The Sparkling One

Chương 13

Katie nhấc điện thoại lên, rồi lại đặt xuống. Cô nhấc nó lên lần nữa, bấm được ba số rồi lại đặt xuống, rồi vùi đầu vào trong cánh tay. Chuyện này còn tồi tệ hơn nhiều so với lần cô mời Steve Klausen đến tham gia vũ hội Backwards ở trường trung học và anh ta bắt cô phải chờ câu trả lời trong lúc anh ta xem xem mình có phải làm việc tối hôm đó hay không. Mọi người chắc sẽ nghĩ rằng ở vào độ tuổi này cô hẳn là phải học được cách trở thành một người chín chắn, tự chủ và khoan dung. Thật không may là mọi người đã sai.

(Backwards Dance: một loại vũ hội ở trường trung học nơi mà các cô gái sẽ mời các chàng trai tham gia - thế nên mới gọi là backward)

“Chỉ là gọi điện vì công việc thôi mà.” Cô tự nhủ, cố gắng tỏ ra cứng rắn và tự chủ. “Mình có thông tin cần phải thông báo cho khách hàng biết. Thực ra, nghĩa vụ của mình là phải cập nhật tin tức cho khách hàng biết chuyện gì đang diễn ra.”

Đó là sự thật, nhưng không hoàn toàn như thế. Điều mà cô không muốn nói đến, dĩ nhiên rồi, là chuyện cô và Zach đã ngủ với nhau vào tuần trước. Họ đã trần truồng, đã làm những việc rất bản năng, và rồi sau đó cô đã trốn đi giữa đêm khuya mà không hề để lại một lời nhắn nào.

Chuyện đó có thể cứu vãn được nếu như sau đó họ nói chuyện lại với nhau. Nhưng họ đã không hề liên lạc lại. Đáng lẽ cô phải gọi cho anh, nhưng cô cảm thấy sợ hãi, xấu hổ và hoàn toàn mất cân bằng. Cô đã muốn anh là người có động thái trước và khi anh không làm gì cả, cô cảm thấy bản thân mình rất... ghê tởm.

Lúc này cô có cảm giác lúng túng và ngượng nghịu khi gọi cho anh ở chỗ làm. Thông thường cô không bao giờ lâm vào tình trạng toát mồ hôi khi liên hệ với khách hàng, nhưng Zach là khách hàng đầu tiên mà cô đã lên giường cùng, vì thế luật lệ thông thường không áp dụng được vào đây.

Cô thả hai tay xuống bàn và ngả người ra ghế. Cô sẽ phải vượt qua chuyện này và cư xử sao cho giống một người biết suy nghĩ hơn. Để làm điều đó, cô chỉ đơn giản là phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần và gọi cho Zach bởi vì cô vẫn phải tiếp tục công việc của mình đối với buổi tiệc quyên góp. Và cô cũng muốn nhân đây nhắc nhở mình rằng cô chỉ có thể đổ lỗi cho chính bản thân mà thôi. Đáng lẽ cô đã có thể nói không. Đáng lẽ cô đã có thể bỏ ra về trong lúc vẫn còn mặc đầy đủ quần áo và rồi sau đó cô sẽ không phải lo lắng gì về thái độ cư xử sau một đêm bỏng cháy như thế này. Cái cảm giác không thoải mái, hơi lúng túng và tuyệt đối kỳ cục ở bên trong cô lúc này là một cái gì đó đáng để nhớ đến khi lần tới có một vị khách hàng quyến rũ nào đó bước vào cuộc đời cô và cố gắng vượt qua cửa ải đầu tiên.

Quyết tâm tỏ ra can đảm và chuyên nghiệp, cô nhấc điện thoại lên và gọi đến số máy văn phòng của Zach. Dora nhấc máy ngay hồi chuông đầu tiên và ngay lập tức nối máy cho cô.

“Stryker,” giọng nói trầm trầm và đầy nam tính của Zach cất lên làm cô cảm thấy bủn rủn đầu gối - mặc dù lúc này cô vẫn đang ngồi trên ghế.

“Chào Zach, Katie đây. Em gọi điện để thông váo vài tin tốt về bữa tiệc quyên góp.”

“Okay.”

Cô do dự. Phản ứng của anh không có vẻ gì nhiệt tình như cô đã mong đợi, và anh có vẻ như cũng không vội vàng nồng nhiệt bộc lộ cảm xúc về cái đêm mà họ đã ở cùng nhau. Không lẽ anh đã quên hết rồi sao? Hay anh đã quá quen với những cuộc tình một đêm nên lần này đối với anh cũng không có gì đáng để nói?

Sự yên lặng kéo dài như làm tăng thêm sự căng thẳng giữa họ chính là câu trả lời, vì thế cô cố phớt lờ cảm giác mình là một con ngốc và chuyển sang một chủ đề an toàn là công việc.

“Như anh biết đấy, giấy, ờ, giấy mời đã được phát đi hai tuần trước. Cho đến giờ chúng ta đã nhận được sự phản hồi tích cực của hơn 50% số khách mời.” Cô liếc qua những ghi chép của mình. “Đối với năm trăm khách mà chúng ta đã mời đến tham dự bữa tiệc-lồng-trong-tiệc thì đã có ba trăm người nhận lời. Các thực khách sẽ lấp đầy không gian ở khách sạn và nếu như tất cả diễn ra theo đúng kế hoạch thì chúng ta sẽ tiến tới mục tiêu là có thể thu được số tiền từ thiện ít nhất là cao hơn 25% so với năm ngoái.”

Cô dừng lại và chờ sự tán thưởng, hoặc ít nhất là một câu ‘Làm tốt lắm’. Thay vào đó, cô chỉ nhận được sự yên lặng.

“Zach?”

“Thật tuyệt, Katie. Em làm việc tốt đấy.”

Làm tốt đấy? Người đàn ông đã từng nhìn thấy cô trần truồng, làm cho cô phải thét lên vì sung sướng, và ‘làm tốt đấy’ là điều hay ho nhất mà anh ta có thể nói hay sao?

“Em xin lỗi,” cô nói, “Em gọi không đúng lúc à?”

“Anh e là thế. Anh đang chuẩn bị các thứ cho phiên tòa.”

Cô cứng người lại như thể anh vừa bạt tai cô. Sự ám chỉ trong lời nói của anh cho biết rằng công việc của anh quan trọng hơn rất nhiều so với công việc mà cô đang làm.

Sự ân hận cay đắng như đốt cháy lưỡi cô. Sự từ chối của anh không thể nào dễ hiểu hơn được nữa. Cô thầm nguyền rủa khi nhận ra rằng thêm một lần nữa cô đã đánh liều tin vào những điều tốt nhất ở anh chỉ để khẳng định lại những điều tồi tệ nhất mà cô phải nhận về phía bản thân mình. Cô đã nghĩ anh là một con người chân chính. Cô đã nghĩ họ đang thiết lập một mối quan hệ. Cô đã nghĩ cái đêm họ đã trải qua cùng nhau có một chút ý nghĩa nào đó. Thật khốn kiếp nếu như cô đã sai trong tất cả những điều đó.

“Nếu thế em sẽ không làm phiền anh nữa,” cô nói, cố gắng giữ cho giọng mình được thoải mái vui vẻ theo kiểu ‘anh chả là cái đinh gì cả và tôi vẫn rất ổn’. “Em thấy vui vì những phản hồi tích cực đối với bữa tiệc và chỉ muốn báo cho anh biết thôi.”

“Anh rất cảm kích.” Anh hắng giọng. “Em không cần phải cập nhật thông tin thường xuyên cho anh đâu. Trừ khi anh nghe có chuyện gì đó ngược lại, còn không anh sẽ nghĩ rằng mọi chuyện đang diễn ra rất tuyệt.”

Hay nói cách khác - đừng gọi tôi nữa, tôi sẽ gọi cho cô.

Mắt cô nóng bừng, ngực cô quặn thắt, cô muốn cuộn lại như một quả bóng và òa lên nức nở. Thay vào đó cô siết chặt ống nghe. “Không thành vấn đề. Tạm biệt Zach.”

Cô gác máy mà không chờ nghe anh trả lời.

Phải mất vài phút sau hơi thở đứt quãng của cô mới có thể trở lại bình thường. Vài giọt nước mắt trào ra, nhưng cô tự chúc mừng bản thân khi cô chỉ cần đến hai tờ giấy ăn. Anh không xứng đáng nhiều hơn thế.

Khi Katie đã có thể phục hồi được vẻ bề ngoài tự chủ của mình, cô đặt tay lên bàn và tự nhủ rằng cô vẫn còn may mắn.

Zach không phải dành cho cô. Anh chưa bao giờ là người dành cho cô, nhưng cô cứ cố ý phớt lờ điều đó. Nhảy vào giường với một người đàn ông mà cô không có dính líu gì về mặt tình cảm chưa bao giờ là phong cách của cô. Vì những lý do mà cô không thể hiểu được, cô đã ngủ với Zach, và bây giờ cô đang phải trả giá cho điều đó.

Điều này thật đau đớn, đau đớn đến tận cùng. Nhưng đến lúc nỗi đau sẽ nguôi đi và cô sẽ cảm thấy may mắn khi không bị chiếm đoạt bởi một gã đẹp trai trong một bộ đồ trị giá sáu trăm đô la. Đúng thế, anh ta hài hước, thông minh và rất vui vẻ. Và là một người cha tốt. Ồ, và là một chuyên gia đối với những nụ hôn và vô cùng tuyệt vời khi trên giường. Nhưng anh không quan tâm đến cô. Cô chỉ là một phương tiện để anh sử dụng, chỉ là một trong số hàng dài những người phụ nữ mà anh đã chinh phục được. Anh sử dụng phụ nữ, và rồi quăng họ sang một bên.

Nếu cô cảm thấy bối rối và khó chịu, ừm, thì đã làm sao nào? Cô sẽ vượt qua chuyện này. Người ta vẫn lành lại sau khi đã tan vỡ trái tim đấy thôi. Nói thế không phải vì trái tim cô đã tan vỡ. Cái sự kiện rằng anh ta còn hơn là một khuôn mặt đẹp trai và rằng cô đã không hưởng ứng như thế đối với một người đàn ông kể từ khi... okay, không kể từ khi nào cả... là rất thú vị nhưng nó không quan trọng chút nào. Cô sẽ vượt qua anh ta trong tích tắc bởi vì cô không có gì để vượt qua cả. Không có gì xảy ra hết. Cô đã học được một bài học rẻ tiền, và giờ cô sẽ tiếp tục bước về phía trước.

***

Zach chầm chậm lái xe băng qua sân trường UCLA và rẽ về phía Ký túc xá. Đã ba ngày trôi qua rồi và anh vẫn chưa nghe thấy tin gì từ David cả.

Anh đã gọi cho nó cả tá lần, để lại ít nhất là mười tin nhắn, nhưng không nhận được một chút hồi âm nào cả. Zach đã chờ đợi. Anh sẽ tìm cậu con trai của mình và nói cho nó hiểu rằng nó chưa bao giờ là thứ gì ngoài là phần tuyệt vời nhất trong cuộc đời của anh.

Những lời nói bất cẩn, anh nghĩ trong lúc đỗ lại và bước ra khỏi xe. Đã có bao nhiêu mối quan hệ đã bị hủy hoại chỉ bởi những lời nói bất cẩn rồi?

Anh bước vào tòa nhà Ký túc xá và nhìn thấy một vài đứa trẻ đang túm tụm lại xem một trò chơi trên video. Có một cặp nhìn khá quen thuộc, Zach bước về phía chúng. Một trong những cậu bé ngẩng lên, hơi cau mày, rồi mỉm cười.

“Chú Stryker?”

“Đúng rồi.” Thằng bé này là ai nhỉ? Jackson? Jason? Ồ đúng rồi. “Justin, chú đang tìm David.”

“Cậu ấy đang chơi bi-a. Ở phía sau kia kìa.”

Zach gật đầu. “Chú biết đường rồi. Cảm ơn.”

Anh bước xuống hành lang phía sau dẫn đến phòng giải trí. Ba chiếc bàn bi-a được đặt ở giữa căn phòng rộng thênh thang. Những chiếc máy bán hàng tự động xếp dọc theo một bức tường và những chiếc sô pha ọp ẹp ở bức tường đối diện. Cả ba bàn đều đang được sử dụng. Một bàn có một toán con gái, một bàn khác là một đám con trai mặc bộ đồ thể thao dệt kim, trong khi chiếc bàn thứ ba chỉ có một đôi sinh viên đang đứng phía cuối bàn.

Cô gái bật cười lớn và quay người lại. Khi cô bé chuyển động, ánh sáng phía trên đầu chiếu lấp lánh trên mái tóc dài đỏ rực. Zach dừng lại khi vừa bước vào trong phòng. Không nghi ngờ gì đó chính là Julie và con trai anh. David mỉm cười, rồi vòng cánh tay quanh người cô bé và kéo lại gần. Cô bé chào đón cậu với một vẻ thân mật dễ dãi làm cho ruột Zach thắt lại. Chúng hôn nhau, chậm rãi và sâu lắng, đam mê đến quên cả bản thân.

Thành công rồi, anh nghĩ. Cuộc đính hôn sẽ kết thúc và cuộc sống sẽ quay trở lại bình thường.

Anh chờ cảm giác nhẹ nhõm, vui mừng. Nhưng không có gì xảy ra ngoài một lỗ hổng trống rỗng và sự thất vọng về thái độ cư xử của con trai mình. Anh không quan tâm chuyện David ngủ với bao nhiêu đứa con gái, nhưng nó được sinh ra không phải để lừa dối.

Zach lùi lại và quay trở ra hành lang. Anh muốn nói chuyện với David, nhưng không phải dưới hoàn cảnh này.

Về Julie và Mia - Zach không biết giờ anh sẽ phải làm cái chết tiệt gì. Chuyện kết hôn giờ sẽ không thể nào diễn ra được nữa - không khi mà David đang lúc rúc theo sau một người khác. Nhưng anh sẽ phải nói gì và nói với ai đây? Anh không muốn mình là người nói cho Mia biết chuyện gì đang xảy ra. Đó là trách nhiệm của David.

“Một đống bừa bộn.” Anh lẩm bẩm trong lúc bước ra xe hơi. Và anh không có một ý tưởng nào về chuyện phải làm gì với cái đống lộn xộn đó.

***

Nhà bếp ở khu trang ấp bỗng vắng vẻ một cách lạ thường. Francesca liếc nhìn quanh với vẻ ngạc nhiên, rồi tiến về phía tủ lạnh. Cô chuẩn bị lái xe vềLos Angeles để thực hành một trong những cuộc thí nghiệm của mình và sẽ không có thời gian để ăn uống khi tới đó. Sẽ không nếu như cô muốn đến đó vào lúc mọi người vừa rời công sở và đang nhanh chóng về nhà. Cô đổ một ít pasta còn thừa vào trong một chiếc tô và tống chiếc tô vào trong lò vi sóng. Trong lúc chờ đồ ăn nóng lên, cô cúi xuống và quan sát những vết xăm trên mắt cá chân của cô. Mặc dù cô có ý định đem theo một chiếc ô, nhưng nước mưa vẫn có thể bắn tung tóe vào chân cô. Thật không may là trong thế giới của những vết xăm giả thì nước không phải là bạn bè của cô. Tuy nhiên, cô vẫn phải liều xem sao. Cô mặc một chiếc váy ngắn và giày mềm đồng bộ, để đôi chân trần. Một vết xăm nho-và-hoa-hồng dài quấn quanh một mắt cá chân, trong khi một con bướm đang bay lơ lửng ở chân bên kia. Cô vẽ một con bướm khác ở phía sau đùi - ở ngay gấu váy, để bất cứ ai ngắm nhìn cô bước đi đều có thể liếc nhìn thấy hình vẽ đó. Nếu may mắn, cô sẽ nhận được vài phản ứng thật tuyệt trong ngày hôm nay.

Lò vi sóng kêu bíp một tiếng. Cô lôi tô mì ra và mò tìm một chiếc nĩa sạch từ trên giá ở bên cạnh máy rửa bát. Rồi cô bước về phía chiếc bàn trong bếp. Đột nhiên tiếng một cánh cửa sập mạnh ở phía trong nhà vang lên.

Francesca đặt tô mì xuống và bước về phía tiếng động. Một sự căng thẳng mơ hồ dường như đang thấm vào không khí, làm cho tim cô đập nhanh hơn.

Khi cô bước xuống hành lang, cô có thể nghe thấy những giọng nói vẳng ra từ thư viện. Mặc dù cửa đã đóng, những lời nói nghèn nghẹt nghe như thể đến từ một nơi xa hơn khi cô tiến đến gần.

“Đó là sự trừng phạt của Chúa.” Ngoại M vốn ít nói lên tiếng với một vẻ nặng nhọc mà Francesca chưa bao giờ nghe thấy từ bà. “Chuyện này là sai trái vào thời điểm ba mươi năm trước và đến giờ nó vẫn sai.”

“Chúa không có lý do gì để trừng phạt gia đình này,” ông nội Lorenzo gầm lên. Một cái gì đó rất nặng, có thể là một cuốn sách, đập mạnh xuống bàn. “Chúng ta đã là những tín đồ Công giáo rất sùng đạo qua nhiều thế hệ rồi.”

“Thi thoảng điều đó vẫn là chưa đủ để làm vừa lòng Đấng toàn năng,” ngoại M nói.

Ba Francesca là người lên tiếng tiếp theo. “Đây là một cuộc tranh cãi không có gì là mới mẻ và nó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì.” Giọng ông có vẻ nản lòng. “Ba má có nghĩ rằng có ngày nào đó trôi qua mà Colleen và con không hối hận vì những gì bọn con đã làm không? Ba má có nghĩ rằng có một ngày nào đó bọn con không nghĩ đến thằng bé không?”

Francesca đông cứng lại. Cô không muốn nghe thêm nữa, nhưng dường như cô không thể bước ra khỏi chỗ đó. Cô nghe một tiếng thút thít và đoán đó là má cô. Nội Tessa nói một cái gì đó, nhưng quá nhỏ nên cô không nghe rõ.

“Đáng lẽ con phải mạnh mẽ hơn. Đáng lẽ con phải bỏ chạy thay vì đồng ý.” Francesca nghe tiếng má cô và cô co rúm người lại.

“Tất cả chúng ta đều có lỗi.” Ngoại M nói, giọng bà nặng nề với vẻ đau đớn. “Tất cả chúng ta đều phải mang gánh nặng này trên vai.”

Francesca lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa. Cô không biết gia đình cô đang nói về chuyện gì, nhưng cô không thích nó. Cô túm chặt túi xách và vội vàng bước về phía chiếc xe của cô. Khi đã vào bên trong, cô nổ máy và vặn đài lên to nhất có thể. Có thể tiếng trống giộng thình thình sẽ cuốn tất cả những gì cô vừa nghe thấy ra khỏi đầu cô.

***

Katie đi đi lại lại trong căn nhà nhỏ của mình. Thông thường cô cảm thấy không gian nơi này rất ấm cúng thay vì tù túng, nhưng không phải tối nay. Khó chịu hơn là cô không còn có thể tự lừa dối bản thân mình về nguồn gốc của sự không thoải mái lúc này. Tình trạng không ngủ được khi kết hợp với việc tiêu thụ quá nhiều kem chỉ có thể vì một nguyên nhân: đau tim.

Cô nghĩ đến chuyện giộng thật mạnh đầu vào tường, giá như có thể làm thế để cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi cô dừng lại, nhưng cô sẽ giải thích thế nào về những vết thâm tím đây?

Rõ ràng cơn say nắng nho nhỏ của cô trước Zach đã trở thành một cái gì đó ý nghĩa hơn khi mà cô không để tâm chú ý. Mặc dù cô biết rằng cô không yêu anh, nhưng cô vẫn sẵn sàng thừa nhận là cô có say mê anh một chút.

Đó là một chuyện hiển nhiên. Nếu cô không ngủ với anh thì cô sẽ ổn cả. Cô hít vào một hơi thật sâu. Okay. Cô đã rút ra được bài học. Cô là một người phụ nữ trưởng thành, chín chắn - cô có thể cho phép bản thân cô và cuộc sống của cô và... có còn chút kem nào còn lại không nhỉ?

Thay vì liều mình làm miếng fudge brownie (một loại kẹo mềm) cuối cùng, cô bước về phía phòng ngủ và liếc nhìn đôi giày tennis được nhét vào góc phòng. Có lẽ cô nên đến phòng tập. Một lớp aerobic với những bước tập nhanh hay một bài tập mạnh nào đó sẽ ban cho cô chút sức mạnh tinh thần, đó là còn không nhắc đến chuyện hoạt động mạnh lúc này sẽ giúp làm trung hòa lượng calories từ chỗ kem mà cô đã tống vào bụng. Dĩ nhiên, cô thực ra không phải là thành viên của một phòng tập nào cả. Có lẽ cô có thể tham gia một lớp. Hoặc là cọ rửa dọn dẹp phòng ngủ của cô - điều đó luôn làm cô khuây khỏa. Có một điều gì đó về sự ngăn nắp tuyệt đối làm cho cuộc sống của cô dường như được trọn vẹn.

Thay vì phải đối mặt với những giọt mồ hôi nhớp nháp ở lớp thể dục thẩm mỹ, cô bước về phòng mình, và rồi cô nghe tiếng ai đó gọi chuông cửa. Cô liếc về phía đồng hồ và cau mày. Đã là bảy giờ tối, và là giữa tuần. Theo những gì cô biết rõ, những thành viên trong gia đình cô đều đang bận rộn. Vậy thì ai có thể đến và gọi cửa nhỉ?

Câu trả lời cho câu hỏi đó bước qua ngưỡng cửa khi cô mở cánh cửa ra. Anh cao ráo, tóc sẫm màu, và trông rất nguy hiểm. Anh cũng làm cho lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, làm cho hơi thở cô nhanh hơn, và làm cho hóc môn của cô bắt đầu những bước nhảy salsa xuyên qua người cô.

“Zach!” Cô lên tiếng một cách không cần thiết, bởi vì không phải là hai người bọn họ không biết anh là ai. Nhưng cô không thể nghĩ ra điều gì khác để mà lẩm bẩm. Không khi mà cô vẫn còn cảm thấy bị xúc phạm vì sự lạnh nhạt của anh từ hồi đầu tuần.

Anh dựa người vào tường, trông cuốn hút và vượt xa cả ưa nhìn đối với sức khỏe tinh thần của cô.

“Anh nhận thấy là một người trong hai chúng ta cần phải trưởng thành lên, và anh đã cảm thấy mệt với chuyện cứ chờ đợi người đó sẽ là em rồi.” Anh nói.

“Cái gì?” Sự tổn thương đã đẩy văng cảm giác bối rối sang một bên. “Tôi không trưởng thành lúc nào?”

“Khi em lỉnh đi mất vào buổi sáng hôm sau. Không lời nhắn, không gì cả. Một người đàn ông sẽ nghĩ rằng em chỉ sử dụng anh ta để thỏa mãn nhu cầu tình dục.”

Cô thực sự không biết phải nói gì. “Nếu tôi không trưởng thành thì điều đó cũng đúng với anh lắm chứ. Trong quá khứ anh đã bỏ đi bao nhiêu lần rồi?”

Anh nhún vai. “Tất cả mọi lần. Đó là những gì anh làm. Nhưng chúng ta không đứng đây để nói về anh.”

“Tại sao? Đó là chủ đề ưa thích của anh còn gì.”

Anh nhướn mày lên. “Em đang cáu kỉnh.”

“Tôi đã gọi cho anh và anh thổi phù tôi đi.”

“Em gọi để nói về bữa tiệc và đó là những gì mà chúng ta đã nói chuyện.”

Tuyệt lắm. “Đúng vậy, ừm, nếu anh có thể dành ra thêm mười lăm giây nữa để lắng nghe, tôi có thể sẽ nói đến chuyện gì đó khác.”

“Anh gặp rắc rối vì đã không đọc được những gì trong đầu em à?”

Cô nghiến chặt răng lại. “Chính xác là vì sao anh lại đến đây?”

Hai khóe miệng của anh trễ xuống. “Anh nghĩ là anh sẽ đồng ý để em xin lỗi vì đã bỏ đi một cách bất lịch sự như thế.”

Cô không thể tin được điều này. “Tôi... anh... nhưng anh...” Cô giận dữ nhìn anh. “Nếu tôi nghĩ là tôi có thể thoát được tội, tôi sẽ bóp chết anh ngay tại đây.”

“Không, em không làm thế đâu. Bởi vì anh cũng xin lỗi.”

“Cũng?”

“Chắc chắn rồi. Anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em. Anh là một người đàn ông như thế.”

Cô đã không xin lỗi. Ít nhất là cô không nghĩ rằng cô đã xin lỗi. Đầu óc cô đang bắt đầu xoay tít và cô không thể chắc chắn về bất cứ điều gì nữa.

Cô dẫn đường về phía phòng khách và ngồi xuống chiếc sô pha in hoa của mình, rồi đợi cho đến khi anh yên vị trong chiếc ghế tựa ở phía đối diện. Suy nghĩ của cô từ từ được tập hợp và sắp xếp lại. “Đáng lẽ em phải để lại lời nhắn.” Cô thận trọng nói.

“Đồng ý.” Anh nói với đủ sự khoái trá để có thể làm đau mái tóc của cô. “Và anh...” Giọng anh kéo dài và sự hóm hỉnh của anh nhạt đi. “Anh xin lỗi về cú điện thoại. Lúc đó anh đang suy nghĩ một số chuyện. Hầu hết là về David.”

Ngay lập tức cô cảm thấy báo động. “Có chuyện gì?”

“Hai bố con anh đã cãi nhau. Nó bỏ đi khỏi nhà và kể từ lúc đó anh vẫn chưa thể nói chuyện lại với nó. Khi em gọi, anh đang bị dính vào một vụ ly dị chết tiệt và vẫn đang lo lắng về nó.”

Điều đó thì cô có thể hiểu. Zach là là kiểu ông bố luôn lo lắng.

“Okay. Cả hai chúng ta đều đã xin lỗi.” Cô nói. “Có muốn em mở một chai Marcelli để dành để giảng hòa không?”

“Nghe tuyệt đấy.”

Cô đứng dậy và bước về phía nhà bếp. “Anh có đói không?” Cô hỏi trước khi kịp ngăn mình lại. Lạy Chúa, cô đang biến thành hai bà rồi.

“Không.”

Cô lấy một chai Marcelli Cabernet, một cái mở chai và hai chiếc ly, rồi quay trở lại phòng khách. Zach đã ngồi trở lại trong ghế, trông rất đàn ông và hoàn toàn không phù hợp một chút nào với một ngôi nhà có những đồ in hoa, nến và quá nhiều gối. Anh nửa đứng dậy khi cô bước vào phòng. Cô vẫy anh ngồi xuống trở lại.

“Đây, em sẽ để anh vật lộn với cái nút chai.” Cô nói và đưa chai rượu cho anh.

Anh ngắm nghía nhãn chai rượu. “Phải vô cùng thú vị khi được uống một chai này với chính người chủ của nó.”

“Em chỉ thừa hưởng từ gia đình thôi.”

Khi anh mở nút chai vang, cô tự ngồi xuống đối diện với anh. Anh rót rượu ra rồi đưa cô một ly, lấy một ly cho mình và giơ nó về phía cô.

“Vì mối quan hệ phức tạp của chúng ta.” Anh nói.

Cô chạm mép chiếc ly của mình với ly của anh và gật đầu.

“Nhà em thật xinh xắn.” Anh nói.

Cô liếc nhìn xung quanh ngôi nhà có kích tước như một ngôi nhà búp bê, cùng những đồ đạc vô cùng nữ tính và màu sắc sặc sỡ. “Em nghi ngờ chuyện anh thích nó nhiều đến thế.”

“Đồng ý, nhưng nó phù hợp với em.”

Anh đặt chiếc ly lên chiếc bàn cà phê ở giữa họ. Rõ ràng là anh đi thẳng từ chỗ làm về đây. Anh vẫn mặc chiếc quần âu và một chiếc áo sơ mi trắng. Áo khoác đã cởi ra, và cả cà vạt cũng thế. Râu ria lởm chởm làm cằm anh sẫm hẳn lại và đôi mắt anh trông rất mệt mỏi.

Zach với tay lấy ly vang, rồi lại thả tay xuống đùi. “Anh đã là bố của nó trong suốt mười tám năm. Em có nghĩ là anh đã thực hiện tốt thiên chức làm cha mẹ của mình không?”

Cô cau mày. “Em chỉ nghĩ là em tình cờ nhận ra anh là một ông bố tuyệt vời.” Đó là một điều mà cô thích ở anh, những khi anh không làm cho cô muốn giết chết anh.

“Gần đây thì không.” Anh nhăn mặt. “Anh đã sợ muốn chết khi nó được sinh ra, nhưng lại cảm thấy phấn kích và hạnh phúc. Trông nó nhỏ tí tẹo. Ainsley thật vô dụng, cô ta gần như không ra được khỏi giường trong hai tuần đầu tiên, rồi sau đó cứ lèo nhèo là lúc nào cũng quá mệt vì phải chăm sóc thằng bé. Cô ta không muốn thử cho nó bú. Vì thế lại là công việc của anh khi phải cho nó bú bình. Mẹ anh giúp đỡ mỗi khi bà có thời gian.”

Katie không thể tưởng tượng một người đàn bà có thể quay lưng lại với đứa con vừa mới sinh của mình... hay bất cứ đứa trẻ nào, đối với một việc như thế.

“Không phải là lúc đó anh vẫn đang học đại học hay sao?” Cô hỏi.

“Đúng thế, và làm việc. Số tiền trong quỹ ủy thác của anh thực sự có ích với những thứ như thuê nhà và bảo hiểm y tế, nhưng nó không thể đủ cho tất cả mọi thứ.” Anh liếc nhìn cô. “Những chuyện đó không thành vấn đề, David đáng giá với những điều đó.”

Cô chồm người về phía anh. “Vậy tại sao anh lại tự trách mình? Rõ ràng là anh yêu con trai anh. Anh đã hi sinh vô số điều vì cậu ấy, anh đã luôn cố gắng làm những điều đúng đắn. Đó là những gì quan trọng. Ngoại M luôn bảo với bọn em là chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình. Không ai có thể trông chờ điều gì hơn được. Phần còn lại nằm trong tay Chúa.”

“Mọi chuyện không đơn giản như thế.” Anh hơi thẳng người dậy và với lấy ly rượu. “Vài ngày trước David nói với anh nó muốn tính đến chuyện chuyển đến một trường mới.”

“Em nghĩ là cậu ấy thực sự thích UCLA. Tại sao cậu ấy lại muốn làm thế?”

Rồi cô hiểu ra, nhưng trước khi cô có thể nói bất cứ điều gì, Zach đã lên tiếng. “Anh không có gì chống lại em gái em, Katie. Con bé là một cô gái có rất nhiều tiềm năng. Con bé biết mình muốn gì trong cuộc sống, và trong khi anh tôn trọng điều đó thì anh lại cho rằng thật không đúng chút nào khi David phải từ bỏ giấc mơ của mình để theo đuổi những giấc mơ của Mia.”

Katie không biết nói gì. Những kế hoạch của Mia đã được đưa ra từ nhiều năm về trước. Nhưng David học sau Mia hai năm, và khi con bé tốt nghiệp, sự lựa chọn sẽ là hoặc không ở cùng nhau hoặc một trong hai đứa phải từ bỏ những gì mà mình mong muốn. Katie biết em gái cô chưa bao giờ khá trong chuyện thỏa hiệp những kế hoạch của bản thân nó.

“Bọn chúng vẫn còn quá trẻ.” Anh lẩm bẩm. “Tại sao David không thấy điều đó? Tại sao nó không thấy rằng nó đang có khả năng xới tung toàn bộ cuộc đời của nó lên?” Anh uống một chút vang và nhìn cô. “Thật không may, đó là những gì anh đã nói với nó. Anh chỉ ra cho nó biết rằng anh biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra khi phải gánh chịu trách nhiệm quá sớm. Nó nghĩ rằng anh đổ lỗi cho nó vì đã xới tung cuộc đời của anh.”

“Ouch”, cô nói vẻ cảm thông. “Điều đó không thể làm mọi việc khá lên được.”

“Em nói đúng. Phần tồi tệ nhất trong chuyện này là anh không hề nghĩ mọi chuyện theo hướng đó. Anh không hối tiếc vì David hay bất cứ thứ gì đã xảy ra bởi vì sự có mặt của nó.” Anh nhún vai. “Ngoại trừ chuyện kết hôn với Ainsley. Nhưng nó không đứng lại để nghe điều đó. Thay vào đó nó bỏ đi mất và từ lúc đó tới giờ anh không nhận được tin gì của nó nữa.”

Đột nhiên những đường thâm quầng và sự mệt mỏi của anh trở nên có ý nghĩa. “Anh đã lo lắng về cậu ấy.” Cô nói, khẳng định điều đó hơn là một câu hỏi.

Anh gật đầu. “Anh không lo lắng có chuyện gì xảy ra với nó, nhưng anh ghét chuyện hai bố con anh không nói chuyện với nhau.” Anh đặt ly rượu vang lên bàn trở lại. “Nó chỉ là một đứa trẻ.”

“Vậy thì hai đứa nó sẽ cùng nhau lớn lên. Ba má em đã như thế. Họ đã yêu nhau trong trường trung học và đến giờ họ vẫn rất hạnh phúc.”

“Không phải tất cả chúng ta đều sống trong cõi mơ.”

“Điều đó đánh vào cái chủ nghĩa bi quan bền bỉ ở anh. Anh có thể sai về chuyện này, anh biết điều đó. Có thể chúng sẽ sung sướng hạnh phúc bên nhau trong vòng bảy mươi năm tới.”

Miệng anh nhăn nhúm lại. “Đúng thế. Hoặc là chúng chỉ làm đảo lộn cuộc sống của chúng lên trong vòng bốn tháng và rồi bảy mươi năm sau sống trong nỗi ân hận.”

Cô đã như được tắm trong sự ấm áp vì được nghe anh giãi bày tâm sự, nhưng như thường lệ, thái độ hoài nghi cay độc của Zach lại cuốn trôi mất niềm vui ra khỏi cô. “Không phải cuộc hôn nhân nào cũng kết thúc bằng những thảm họa. Đúng là có nhiều cuộc hôn nhân thất bại, đúng thế, rất nhiều những đôi vợ chồng trẻ không thành công, nhưng có thể, chỉ lần này thôi, anh có thể không buộc tội con trai anh và em gái của em chỉ vì sự nghi ngờ của bản thân anh.”

“Tại sao? Nếu em nhìn thấy một chiếc xe đang lao tới thì em có tránh ra khỏi con đường không thay vì để nó tông vào mình?”

Cô nghiến chặt răng. “Anh đang giả định. Anh không biết chắc chắn bất cứ điều gì.”

“Anh biết là David đang gặp gỡ một người khác.”

Katie cứng người lại, rồi khó khăn hít thở. “Gì cơ?”

Zach chửi thề rồi với lấy ly vang của mình. “Quên những gì anh đã nói đi.”

Cô chồm về phía anh. “Em không thể. Ý anh là gì khi nói cậu ấy đang gặp gỡ ai đó khác?”

“Anh không biết. Có một cô bé - Julie. Con bé học cùng với nó ở một lớp nào đó. Con bé đến nhà với một toán bạn của nó để ăn mừng kỳ nghỉ giữa kỳ. Chúng trông khá thân mật. Sau đó anh thấy chúng hôn nhau.”

Thân mật? Đúng thế. Zach là một luật sư thông minh, thủ đoạn - một người sẽ làm bất cứ điều gì để có thể thắng được vụ kiện của mình. Cô tự hỏi tại sao anh lại ghé qua đây và giờ cô đã hiểu. Anh sẽ làm bất cứ điều gì để phá vỡ vụ đính hôn này.

“Tại sao anh không thuê một studio ảnh số nào đó ghép những bức ảnh cho thấy David đang trần truồng trên giường với nguyên cả đội cổ vũ?” Cô hỏi. “Không phải chuyện đó sẽ dễ dàng hơn hay sao? Chuyện đó còn có vẻ chắc chắn hơn rất nhiều.”

Anh nheo mắt lại. “Em nghĩ là anh đang nói dối?”

“Anh đã cá. Anh đã nói với tôi rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn không cho David và Mia cưới nhau và anh sẽ làm bất cứ điều gì để thuyết phục tôi. Tôi cho rằng đây chỉ là một phần của vở kịch này thôi.”

Anh đứng dậy và nhìn cô giận dữ. “Anh không nói dối. Anh chưa bao giờ nói dối về bất cứ chuyện gì. Anh đã nói với em anh và David đã cãi nhau. Nó không gọi lại cho anh, vì thế anh đã đến gặp nó ở Ký túc xá.”

Katie cũng đứng dậy và trừng mắt nhìn lại anh. “Để tôi đoán xem. Anh tìm thấy chúng ở trên giường cùng nhau. Làm như tôi tin điều đó không bằng.”

“Anh thấy chúng ở trong phòng giải trí. Chúng đang hôn nhau và điều đó thật quá sức thuận lợi cho anh.” Anh cào các ngón tay qua mái tóc của mình. “Em nghĩ là anh muốn mọi chuyện kết thúc như thế này ư? Anh quý Mia. Nếu David trưởng thành hơn và có khả năng hơn, anh sẽ rất biết ơn nếu nó chọn con bé. Anh không muốn con bé bị tổn thương.”

Sự thành thật và quan tâm của Zach đối với Mia làm Katie tự hỏi liệu có khả năng nào anh đang nói thật hay không? Và nếu anh nói thật... thì sẽ thế nào đây?

“Cậu ấy nói gì khi anh gặp cậu ấy?” Cô hỏi.

“Anh không gặp nó. Anh rời khỏi đó và lái xe đi lòng vòng. Cuối cùng thế nào anh lại đến đây.”

Cô không biết nên nghĩ gì và nên tin gì. Nếu Zach là một người đàn ông khác... nếu anh không yêu con trai anh nhiều đến như thế... nếu anh không nói với cô rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì để ngăn chặn cái đám cưới...

“Anh định sẽ làm gì?” Cô hỏi.

“Anh không biết. Anh nghĩ rằng em có thể có vài ý tưởng nào đó.”

Cô nhìn anh và cố gắng đọc được sự thật trong đôi mắt xanh thẳm của anh. “Anh sẽ không nói với Mia ư?”

“Con bé sẽ nghĩ như những gì em đã nghĩ. Rằng đó chỉ là một âm mưu.”

“Anh có kết tội nó không?”

“Không, và anh cũng không kết tội em.”

Anh giơ một tay về phía cô, rồi lại rút về và đút vào túi quần. “Có lẽ anh sẽ về nhà.” Anh nói với cô.

Cô nhìn anh bước về phía cửa và bước ra ngoài. Khi cô chỉ còn lại một mình, cô thả người xuống chiếc ghế sô pha và co đầu gối lên ngực.

Ngay khi cô nghĩ rằng mọi việc sẽ không thể nào phức tạp hơn được nữa, chúng lại quay ngoắt ra và trở nên cực kỳ lộn xộn. David đang lừa dối Mia ư? Nếu Zach nói dối, thì anh sẽ là một con chồn ghẻ tồi tệ hơn là những gì cô đã nghĩ và cô sẽ phải khử trùng bản thân mình vì đã có quan hệ gần gũi với anh như thế. Nếu anh nói thật, thì anh lại là một người thậm chí còn tốt hơn những gì cô có thể hi vọng và việc để anh bước ra khỏi cuộc đời cô sẽ làm cô trở thành một kẻ cực kỳ ngu ngốc.

Điều tồi tệ nhất trong chuyện này là cô không biết liệu chuyện anh ngủ với cô là một phản ứng bản năng trước sự đam mê, hay chỉ là một phần khác trong cái kế hoạch thông minh của anh.

Những mưu mẹo thủ đoạn đang tách rời sự thật ra khỏi những điều tưởng tượng. Quả cầu tiên tri đang ở chốn nào khi mà lúc này đây cô đang thực sự rất cần nó?