Trung tâm chó giống nằm trong một trang trại cũ, ở một góc vườn cam. Nic đỗ xe đằng sau một chiếc Jeep tơi tả và tắt máy.
“Người phụ nữ đã nói chuyện điện thoại với anh lúc trước, tên là Sara, nói là cứ đi theo tiếng sủa đến cuối trại là đến.”
“Dễ ợt,” Brenna nhìn anh. “Anh biết rồi đấy, mấy con chó con chúng chưa được rèn giũa gì đâu. Chúng nó sẽ đòi được đưa đi tè hằng đêm và còn gặm giầy dép đấy.”
Anh xoay sang nhìn cô. “Chuyện đó anh có thể xoay sở được.”
Cô cười. “Em có nói là anh không thể làm được đâu, Người Khổng Lồ Vĩ Đại.”
“Em đang chọc anh đấy à.”
“Em đang vui. Em vẫn còn đang hạnh phúc quá vì khoản vay của anh.”
Cô nói, bỏ cặp kính râm xuống và anh nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt sẫm màu của cô. Khóe miệng cô cong lại và cô gần như run lên vì niềm vui sướng. Anh quyết định sẽ quên đi, chuyện anh có một lý do bí mật để cho cô vay tiền... ít nhất là trong buổi chiều nay.
“Để em đoán nhé,” cô nói với một nụ cười rạng rỡ. “Anh muốn mua một con chó đực.”
“Tất nhiên.”
“Đúng là kiểu điển hình của cánh con trai.”
“Có gì sai sao?”
“Chả sai gì cả, tuy nhiên anh có thể thử sáng tạo hơn một chút trong chọn lựa của mình.”
“Chỉ có chó đực và chó cái. Anh nên sáng tạo thế nào đây?”
Anh leo ra khỏi xe và ngay lập tức bị tấn công bởi hàng tá tiếng chó sủa. Brenna đi vòng qua chiếc Land Rover và đến đứng cạnh anh.
“Được rồi,” cô nói to. “Giờ thì em biết tại sao không có hy vọng gì cho cô nàng chó cún của anh rồi. Vì nó sẽ không phải là một cô nàng hàng xóm bình dân đâu.”
“Ạnh đoán là không.”
Họ đi dọc con đường đá dẫn đến gần nơi có tiếng ồn. Một vài cây to tỏa bóng râm xuống che mát cho khoảng một tá bãi quây rộng và hai cái chuồng.
Nic mở và giữ cánh cửa có gắn biển “Dành cho khách” cho Brenna rồi theo cô đi vào khu vực tiếp tân rất sáng sủa. Một cô nhóc đang ngồi bên một chiếc bàn cũ.
Cô bé ngẩng đầu lên và mỉm cười. “Xin chào. Chú là Nic, phải không ạ? Để cháu đi nói với cô Sara là chú đã đến.”
Cô bé đi ra ngoài qua một cánh cửa gỗ. Brenna đến đứng trước bức tường dán đầy tranh ảnh và nhìn ngắm mấy bức ảnh.
“Có vẻ là họ có một vài chức vô địch về giống chó tốt đây.”
“Chất lượng giống quan trọng chứ.”
“Anh có định sẽ phô trương con chó không vậy?” cô hỏi.
“Không.”
“Hiểu rồi.”
Anh nheo mắt lại. “Thế là có ý gì?”
“Không có gì.” Cô tiếp tục ngâm cứu mấy bức ảnh.
“Brenna.”
“Chỉ là nó đúng kiểu của anh thôi. Anh định mua một con chó, và nó phải có tổ tiên là những nhà vô địch, nhưng nó chỉ là một con vật nuôi thôi mà.”
“Nó là vật nuôi của anh.”
“Em chắc là nó sẽ rất tự hào vì điều đó.”
Anh cố để không cười. “Anh vừa mới cho em một món nợ bảy con số không cần đảm bảo. Em không thể nhún nhường lại một chút à?”
“Em đang cố gắng hết mức có thể rồi đây.”
“Nic?”
Anh quay lại và nhìn thấy một phụ nữ ngoài năm mươi rất ưa nhìn đang đứng ở cửa.
“Tôi là Sara.” Bà vẫy tay gọi họ lại. “Lại đây xem lũ trẻ nào.”
Đàn chó con được nhốt trong một bãi quây rộng nhiều bóng mát. Tám con cún con như những cục bông tròn đủ các màu, từ màu kem đến màu nâu nhạt, đang chạy quanh quẩn nhào lộn cùng nhau. Con mẹ đang nằm ở một góc. Biểu hiện mệt mỏi của nó cho thấy tám đứa con đúng là một số lượng quá nhiều.
“Chúng tôi vẫn để chúng được ra ngoài nhiều nhất có thể khi thời tiết tốt,” Sara nói. “Tôi đã nói với cậu là có hai con đã sủa được rồi. Để tôi chỉ cho.”
“Chắc rồi. Thế tính khí của chúng thế nào?” Nic hỏi. “Cháu có một nhà máy rượu và con chó của cháu sẽ được tự do chạy nhảy trên cả một khu rộng, nhưng nó sẽ phải tiếp xúc nhiều với mọi người. Có vấn đề gì không?”
“Không hề. Giống chó Goldens nổi tiếng vì sự thân thiện của chúng mà. Tôi cung cấp chó nhà, nên tôi luôn chọn những giống vô hại với trẻ con và phải ôn hòa nữa.”
Brenna gõ gõ vào cánh cửa. “Cháu có thể vào trong không?”
“Cứ tự nhiên đi.”
Cô bước vào trong bãi và ngay lập tức bị vây bởi tám con chó con đang rất kích động. Nic nhìn cô ngồi bệt xuống cỏ và giang hai tay ra. Những đám bông tròn bò lên chân cô, leo lên ngực cô và đứng bằng hai chân sau để gặm được tóc cô. Cô ôm chúng lại, bật cười khi chúng liếm môi cô theo kiểu nụ hôn của mấy con cún.
“Nói cháu nghe về nòi giống của chúng đi,” Nic nói.
“Cụ của chúng là con vô địch đầu tiên mà tôi nuôi,” Sara nói với anh. “Nó là một con chó đẹp và rất hiền lành.”
Bà vẫn tiếp tục nói, nhưng Nic chỉ còn nghe bằng một tai. Anh bắt gặp mình đang nhìn Brenna chơi với lũ chó con.
Những cái vuốt nhỏ làm rối hết mái tóc mượt mà của cô. Những dấu chân nho nhỏ in lên áo và quần sooc của cô. Những âm thanh kích động của chúng hòa lẫn với tiếng cười của cô.
“Chúng mày đều đáng yêu quá đi,” cô thủ thỉ và lại có thêm một một nụ hôn nữa.
Một con chó con chui xuống dưới chân cô, kéo sự chú ý của Nic xuống chỗ đường cong nơi bắp chân và cặp đùi trần thật dài của cô. Cô đã luôn có những đường cong khiến anh thấy gợi cảm kinh khủng. Điều đó vẫn không thay đổi. Ánh mắt anh trượt từ đùi lên phía ngực cô.
Anh khẽ cựa quậy, nhớ lại lần đầu tiên anh nhìn thấy ngực cô. Anh đã gần như mất trí lúc cô kéo áo lên cho anh và cởi áo ngực ra. Anh đã nhìn thấy nhiều phụ nữ khỏa thân trước đó, nhưng không ai như cô cả. Lần đầu tiên trong đời, anh đã hiểu được tại sao người ta phát minh ra cái từ “nảy nở”.
Lúc đầu, anh đã không thể nào chạm vào cô. Anh quá bận rộn mải nhìn ngắm cô. Rồi sau đó, anh không thể cưỡng lại được những gì cô đang mời gọi. Căng đầy, ngọt ngào với hai đầu núm tối sẫm lại, căng cứng lên mỗi khi anh chạm vào. Anh bao bọc lấy những đường cong nhạy cảm của cô bằng cả hai bàn tay mình, khám phá từng li làn da cô, nhấm nháp và nếm cô cho đến khi cô quặn lại dưới anh và cả hai người bọn họ đều trở nên nóng bỏng đến mức họ...
Chúa tôi! Anh lôi mình quay trở lại hiện tại. Brenna vẫn đang chơi với đàn chó con, Sara vẫn đang tiếp tục nói về dòng giống của chúng, và anh thì đã cứng lên như đá rồi.
Anh quay nghiêng người để cái cột hàng rào che được tình trạng của anh, và cố để nghĩ sang những chuyện thực tế hơn, như là rèn luyện chó hay loại dây xích nào anh sẽ phải mua. Anh ép mình tập trung sự chú ý vào Sara và đưa ra những câu hỏi về việc chăm sóc chó.
Brenna ngẩng đầu lên, trên mỗi tay cô có một con cún. “Anh làm thế nào để chọn được đây?” cô hỏi. “Chúng đều đáng yêu quá.”
Sara mở cánh cửa, “Cậu ấy phải vào trong và chơi với chúng một lúc đã.”
Brenna toét miệng cười. Cô đặt một con xuống và vỗ vỗ xuống đất. “Lại đây, Nic. Vệt cỏ bẩn rồi sẽ giặt sạch được mà.”
Anh bước vào trong bãi và ngồi xuống cạnh cô. Ngay lập tức một vài con chó con trèo qua cô để sang chỗ anh. Chúng hít hít và sủa và liếm bàn tay anh rồi cắn cắn ngón tay anh. Khi anh nhấc một con lên, anh cảm nhận thấy cái bụng mập tròn ủng của nó khi nó rúc lại gần anh và tấn công mặt anh bằng cái lưỡi âm ấm của mình.
“Chúng thích anh đấy.” Brenna nói.
“Anh là mẫu con trai dễ mến mà.”
“Có thể, nhưng em không nghĩ là đám chó con nhận thức được đến mức đấy đâu. Chúng chỉ là muốn có được sự chú ý thôi.”
Một con chó tròn xoe với màu lông be nhạt lao vào đôi giầy của anh và cố vật lộn với cái dây giầy. Nó kéo lỏng được cái nút thắt ra và bỏ chạy với một đầu dây đang ngậm trong miệng. Nó lao đi được khoảng tám inch, rồi đột nhiên khựng lại khi cái dây bị kéo căng hết cỡ.
Bất ngờ vì bị mất đà chạy, con vật nhỏ lăn kềnh lưng xuống đất và nhìn Nic đầy ngạc nhiên, như muốn hỏi chuyện gì vừa xảy ra vậy. Nic nhấc nó lên bằng cả hai tay.
“Mày nghĩ mày có thể lôi được tao à?” anh hỏi khối bông tròn đang mở to mắt nhìn anh.
Con chó con sủa lên đồng ý, rúc rúc lại gần, và cố liếm mặt anh.
“Cẩn thận đấy,” Brenna cảnh báo. “Anh sẽ thấy chúng thích được chiều chuộng hơn là ngược lại đấy.”
Lúc cô còn đang nói, con vật nhỏ đã cuộn mình lại vào ngực Nic, dựa đầu lên vai anh và nhắm mắt lại.
Nic vẫn biết anh là mẫu con trai bình thường như bao gã khác. Anh biết chơi thể thao, biết lái motor, và điều hành một công ty đáng giá đến nửa tỷ đô. Không thể nào anh lại phải lòng một con chó con mười lăm pound được.
Nhưng cái hơi ấm của con vật nhỏ khiến anh thấy dễ chịu một cách đáng ngạc nhiên. Có lẽ Maggie nói đúng - có lẽ anh thực sự cần có một cái gì đó trong cuộc đời mình, dù thậm chí chỉ là một con chó nhỏ.
“Cô Sara, nói cho cháu về con này xem nào,” anh nói, chỉ vào con cún đang nằm trên tay anh và cố lờ đi nụ cười đầy vẻ thấu hiểu của Brenna.
“Nó sẽ trở thành một con lớn đấy. Cứ nhìn vào những ngón chân của nó thì biết. Nó thân thiện và hướng ngoại. Hơi bướng nữa.”
“Không phải tất cả đàn ông đều thế sao?” Brenna hỏi.
Sara giơ tay lên. “Tôi không bàn luận những chuyện kiểu đấy với khách hàng đâu,” bà nói một cách vui vẻ. “Hai cô cậu có thể tranh luận về chuyện này trên đường về.”
Họ hoàn toàn có thể, Nic nghĩ. Cùng với nhiều chuyện khác nữa. Brenna đã luôn rất ngoan cố, và cô không hề nề hà gì để bảo vệ cho những gì cô tin. Cô cũng không ngại thừa nhận là mình sai. Đó là cô của mười năm về trước. Anh không thể nói được bây giờ cô là người ra sao.
Anh nhìn con cún đang ngủ trong tay mình. “Cháu lấy con này.”
Ba mươi phút sau, họ quay lại chỗ chiếc Land Rover của Nic cùng với một hộp lớn đựng các đồ cần thiết cho con chó con và con vật vẫn còn đang cuộn trong một cái chăn, ngủ gật gù trong lòng Brenna.
“Mình có thể đặt nó vào túi của nó,” Nic nói, nổ máy.
Cô khẽ vuốt ve con chó con và lắc đầu. “Em muốn ôm nó. Nếu anh không thấy quá khó chịu.”
Nic nhún vai. Cô nghĩ thông điệp ẩn sau cái nhún vai đó là ‘những sinh vật nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu như mấy con cún con không khiến anh bận lòng đâu’, nhưng cô đã thấy biểu hiện trên mặt anh khi con chó con ngủ gục trên ngực anh. Anh hẳn phải thấy xúc động đến quặn bụng ấy chứ. Cô đoán là anh thà phải ăn kính còn hơn là thừa nhận điều đó, một điều rất bình thường với cô. Cô sẽ không nói gì đâu. Ừ thì, không nói nhiều lắm.
“Sao lại là một con chó?” cô hỏi.
“Anh đã nghĩ đến việc kiếm một con từ lâu rồi, nhưng lịch làm việc của anh cứ phải đi suốt nên không thể thực hiện được. Đợt này anh đã thuê thêm được một Giám đốc kinh doanh rồi. Cậu ta sẽ tiếp quản phần lớn các khách hàng và cả chuyện đi công tác xa nữa.”
“Tốt đấy,” cô nói. “Thế anh sẽ làm gì vào thời gian rảnh rỗi bây giờ?”
“Anh đang có một vài dự án mới. Chúng sẽ khiến anh bận rộn lắm. Chưa kể còn việc huấn luyện con chó mới này nữa.”
“Huấn luyện, hả? Hiển nhiên là sẽ có rình rập người lạ từ xa rồi. Em sẽ cảnh báo mọi người trong nhà phải đi xa xa đất nhà Giovanni ra. Em không muốn ông nội hơn bẩy mươi tuổi của em về nhà với một vết chó cắn đâu.”
“Rufus sẽ không cắn ai hết.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh hẳn đang đùa. Rufus? Anh đặt tên con chó tội nghiệp của anh là Rufus à?”
“Chắc rồi. Có gì không được à?”
“Tất cả. Nó không phải tên cho một con cún nhỏ đáng yêu.”
“Nó sẽ không còn là một con cún nhỏ lâu nữa đâu.”
Cô nâng niu khuôn mặt con chó con trong bàn tay mình. “Nhìn vào đôi mắt to này mà xem, cả cái mũi đen nho nhỏ này nữa. Anh thực sự có thể gọi con vật ngọt ngào này là Rufus được sao? Hãy nghĩ đến những cảm xúc tổn thương của nó khi bị những con chó hàng xóm gọi nó là Rufus the Dufus[7].” Nic lắc đầu. “Em ở ngoài trời nắng lâu quá rồi đấy, Brenna. Những con chó hàng xóm sẽ không gọi nó là cái gì hết, vì chó đâu có biết nói.”
[7] Rufus the Dufus: Tên một nhân vật trong loạt phim hoạt họa về chú chim cánh cụt Chilly Willy.
“Với chúng ta thôi. Nhưng chúng vẫn có thể nói chuyện được với nhau đấy. Chúng sẽ trêu chọc nó. Nó cần một cái tên xứng đáng hơn. Hoặc ít nhất cũng phải là cái tên nào đấy vui vẻ.”
Nic ậm ừ một âm thanh gì đó trong cổ họng, không hẳn là gầm gừ, nhưng cũng gần như thế.
“Thế em nghĩ được cái tên nào?”
“Gì cũng được, trừ Rufus. Charlie này, Marvin này, Jack này.”
“Marvin[8]?” Cô đảo mắt. “Em đang động não mà. Anh không thể nào cứ có thái độ mỉa mai như thế mà lại trông chờ quá trình sáng tạo có hiệu quả cả.”
[8] Marvin: tên chú nhóc nghịch ngợm trong bộ Comic cùng tên của Tom Amstrong - 1982.
“Anh chưa bao giờ nghĩ là đặt tên cho chó cũng cần phải cân nhắc cả đến sự sáng tạo.”
“Nó quan trọng đấy. Đó là cái tên nó sẽ mang theo đến hết đời. Cái tên đó sẽ nói lên một vài điều về nó. Nó sẽ được ghi nhớ hay bị lãng quên cũng bởi cái tên của nó.”
Anh nhìn con vật đang ngủ trong lòng cô. “Thế Max thì sao?”
Cô nhấc một chân của nó lên và giữ trong tay mình. Thật khó mà tin được con vật nhỏ bé này rồi sẽ có một bàn chân khổng lồ, nhưng nó sẽ như vậy. “Max được đấy.”
“Vậy mình sẽ gọi nó như thế.”
Nic nói, quay trở về chú ý vào con đường trước mặt. Brenna ngồi bất động, hầu như không thể thở được. Cô biết, Nic không có ý đó, anh không định nói câu đó ra như cách anh đã nói. Cô chỉ đang suy diễn một cái gì đó trong lời nói của anh thôi. Lúc này, họ có một mối quan hệ làm ăn, không gì hơn. Cô đã có được bài học của mình về việc dành cả trái tim và tâm hồn cô cho một người đàn ông, và thậm chí, nếu như cô có lại cơ hội đó một lần nữa, không thể nào lại là với Nic được. Yêu anh là cả một tai họa... cho cả hai người bọn họ.
Nhưng cái hàm ý gợi đến trong câu đó, “mình sẽ gọi nó như thế” làm cô thấy bối rối. Cô nghĩ đến cả buổi chiều họ đã trải qua cùng nhau, và nhận ra họ đã dễ dàng trở nên thân mật như hai người bạn biết bao. Như thể, họ vẫn luôn là bạn. Như thể, những năm xa cách là chưa bao giờ có. Như thể, cô chưa hề phản bội anh.
Tin cũ rồi, cô tự nhủ. Cho cả hai bọn họ. Nic đã vượt qua được chuyện với cô rồi, cũng như cô đã vượt qua được chuyện với anh. Giờ họ là đối tác làm ăn. Không gì hơn. Cô sẽ không thể chống đỡ nổi đâu nếu giữa họ có thêm cái gì đó khác nữa.