Brenna đứng bên chiếc xe tải, nhặt đại lấy một chùm nho Carbenet. Xem xét kĩ màu sắc của chúng để chắc là chúng đã chín đều, cô ngắt lấy một quả và nếm thử.
Người quản lý nhóm thợ hái nho nhìn cô. Cô để cho thứ chất lỏng đậm đà ấy ngấm vào lưỡi, rồi nuốt vào.
“Vừa chín,” cô nói.
Ramón mỉm cười. “Tôi đã nói rồi mà. Đợi thêm một ngày nữa là nho sẽ chín hoàn hảo.”
Cô cười toe. “Anh nói đợi thêm một ngày nữa là bởi vì lúc đó anh vẫn đang còn phải hái nho cho bên Wild Sea.”
Anh nhún vai. “Nic yêu cầu khối lượng nho thu hoạch bằng tay nhiều hơn cậu ấy đã nói lúc ban đầu.”
Brenna muốn nghĩ rằng đó là do ảnh hưởng từ cô, nhưng cô không chắc lắm. Ý tưởng của Nic về một ruộng nho hoàn hảo là nó phải được cơ khí hóa hoàn toàn. Hãy nghĩ đến lợi nhuận mà xem, nếu con người không phải dính dáng gì vào toàn bộ quá trình ấy, từ lúc trồng nho đến lúc dán xong cái nhãn lên chai rượu.
Nhưng cô cũng không định bình phẩm bất cứ câu nào về chuyện đấy với anh đâu. Cô vẫn còn nợ anh bởi những điều anh đã nói để an ủi cô hôm bữa tiệc đính hôn. Rằng nội cô vẫn chưa điên đến mức sẽ để lại cả nhà máy cho một người xa lạ đâu.
Những lời của Nic là hợp lý, và cô đã cố hết sức để bám vào chúng. Chúng cho phép cô thấy dễ chịu hơn, đủ để cô có thể tiếp tục với cái cuộc sống của mình. Mà nói vậy, chứ thực ra cô cũng đâu có nhiều lựa chọn nữa đâu.
Cô vẫy cho chiếc xe tải đi vào và bước lùi lại để lấy lối cho nó tiến vào khoảng sân sau, đã có hàng tá các nhân công đang đứng đó sẵn sàng cho việc dỡ các giỏ nho xuống. Cô ghi chép lại khi Ramón nói về sản lượng nho. Mặt trời đã lên cao, trời buổi trưa khá ấm. Thời tiết lý tưởng cho vụ thu hoạch. Dự báo thời tiết bảy ngày không nhắc gì đến chuyện có mưa hết. Nếu chúng cứ thế mà thành sự thật, thì đến thứ Tư là họ sẽ có thể thu hoạch xong hết nho Cabs. Năm nay sẽ là một năm tốt đẹp vô cùng.
Ngâm nga với chính mình, cô kéo một vài giỏ nho ra khỏi chiếc xe tải, rồi trèo lên sàn xe và nhặt lên vài chùm nho từ mấy giỏ nho ở phía trước. Màu nho chín sậm khiến cô mỉm cười hài lòng. Đúng là đội thợ của Ramón rất rành việc.
“Có trả cho cậu ta bao nhiêu thì cũng là quá nhiều,” nội cô nói, xuất hiện ở nhà máy từ lúc nào.
Brenna nhảy xuống khỏi xe. Cô không gặp nội kể từ hôm bữa tiệc tối thứ bảy vừa rồi. Công việc đã giúp cô bận rộn. Thực sự, không hẳn là cô đang tránh gặp nội đâu..., ừ thì, không hẳn thôi.
Nhìn nội cầm lên một chùm nho được hái bằng tay từ một giỏ nho mới được mang vào, cô tự cổ vũ mình để chuẩn bị cho những chỉ trích sắp không thể không có từ nội. Lorenzo Marcelli trông đang rất vui vẻ trò chuyện, vỗ lưng với Ramón đấy, nhưng Brenna đâu có phải kẻ ngốc. Nội sẽ nếm thử nho rồi ngay sau đấy sẽ quay sang cô mà càm ràm hết cái này đến cái khác ngay thôi.
“Vụ này tốt đây,” nội nói rất ôn hòa.
Cô gật đầu.
“Ta sẽ đóng chai được nhiều hơn năm ngoái.”
Cô lại gật đầu.
“Cháu đã làm ô danh cả gia đình. Thứ Bảy vừa rồi là dành cho chị và em gái của cháu. Và cháu đã đưa kẻ thù về nhà và thu hút mọi sự chú ý vào mình.”
Brenna chẳng biết đáp lại ra sao nữa. Lời buộc tội đó thật không công bằng, nó chả làm gì được cô hết. Mà cũng chẳng sao. Nội đã nói xong với cô đâu.
“Cháu có biết thằng nhóc đấy là ai không, có biết nó đang làm cái gì không? Cháu có biết gia đình nó đã làm gì với chúng ta không?”
Trong một giây, Brenna quá chú tâm đến cái đoạn Nic được gọi là ‘thằng nhóc’, đến nỗi cô chưa kịp nghe ra vế sau nội nói cái gì. Nhưng, khi những từ đó tan ra, cô ném cái bảng của mình xuống và chống tay lên hông.
“Cháu biết chính xác Nicholas Giovanni là ai, thưa Nội. Không chỉ cháu được lớn lên gần nhà anh ấy, mà cháu còn được nội kể cho đến hàng bao nhiêu lần về cái vụ scandal động trời về ruộng nho bị phá hoại ấy, đến mức cháu còn thuộc lòng nó cả trong giấc ngủ nữa. Và nội biết sao không? Cháu không quan tâm.”
Nội cô có vẻ hơi ngần ngại.
Cô nheo nheo mắt. “Giờ là tin mới cho nội đây. Mười năm trước cháu đã yêu Nic. Phải, cháu. Một trong những cô cháu gái quý giá của nội, máu thịt của nội. Chúng cháu đã gặp gỡ, đã hẹn hò.”
Cô ngập ngừng, rồi quyết định tốt nhất không nên nhắc đến chuyện cô và Nic còn ngủ với nhau nữa. Nội cô hiển nhiên là sẽ muốn nghe chuyện đó cũng nhiều như nội muốn nghe về chuyện Nội và Nội Tessa đã làm những điều điên rồ rồi.
“Chúng cháu đã nói chuyện về rượu vang và về cuộc sống và cháu đã thực sự quan tâm đến anh ấy. Thực tế, cháu đã suýt nữa thì cưới anh ấy. Và nội có biết sao không? Địa ngục không có xuất hiện. Trời không hề sập. Cái mối thù truyền kiếp ấy qua lâu rồi, và đến lúc tất cả chúng ta phải đi tiếp rồi.”
Vẻ mặt của nội cô trở nên đầy giông tố. “Sao cháu dám nói với ta những chuyện đó? Cháu đã phản bội ta và đi lại với đứa con trai của kẻ thù? Cháu coi thường gia đình mình đến mức độ đó hay sao?”
Cô buông thõng hai tay. “Nội vẫn chưa hiểu hay sao? Ngoài nội ra, không có ai còn bận tâm đến mối thù đó nữa cả.”
“Ta chỉ làm theo truyền thống thôi. Ta nghe theo ý kiến của những bậc tiền bối. Đó là điều cháu có thể học hỏi. Nhìn lại mình xem, cháu đã có một người chồng bỏ rơi cháu rồi đấy. Giờ, gần ba mươi tuổi đầu rồi, và cháu đã làm được cái gì cho cuộc đời mình chưa?”
Brenna thấy như nội vừa mới tát vào mặt cô. Cô bước lùi lại. Nhưng nội vẫn chưa nói xong.
“Cháu làm ta thất vọng, Brenna ạ. Ta không thấy có bất cứ cái gì đáng để tự hào cả. Về cháu ấy. Không còn cái gì nữa.”
Cô tự nói với mình chỉ là nội đang muốn hạ thấp cô thôi, nhưng như vậy cũng không khiến nỗi đau của cô giảm đi được chút nào. Họng cô bỏng cháy, ngực cô thắt lại. Đến khi nào thì con người ta mới đủ trưởng thành để nghe thấy cái câu “Cháu làm ta thất vọng” mà không muốn đâm đầu vào đá mà chết đi cho rồi?
Cô cầm cái bảng ghi chú của mình lên và đi về phía ngôi nhà.
“Cháu đang đi đâu đấy?” nội cô hỏi.
“Đi cho khuất mắt nội.”
“Không. Cháu sẽ ở lại. Ta đã bảo Joe đến đây để xem người ta mang nho đến thế nào. À, nó đây rồi này.”
Brenna ngẩng lên và thấy anh trai cô đang đi về phía họ. Joe nhìn cô, rồi lại nhìn sang nội Lorenzo, có vẻ như biết đang có chuyện căng thẳng.
“Mọi thứ thế nào?” anh hỏi.
“Tuyệt diệu,” nội cô nói. “Nho Cabernet vừa chín tới. Chúng ta sẽ có loại rượu ngon tuyệt.”
“Cháu có ra xem người ta hái nho ngoài kia,” Joe nói. “Có vẻ là một công việc cũng nặng nhọc.”
“Đúng vậy đấy.” Brenna nói. “Có muốn tình nguyện tham gia làm cùng họ không?”
“Không phải anh. Anh đang trong kỳ nghỉ mà.”
Nội cô chỉ về phía đồng nho gần nhà máy. “Đi nào. Chúng ta đi dạo một lúc, và ta sẽ chỉ cho cháu thấy làm thế nào mà chúng ta có thể hái nho và làm ra được loại rượu tốt nhất ở bất cứ đâu. Brenna, cháu cũng đi nữa.”
Cô không chắc lắm đó là một hình thức tra tấn khác của nội hay là một cách để nội nói là nội đã tha thứ cho cô nữa. Và vì cô không tin là cô đã làm gì sai, nên cô chẳng thấy thích thú gì với cả hai lựa chọn ấy.
Họ đi về phía đông, nơi nho Cab đang được thu hoạch.
“Có thấy không?” nội cô nói. “Chúng ta vẫn dùng tay để hái những quả nho tốt nhất. Những quả còn lại thì sẽ dùng máy. Làm vậy thì không đúng theo truyền thống lắm, nhưng nếu làm bằng tay hết thì tiền thuê nhân công sẽ quá cao.” Ông nhún vai. “Ta phải thỏa hiệp thôi.”
Brenna nghiến răng lại. Thế đấy. Với Joe thì nội nói nó là thỏa hiệp, còn với cô nội bảo nó là phản bội.
“Làm sao ông biết được quả nho nào đáng để được hái bằng tay?” Joe hỏi.
“Do chất lượng của chúng,” nội cô nói. “Giống nho. Rồi dựa vào những gì ta đã làm, đã biết.”
“Có một vài yếu tố,” Brenna nói với anh. “Sản lượng nho chẳng hạn. Hay có một số loại nho cho nhiều nước hơn những loại khác; một vài loại lại ngọt hơn, chua hơn. Một vài loại dùng để pha trộn với loại khác nữa thì sẽ ra rượu ngon hơn, nhưng cũng có loại chỉ để dùng một mình thôi. Nó có thể thay đổi theo từng năm nữa, nhưng những giống nho tốt nhất của chúng ta thì vẫn được ưu ái nhiều nhất. Chúng cho ra loại vang thượng hạng, vang Reserves. Thu hoạch bằng tay tức là ta chỉ lấy những quả tốt nhất thôi, những quả nho chín nhất. Máy móc thì chúng sẽ hái bằng hết, nên sẽ không có chọn lọc.”
Joe kéo vạt áo T-shirt ra khỏi cái quần jeans. Anh giật giật cái cổ áo.
“Trời nóng thế,” anh nói. “Nóng thế này có tốt không?”
“Ấm và khô ráo,” Brenna đá đá vào rìa đất. “Chúng ta phải cầu nguyện cho trời ấm và khô suốt cả vụ thu hoạch. Trước đó, thì là khí hậu cân bằng. Quá ít nắng thì nho sẽ không chín được. Quá nhiều nắng và chúng sẽ chín nẫu, hoặc sẽ lên men nhiều quá. Chúng ta cần có mưa để đất có độ ẩm nữa, nhưng không được mưa nhiều quá đến mức mặt trời không ló ra được và cây cối bị ngập úng hết.”
Joe nhìn quanh cánh đồng nho. “Nhiều việc thật đấy. Thành thật mà nói, anh không hợp với mấy chuyện rượu vang này lắm. Anh thích bia hơn.”
Brenna toét miệng cười khi cô thấy miệng nội cô đang cau lại, như thể nội mới ăn phải một quả chanh.
“Anh sẽ học để biết đánh giá được những cái tinh tế của rượu vang.”
Joe nhún vai. “Anh không phải là người tinh tế gì. Một khoanh thịt nướng chín tới và một vại bia sẽ hợp khẩu vị của anh hơn.”
Nội cô trông chả vui chút nào. “Cháu thấy tất cả những gì chúng ta gây dựng nên rồi đấy. Cháu không cảm nhận thấy sức hút của mảnh đất này hay sao? Đây là nơi cháu thuộc về, Joe à. Tất cả sẽ là của cháu, chỉ cần cháu yêu cầu thôi.”
Brenna chết đứng. Nic đã sai rồi. Nội cô đã thực sự điên rồ đến mức đấy rồi đây này.
Ôi, thật đau đớn. Cô đã biết chuyện này có thể xảy ra. Phát hiện về một người-anh-trai-thất-lạc-bấy-lâu cũng chính là một trong những lý do khiến cô gây dựng Bốn Chị Em Gái. Nhưng, trực tiếp nghe thấy nội cô nói ra điều đó như vậy - ngay trước mặt cô, như thể nội không thèm bận tâm là nội đang rứt cả trái tim cô ra với câu nói đó...
Không nói một lời, cô quay lưng và đi thẳng về nhà máy. Nội cô cũng không thốt ra câu nào cả. Chắc chắn rồi, có Joe ở đó rồi thì nội thậm chí còn chẳng biết là cô đã bỏ đi đâu.
Lorenzo quay sang nhìn Brenna bỏ đi. Nó lê bước đi cứng nhắc, như thể các cơ của nó không chịu vâng lời vậy. Ông đã nhìn thấy sự tổn thương của con bé khi ông nói đến chuyện thừa kế của Joe. Nhìn thấy, cảm nhận thấy, và ông đã thấy hối tiếc. Nhưng ông không còn lựa chọn nào khác.
Cháu trai ông đút tay vào túi quần. “Vậy là ông sẽ để tất cả lại cho cháu. Chỉ như vậy?”
“Có thể không phải ‘chỉ như vậy’. Cháu cũng phải thấy hứng thú nữa.”
“Brenna nói cả chỗ này đáng giá đến khoảng bốn mươi triệu.”
Lorenzo nhún vai. “Có thể ít hơn thế, mà cũng có thể nhiều hơn.”
“Thì vẫn là một đống tiền khổng lồ.” Joe nhìn những ruộng nho.
“Vậy thì cháu có thể thấy hứng thú không?”
“Còn các cháu gái của ông thì sao?”
“Chúng nó sẽ được chu cấp đủ. Một sự dàn xếp ổn thỏa.”
“Nhưng không phải là được hưởng cái cơ ngơi này.”
“Không.”
Joe quay lại nhìn ông. Lorenzo cố để đọc được gương mặt anh, nhưng vẻ mặt anh chàng đó không để lộ bất cứ một suy nghĩ nào ra ngoài cả.
“Không phải là Brenna rất yêu quý nơi đây hay sao?”
Lorenzo tiếp nhận câu đó với một cái phẩy tay. “Nó là phụ nữ. Mảnh đất này, cơ ngơi này, nó phải được giao lại cho một người thừa kế nam.”
Joe khịt khịt mũi. “Đã có ai nói với ông là chúng ta đang sống ở thế kỉ nào rồi chưa?”
Ông mỉm cười. “Ta biết rất rõ thời gian đã thay đổi thế nào. Đó là một phần của vấn đề.” Nụ cười của ông héo đi khi ông vẫn đang nhìn thấy Brenna đang đi xa dần.
“Phụ nữ không thể tin tưởng được,” ông nói, với mình nhiều hơn là với cháu trai. “Chúng lấy chồng, rồi chúng đi mất. Chúng không còn quan tâm đến cái gì là quan trọng nữa.”
“Ông đang nói không phải về Brenna. Nó yêu nơi này mà.”
“Đấy là bây giờ. Còn trước đây thì sao?” Ông nhún vai. “Nó đã bỏ đi, như thể chúng ta chẳng là gì với nó cả. Và để làm gì chứ?”
Nó đã biến mất, như thể nó chưa hề tồn tại. Ông nghĩ lại chuyện ông đã mong ngóng nó đến thế nào, mong đến lúc nó sẽ nhận ra thứ chất lỏng của những quả nho cũng cũng chảy trong người nó như dòng máu của nó vậy. Nhận ra nó chính là người cần cho mảnh đất này. Nhưng không, thay vì vậy, nó đã hi sinh bản thân mình cho chồng nó. Và cả tuần trước nữa. Ông thở ra nặng nề. Đưa một thằng Giovanni, đến đây? Cha của ông chắc sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Và chính bản thân ông, Lorenzo này, cũng đã làm hổ thẹn người cha đáng kính của mình, để cho thằng oắt ấy được ở lại và ngồi ăn tối cùng với cả gia đình ông trong buổi lễ kỉ niệm đó.
“Có thể ông biết rõ về việc làm rượu,” Joe nói, “nhưng cháu lại biết những điều khác nữa về sự sống còn. Bỏ qua nguồn lực tốt nhất của mình sẽ là cách kết liễu mọi thứ tuyệt hảo đấy. Brenna mới là người cừ nhất mà ông có. Nếu ông gạt bỏ con bé đi, ông chỉ là kẻ dại dột thôi.”
Lorenzo chậm chạp gật đầu. “Có thể là cháu đúng. Có thể không. Mà này, có phải là ta chưa bao giờ dại dột đâu. Đi nào, ta sẽ chỉ cho cháu xem thêm những gì sẽ có thể sẽ là của cháu.”
* * *
Nic bước ra khỏi phòng họp và thấy Max đã bỏ cái ổ của nó và không thấy bóng dáng đâu nữa cả. Mặc dù rất thân thiện, nhưng con chó con rất hiếm khi bỏ cái chỗ quen thuộc của nó ở gần ở cửa văn phòng anh để chạy theo chân một ai đó. Trừ một người.
Brenna.
Anh nhìn đồng hồ. Sắp đến hai giờ. Giờ làm việc ở Wild Sea của Brenna là vào lúc tối muộn cơ. Vậy, nếu Max không đợi anh, thì nó đang ở đâu?
Nic đi tìm Max và thấy nó mười phút sau đấy. Nó đang nằm trong lòng Brenna, dưới bóng một cây chanh già đằng sau ngôi nhà. Nic ngập ngừng khi anh nhìn thấy cả hai ở đó. Brenna đang ngồi bệt dưới nền đất, đầu cô cúi thấp. Điều gì đó trong cái cách đôi vai cô đang sụp xuống nói với anh rằng hôm nay không phải là một ngày tốt đẹp gì của cô. Anh đắn đo nửa muốn đến đấy làm một người bạn của cô, nửa muốn làm theo cái mách bảo bản năng của cánh con trai, phải tránh xa những người phụ nữ đang buồn ra. Rồi, tình bạn đã thắng.
Khi thấy anh đi đến, Brenna lau mặt và cố gượng cười. Max thì còn không thèm mở mắt ra nữa. Tai nó hơi vẫy vẫy thay cho câu chào, rồi nó lại rúc vào giấc ngủ.
“Có muốn nói về chuyện đó không?” Nic hỏi, ngồi xuống bên cô.
Cô khịt mũi. “Tin tốt đấy. Em phải nói với anh là anh đã sai rồi. Sau đấy, thì em muốn khóc òa lên và làm ướt hết cái áo sơ mi của anh.”
“Anh chưa bao giờ sai cả,” anh nói nhẹ nhàng. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì cả. Mọi thứ. Ý em là, không phải là em không biết nó sẽ xảy ra. Em biết. Nó chẳng phải điều gì đáng ngạc nhiên hay là cái gì cả.”
“Có muốn dịch những thứ đấy sang tiếng Anh không?”
Cô mân mê đôi tai của Max. “Nội em đã nói với Joe là nhà máy rượu sẽ có thể là của anh ấy nếu anh ấy muốn. Chỉ vậy thôi. Không cần huấn luyện, không cần có tình yêu hay bất cứ cái Marcelli gì cả, chỉ đơn giản là ‘đây là thừa kế của cháu’.” Cô quay sang nhìn anh. “Có cái lẽ gì với chuyện người thừa kế phải là con trai vậy? Em có khác cái quái gì không nếu em cũng có dương vật?”
“Với anh thì sẽ có,” anh nói rất thành thật, và còn hơn là cả hơi giật mình nữa với cái tin Lorenzo đã đi nước cờ của ông quá nhanh như vậy.
“Anh biết ý em là gì mà,” cô nói với anh. “Có là con trai hay không, thì em cũng không thể nào có được nhiều hứng thú với nhà máy rượu hơn thế này, hay là giỏi giang gì hơn với việc làm rượu của em nữa.”
Điều đó thì anh có thể đồng ý. Nic ngồi dựa vào gốc cây. Lorenzo để lại nhà máy cho một người xa lạ hoàn toàn. Liệu có thể thế không? Nếu ông già làm vậy thật, anh sẽ chỉ phải kéo dài kế hoạch của anh thêm ít lâu nữa.
Brenna nhìn anh. “Đây là lúc anh phải làm gì đó để giúp em cảm thấy khá hơn chứ.”
Ánh mắt anh gặp cô. “Anh không tin là ông nội em sẽ để lại toàn bộ Marcelli Wines cho một người ông mới gặp. Joe còn chưa biết được mặt mũi cái chai rượu nó ra làm sao mà.”
“Em cá là anh ấy cũng biết được đến ngần ấy rồi, nhưng không có gì hơn nữa.” Mặc cho nỗi đau đang hiển hiện của cô, cô vẫn mỉm cười. “Joe còn thừa nhận anh ấy thích uống bia hơn cơ.”
Nic nghiêng về phía cô và hạ thấp giọng. “Anh đã từng làm một, hai chai bia trong đời mình rồi đấy. Nó không tệ lắm đâu. Đừng kể cho ai nhé.”
“Thế chứ. Cuối cùng thì cũng có tư liệu để tống tiền.”
Nụ cười của cô rộng mở hơn, rồi nó run run lại và biến mất. Nước mắt ngập mắt cô, rồi lăn dài hai bên má.
“Thật kinh khủng,” cô nói, hai tay ôm mặt. “Nội chả bao giờ hài lòng cả. Chuyện gì cũng bất đồng. Dù em có đề xuất bất cứ cái gì, nó cũng là sai.”
Cô vẫn nói, nhưng với nước mắt cứ tuôn ra nhiều hơn, giọng cô run lại và Nic thấy khó khăn quá để hiểu cô đang nói cái gì.
Anh với tay về phía cô, rồi lại rụt tay lại. Có chuyện gì với mấy người phụ nữ đang khóc vậy, khi họ cứ khiến đàn ông thấy mình thật lạc lõng và vụng về. “Nó không tệ đến thế, phải không?”
Cô quệt nước mắt. “Chỉ mới khi em đang nghĩ là mọi thứ đang trở nên t-tốt hơn, thì nó lại đổ tan tành hết cả. Nội n-nói em làm nội thất vọng. Em ghét chuyện đấy. Em hai bẩy tuổi rồi. Tại sao em c-cứ phải bận tâm đến chuyện nội nghĩ gì chứ? Nhưng mà em vẫn cứ thế.”
Những từ cuối cùng đó bật ra cùng với tiếc khóc nấc lên. Max ngầng đầu lên và nhìn Nic, như thể nó đang hỏi anh sao anh không làm gì đó đi. Ồ, bởi vì Nic biết quá rõ nên làm gì ngay sau đó. Phải rồi.
Cảm thấy mình như một tên ngốc, anh xoay người lại để anh có thể vòng tay ôm lấy cô. Anh kéo cô lại gần, đặt đầu cô lên vai anh và vuốt ve mái tóc cô. Max nhảy khỏi lòng cô, dài người ra rồi bắt đầu đi hít hít xung quanh giầy của họ.
“Em x-xin lỗi,” Brenna thì thầm.
“Mọi chuyện ổn rồi. Có anh đây rồi.”
Có anh đây rồi. Anh đã bao giờ nói những từ ấy với một phụ nữ? Lần cuối cùng anh an ủi một người là bao giờ nhỉ? Những gì có giữa anh và Brenna không phải chỉ là hơi phức tạp, nhưng lúc này, anh không thể nghĩ đến chuyện đó được. Lúc này, cô không phải là kẻ thù. Cô chỉ đơn giản là Brenna thôi.
Cơn nức nở của cô giảm dần. Nước mắt vơi đi và nhịp thở của cô dần dần đều lại. Anh vẫn vuốt tóc cô, thích ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, và cả cái cách cô đang nép vào anh nữa. Cô gần gũi với anh biết chừng nào.
Khi cô ngồi thẳng được lại, khuôn mặt cô lem nhem nước mắt và hai mắt cô sưng lên. Anh thu tay về, còn cô dùng cả mấy ngón tay để lau mặt.
“Xin lỗi,” cô lẩm bẩm, không nhìn vào mắt anh. “Em không định làm mọi thứ thành dở hơi thế này.”
“Không sao đâu.”
Anh đưa cô chiếc khăn tay. Cô dùng nó lau đi những vệt nước mắt còn lại. Đôi môi cô mọng lên, như thể cô vừa mới hôn ai đó. Như thể họ vừa mới hôn nhau.
Khi cái ý nghĩ đó đã nhảy ra rồi, anh không còn có thể nghĩ đến điều gì khác nữa. Anh cũng không thể ngăn mình không nghiêng lại gần cô và đặt môi anh lên cô.
Da cô ẩm và có vị mặn nữa, và ở gần thế này, cô có mùi của nắng và cả mùi của nho. Anh vòng tay ôm quanh cô lần nữa. Đam mê vốn vẫn chưa bao giờ ẩn nấp sâu được hẳn vào trong lớp vỏ bọc bỗng trỗi dậy, thật đột ngột và mạnh mẽ, nhưng anh cố lờ đi cái hơi nóng và cả cái sức ép cấp bách giữa hai đùi anh. Thay vì hôn cô sâu hơn, anh lui mình lại và nhìn vào mắt cô.
“Em không phải là kẻ vô dụng,” anh nói. “Em có tài. Anh khâm phục những gì em đang làm với Bốn Chị Em Gái, và nếu ông nội em không biết đánh giá đúng tầm nhìn của em với Marcelli Wines, thì ông ấy là kẻ ngốc.” Anh gạt mấy lọn tóc đang lòa xòa trước mặt cô. “Nói thật lòng nhé, em làm anh ấn tượng đến chết đi được với những gì em làm.”
Ngay khi anh thốt những lời đó ra, anh nhận ra là anh thực sự nghĩ như thế. Lúc anh mới cho cô vay tiền, anh còn không chắc là những chuyện gì sẽ xảy ra nữa, nhưng giờ thì anh biết, cô sẽ có thể thực sự làm nên chuyện lớn, chỉ cần cho cô một nửa cơ hội thôi. Thật trớ trêu, cả anh và ông nội cô lại là hai kẻ đang nắm vận mệnh của cô trong tay.
Khóe miệng cô cong lại. “Anh đúng là biết cách làm cho một cô gái biết ngẳng đầu lên.”
“Anh nói sự thật mà. Có thể chính bởi vậy mà Lorenzo mới làm khó em nhiều đến thế. Ông thấy em sẽ còn làm tốt hơn ông và điều đó làm ông cụ khó chịu.”
“Có thể. Nhưng thật đúng là ngớ ngẩn nếu vì chuyện đó mà để lại hết mọi thứ cho Joe, hay bán nhà máy đi.” Đôi mắt cô tối sầm lại. “Anh không nghĩ là nội sẽ bán nó đi, phải không?”
“Mình đã từng nói về chuyện đó rồi mà.” Anh đứng dậy và đưa tay ra cho cô. “Đi nào. Em có thể giúp anh làm bài tập về nhà. Làm thế sẽ giúp em lãng xa khỏi mấy cái thắc mắc đó.”
Cô đặt tay vào lòng bàn tay anh và đứng dậy. “Bài tập về nhà nào?”
“Có nhớ quyển nhật ký của Sophia không?”
Cô gật đầu.
“Anh dịch thêm được khoảng ba trang nữa rồi. Hồi trung học em có học tiếng Ý, nên không thể nào tiếng Ý của em lại tệ như của anh được. Mình sẽ cùng dịch.”
“Em không biết em sẽ giúp được nhiều đến đâu đâu,” cô nói. “Nhưng em sẽ thử xem.”
Một giờ sau, anh đành phải thừa nhận là tiếng Ý của cô còn tệ hơn cả của anh. Họ chật vật được nửa trang giấy, và anh còn không dám chắc họ có hiểu đúng cái đám đó hay không nữa.
Brenna cầm cuốn sổ cũ lên và lật qua những trang giấy đã kín đặc chữ. “Mình có thể dịch cuốn sổ này đến hết đời mất. Anh muốn thực hành việc chuyển ngữ, hay chỉ đơn giản là anh muốn biết trong này viết cái gì?”
“Anh được lựa chọn hay sao?”
“Chắc rồi. Mia là chuyên gia ngoại ngữ trong nhà em mà. Nó thông thạo cực kỳ, cả đọc cả viết. Dịch quyển này với nó không mất nhiều thời gian đâu.”
“Làm vậy đi.”
Cô gập cuốn nhật ký lại. “Nếu nó có tìm thấy các chỉ dẫn đến một mỏ vàng trên đất của Wild Sea, em không thể hứa được là sẽ chia sẻ tin tức đó cho anh đâu đấy.”
“Rõ rồi.”
Cô cầm cuốn sổ lên. Anh nghĩ chắc cô sẽ nói cô phải đi về đây, nhưng thay vì đi về, cô lại ngồi dựa lưng vào thành ghế.
“Em đã kể với nội về chúng mình.”
Nic không chắc lắm cô đang nói đến ‘chúng mình’ nào nữa. Rằng cô đã vay tiền của anh, hay họ đã làm tình cái tối hôm trước? Không đâu, anh tự bảo mình. Cô không thể nào nói đến...
“Rằng mình đã từng hẹn hò với nhau,” cô giải thích. “Rằng mười năm trước mình đã gặp và đã trở nên quan trọng với nhau.”
“Anh ngạc nhiên đấy.”
“Em cũng vậy.” Cô đặt cuốn sổ lên bàn bếp. “Nội cứ nói mãi, nói mãi, về chuyện kinh khủng thế nào khi em đưa anh đến bữa tiệc. Rẳng em có biết anh là ai, anh làm cái gì không? Có biết gia đình anh là ai không? Kiểu kiểu thế. Em bật lại. Em nói với nội chúng mình đã hẹn hò và trời chả hề sập gì cả.”
“Anh nghi là nói vậy không khiến ông cụ cảm kích gì đâu.”
Cô nhún vai. “Đúng vậy. Nội làm em phát điên, nhưng như vậy thì cũng chả mới mẻ gì. Thật không may, nội còn làm hơn thế nữa. Chuyện với Joe...” Cô thở dài. “Em ước gì em có thể ghét bỏ anh trai em, nhưng em không thể. Em mà ở vào vị trí của anh ấy, chắc em cũng không làm khác đi được. Mia lại còn tra khảo anh ấy suốt về bạn bè của anh ấy nữa chứ, làm cho anh ấy lúng túng.”
“Còn em thì thấy vui lắm nhỉ.”
Cô cười toe. “Chắc chắn rồi.” Cô nhìn đồng hồ. “Quỷ thật. Em phải đi về đây.” Cô đứng dậy và chạm vào tay anh. “Cảm ơn vì đã nghe em nói và đã để cho em khóc ướt cả áo sơ mi của anh.”
Rồi cô cúi xuống và hôn anh trước khi ra cửa.
Môi anh bỏng cháy lên chỗ cô chạm vào. Cái thực tế là cô đã rời ngôi nhà rồi cũng không ngăn được cơ thể anh thôi không đáp lại cô. Anh vẫn cứ luôn là một thằng khờ khốn khổ như vậy mỗi khi có dính đến cô.
Anh lấy mu bàn tay quệt qua môi, như thể làm vậy anh có thể xóa bỏ được cái động chạm thoáng qua đó của môi cô. Như thể anh có thể thay đổi mọi chuyện và khiến cô không còn là mối bận tâm của anh nữa. Cô không đâu. Cô không thể. Nhưng vẫn...
Mọi thứ đã thay đổi. Anh không thể nói chính xác được như thế nào, nhưng anh có thể cảm nhận thấy chúng đang thay đổi. Câu nói của Brenna về câu hỏi nội cô đã hỏi cô dội lại trong anh. Cô có biết anh là ai và anh đang làm cái gì không?
Brenna không biết. Với cô, anh chỉ là Nic, một anh chàng hàng xóm, một người yêu cũ, một người cho cô vay vốn để biến ước mơ của cô thành hiện thực. Cô không hề biết chút gì về kế hoạch của anh với cơ nghiệp của cả gia đình cô. Brenna có thể biết giỏi hơn về chuyện làm rượu, nhưng trên thương trường thì Lorenzo lại tinh khôn hơn. Chẳng tổn hại gì lắm để tìm hiểu được rõ về kẻ thù tiềm năng của mình cả.
Nhưng Lorenzo chưa biết đâu. Chưa ai biết cả, trừ cái đội kịch của anh. Và Maggie, người đã phản đối. Maggie, người bẩy năm trời nay vẫn là tiếng nói lương tâm của anh. Chỉ có điều, lần này anh đã không nghe theo cô.