Nàng không gõ cửa hay lên tiếng xin phép vào phòng, nàng chỉ cứ thế mà vào, tim nàng đập thình thịch trong tai. Anh đã hét lên với nàng. Anh quát tháo ầm ỹ và nổi đóa, nhưng có gì đó trong mắt anh nói với nàng rằng anh thực sự không phiền vì sự xâm nhập của nàng.

“Cái gì thế?” nàng hỏi, chỉ vào đống giấy tờ trên mặt bàn.

Anh càu nhàu một lúc, nhưng cuối cùng anh vẫn giải thích cho nàng bản phác thảo. Liana đã không biết nhiều về những cỗ máy chiến tranh, nhưng nàng biết về máy cày bừa và thứ này không khác mấy. Nàng đã có một vài ý tưởng và chúng đã vận hành rất tốt.

Một buổi tối đáng yêu làm sao, chỉ có hai người bọn họ bên nhau trong căn phòng nhỏ, cắm cúi trên đống giấy tờ. Vài lần Rogan nói, “Như thế này à?” hay là, “Thế tốt hơn chưa?”

hoặc, “Ừ, anh nghĩ nó nhất định sẽ hoạt động.”

Chả mấy khi anh được như thế, vậy mà Severn đã phá hủy buổi tối hôm đó. Anh ta đẩy tung một cánh cửa, rồi đứng xen vào giữa hai bọn họ. “Em nghe là chị ta đang ở đây,” anh nói nhỏ, “nhưng em không tin. Căn phòng này là nơi chốn linh thiêng của anh trai Rowland và của cha chúng ta. Nhưng giờ anh lại để ả đàn bà này vào trong. Và để làm gì chứ hả?”

Anh ta hất đầu về phía mấy bản phác thảo trên mặt bàn. “Để thảo luận với anh về việc tạo ra những cỗ máy chiến tranh sao? Chẳng còn chút đàn ông nào trong anh nữa hay sao?”

Liana thấy hài lòng khi Severn nhảy chồm hỗm, anh ta điên cuồng gãi cánh tay soàn soạt. Nàng biết rằng lại là lũ chấy rận hoành hành trên quần áo của anh ta và nàng hy vọng là chúng sẽ ăn sống anh ta. Nàng quay trở lại với chồng. “Rogan…” nàng bắt đầu.

Nhưng anh đã đứng dậy. Anh bỏ nàng lại một mình trong phòng và đi thật xa như nàng biết, anh đã không ghé căn phòng kể từ lúc đó.

Trái tim nàng đập loạn lên vì Rogan khi nàng thấy anh đang chiến đấu với chính bản thân mình. Một phần của anh mong muốn sự dịu dàng và ngọt ngào của nàng, nhưng phần khác của anh lại muốn thỏa mãn cơn giận dữ của em trai. Anh đã rèn luyện và làm việc nhiều giờ suốt ngày, cố gắng để trở thành người đứng đầu nhà Peregrine, để chứng minh với người của anh và đặc biệt là với em trai anh rằng anh vẫn xứng đáng với vị trí chủ nhân của họ. Và vào buổi tối anh chưa bao giờ nghỉ ngơi hoàn toàn với những sự thoải mái mà Liana đem lại.

Nàng cố gắng kiềm nén cơn giận của nàng với Severn, nhưng quả rất khó. Nàng đã viết thư về cho mẹ kế, hỏi bà Helen xem liệu bà có biết nữ thừa kế trẻ tuổi nào mà Severn có thể cưới. Liệu nàng có thể tìm được một cô vợ cho Severn, có lẽ khi đó anh ta sẽ để cho Rogan và nàng được yên.

Cuộc chiến thứ ba là ở trên bàn ăn và Rogan lại đứng về phe Severn chống lại Liana.

Liana giận sôi lên khi nàng lao xuống thang gác vào phòng lớn. Severn và Rogan đang ngồi trên bàn, bình thản ăn bữa sáng nhưng chẳng nói với nhau câu nào.

Liana quá giận đến mức nàng chỉ có thể nói cứng ngắc. “Em trai của anh đã ở trên giường với ba người đàn bà vào sáng nay,” nàng chụp lấy Rogan.

Rogan nhìn Severn thắc mắc. “Ba à? Lần nhiều nhất của anh là bốn cơ. Anh đã mệt lử vào ngày hôm sau.”

“Lúc nào thế?” Severn hỏi, như thể Liana không tồn tại ở đó.

“Một năm trước ở giải đấu ở-”

“Không phải chú ấy!” Liana hét lên. “Zared cơ! Em trai nhỏ của anh ấy, đứa trẻ đó, đã dành cả đêm với ba người đàn bà.”

Hai người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm lên nàng một cách ngớ ngẩn. Nàng ngờ rằng họ có bất kỳ ý nghĩ nào là chuyện Zared lên giường với ba ả đàn bà là có gì sai trái. “Tôi sẽ không cho phép,” nàng nói. “Rogan, anh phải dừng chuyện này lại.”

Cơn giận của nàng càng bốc cao, đôi mắt Rogan bắt đầu lấp lánh. “Phải, ta sẽ phải làm gì đó.”

Nàng tiến về phía anh. “Đừng có ra vẻ bề trên với tôi. Đứa trẻ đó nhìn gương anh đấy.

Thằng bé thần tượng anh. Thằng bé nghĩ mặt trời mọc và lặn là do anh và tôi dám chắc là thằng bé chỉ đang bắt chước anh.”

Severn cười toe và vỗ vào vai Rogan. “Chỉ là đang bắt chước anh lớn thôi,” anh nói, và cười phá lên.

Liana quay sang Severn, cơn giận của nàng đối với anh trào lên. “Ít nhất thì Rogan cũng đang cố gắng. Còn chú! Chú, với một cô nhân tình đã kết hôn cùng sống chung dưới một mái nhà như thể một đứa trẻ trong trắng.”

Severn đứng bật dậy và lườm nàng. “Cuộc sống của tôi không phải chuyện của chị,” anh ta la lên với nàng. “Và Zared là-”

Rogan đứng lên, cắt ngang em trai. “Chúng ta sẽ chăm lo cho Zared.”

“Như anh chăm sóc mọi thứ khác – bao gồm cả cô vợ của anh ư?” Severn cười chế nhạo, rồi đóng sầm cánh cửa bước ra khỏi phòng.

Rogan nhìn em trai bỏ đi, rồi ngồi phịch xuống ghế. Những lời của Severn khiến anh rầu rĩ.

“Người đàn ông đó cần một cô vợ,” Liana nói.

“Vợ ư?” Rogan nói. “Iolanthe sẽ móc mắt cô ta ra mất.”

Anh trông cực kỳ chản nản ngồi đó khiến nàng muốn nói gì đó động viên anh. “Chúng ta sẽ phải tìm một người đủ mạnh mẽ để giải quyết Severn và Iolanthe.”

“Sẽ chẳng có người đó đâu.”

Nàng khẽ vuốt trán anh. “Không ư? Em đã xử lý anh đấy thôi, và anh còn kinh khủng hơn gấp hai mươi lần Severn và Iolanthe ấy chứ.” Nàng chỉ có ý nói giỡn thôi, nhưng Rogan lại không nghĩ thế. Anh nhìn lên nàng với đôi mắt long lên giận dữ.

“Không ả đàn bà nào điều khiển được ta hết,” anh nói dưới hơi thở.

“Em không có ý-” nàng bắt đầu, nhưng anh đã đứng lên, biểu hiện vẫn hầm hầm giận dữ.

“Không ả đàn bà nào điều khiển ta hay gia đình ta hết. Trở lại với việc may vá của cô đi, đồ đàn bà, nơi mà cô thuộc về ấy.” Anh bỏ nàng lại một mình trong phòng.

Anh bỏ nàng một mình suốt ngày hôm đó, tối hôm đó, và cả đêm hôm đó. Nàng đã phát điên vì lo lắng và nàng chắc rằng anh lại đi với ả đàn bà khác cho coi. “Mình sẽ giết ả thật chậm tới mức ả sẽ phải cầu xin cái chết,” Liana sôi lên khi nàng đi đi lại lại trong phòng ngủ của họ.

Giữa đêm nàng đến chỗ Gaby, đánh thức nàng ta vẫn đang trong vòng tay của Baudoin, và cùng Gaby đi tìm xem Rogan đang ở đâu. Chuyện này không khiến Gaby mất nhiều thời gian để trở lại và báo lại với Liana rằng Rogan đang say xỉn trong đại sảnh cùng với nửa tá quân của anh.

Thế nào đó mà thông tin ấy khiến Liana cảm thấy thư thái hẳn. Anh đã không cáu kỉnh với cuộc tranh luận của họ như nàng. Anh không còn là gã đàn ông hờ hững với nàng nữa, không còn có thể đặt nàng chung với một đám đàn bà.

Khi cuối cùng nàng cũng lên giường, nếu nàng đã không ngủ ngon lành, thì nàng cũng đã ngủ được.

Nàng thức dậy trước bình minh bởi tiếng kim khí va chạm. “Rogan,” nàng nói, trái tim thắt lại vì sợ hãi. Nàng quăng một cái áo choàng quanh cơ thể trần truồng và bắt đầu chạy.

Nhà Howard đã đột kích lâu đài Peregrine trước bình minh. Chúng quăng những cái móc lớn lên tường thành và bắt đầu trèo lên theo đường dây chão.

Đã khá nhiều tháng trôi qua kể từ khi nhà Howard tấn công, và nhà Peregrine để hết tâm trí vào giải quyết những vụ tranh cãi nội bộ của chính mình, điều đó tạo nên một cảm giác an toàn. Sự canh gác lơi lỏng; sự cảnh giác cũng không không còn nhạy bén.

Mười hai trong số hai mươi lính Howard đã tràn lên bức tường trước khi những binh sỹ canh gác ngái ngủ nghe thấy họ. Hai lính Peregrine đã chết trước khi tỉnh dậy.

Rogan, trong đại sảnh, nằm xỉn quắc cần câu trên sàn nhàm, khó mà làm anh tỉnh táo lại. Severn đã ở đó trước khi anh nhận thức hoàn toàn được sự tình đang diễn ra,

“Anh khiến tôi phát ngấy,” Severn nói, rồi quăng cho anh trai một thanh kiếm và chạy ra khỏi phòng.

Rogna mất khá nhiều thời gian. Nếu đầu anh không được tỉnh táo cho lắm, thì cơ thể anh vẫn nhớ tới những bài huấn luyện trường kỳ. Anh đá lính của mình tỉnh dậy và chỉ trong vài giây anh đã ở sân trong và chiến đấu bên cạnh Severn và Baudoin.

Không mất nhiều thời gian để giết hết đám Howard đột kích, và khi Severn định giết chết tên cuối cùng, Rogan đã ngăn lại.

“Tại sao?” anh ra lệnh cho gã lính. “Oliver Howard muốn gì?”

“Người đàn bà,” gã Howard nói. “Chúng tao đã bắt ả và giữ ả.” Gã biết gã sẽ chết. Gã nhìn Rogan láo xược. “Ngài ấy nói em trai của ngài ấy cần một cô vợ và những cô dâu nhà Peregrine sẽ là những bà vợ Howard hoàn hảo.”

Rogan giết gã. Anh đâm kiếm của mình xuyên qua đầu của gã lính và xoắn và tiếp tục vặn xoắn cho tới khi Severn kéo anh ra xa.

“Hắn chết rồi,” Severn nói. “Bọn chúng chết cả rồi. Ta thiệt hại mất bốn người.”

Nỗi sợ hãi tràn qua người Rogan. Nếu Severn không có ở đây… nếu anh vẫn là một tên say xỉn… nếu người của anh đã không nghe thấy gì hết… Bọn chúng đã có thể bắt được Liana lúc này rồi. “Ta muốn nơi này được lục soát,” anh nói. “Ta muốn mọi nhà kho, mọi nhà xí, mọi rương tủ phải được lục soát. Ta muốn chắc chắn rằng không còn một tên Howard nào còn lẩn núp ở đây. Làm đi!” anh hét lên với đám lính đang đứng gần.

“Ít nhất anh vẫn còn quan tâm tới bọn Howard,” Severn nói. “Nhưng chỉ là bởi vì chị ta. Anh đã đặt tất cả mạng sống của chúng ta vào nguy hiểm – em, Zared, chính anh nữa. Anh đã mạo hiểm một chút tài sản chúng ta có chỉ bởi chị ta. Chẳng là gì đối với anh khi đêm nay bốn người của anh đã bị giết và một tá những người khác bị thương trong khi anh ở đó say xỉn? Và tại sao? Chỉ vì một sự cuộc tranh cãi với ả đàn bà đó? Anh đã giết hai người anh em vì một cô vợ. Hãy để phần còn lại của nhà Peregrine cũng chết vì anh luôn nhỉ?”

Đúng lúc ấy Liana phóng như bay xuống cầu thang, mái tóc vàng tung bay phía sau nàng, cái áo choàng của nàng hở ra để lộ đôi chân trần thanh mảnh. Nàng ném mình vào Rogan, quàng tay quanh cổ anh. “Ôi, anh vẫn bình an,” nàng khóc, nước mắt thấm ướt vai anh.

“Em đã lo sợ kinh khủng cho anh.”

Mất một lúc Rogan quên béng mất đám lính tráng máu me thương tích quanh anh, cả ông em trai cau có nữa, và ôm ghì lấy cơ thể run rẩy của nàng. Nó không chỉ là may mắm khi nàng vẫn ở đây và đã không bị bọn Howard bắt đi. Anh vuốt ve mái tóc nàng và vỗ về nàng. “Ta không sao,” anh thì thầm.

Anh nhìn lên và thấy khuôn mặt của một người lính của anh, vốn phục vụ từ thời cha của anh, người đã theo Rowland chinh chiến, và anh thấy vẻ ghê tởm trên khuôn mặt người lính đó. Ghê tởm vì một Peregrine đang đứng ở đây trong buổi sớm mai, hai người chết dưới chân anh ta, và đang thủ thỉ với một ả đàn bà.

Mấy tuần qua, Rogan biết rằng người của anh đã chiến đấu bên cạnh anh chứ không phải Severn bởi vì Rogan chưa bao giờ trể nãi việc huấn luyện của anh. Và họ đã không thấy cái cách Rogan ngồi trong khu phòng kính với vợ anh mỗi tối và nghe đám phụ nữ hát. Hay họ cũng không thấy Rogan cho phép vợ mình giúp thiết kế cỗ máy chiến tranh.

Nhưng giờ đây, khi Rogan nhìn vào trong đôi mắt của người lính, anh biết lòng trung thành của họ vừa mới thay đổi. Làm thế nào mà họ có thể đi theo người đàn ông, chỉ vì cãi nhau với vợ, mà say xỉn tới mức không nghe thấy được cuộc tấn công chứ? Làm thế nào anh có thể kiểm soát được họ đây? Trong vở kịch ở làng, bọn nông dân đã miêu tả anh như là đang bị “thuần phục,” như một gã đàn ông có bà vợ tròng một cái xích quanh cổ và dẫn đi. Vào lúc đó, cái ý tưởng ấy dường như quá sức vô lý, nhưng giờ đây anh lại thấy một sự thật trong vở kịch đó.

Anh phải tạo lập lại sự kiểm soát trước người của anh hoặc sẽ mất đi sự tôn trọng của họ mãi mãi.

Anh đột ngột đẩy Liana ra, rồi xô nàng. “Trở lại phòng đi, đồ đàn bà, nơi mà cô thuộc về ấy.”

Liana nghĩ là Rogan đang xấu hổ. Nàng thẳng vai lên. “Em sẽ giúp. Có bao nhiêu người bị thương ở đây?” Nàng quay sang người đàn ông giờ đang nhìn Rogan với sự tôn trọng nhỏ nhoi. “Mang những người bị thương vào bếp, ở đó ấm hơn. Và đem-”

Rogan phải ngăn nàng. “Tuân lệnh ta!” anh gầm lên.

“Nhưng có những người bị thương ở đây.”

Người của anh, kể cả bị thương và vẫn không sao, đều đang nhìn anh chằm chằm và Rogan biết là bây giờ hoặc không bao giờ. “Ta cưới cô vì tiền của cô,” anh nói rành rẽ và lớn tiếng đủ để cho tất cả người của mình nghe thấy, “và không phải vì lời khuyên của cô hay là vì vẻ đẹp của cô.”

Liana cảm tháy như thể nàng vừa bị đá vào bụng. Nàng muốn cãi lại, nhưng cổ nàng thít chặt và nàng không thể nói gì. Xung quanh nàng cảm thấy những nụ cười tự mãn của đám đàn ông. Ở đây đàn bà phải ở đúng chỗ của mình. Chậm chạp, nàng quay đi và bắt đầu bước trở lại lâu đài.

Chút xíu nữa thì Rogan xém bước theo nàng luôn, nhưng anh đã không thế. “Đỡ những người này dậy,” anh nói. Anh sẽ đền bù cho nàng vào tối nay. Có thể là một món quà. Nàng đã rất thích con búp bê nhỏ từ chỗ hội chợ, có lẽ -

“Đưa họ đi đâu đây?” Severn hỏi.

Rogan nhìn thấy một lần nữa sự tôn trọng trong đôi mắt của em trai anh. “Đại sảnh,” anh nói. “Và cho đỉa hút máu những vết thương. Rồi đem người chịu trách nhiệm canh gác tới cho ta.”

“Vâng, anh trai,” Severn nói, và đặt tay lên vai Rogan một lúc.

Với Rogan, bàn tay đó cảm giác thật nặng nề với trách nhiệm.

“Anh ấy đã làm được,” Severn tự hào nói với Iolanthe. “Ta biết mà khi chúng ta cần anh ấy, anh ấy sẽ ở đó. Giá mà em thấy được anh ấy sáng hôm qua. ‘Ta cưới cô vì tiền của cô, không phải vì lời khuyên hay vẻ đẹp của cô.’ Đó là những gì anh ấy đã nói với chị ta. Giờ thì có lẽ chị ta sẽ ngừng chõ mũi vào việc của nhà Peregrine.”

Io ngước nhìn anh qua tấm thảm thêu. Nàng đã nghe tất cả về những gì đã xảy ra hôm qua. “Ông anh trai khôn ngoan của anh đã ngủ ở đâu tối qua?”

“Ta không biết.” Severn ngần ngừ. “Với người của anh ấy, có lẽ thế. Anh ấy nên đạp vỡ cánh cửa phòng ngủ xuống. Ả đàn bà đó cần phải được dạy cho một bài học.”

Io quan sát Severn gãi sồn sột. Nó đã tốt hơn khá nhiều khi, chỉ được một thời gian, anh sạch sẽ. “Các anh đã gần như đưa lâu đài trở lại như cũ. Anh trai của anh thì ngủ với đám lính, và em tưởng tượng thấy rằng anh ấy chẳng hề hạnh phúc như đã từng. Em không đoán là hiện giờ anh ấy đang mỉm cười đấy chứ, phải không?”

Severn đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Zared đã nói Severn đang ghen, và một phần trong anh đang bắt đầu băn khoăn liệu điều đó có đúng không. Hôm qua Severn đã thắng. Anh đã buộc Rogan phải công khai phủ nhận vợ mình, khiến chị ta phải rút lui. Và anh đã thắng gì chứ? Hai mươi tư giờ trước thật khốn khổ. Anh đã không nhận ra rằng Rogan đã thay đổi biết bao kể từ khi anh ấy lấy ả đàn bà đó.

Rogan cũ đã hoàn toàn trở lại. Trên thao trường anh là một kẻ quản chế khắc nghiệt. Anh đã bẻ gãy tay một người lính không đủ nhanh. Anh đã rạch một kiếm trên má của một người lính khác. Và khi Severn phản đối, bằng một đòn Rogan đã cho anh nằm ngay đơ.

Severn quay lại với Io. “Rogan giận dữ như anh ấy vẫn thế.”

Iolanthe có thể đọc được những ý nghĩ của anh. Chẳng có một cái xương hiểm ác nào trong người Severn hết – một trong những lý do nàng yêu anh. Nhưng anh giống như hầu hết bọn đàn ông là anh không thích sự thay đổi. Anh yêu quý, tôn thờ những ông anh trai và anh đã chứng kiến từng người họ chết đi cho tới Rogan. Và giờ anh cũng đang lo sợ sẽ mất nốt ông anh mình.

“Vậy anh định làm gì để đưa họ trở lại bên nhau?” Io hỏi khi nàng xâu sợi chỉ vàng qua lỗ kim.

“Bên nhau ư?” Severn nghẹn lại. “Để Rogan lãng phí thời gian ở khu nhà kính tất cả các buổi chiều ư? Nơi này sẽ sụp đổ dần dần. Bọn Howard sẽ tới giết tất cả chúng ta trong lúc ngủ. Bọn chúng sẽ-”

“Rogan sẽ giết anh với việc nếu anh không sửa chữa lại sự xen vào của anh.”

Anh mở miệng định phản đối nàng nhưng lại ngậm lại và ngồi xuống ghế.

“Ta cho là chị ta cũng không quá xấu xa,” anh nói sau một lát. “Và có lẽ nơi này cần một chút dọn dẹp.” Anh nhìn Io. “Được rồi, dọn dẹp rất nhiều, nhưng chị ta không được-” Anh ngừng lại, không biết phải nói gì nữa. “Chị ta không được đem anh ấy đi mất hút như thế,”

cuối cùng anh nói.

“Chị ấy yêu anh ấy,” Io nói. “Đó là một điểm chí mạng đối với một phụ nữ.” Nàng nhìn Severn với tình yêu, nhưng anh không nhận ra. Iolanthe công nhận rằng cái cô Liana gầy nhẳng, xanh xao này, là kẻ có thể làm những điều mà Io không thể. “Mời Liana tới dùng bữa muộn, giả như từ Rogan, và gửi cho Rogan một lời mời từ Liana.”

Severn gãi xềnh xệch ở vai. “Nàng có nghĩ chị ta sẽ giặt quần áo cho ta không?”

“Nếu anh đưa chị ấy trở lại với Rogan, em chắc là chị ấy có.”

“Ta sẽ suy nghĩ về việc đó,” Severn nói êm ái. “Nếu Rogan tệ hơn, ta sẽ cân nhắc chuyện đó.”

“Hắn nghĩ hắn có thể chiếm được ta dễ dàng thế sao?” Liana hỏi Gaby. Họ đang một mình trong phòng kính, Liana đã cho những người khác lui ra hết. “Hắn nghĩ chỉ cần một lời mời đơn giản là sẽ khiến ta lăn trở lại với hắn à? Sau cái cách mà hắn đã sỉ nhục ta ư?”

“Nhưng, thưa phu nhân,” Gaby biện hộ, “đôi lúc đàn ông chả nói đúng ý họ đâu, và chuyện đó cũng cả tuần rồi mà. Baudoin nói Lord Rogan đang tệ hơn bao giờ hết, rằng ngài ấy không hề ngủ hay để cho lính tráng được nghỉ ngơi. Ngài ấy tăng cường gấp đôi lính gác trên tường phòng hộ, và bất kỳ lính gác nào chớp mắt quá nhiều sẽ bị đánh.”

“Thế thì có lợi lộc gì cho ta chứ? Hắn đã có tiền của ta; hắn đã có thứ hắn muốn rồi đó thôi.” Nỗi đau đớn quá lớn mà nàng cảm nhận trong lời anh đã không hề dịu đi trong suốt một tuần qua. Nàng đã nằm dài và suy nghĩ về việc anh đã quan tâm tới nàng đến thế nào. Anh đã cưới nàng chỉ vì tiền bạc của nàng và tiền là tất cả những gì anh muốn từ nàng. Giờ thì anh đã có rồi và anh không thể chịu đựng nàng hơn được nữa. Nàng sẽ không cố gắng đi vào giữa anh với đám nông dân nữa. Nàng sẽ không giục giã anh cho phép nàng xét xử những vụ việc nữa. Thực tế, có lẽ nàng sẽ chỉ mang theo những thị nữ của mình và tới ở một lâu đài khác của anh, hoặc có thể nàng sẽ rút lui về một trong những sản sự trong số của hồi môn của nàng – nếu như anh có thể không cần đến số lợi tức từ nó.

“Phu nhân định từ chối lời mời của ngài ấy sao?” Gaby hỏi.

“Ta sẽ đóng gói một túi đầy những địa vàng và đặt chúng lên ghế dành cho ta. Như thế sẽ khiến hắn hài lòng. Rồi hắn sẽ chẳng phải nhìn thấy sự xấu xí của ta nữa.”

“Nhưng, thưa phu nhân, em chắc là ngài ấy không-”

Gaby vẫn nói, nhưng Liana chẳng buồn nghe nữa. Ý nghĩ về vàng và sự thiếu hụt của nàng về nhan sắc đã khiến nàng nảy ra một ý. “Kêu người thợ rèn đến đây cho ta.”

“Thưa phu nhân?”

“Đưa người thợ rèn tới gặp ta. Ta có việc cho hắn.”

“Nếu phu nhân nói cho em biết đó là gì, em sẽ-”

“Không, đây là bí mật của ta.”

Gaby đứng sững tại chỗ. “Phu nhân đồng ý lời mời rồi ư?”

“Ồ phải,” Liana nói. “Ta sẽ chấp nhận lời mời của chồng ta và hắn ta sẽ có vàng của ta và hắn ta sẽ không phải nhìn lên cái mặt nhợt nhạt của ta.”

Gaby vẫn không nhúc nhích. “Thỉnh thoảng tốt hơn là nên tha thứ và quên đi thay vì tiếp tục xích mích. Hôn nhân là -”

“Hôn nhân của ta dựa trên vàng và không gì khác. Giờ thì đi đi!”

“Vâng, thưa phu nhân,” Gaby ngoan ngoãn nói, và rời khỏi khu nhà kính.

Ba giờ sau, Liana đã mặc để tham dự bữa khuya mà chồng nàng đã mời. Joice giúp nàng, khi Liana không muốn sự phản đối của Gaby – và sự phản đối mà nàng đã biết rõ.

Hay cũng như nàng không muốn sự phản đối của vị Phu nhân. Khi Liana leo lên cầu thang khu phòng kính, nàng đã thấy cánh của phòng Phu nhân không khóa và đang hé mở. “Ta sẽ luôn ở đây khi cháu cần ta,” vị Phu nhân đã nói, và nó là thật. Bất cứ khi nàng nàng gặp phải khủng hoảng với Rogan, cánh của luôn luôn mở.

Nhưng tối nay Liana không muốn nói chuyện với Phu nhân, vì Liana không muốn bị khuyên can đừng làm điều mà nàng sắp làm. Nàng đã bị tổn thương quá sâu và quá đau đớn để có thể làm gì khác đi. Nàng có nói nàng tha thứ cho anh không? Nếu có, anh sẽ làm gì với nàng tiếp theo đây? Anh sẽ làm nhục nàng mỗi ngày và hy vọng nàng sẽ tha thứ cho anh mọi điều ư.

Vậy nên Liana lờ đi lời mời mà vị Phu nhân đã ra dấu bằng cánh cửa hé mở và thay vào đó bằng việc thay trang phục với sự giúp đỡ của Joice.

“Ra khỏi đây!” Rogan gầm lên với Severn. Họ đang đứng tại một trong những căn phòng phía trên khu bếp, một căn phòng đã từng được trưng dụng bởi một cô Ngày. Nó vẫn bẩn nguyên, vì chẳng được dọn dẹp suốt một tuần nay rồi, và một con chuột cống bự chảng đang gặm nhấm một khúc xương trong góc phòng tối thui.

“Em đã nghĩ anh phải thích mặc thứ gì đó hơn cái thứ bốc mùi hôi hám ấy chứ, chỉ thế thôi. Và có lẽ cả cạo râu nữa.”

“Tại sao chứ?” Rogan hỏi hằn học. “Để ăn với một ả đàn bà? Chú đã đúng. Mọi thứ tốt hơn trước khi ả ta xía mũi vào. Ta nghĩ ta sẽ đầy ả tới Bevan.”

“Và bao nhiêu lính phải rời đây để bảo vệ chị ta? Bọn Howard sẽ-”

“Bọn Howard cứ đi mà lấy, ta đang mong.” Dù nói thế, nhưng Rogan vẫn cau mày đau đớn. Chết tiệt ả phù thủy đó đi! Anh đã thử đến gặp cô ta sau khi anh nói thế, nhưng ả đã khóa trái cửa ngăn anh. Ngay lúc đó anh nổi đóa định đạp tung cái cửa và cho ả thấy ai mời là chủ nhân trong ngôi nhà này, nhưng rồi anh cảm thấy như vậy thật ngốc nghếch.

Cứ để ả ở nguyên sau cánh cửa khóa kín nếu ả muốn, chẳng thành vấn đề đối với anh. Anh đã nói sự thật khi anh nói là anh cưới ả vì tiền của ả.

Nhưng trong suốt một tuần qua anh đã… ờ thì, anh đã nhớ mọi thứ. Anh nhớ tiếng nàng cười, nhớ cái cách nàng quàng tay ôm lấy cổ anh khi anh làm nàng vừa lòng, nhớ những ý kiến và phán đoán của nàng, nhớ cơ thể háo hức, ấm áp của nàng lúc đêm. Anh nhớ những thứ nàng đem lại: âm nhạc, đồ ăn ngon, một cái sân có thể đi bộ qua mà không cần nhảy tránh một đống phân ngựa, cái ngày ở hội chợ. Anh nhớ đã nắm tay nàng. Anh nhớ cảnh Gaby gội đầu cho nàng.

Anh nhìn Severn chằm chằm. “Kể từ lúc nào chú lại quan tâm tới ta mặc cái gì vì vợ ta vậy chứ?”

“Từ lúc có sạn trong bánh mỳ của em hai ngày trước và vì Io bắt đầu trở nên lạnh nhạt với em.”

“Gửi cô ta trở lại với chồng, và ta sẽ gửi…”- anh khó thốt lên tên nàng- “… ta sẽ gửi Liana,” anh nói nhỏ, “đi xa.”

“Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta,” Severn nói. “Tốt hơn rất nhiều, chắc chắn rồi. Và chúng ta có thể làm xong được một việc. Và chúng ta sẽ không phải lo lắng về bọn Howard tấn công chúng ta để cướp đám phụ nữ. Nhưng mặt khác, lính tráng đang phàn nàng về bánh mỳ. Có lẽ…” Anh ngập ngừng.

Rogan nhìn cái áo dài nhung màu xanh thẫm Severn vẫn giữ. Có lẽ, vì nàng đã gửi tới anh một lời mời, nó có nghĩa là nàng đã sẵn sàng xin lỗi vì đã khóa anh ở ngoài cửa phòng của họ và vì đã cho phép sạn cát có trong bánh mỳ và bọn chuột chui rúc trong phòng ốc. Và nếu nàng đã sẵn sàng để xin lỗi, có lẽ anh cũng sẵn sàng để tha thứ cho nàng.

Liana đợi cho tới khi tất cả đám lính của Rogan đã yên vị trong phòng lớn và Rogan, Severn và Zared ngồi hẳn vào chỗ trên chiếc bàn cao. Joice kéo tấm khăn voan qua khuôn mặt nữ chủ nhân của chị ta.

“Phu nhân chắc chứ?” Joice hỏi một cách quả quyết, sự không tán thành của chị ta thể hiện rõ trên đôi môi mím chặt.

“Hơn cả chắc,” Liana nói, và kéo thẳng hai vai ra sau.

Đàn ông và vài người phụ nữ trong phòng đều lặng yên khi Liana bước vào, Joice giữ đuôi váy lông vũ dài tha thướt của nàng. Khuôn mặt Liana khuất sau tấm voan dài tới tận eo của nàng.

Uy nghi, chậm rãi, nàng bước tới chiếc bàn cao và đứng đó chờ đợi cho tới khi Severn huých nhẹ Rogan, và Rogan đứng dậy, kéo ghế cho nàng. Khi Liana ngồi xuống, căn phòng vẫn lặng thinh, mọi con mắt đều đổ dồn về phía chủ nhân và phu nhân.

Rogan dường như chẳng có ý tưởng làm thế nào để phá vỡ sự yên lặng này. “Nàng dùng rượu chứ?” cuối cùng anh cũng hỏi, giọng anh vang vọng lên đến tận nóc nhà.

Rất chậm rãi, Liana đưa tay vào trong tấm voan của nàng và nâng nó lên. Một tiếng thở hổn hển rõ mồn một vang lên khắp căn phòng khi họ trông thấy nàng. Trên gương mặt Liana, lơ lững những chùm gắn vào mũ trùm của nàng, là những đồng tiền: tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng.

Khi đám đông kinh ngạc theo dõi, Liana lấy một cái kéo ra và cắt lấy một đồng bạc từ trên mặt nàng xuống. “Thứ này sẽ đủ để trả cho rượu chưa, thưa ngài?” Nàng cắt một đồng vàng. “Thứ này đủ trả cho thịt bò chưa?”

Rogan nhích ra, nhìn những đồng tiền mà nàng vừa cắt xuống.

“Đừng trông hoảng sợ thế chứ, đức ngài,” nàng nói to. “Tôi sẽ không ăn nhiều đến mức ngài sẽ phải nhìn thấy sự xấu xí của tôi đâu. Tôi chắc là việc nhìn thấy tiền sẽ khiến ngài hài lòng hơn là ngài phải nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của tôi.”

Biểu cảm của Rogan trở nên lạnh giá. Anh không nói lời nào với nàng, mà đứng bật dậy và rời khỏi phòng.

Zared quay sang Severn, người đang nhìn như thể bị bệnh nặng. “Ăn đi, Severn. Ngày mai chúng ta có thể sẽ có đá cuội trong bánh mỳ đấy và Rogan sẽ xử lý mọi chuyện với anh trong nấm mộ trên thao trường đấy,” Zared hào hứng. “Anh thông minh tới mức kéo chị Liana vào mớ rối beng này đấy.”

Liana, với tất cả sự duyên dáng và quyền quý nàng có thể trưng ra, cũng rời khỏi phòng.