Brenna thực sự thấy quá mệt. Mi mắt cô đau nhức. Nhưng cũng đáng. Cô tự nhủ, mở cánh cửa hậu đi vào điền trang.
Ba ngày trước, cô đã được mời chào một giống nho Chardonnay tuyệt hảo, loại chả bao giờ có sẵn để bán cả. Và vậy cũng có nghĩa là mấy ngày cuối tuần cô phải làm việc từ lúc tờ mờ sáng đến tận rạng sáng hôm sau, cũng có nghĩa cô ngủ rất ít, hoặc là chả ngủ nghê được chút nào. Nhưng bây giờ, khi mọi việc đã xong, cô có thể vào trong phòng ủ rượu và nhìn thấy tất cả chỗ rượu cô sẽ làm ra. Bốn Chị Em Gái sẽ khai trương như một cơn chấn động cho xem.
Bất lợi là chỉ còn hai ngày nữa thôi là lại đến vụ thu hoạch nho Pinot, nên nếu cô muốn ngủ, thì giờ là lúc cô giành cả ngày cho nó đây. Cô đã trốn về sớm lúc ở văn phòng Marcelli Wines. Bây giờ, tất cả những gì ngăn cách cô với mười lăm giờ nghỉ ngơi trên cái giường của cô chỉ là quãng đường đi về đến nhà.
Cô đi qua bếp, rồi dừng lại khi nghe thấy có giọng nói từ phòng khách. Cô nhận ra giọng của hai bà, của mẹ, của các chị và em gái cô. Có cả một giọng nói ít thân thuộc hơn một chút, đó là của cô bé sắp-là-con-gái-của-Francesca.
Brenna ngập ngừng. Cô rất quý Kelly, nhưng cô cũng thực sự, thực sự cần được ngủ một chút.
Có tiếng rì rầm nho nhỏ, rồi sau đó là cả một tràng cười.
“Quỷ thật,”, Brenna lẩm bẩm, đi về phía ồn ào. Cô đúng là một kẻ dễ dụ dỗ của gia đình mình.
“Hi,” cô nói, bước vào phòng khách.
Mọi người ngẩng đầu chào đón cô.
Mấy người phụ nữ đang may vá, đính những chuỗi đăng ten vào váy cưới của Katie và Francesca. Thứ công việc chậm chạp, tỉ mẩn làm tay cô phát tê dại đi.
“Chị biết là em muốn giúp mà,” Katie nói, đưa cho cô một bông hồng bằng ren.
“Em muốn nói là lúc này em rất bận rộn. Chị biết đấy, với công việc làm thêm nữa.”
Cô đã nhấn mạnh mấy từ cuối, hy vọng chị cô sẽ hiểu ý.
Katie không phải người chậm hiểu gì, nên hẳn là chị gái cô đã cố tình phớt lờ cái hàm ý ám chỉ của cô đi. Thay vì để cho Brenna được nghỉ ngơi, chị cô nháy mắt và nói, “Thôi nào. Em biết là em muốn làm mà.”
“Vâng, ở lại đi cô Brenna,” cô bé mười hai tuổi Kelly nói.
Brenna có thể không để chị và em gái lôi kéo mình, nhưng cô khó lòng mà từ chối Kelly. Tự càu nhàu với mình rằng đây là lỗi của cô khi đã không biết thân biết phận mà lẻn lên cầu thang lúc còn có cơ hội, cô thở dài và đi đến cái bàn nước lớn. Cô chọn một mảnh từ chồng đăng ten và lấy một túi hạt cườm.
Katie đưa cho cô mấy cây kim, và Kelly ngồi gọn lại trên sofa để lấy chỗ cho cô.
“Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?” Cô hỏi con bé.
“Mẹ cô và hai cụ đang bàn chuyện thực đơn, nhưng cô Katie và Francesca chả chịu nói họ thích món gì cả, làm cho mọi người đang phát điên lên. Không có cháu đâu nhé. Cháu không bận tâm đến mấy chuyện đó lắm, nhưng cháu nghĩ Cụ Tessa sắp cáu rồi kia kìa.”
Brenna nhìn bà nội, người đang mải nói chuyện với Francesca. “Sao lại phải đổi thực đơn?”
Kelly toét miệng cười, đôi mắt con bé ánh lên vui vẻ. “Cháu chả biết nữa. Ý cháu là, nó chỉ là chuyện, ờ, ăn uống thôi mà, có phải không ạ?”
Brenna giật một lọn tóc của con bé. “Thế nên cháu mới không phải là người Ý.”
Kelly cười rúc rích.
“Thế có thích không, năm học mới chỉ còn mấy tuần nữa là bắt đầu rồi.”
Kelly đảo mắt. “Cháu không thích lắm. Mặc dù bố cháu đã nói cháu có thể được mua thêm nhiều quần áo mới. Mà đấy là do cháu cuối cùng đã thuyết phục được bố là phong cách ăn mặc ở vùng West Coast này khác hoàn toàn ở chỗ cháu ở lúc trước đấy. Cô Francesca cũng phải giúp nói thêm nữa. Cô bảo với bố là sẽ chẳng tốt chút nào cho lòng tự trọng của cháu nếu để cháu trông giống như một kẻ lập dị.”
Brenna bật cười. “Chúng ta vẫn còn dùng từ "lập dị" à?”
“Thế hệ các cô thì vẫn dùng, bởi vì các cô, ờ, già rồi.”
“Thế đấy, cảm ơn, nhóc con.”
Kelly cười nhăn. “Cháu không định nói điều đó ra với ý tiêu cực đâu.”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Thật mà, cô Brenna. Vì các cô không học trung học lâu quá rồi. Cô không thể biết được giờ cái gì là cool đâu.”
“Cái đó thì ta chấp nhận. Thế nên cháu sẽ phải là người thường xuyên cập nhật cho bọn ta về cái nhân tố cool đó đấy.”
Kelly gật đầu. “Cháu có thể làm được. Váy cưới của cô Francesca đẹp lắm. Cô đã nhìn thấy ảnh chưa?”
“Chưa.” Cô chìa tay ra. “Đưa chị xem nào, em gái.”
Francesca chuyển cho cô bức ảnh được cắt từ một tạp chí dành cho các cô dâu.
Brenna nhìn bộ váy cưới thanh thoát và biết, cô em xinh đôi của cô sẽ đẹp đến nín thở với cái váy đó cho xem.
“Em đã cố bảo chị ấy mặc váy cưới của em,” Mia nói. Cô co chân lại, ngồi xếp chân. “Mà chị ấy nói eo váy chật quá.”
“Chị bảo là chúng ta có thể nới rộng ra,” Katie nói thêm. “Nhưng chị sợ làm thế sẽ hỏng mất đường may.”
Francesca lắc đầu. “Kể cả mình có sửa được, em cũng không muốn mặc váy của Mia. Nó không hợp với em.”
Mia nhướng mày. “Đó có phải là một lời đánh giá về thẩm mĩ của em không thế? Vì nếu đúng là thế, em sẽ nhắc cho các chị nhớ là em chỉ mới mười tám thôi, và em vẫn còn đang là sinh viên, nên, theo tiêu chuẩn của Kelly, em là nữ hoàng phong cách của thời trang và sự độc đáo đấy.”
“Em chỉ là nữ hoàng ở duy nhất một lĩnh vực là sự rắc rối thôi,” Brenna nói một cách rất mềm mỏng.
Mia le lưỡi.
“Oh, nó làm thế mới là người lớn kìa,” Katie nói, chớp chớp mắt.
Francesca mỉm cười. “Mia, váy của em rất đẹp, nhưng chị mặc nó sẽ không thể đẹp bằng em mặc nó được.”
Kelly bật người lên trên cái sofa. “Mia, cháu chưa được nhìn thấy váy của cô. Cô còn giữ nó không?”
“Có chứ.”
Mia đang định đặt dải đăng ten của cô xuống, thì cả Katie, Brenna và Francesca đều nhìn cô chằm chằm.
“Đừng có nghĩ đến chuyện đấy,” Francesca cảnh báo.
Mia cười với Kelly. “Tí nữa mình sẽ lẻn lên tầng, khi cái đám gác này đi ngủ hết đã.”
Kelly gật gật đầu rất sung sướng.
“Thế còn thực đơn thì sao?” Nội Tessa hỏi. “Chúng ta phải quyết định xem sẽ ăn món gì chứ.”
“Món bánh kẹp thì sao ạ?” Brenna đề xuất.
Thậm chí đến mẹ cô cũng chau mày với cô.
Brenna giơ tay lên. “Đừng đánh con. Con chỉ đùa thôi mà. Mọi người thực sự nghĩ đến chuyện phải thay đổi thực đơn ạ, chỉ vì bởi vì nó sẽ là một đám cưới đôi?”
Mẹ cô chau mày. “Không phải là cho đám cưới, con yêu. Đây là cho buổi tiệc đính hôn mà.”
Brenna nhìn chằm chằm hai người chị em gái đã đính hôn của mình. “Hai người sẽ làm cả một buổi tiệc đính hôn nữa? Chuyện này được quyết định từ bao giờ vậy?”
“Tối hôm kia,” Katie nói. “Hôm đó em không ở nhà.”
“Mà thời nay người ta vẫn còn làm những chuyện kiểu vậy nữa ạ?”
“Chúng ta làm,” Nội Tessa nói kiên quyết.
“Đó là ý tưởng của Katie đấy,” Francesca nói.
Katie thở hắt ra. “Em nói dối kìa. Nó là ý tưởng của em mà.”
“Cả hai đứa nó đều muốn có một buổi lễ kỷ niệm đặc biệt,” Ngoại M nói. “Bà thấy đó là một ý hay đấy chứ.”
“Cụ có mời cụ Gabriel đến không ạ?” Kelly hỏi.
Ngoại M nhún vai, cứ như kiểu chuyện đó chả quan trọng gì hết vậy, nhưng khóe miệng ngoại lại cong lên một nụ cười. “Có thể.”
Brenna bật cười. Bà ngoại hơn bảy mươi của cô đã tìm thấy một chuyện tình lãng mạn với ông của vị hôn phu của Francesca. Hai ông bà thường xuyên đi ăn tối cũng nhau, và thậm chí còn dự định sẽ đi biển vào mùa thu này. Nội Tessa đã kêu là thật kinh khiếp khi hai người dám định ở cùng một phòng với nhau mà không cần đến một đức cha làm lễ tác thành cho họ, nhưng ngoại lại nói một cách đơn giản là ngoại đã quá già, nên không cần cân nhắc chuyện sex ngoài hôn nhân là một tội lỗi nữa. Brenna thì thấy thật vui mừng, vì hóa ra cô được thừa hưởng từ bà một nguồn gene có giá đến thế, vẫn còn biết hứng thú với những trò điên cuồng vào cái tiết trời tháng mười hai.
“Chúng con muốn cái gì đó không trịnh trọng quá,” Katie nói. “Có thể là một bữa tiệc đứng ngoài trời có thắp nến trắng khắp nơi. Chỉ có gia đình và bạn bè thân thiết thôi.”
“Nghe được đấy,” Brenna nói, nhìn sang chị gái mình và nhận thấy Katie đang nhìn cô chăm chú. Cô quay sang Francesca. Biểu hiện của cô em sinh đôi cũng hệt như của Katie. Cô có thể nói là cả hai người lại một lần nữa đang cùng nghĩ ‘Brenna tội nghiệp lúc này chả có mối quan hệ nào cả."
“Em ổn mà,” cô nói.
“Tất nhiên là cháu ổn rồi,” Ngoại M nói trìu mến. “Làm sao cháu lại không thế được?”
Brenna lắc đầu. Làm sao cô có thể thuyết phục chị và em gái mình là cô thực sự thấy hạnh phúc cho họ? Cô không thể hạnh phúc được hơn nữa. Còn việc mong muốn có một mối quan hệ cho bản thân cô... ngay lúc này, thời gian biểu của cô không cho phép có đủ thời gian cho một cậu bạn trai. Cô đang quá bận để biến ước mơ của cô thành sự thật. Thêm nữa, chỉ cần Nic xuất hiện mỗi ngày và khiến cho những ngón chân của cô phải cong cả lại, thì cô thực sự chả cần tìm một cậu bạn trai thật làm gì nữa. Tưởng tượng về anh còn hơn đến hai mươi lần so với thực tế mà cô sẽ có được nếu cô có đi hẹn hò với một anh chàng nào đó ý chứ.
Không, ngay lúc này thì độc thân là một điều hoàn toàn đúng đắn. Uhm, trừ đoạn là nó thiếu vắng sex.
* * *
Ba ngày sau, Brenna đỗ xe ở vị trí quen thuộc của cô ở Wild Sea và đi vào trong để kiểm tra rượu của mình. Ngạc nhiên vừa đủ là trời vẫn còn sáng. Có được chuyến thăm viếng không phải là về đêm hôm như thế này là nhờ cô lại vừa có một cuộc tranh luận khác với nội, lần này là về chuyện loại vang họ sẽ mời các nhà phân phối của Marcelli dùng thử trong buổi tiệc quảng cáo cuối tuần của thị trấn. Sau khi hỏi ý kiến của cô, nội đã tỉ mỉ liệt kê từng cái sai trong tất cả những lựa chọn cô đưa ra. Thay vì nổi cáu - vốn là lựa chọn hàng đầu của cô - cô đã xin phép ra ngoài một cách hết sức tử tế và rồi đi đến đây.
Cô đi đến nơi mà cô đang bắt đầu nghĩ là ‘cơ ngơi của cô’ và bước vào trong.
Ngay lập tức, mùi men rượu tấn công cô. Brenna hít một hơi thật sâu, thưởng thức sự khác biệt so với mùi hương của ngày hôm qua, cô biết, ngày mai mùi hương sẽ còn khác nữa. Sự thay đổi đó cho cô biết mọi chuyện đang rất tốt đẹp.
“Cốc cốc, Brenna?”
Cô quay lại và thấy một phụ nữ đang đi vào trong nhà. Vị khách của cô cao ráo, có mái tóc màu nâu vàng và một gương mặt người mẫu hoàn hảo. Brenna không biết cô nên cảm thấy thua thiệt vì điều đó hay là vì vóc dáng mảnh khảnh của cô ấy nữa. Chỉ cần ở cùng một phòng với cô ấy thôi cũng đủ khiến cô thấy mình ngắn ngủn và nặng nề rồi.
Cô cố nhắc nhở mình, là mặc dù cô không được cho là cao lắm, ngoại trừ khi so sánh với Mia, nhưng cô vẫn có một chiều cao ở mức trung bình. Còn nếu cô muốn bớt nặng nề, cô phải ngừng việc nạp các món ăn uống của hai bà vào.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Brenna hỏi người phụ nữ đang tiến đến chỗ mình.
Cô ấy cười và đưa tay ra. “Chúng ta vẫn chưa được giới thiệu với nhau, nhưng tôi biết cô là ai. Tôi là Maggie Moore, Giám đốc Tài chính của Wild Sea. Tôi làm việc cho Nic.”
“À,” Brenna nói, cố chống lại một cơn ghen tị bất ngờ ập đến. Thật đúng kiểu của Nic, thuê một phụ nữ đẹp như vậy để đảm đương một vị trí vốn vẫn dành cho đám đàn ông.
“Nếu chị đến tìm anh ấy, thì anh ấy không có ở đây rồi,” cô nói.
Maggie mỉm cười. “Thực ra, tôi đang đi tìm cô mà. Tôi muốn được gặp Brena Marcelli bí ẩn.”
“Tôi mà bí ẩn á?” Brenna hỏi. “Thế đấy, vậy mà chả ai nói cho tôi biết cả.”
“Tôi không chắc lắm là cái danh hiệu đó có đi quá ra ngoài văn phòng của tôi hay không. Tôi quản lý Tài chính của Wild Sea.”
“Tôi cũng đoán là như vậy qua chức danh của chị.”
“Tôi biết về món nợ.”
Giờ thì Brenna thấy bối rối thực sự. “Đó là một khoản vay cá nhân mà. Tôi không vay tiền của Công ty.”
“Oh, tôi biết. Nhưng kể cả Nic cũng không thể có đủ được một triệu dollar trong tài khoản cá nhân của anh ấy. Khi anh ấy đã quyết định được sẽ cho vay theo hình thức nào, anh ấy đã yêu cầu tôi soạn thảo các giấy tờ.”
Brenna không chắc lắm tại sao cô lại phải biết những chuyện đó. “Có vấn đề gì ạ?”
“Không có gì đâu.” Maggie mỉm cười thân thiện. “Như tôi nói đấy, chỉ là tôi muốn làm quen với cô thôi mà.”
Brenna tự hỏi Nic đã kể những gì về cô cho người phụ nữ này. Làm sao đó mà cô không thể nghĩ anh là kiểu người sẽ dốc lòng tâm sự về quá khứ của mình, nhưng, cô đã từng sai rồi đấy thôi. Liệu Maggie có phải là còn hơn cả một người làm thuê cho anh?
Ngay khi cô tự hỏi thế, cô nhận ra không hẳn như vậy được. Nic sẽ không hôn cô như anh đã hôn nếu anh đang có một mối quan hệ với một ai đó. Thêm nữa, liếc nhanh vào bàn tay trái của Maggie, cô nhận thấy cô ấy đã có gia đình.
“Chị làm việc ở Wild Sea được bao lâu rồi?” Brenna hỏi.
“Gần chín năm rồi.” Maggie cười. “Cũng hơi buồn, vì mặc dù làm việc giữa thứ rượu vang tuyệt diệu đó, nhưng tôi lại không uống được chút nào cả.”
Brenna cười khúc khích. “Nic có biết không?”
“Có, và chuyện đấy làm anh ấy phát điên. Anh ấy đã từng cố giảng cho tôi về các loại rượu khác nhau, và tôi thì chỉ biết gật gù mãi từ đầu đến cuối.” Cô chỉ vào một trong những bình rượu. “Thế nên tôi phải hỏi cô đang làm gì với mấy thứ này vậy?”
“Làm vang Chardonnay,” Brenna nói. “Tôi đang ủ rượu, một phần ủ bằng bình gỗ sồi, phần còn lại dùng bình bằng thép không gỉ. Dùng bình thép không gỉ thì dễ dàng kiểm soát được nhiệt độ hơn. Ủ bằng thùng gỗ thì đắt hơn, nhưng nó lại cho phép tôi...”
Cô dừng lời và nhún vai. “Xin lỗi, tôi hơi đi quá đà vào chi tiết.”
“Không phải xin lỗi đâu. Tôi rất ấn tượng với nhiệt huyết của cô đấy.”
“Chuyện này quan trọng với tôi lắm. Tôi muốn có cơ hội để làm mọi việc theo ý mình, và giờ, cuối cùng thì tôi cũng có. Tôi sẽ cược toàn bộ danh dự của mình vào đây đấy, nhưng tôi cũng sẽ sẵn sàng chịu trách nhiệm nếu mọi việc có xấu đi.”
“Liệu có thể vậy không?” Maggie hỏi.
“Chắc rồi. Làm rượu vang vừa là một nghệ thuật, vừa là một môn khoa học nữa. Tôi phải chú ý đến cả hai thứ đó.”
“Mọi người không làm thế sao?”
“Đa phần là có. Nhưng một khi nhà máy rượu vang mở rộng hơn, sẽ rất khó để để tâm kĩ đến từng bước được. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra ở đây đâu.”
Brenna dừng lại và thở dài. “Tôi lại làm vậy nữa rồi.”
Maggia lắc đầu. “Tôi có thể thấy sự quyết tâm trong mắt cô. Thứ duy nhất trên đời này khiến tôi cũng có niềm tha thiết như vậy là con gái tôi.” Cô cười thật tươi. “Nghe vậy có vẻ hơi quá. Vì tôi cũng rất rất yêu chồng tôi. Anh ấy là một người tuyệt vời, nhưng không giống với tình yêu dành cho con gái. Nói vậy có dễ hình dung không?”
“Có chứ.”
Maggie nhìn đồng hồ. “Nói đến Annie, tôi phải về nhà đây, để còn chơi cả buổi tối với con bé. Hôm nay Bố phải làm việc muộn, nên ở nhà sẽ là một buổi tối chỉ dành cho các cô gái thôi.” Cô đưa tay ra. “Rất vui vì được gặp cô, Brenna.”
“Tôi cũng vậy,” Brenna nói, bắt tay Maggie.
Cô nhìn Maggie rời đi. Chuyện này là thế nào vậy? Nếu cô mà ngờ nghệch một chút, hẳn cô sẽ cho là vị CFO[14] của Nic đang đi thăm dò cô đấy. Nhưng tại sao? Anh đã cho cô vay tiền rồi mà. Maggie không thể nào ngăn chặn những chuyện đã xảy ra được.
[14] CFO: Chief Financial Officer - Giám đốc Tài chính.
* * *
Yêu thích nho có gì là không ổn không nhỉ? Brenna hy vọng là không, bởi cô đang có một mối tôn sùng thực sự với đám nho Pinot của mình.
Cô đứng trên con đường sỏi, ngay bên rìa bốn mẫu đất hoàn hảo tuyệt vời của cô. Phía Tây là biển Thái Bình Dương trải dài đến ngút tầm mắt. Phía Đông là vùng chân đồi, và nằm giữa chúng, là thiên đàng.
Cô biết, sẽ có những người nghĩ mảnh đất tuyệt diệu thế này mà để trồng nho thì thật là phí uổng, khi mà nó có thể dùng để xây dựng được hàng tá những tòa nhà triệu đô, nhưng cô cho những người có suy nghĩ như vậy chỉ là những kẻ thiển cận, và còn không có tâm hồn nữa.
Cô đi đến chỗ một cây nho đã lớn, ngắm nghía những cành lá tươi tốt.
Đã có bao giờ tốt đẹp được như thế này chưa? Nho sắp chín rồi. Chúng căng mọng và đang sậm màu dần. Cô có thể ngửi thấy hương thơm đầy hứa hẹn của chúng, và khi cô ngắt lấy một quả nho, cắn lấy một miếng, cô gần như rên lên. Chỉ một, hoặc hai ngày nữa thôi là nho sẽ chín hết. Cô sẽ phát điên với vụ thu hoạch này mất thôi.
Cô đứng đó, và nghe thấy có tiếng động gì đó từ đằng xa. Cô nhận ra tiếng ì ầm của một cái motor, và mặc cho cả người cô đang rung lên cảnh báo, mặc cho hai đùi cô đang nóng bừng lên, cô vẫn tự bảo mình, rằng có đến hàng trăm người vẫn lái motor trên cái đường ven biển hẹp này, rằng cô đúng là một con ngốc nếu cứ cho phép mình nghĩ đó có thể là Nic. Trời ạ, đang là giữa vụ thu hoạch mà. Người đàn ông đó còn có nhiều việc để làm hơn là lái xe đến đây như một biểu tượng đầy quyến rũ chỉ để làm thức tỉnh các dây thần kinh của cô.
Thật chả may mắn gì, ý nghĩ về anh thôi cũng khiến cho tim cô hoạt động cứ như thể cô đã dùng cả buổi chiều của mình ở lớp tập aerobic vậy. Có phải như vậy tức là ở gần anh cũng được tính như một môn thể thao thực sự không? Cô có thể được bắt đầu bài luyện tập tiếp theo ngay bây giờ không? Một kế hoạch luyện tập bộ môn Nic Giovanni? Nghĩ về sex với Nic hai mươi phút mỗi ngày và sẽ giảm được mười pound trong một tháng? Giá mà được như vậy. Tất cả những gì cô đã có được mỗi khi nghĩ về Nic chỉ là một sự lôi cuốn giới tính không thể chịu nổi.
Cô bảo mình thôi nhìn vào con đường đi và tập trung vào đám nho mà cô đang ngưỡng mộ đây này, nhưng cô không làm sao quay đi được, cho đến khi nào cô nhìn thấy cái-người-không-phải-là-Nic ấy lái xe đến gần đã. Có lẽ cô còn có thể vẫy tay chào nữa.
Chiếc motor quành vào lối rẽ và giờ cô đã có thể nhìn thấy người lái xe. Cái mũ bảo hiểm chả che chắn được chút gì hình dáng quen thuộc của người ấy cả. Okay, ừ, thì đó đúng là Nic. Nhưng như thế không có nghĩa là anh sẽ dừng lại ở chỗ cô, phải vậy không?
Trước khi cô có thể quyết định câu trả lời, anh đã dừng lại đằng sau chiếc ô tô của cô và tắt máy. Tiếng sóng biển vọng đến cùng với tiếng kêu của chim hải âu. Brenna tự bảo mình cô nên chớp lấy cơ hội để mà tận hưởng thiên nhiên đi. Nhưng thay vì vậy, cô lại cứ đứng đó mà nhìn anh bỏ mũ bảo hiểm ra. Ánh nắng mặt trời phản chiếu lám sáng lên mái tóc màu nâu của anh và làm nổi bật cả làn da rám nắng nữa. Anh trông như thể vừa bước ra từ một tấm poster quảng cáo cho một bộ phim về những anh chàng xấu tính của những năm 1950 vậy. Áo T-shirt trắng, quần jeans đen, một đôi boots để đi motor. Cái poodle skirt[15] ở đâu rồi khi cô đang cần đến nó chứ? “Anh có cảm giác là em sẽ ở đây,” anh nói, đặt mũ bảo hiểm lên yên xe và đi về phía cô. “Bản thỏa thuận mua đất đã ký hôm nay và anh biết, em không thể nào không đến tận nơi để chiêm ngưỡng món của cải mới tậu được.”
[15] poodle skirt: Một loại váy xòe, trào lưu của phụ nữ những năm 1950.
Anh đến đây để tìm cô? Wow.
“Em sẽ thừa nhận là đang tận hưởng một chút với đám nho của em đấy,” cô nói.
“Chúng thế nào?”
Cô vẫy vẫy tay. “Nhìn thử xem. Anh sẽ phải tự đá mình đấy nếu anh nghĩ chúng quá tầm thường để bận tâm đến.”
Anh nhướng mày, rồi quay sang nhìn những luống nho nhỏ. Anh bước thêm hai bước nữa, rồi cúi mình xuống để xem những chùm nho.
Sắp đến lúc mặt trời lặn rồi. Thay vì nhìn chằm chằm vào Nic, hay đúng hơn là nhìn vào phía đằng sau đầy thu hút của anh, cô quay sang nhìn đường chân trời phía Tây, nơi mặt trời đang hạ thấp dần xuống rìa bờ biển. Hơi nóng ban ngày trên mặt đất đã tan dần từ lúc nào.
“Không tồi lắm,” Nic thừa nhận, đi đến đứng bên cô. “Chúng sắp chín hết rồi.”
“Anh quên mất từ hoàn hảo rồi. Anh có nhìn thấy màu nho không? Có thấy chúng căng mọng thế nào không?”
“Em gặp may đấy. Anh không thể hiểu được sao họ lại bán cho em mảnh đất với giá vài xu như vậy, trong khi họ có thể kiếm được vài triệu dollar nếu bán cho các tay đầu cơ.”
Cô không hề chỉ trả có vài xu để mua được mảnh đất này, bốn mẫu đất đấy cũng lẹm kha khá vào khoản vay của cô, nhưng cô cũng biết, cô đã có một vụ quá hời.
“Đó là nhờ rượu vang đấy. Họ không muốn mảnh đất này được sử dụng để phát triển cho một mục đích khác. Em đã phải hứa với họ là em sẽ chỉ dùng mảnh đất này để trồng nho thôi, trong vòng ít nhất là mười năm.”
Anh nhìn cô chăm chăm. “Em đang đùa đấy à? Em đã phải hứa?”
Cô gật đầu.
“Có viết giấy cam kết không?”
“Không, mà cũng không cần phải vậy. Em sẽ giữ lời. Họ hiểu em đang quyết làm cái gì mà.”
“Họ ngờ nghệch quá.”
“Không, chỉ là họ tin tưởng giao phó cho em thôi.”
“Nếu mà họ không như vậy, thì họ cũng nên làm thế đi.”
Brenna đã cố, nhưng cô không thể không toét miệng cười. “Anh thật đúng là một thương gia. Thực dụng, nhẫn tâm, chỉ quan tâm đến những con số cuối cùng thôi.”
“Yeah, phải rồi. Còn em thì đúng là một thiên tài làm rượu vang.”
“Cám ơn.”
“Anh đang có ý mỉa mai đấy.”
“Em lại thích nghĩ là anh đang nghiêm túc và cho em một lời khen ngợi hơn.”
“Anh cũng đoán vậy.”
Nic nhìn làn gió đang nghịch trên tóc cô. Kiểu tóc ngang vai này khác hẳn với kiểu tóc dài ngang hông hồi cô còn là nữ sinh. Dù anh thích cả hai kiểu tóc đó, nhưng anh vẫn thấy mái tóc dài còn gợi cảm hơn. Đã từng có hàng bao nhiêu lần, khi anh được cảm nhận những đuôi tóc đó quét dọc xuống bụng anh khi cô...
Anh đóng sập cánh cửa dẫn đến những ký ức đặc biệt đó lại. Anh thử tìm kiếm một mục tiêu mới giúp mình sao nhãng. Tìm thấy nó rồi, anh phải khó khăn lắm mới giữ được một vẻ mặt thật nghiêm, khi anh lường trước được cái gì sắp nổ ra.
“Quá tệ là các hàng nho gần nhau quá,” anh nói một cách rất bâng quơ. “Nếu chúng cách xa nhau ra một chút, em sẽ không phải đi hái nho bằng tay.”
Đúng như anh dự kiến, Brenna quay sang nhìn anh với tất cả biểu hiện của một con gấu mẹ đang bảo vệ đứa con duy nhất của mình.
“Không đời nào lại có chuyện em để cho máy móc xâm chiếm chỗ này. Em biết, anh chỉ có thiện ý làm thế nào để tiết kiệm chi phí thôi, nhưng em quan tâm đến chuyện làm thế nào cho đúng hơn là làm thế nào cho rẻ.”
Mắt cô lóe lên lúc cô nói. Cô chống tay lên hông, nhìn anh cứ như thể anh vừa mới phun nước bọt lên giầy của cô vậy. Cô trông đúng là đang bị chọc giận, cáu kỉnh và còn hơn cả sẵn sàng khiêu chiến với anh nữa. Chết tiệt chứ, trông cô còn gợi cảm kinh khủng.
Cô càng nhìn anh, máu anh càng nóng lên. Anh nghĩ anh sẽ kéo cô lại gần và hôn cô mất thôi, nhưng lần gần đây nhất anh làm như vậy, anh đã không tài nào ngủ nghê gì được suốt hai ngày trời. Cái ham muốn đó không hề giảm đi. Tệ hơn, nó lại còn mạnh hơn, đặc biệt hơn nữa. Anh đã không còn có hứng thú tìm kiếm một ai đó để giải tỏa sự khó chịu của anh. Vì một lý do nào đó mà anh không hiểu, anh chỉ muốn Brenna thôi, không phải là chỉ để làm dịu đi ham muốn.
“Em sẽ làm thế nào để hái kịp nho được?” anh hỏi. “Em sẽ không có đủ thời gian để lập được một đội thu hoạch nho đâu.”
“Em thuê mấy người thợ. Em cũng tự tay mình làm một ít nữa. Sẽ kịp thôi.”
Anh không nghi ngờ gì về chuyện đó cả. Kiên quyết làm cho đến cùng là tính cách của Brenna mà.
Sự bực bội nhạt dần trên gương mặt cô. Cô buông hai tay về để hai bên sườn và nghiêng đầu. “Đoán xem hôm trước em đã gặp ai?”
Anh nhún vai. “Anh chịu.”
“CFO của anh.”
“Làm thế nào mà em lại gặp Maggie được?”
“Chị ấy đến gặp em. Chị ấy bảo là muốn ghép khuôn mặt vào đúng với cái tên.”
Vậy là Maggie đã giữ đúng lời của mình về chuyện đến gặp Brenna. Cô ấy đã tìm được câu trả lời cho thắc mắc của mình chưa? “Maggie quá ấn tượng với số tiền anh đã cho em vay. Vì vốn anh không phải tuýp người dễ mềm lòng vậy đâu.”
“Không phải nó chỉ là tên gọi thôi sao?” cô hỏi.
“Em có gì để phản đối sao?”
Cô cân nhắc câu hỏi. “Em có thể không?”
“Chắc rồi.”
Anh nhìn về phía mặt trời lặn và biết, anh nên đi về thôi. Anh còn đống sổ sách để xem xét và một cuộc gặp với một trong những người quản lý của anh nữa. Nhưng anh thấy mình vẫn nấn ná chưa muốn về.
“Anh vẫn đang vật lộn với cuốn nhật ký của cụ nội anh,” anh nói.
“Thế nào rồi?”
“Anh dùng thời gian để tra từ trên từ điển nhiều hơn là để đọc nó, nhưng cũng có tiến triển.” Anh nhìn cô. “Cũng có thể anh đã hiểu sai, nhưng theo những gì anh đoán, thì Sophia đã yêu Antonio Marcelli.”
Brenna nhìn anh. “Không thể nào.”
Anh gật đầu. “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng tất cả chuyện đó rành rành trong quyển nhật ký. Trong đó có đề cập đến chuyện Antonio đã đi Mĩ và Sophia đã nhớ ông nhiều đến thế nào. Ông đã nói sẽ quay về với bà và nói bà hãy chờ đợi.”
“Bà có đồng ý không?”
“Anh nghĩ là có.”
Brenna cau mày. “Vậy làm thế nào mà cuối cùng bà lại cưới Salvatore chứ không phải là cưới Antonio và đi sang đây với cụ nội của em?”
“Ông đã không về kịp. Gia đình nhà Marcelli không danh giá bằng nhà Giovanni, cũng bởi vậy mà bố của Sophia mới lưỡng lự không để bà cưới Antonio và sang Mĩ với ông.”
“Anh đang dựng chuyện.”
“Anh có cần phải dựng chuyện với em không?”
“Có, nếu anh nghĩ làm vậy sẽ khiến em cáu.”
Anh cười khùng khục. “Thôi được rồi, nhưng lần này anh không nói dối đâu. Bà cụ đã đợi Antonio trở về, nhưng không thấy đâu. Nên khi Salvatore quay về từ Mĩ, kể về thành công của mình và hỏi cưới Sophia, ông bố đã đồng ý.”
“Bà không phản ứng gì sao?”
Anh lắc đầu.
Brenna chớp chớp mắt. “Vậy thì quá điển hình rồi. Để em đoán nhé. Họ làm đám cưới và rồi Atonio trở về đúng vào ngày hôm sau.”
“Gần như vậy. Bà đã cố trì hoãn đám cưới, nhưng bố mẹ bà không đồng ý. Đêm trước đám cưới, bà đã thề sẽ bỏ lại đằng sau tình yêu với Antonio và trở thành một người vợ tốt.”
Brenna lắc đầu. “Em chưa bao giờ nghe đến chuyện này cả. Anh có nghĩ Sophia chính là nguyên nhân của mối thù hận truyền đời không? Có phải hai người bạn đã tuyên chiến với nhau vì bà không, hay vì gì khác nữa?”
“Không thể như vậy được. Sophia và Salvatore kết hôn vào cuối những năm 1920. Rồi khoảng thời gian Thế chiến II Salvatore và Antonio còn cùng sang Châu Âu để lấy cành giống nữa mà. Khoảng hai năm trước khi những cánh đồng nho nhà Marcelli bị héo chết và Antonia buộc tội Salvatore đã phá hủy chúng, họ vẫn hòa hợp với nhau. Ai có thể đợi được đến tận mười lăm năm để trả thù chứ? Từ những gì mà ông nội anh kể, Salvatore không phải là tuýp người kiên nhẫn đâu. Nếu ông cụ có ý định làm gì, hẳn cụ phải làm từ sớm rồi.”
“Lập luận khá lắm. Nhưng, vẫn rất lạ lùng.” Cô nhìn anh. “Em tự hỏi, chuyện gì sẽ có thể xảy ra nếu Sophia cưới Antonio.”
“Thì cả hai chúng ta đều sẽ không tồn tại trên đời này.”
Cô thở dài. “Chuyện gia đình thật phức tạp quá. Nội em thì đang trở nên hoàn toàn kỳ quái với em rồi. Bố mẹ anh thì bỏ đi khi anh vẫn còn là một đứa trẻ và...” Cô bặm môi. “Xin lỗi. Em biết anh không muốn nói chuyện về bố mẹ anh.”
Anh khẽ chửi thề. Đã từng có lần, nhiều năm trước đây rồi, anh mắc sai lầm khi kể cho cô về những chuyện đã xảy ra với bố mẹ anh. Anh đã thừa nhận có sự mâu thuẫn trong anh. Cách anh từ chối thừa nhận là anh nhớ họ đến thế nào, và rồi anh vẫn không thể không tự hỏi, sẽ thế nào nếu có bố mẹ ở bên. Brenna đã hiểu. Cô đã ôm anh, và, không hiểu sao, được ở trong vòng tay cô đã làm tiêu tan đi những rối loạn trong anh. Anh đã từng tin tưởng cô. Không phải là một hành động khôn ngoan gì, khi nghĩ đến những gì đã sảy ra tiếp đó.
Im lặng vây quanh họ. Nic nhìn đồng hồ. Anh sắp muộn cuộc hẹn rồi. Anh nên...
“Em đã kể với anh là Francesca và Katie sẽ làm một đám cưới đôi chưa?”
Brenna hỏi, anh đoán là để thay đổi chủ đề trò chuyện. “Sẽ tổ chức vào dịp Lễ Tạ Ơn. Sẽ thú vị lắm, vì chuyện Francesca đang có bầu rồi, rồi tất cả các thứ khác nữa. Ít nhất thì cả nhà em cũng biết chắc được vậy là nó và Sam sẽ quyết định có em bé. Và, vì còn chưa có đủ việc để làm, nên mọi người lại còn đang định tổ chức một lễ đính hôn đôi nữa. Nó làm em phát sợ mỗi khi về đến nhà. Nếu mọi người không mê mải may vá những dải đăng ten cho váy cưới thì cũng đang thử nếm đến đủ loại thực đơn và tranh luận về chuyện khách mời. Em thì nghĩ họ lẽ ra nên trốn hết đi.”
“Không có vẻ gì là như vậy đâu.”
“Em biết. Cả ngày em làm việc cho nội, rồi đến tối đêm em làm việc cho xưởng rượu mới của em nữa. Em mệt bã ra, nên khi em ngồi khâu những dải đăng ten cho hai cái váy cưới mà mọi người đang làm, em ngủ gật lúc nào không biết. Chả vui vẻ gì cả.”
“Em sẽ rất thích bữa tiệc mà.”
“Nếu em vẫn còn thức để tham dự nó.”
Cô cho tay vào túi quần sau, hành động đó làm ngực cô căng ra. Anh cố không để ý đến điều đó.
“Những chuyện gia đình,” cô nói, “Đôi khi, em nghĩ chúng thật rắc rối quá, nhưng đó là một phần của em. Em sẽ không thể nào trốn tránh được.”
“Anh nhớ rồi.”
Cô rúm người lại. “Xin lỗi.”
“Không sao. Anh có thể thấy chuyện đó vẫn không thay đổi mấy.”
Mắt cô nheo lại. “Nói vậy là không công bằng.”
“Sao lại không? Đó là sự thật.”
Nó vẫn luôn là sự thật. Gia đình vẫn luôn là điều quan trọng nhất đời của Brenna. Anh dám cá là điều đó không hề thay đổi. Mà thực ra, để chứng minh điều đó, chỉ để cho chính anh thôi, anh có thể làm một thử nghiệm để xem xem chính xác anh có thể ép cô đến mức nào trước khi cô nổi cáu bật lại anh.
“Em có mời ai đến không?” anh hỏi.
“Tức là hẹn hò á?” Cô bật cười. “Để làm được thế thì cần phải có một đời sống cá nhân đã, mà em thì không có. Em cũng không than phiền gì chuyện đó đâu. Em thà có được một khởi nghiệp cho xưởng rượu còn hơn là có một người đàn ông.”
“Thay mặt phe nam giới của anh, cám ơn vì lời đánh giá đấy.”
“Anh biết ý em là gì mà.”
Anh biết, nhưng điều đó không quan trọng. “Nếu em không hẹn hò ai, thì em có thể mời anh.”