The Penniless Peer

Chương 9

Cánh rừng lạnh lẽo và ẩm ướt.

Không khó khăn mấy cho Fenella tìm ra nơi các trận đấu súng thường diễn ra ở Ascot.

Cô đã làm như vô tình nhắc đến đề tài đấu súng với 1 vị khách mời trong bữa cơm tối qua và nắm bắt được tin tức về rừng Shepherd, 1 khu rừng khét tiếng chuyên là nơi tụ tập của những trận thư hùng.

-Đấu súng là kết liễu đời mình trong danh giá. Ông khách nói 1 cách vui vẻ bàng quang. “Nhưng Ascot không có lịch sử lâu đời như Newmarket hay Epsom, ở đây mấy chuyện ấy xảy ra không nhiều.”

-Nghe vậy tôi cũng mừng. Cô nói 1 cách tha thiết.

-Những cuộc chạm súng thường là dính líu đến mấy chuyện đua ngựa rắc rối, đại loại người ta gây gỗ nhau vì đặc tính của ngựa hay là kết tội nhau vì giá cả mờ ám. Chuyện không thành thế là đem nhau ra thanh toán.

-Vừa qua có... ai bị trọng thương không? Cô run giọng hỏi.

-Sir Cholmley mất 1 cánh tay năm ngoái. Ông ta kể tiếp giọng nhẹ tênh như không có gì nghiêm trọng. “Thường thì người ta gây thương tích ở ngoài mặt thôi. Có vài trường hợp, đối thủ tối hôm trước chè chén quá nhiều, thế là cả hai phe không ai bắn trúng ai.”

Ông cười vang sảng khoái, nhưng Fenella không còn lòng dạ nào để cười nữa. Khi cô đến chúc chú Roderick an giấc, ông an ủi.

-Cháu đừng lo cho bọn nó đến đờ cả người. Chú biết Periquine từ lúc nó mới ra đời, nó không trầy trụa sứt mẻ gì đâu, và nó cũng chả làm hại đến ai.

-Cháu biết, nhưng lần này thì khác. Cô thì thầm khi bước lên lầu. “Lần này khác vì có cô liên quan.”

Cô đoán được thế nào thì Sir Nicolas cũng tìm cách tóm được Periquine. Phần thì anh ghen, phần thì anh bất bình Periquine trước thái độ thiếu trách nhiệm đương đầu và vượt qua vấn đề của riêng mình.

Sir Nicolas từng cân nhắc cô những hậu quả tai hại của buôn lậu và trộm cắp phi pháp mà cô và Periquine có thể phải ghánh lấy.

-Em phải hiểu được chuyện gì xảy ra khi bị tóm cổ chứ? Cô biết là anh bất mãn, nhưng không biết làm sao hơn.

-Em biết, nhưng Periquine lúc nào cũng may mắn.

-Còn em thì sao, em nghĩ anh chịu nổi cái cảnh em gặp tai tiếng hay bị trói lên tòa được sao?

Fenella không trả lời, anh áp tay anh lên tay cô.

-Hứa với anh, làm ơn hứa với anh đừng liều lĩnh dại dột như thế nữa.

-Em sẽ không đâu. Tuy nói thế nhưng cô biết nếu Periquine cần, cô sẽ lại đi theo anh bất cứ giá nào.

-Nếu em chẳng may gặp nguy hiểm, anh xin em, Fenella, hãy nói cho anh biết trước tiên. Anh thề là sẽ không gây trở ngại cho em, nhưng sẽ cố gắng hết sức giúp em gỡ rối. Cô quá xúc động trước lời lẽ ân cần của anh, hiểu được anh là thật lòng. Một thoáng êm đềm ấm áp vây quanh biết rằng trong đời còn có người trân trọng sự hiện hữu của mình, an nguy của mình.

-Anh sẽ nói với anh... nếu em có thể. Nhưng nếu đó là bí mật của Periquine, em phải trung thành trung thành với anh ấy.

Khi hôn tay cô từ biệt, cô thấy được niềm đau hằn lên trong mắt anh.

Quanh quẩn tìm kiếm trong rừng, Fenella tâm trí cứ quay cuồng về hai người đàn ông liên quan đến mình, 1 người mến mộ 1 người yêu thương, chỉ phút chốc nữa thôi là ra tay tàn sát lẫn nhau. Cô nhanh chóng tìm ra được khoảng rừng trống mà người khách tối qua mô tả. Khoảng trống khá lớn, ước độ bằng bề rộng của phòng dạ tiệc, vây quanh là cây cối um tùm ngăn lại những cặp mắt tò mò rình rập, mặt đất khá bằng phẳng phủ đầy rêu và cát thích hợp cho các cuộc sát phạt bằng súng ống.

Một bên “sàn đấu” là những bụi đỗ quyên chằng chịt, đây là chỗ tiện cho cô ẩn náu.

Cô đã phải ra khỏi nhà khi trời còn tối lần mò đến đây, chui vào bụi rậm vừa cô phập phồng chờ đợi giờ phút kinh hoàng nhất, vừa âm thầm tức tối. Tình cảnh xảy ra giữ hai người đàn ông hệt như trò chơi trẻ con, dù rằng căn nguyên là sự bất bình của Sir Nicolas cho an toàn của cô, và là lòng ghanh tị của Periquine đối với gia tài của anh cũng như sự ghét bỏ của Periquine với tình địch mình.

Có lẽ mình nên sáng suốt hơn cho Periquine hiểu là Nicolas đã không còn hứng thú với Hetty, nhưng cô lại ngượng ngùng khi phải nhắc đến chuyện cầu hôn của Sir Nicolas và cũng không biết được phản ứng Periquine trước việc này sẽ ra sao.

Ngồi 1 lúc lâu rối rắm lan man với bao ý nghĩ, tiếng động của bánh xe nghiến trên nền đất cứng đã đưa cô trở về thực tại. Có hai chiếc xe nuối đuôi nhau tiến vào rừng. Sir Nicolas xuất hiện trước tiên với người chứng phụ, kế tiếp là Priquine với hai người nữa phía sau.

Hai nhân vật chính đều phục sức lịch lãm sang trọng, không giống với các tay đấu khác y phục chỉ toàn đen nhằm tránh trở thành mục tiêu dễ dàng cho đối phương.

Bốn người bắt đầu bàn bạc với nhau, nhưng Lord Corbury tránh trao đổi trực tiếp với Sir Nicolas, trong lúc này đang đứng với vẻ cứng cỏi khinh thị.

Các hộp đựng súng được khiêng ra, hai người chứng phụ nhanh chóng tiến đến xem xét tình trạng súng đạn.

Lại có thêm tiếng vó ngựa tới gần. Fenella thấy 1 người đàn ông trung niên đang cưỡi ngựa len lỏi qua những thân cây.

-Xin chào ngài. Lord Corbury cúi chào người mới đến. “Cám ơn ngài không ngại thức sớm cất công đến đây làm trọng tài cho buổi đấu Herculean này.”

-Ta công nhận như vậy, là không thích dậy sớm để đến xem hai đứa ngu này cần giữ luật chơi.

-Chúng tôi chắc chắn sẽ làm vậy. Lord Corbury hằn học như thể người mới tới đã sỉ nhục anh.

Người trọng tài lơ đi không chú ý đến Periquine, ông ta bước về hướng các người chứng phụ, và nói nhỏ 1 tràng dài mà Fenella không tài nào nghe được.

Cuối cùng Lord Corbury, người bị thách đấu, chọn súng trước và Sir Nicolas nhặt lên khẩu súng lục còn lại.

-Bây giờ thì hai bên đã hiểu luật đấu. Đứng đâu lưng lại nhau, khi ta đếm thì bước 10 bước ngược hướng nhau. Sau chót khi nghe lệnh thì quay lại nổ súng. Rõ chưa?

-Hoàn toàn rõ. Sir Nicolas nói bằng giọng lặng lẽ vô cảm.

Họ tiến đến đứng vào vị trí, chứng kiến cảnh này tay cô xoắn chặt lại như muốn gẫy ra, cơ thể tựa hồ không còn sức sống.

Periquine vai rộng, dáng người to cao. Trời ơi! Một mục tiêu quá lớn không thể nào lạc đạn được! Trong khi đó Sir Nicolas cravat trắng cùng bộ áo xám thanh lịch, một cái đích quá dễ dàng cho tài thiện xạ của Periquine!

-Lạy trời đừng để ai thương tích gì cả. Lạy trời hãy chừa mạng sống cho họ. Cô liên tục run rẩy cầu nguyện.

-Các người sẵn sàng chưa? Trọng tài cất tiếng hỏi.

Cô nghe tiếng hai người trong cuộc rì rầm khẳng định.

Một, hai...

Lord Corbury và Sir Nicolas bắt đầu cất bước, bỗng thình lình có cái gì đó ngăn họ lại. Có Có tiếng xe ngựa phóng cực nhanh qua rừng cây. Một lát sau đó 1 chiếc xe song mã nhỏ hơn xuất hiện. Xe thắng gấp, từ trên lao xuống là 1 bóng dáng trong y phục dạ vũ toàn trắng. Chiếc xe giờ đây chỉ còn cách 1 khoảng ngắn với trung tâm khoảng trống, cô gái mang giày satin trắng lướt như bay đến chỗ đấu, ngay khi trọng tài xướng lên lần đếm thứ tư thì Hett đã tới sát hai bên đấu sỹ trong lúc họ vẫn còn đứng đâu lưng với nhau.

-Dừng lại! Dừng ngay lập tức!

Tiếng hét cô vang động khắp nơi, Lord Corbury và Sir Nicolas quay lại sửng sốt.

Hetty vô cùng mỹ miều lộng lẫy, mái tóc vàng óng sống động trên nền tối thẫm của cây cối chung quanh, vòng cổ kim cương lấp lánh trong nắng đầu ngày. Qua bộ áo trắng của Hetty, Fenella nhận ra cô đã đi thẳng từ dạ tiệc đến đây.

Bộ áo bằng tulle mỏng được viền, kết tua, và tô điểm với những bó hoa hồng bé xíu rất sang trọng cùng với chủ nhân sẽ làm tăng thêm phần long trọng quý phái cho bất cứ buổi dạ tiệc nào.

-Dừng lại! Cô kêu lên lần nữa. “Em không thể để chuyện này xảy ra, em không muốn ai đánh nhau vì em!”

Cô dang tay ra 1 cách thống thiết đầy kịch tính.

-Sao các anh có thể ích kỷ, ngu xuẩn không thấy rằng trận đấu này sẽ gây nên bao nhiêu điều đàm tiếu xấu xa phá hủy danh dự của em sao.

Cả hai đấu sỹ còn đang sững sờ đăm đăm nhìn cô, cô lại nói tiếp.

-Em không thể hình dung được là các anh không thiếu thận trọng đến thế! Em không cho phép ai được đấu, phải dừng tay ngay lập tức. Hai anh có hiểu em nói gì không?

Lord Corbury sau 1 lúc đã nhận ra được vấn đề, cất tiếng nói trước.

-Thật ra, Hetty, bọn anh đấu nhau không phải là vì em!

Trong giây lát hình như Hetty vẫn chưa hiểu những gì anh nói. Tay vẫn còn dang ra y như tư thế hồi nãy, đôi mắt xanh to dán chặt lên mặt anh, và đầu hơi nghiêng 1 chút về phía Periquine.

-Không phải... đấu... vì... em. Cô lập lại từng chữ từng chữ một như thể lời nói của Periquine vẫn chưa hoàn toàn ngấm hết vào tâm trí cô.

-Không! Lord Corbury lập lại. “Thật ra – là vì người khác.”

-Một người đàn bà khác? Em không tin! Hetty phản đối dữ dội.

Cô quay qua Sir Nicolas.

-Periquine đang nói láo phải không? Em không thể tin được... không thể nào tin được... là hai người... sẽ đánh nhau vì bất cứ ai khác.

Điệu bộ ngạc nhiên của cô gần như khôi hài.

-Đúng như vậy! Sir Nicolas xác nhận. “Em không hề dính dấp gì đến sự bất đồng của Lord Corbury và chính bản thân anh.”

-Các anh dám nói như vậy với em sao! Cô đã giận điên lên đến cực điểm, không còn kiềm chế nổi bản thân mình.

Cô dậm mạnh chân trên nền đất rêu.

-Bọn anh dám cả gan đấu súng vì người khác! Làm cho tôi trở thành trò cười của thiên hạ khi ai ai cũng biết các anh túc trực bên tôi suốt hai tháng qua? Tôi ghét anh, Periquine, anh có nghe không, tôi thù anh! Còn anh, Sir Nicolas, em nghĩ... em tin... là anh quan tâm em!

Như điên lên, cô dậm chân lần nữa. Rồi chợt như thể hoàn toàn mất hết khả năng khống chế, cô cứ đứng đấy xoắn hai tay vào với nhau, không biết làm cách nào biểu lộ lòng hận thù sục sôi đang trào lên như thác lũ.

Thấy áy náy cho Hetty, Fenella toan trỗi dậy bước ra khỏi bụi cây đến gặp cô, nhưng Hetty vừa tự ái tổn thương vừa quá ngượng ngùng, quay ngoắt người chạy nhanh ra xe. Trên cỗ xe song mã, người đàn ông chở cô đến đây nãy giờ đã mục kích toàn cảnh vở kịch như 1 khán giả bất đắc dĩ. Thấy cô vội vã lao tới anh bước xuống đỡ Hetty lên xe, và khi nhận ra cô muốn rời khỏi liền lập tức anh quay xe theo lối đường mòn lái nhanh qua bên kia khu rừng.

Lord Corbury và Sir Nicolas đứng như chôn chân tại chỗ chăm chăm dõi theo hướng cô đi, đến khi chiếc xe khuất dấu sau những hàng cây họ mới quay qua nhìn nhau. Vừa khi ấy Lord Corbury thấy Fenella nhô ra từ sau bụi rậm nét mặt đang còn bàng hoàng ngơ ngác.

-Em đến đây làm gì, Fenella?

Nghe tiếng anh, mọi người đồng thanh nhìn về hướng cô. Bằng vào nét mặt của Sir Nicolas, cô hiểu anh rất bất bình sự có mặt của cô nơi này.

-Tôi phải... xem chuyện gì... xảy ra.

-Chỉ còn thiếu sân khấu và khán giả là đủ bộ cho vở kịch có một không hai này rồi. Periquine mỉa mai.

Truớc sự việc dở khóc dở cười như vậy, tính khôi hài của anh được dịp trỗi dậy.

-Quỷ tha ma bắt! Đây là cuộc đấu súng hoang đường nhất từ hồi nào đến giờ. Anh phá lên cười sằng sặc.

Trong 1 thoáng Sir Nicolas vẫn giữ thái độ cứng khư, chưa kịp thả lỏng người. Nhưng rồi như bị tác động bởi tiếng cười của Periquine, anh cũng mỉm cười và bắt 1 phát súng lên trời.

-Danh dự được thỏa mãn! Anh đưa mắt qua Fenella thấy cô lộ vẻ hài lòng.

Không muốn bị Sir Nicolas qua mặt, Lord Periquine cũng bắn 1 phát súng lên không trung giải tỏa hận thù, xong bước về hướng Sir Nicolas và chìa tay ra.

-Tôi xin lỗi, Waringham, mặc dù nói thế nhưng tôi vẫn biết ông không để cho ngựa của ông bị ghìm. Thấy Periquine biểu lộ cử chỉ đẹp, Fenella thở dài nhẹ nhõm - nỗi lo canh cánh suốt đêm qua đến giờ được hoàn toàn tháo gỡ.

Có lẽ mọi người có mặt nơi đây đều có cùng cảm giác như cô trong giây phút đặc biệt này. Một trong những người chứng của Periquine bước ra nói.

-Ông bạn già, đây là lần cuối cùng tôi lén ra ủng hộ anh, chả có lấy được 1 thây ma nào để khoe khoang chiến tích của tôi.

Một người khác cũng lên tiếng.

-Mò ra đây từ mờ sáng đến giờ rồi, hay cả bọn cùng ra Club ăn sáng đi.

-Đề nghị đó cũng khá. Người trọng tài hưởng ứng.

-Ý kiến hay! Lord Corbury đồng ý và liếc nhìn Sir Nicolas.

-Xin mọi người hãy nể mặt làm khách của tôi hôm nay. Sir Nicolas nói như có cảm giác đấy là điều mọi người đang trông chờ ở anh.

Lord Corbury đưa súng cho bạn anh cất lại vào hộp.

-Tôi phải đưa cô Lambert về nhà, sẽ gặp mọi người 10 phút sau.

-Đi, anh đưa em về! Anh không biết là cái thế giới này rồi sẽ đi về đâu khi đàn ông không có được chút riêng tư lo chuyện đấu đá mà không có đàn bà xía vào.

Cô biết anh chỉ nói vậy thôi nhưng lòng không còn chất chứa hận thù nữa, cô bước qua từ giã Sir Nicolas.

-Cám ơn anh. Cô nói dịu dàng. “Em rất cảm kích anh.”

Anh quá thấu hiểu cô có ẩn ý gì, và cùng lúc cô thấy nỗi thương tổn hiện lên trong mắt anh. Cô biết anh hiểu lầm rằng cô cám ơn chỉ vì Periquine không bị phương hại, cô muốn an ủi anh rằng cô cũng rất lo lắng cho anh, nhưng quá trễ không còn thời gian nữa.

Anh đưa tay cô lên môi mình từ biệt trong lúc Periquine đang bước tới đưa Fenella ra xe.

Trên đường về lại nhà Lord Farquhar, Periquine nói với cô.

-Anh có chuyện muốn nói với em, Fenella.

-Chuyện gì? Cô hỏi lòng nhuốm lên 1 nỗi lo sợ.

Có vẻ gì là lạ trong giọng nói anh làm cô có linh cảm 1 chuyện gì đấy rất nghiêm trọng sắp xảy ra.

-Anh sẽ sang Ấn độ!

-Sang Ấn độ! Fenella thốt lên kinh ngạc. Cô chưa bao giờ hình dung mình lại rơi vào tình cảnh bất ngờ này.

-Anh sẽ rời đây trong thời gian sớm nhất. Bạn bè anh nói ở bên đó có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhất là trong lĩnh vực giao thương giữa các khu vực phía đông và Âu châu. Nếu chịu khó ở bên đó vài năm, học tập cách buôn bán mình sẽ phất lên mấy hồi.

-Làm sao anh qua đó được? Còn chi phí thì sao?

-Anh muốn đi vay mượn, nhưng tối qua anh đã nói chuyện với chú Roderick, chú rất tốt với anh. Chú hứa là sẽ giới thiệu anh với các hãng xưởng đã hoạt động củng cố ở Ấn độ. Còn nữa chú còn đề nghị trả tiền vé tàu và cho anh 1 số tiền đủ sống cho đến khi tự lập.

-Nhưng Periquine, chỗ đó xa quá.

Cô không thể chịu nổi nhìn thấy anh đi! Những hàng mấy năm dài cô không thể gặp anh. Một khi rời khỏi nước Anh, anh sẽ quên là cô còn tồn tại ở đây. Trong 1 phút giây cô có ý nghĩ hoang tưởng rằng cô sẽ yêu cầu anh đem cô đi – như vợ anh – như nhân tình – là cái gì thì cũng không sao miễn là cô được ở bên anh. Nhưng khi trở về thực tại cô hiểu rằng anh chỉ muốn 1 mình anh không vướng bận, nhất là vướng bận với 1 người đàn bà!

-Đó là cơ hội rất tốt, Fenella! Không hiểu sao anh lại không nghĩ đến chuyện này trước đây.

-Anh tính ở bên đó... bao lâu?

-Chú Roderick đề nghị là 4 hay 5 năm. Nếu anh biết dùng đầu óc, anh có thể trở về đây với cả gia tài.

Bốn hay năm năm! Cô không nói nổi mấy chữ đó ra miệng. Truớc khi họ có thể nói thêm, xe của họ đã vòng đến trước sân nhà Lord Farquhar.

-Mình sẽ bàn thêm cách nào tốt nhất. Cô bắt đầu cuống lên.

-Anh đã quyết định rồi. Lord Corbury xác định. “Anh sẽ rời đây trong thời gian sớm nhất.”

-Nhưng Periquine. Fenella toan nói nhưng lại ngưng ngang, cô biết mình không còn gì để nói nữa.

Anh kéo ngựa cho dừng xe trước nhà, giờ đây cô có cảm tưởng mình vừa bị án tử hình, Fenella đưa tay ra cho người hầu đang bước vội tới giúp cô.

Khi cô vừa bước xuống xe, người quản gia đi đến bên xe của Periquine.

-Có nguời muốn gặp ngài.

-Vào giờ này hay sao?

-Vâng thưa ngài. Ông ta hình như có chuyện khẩn cấp nên đã đến Priory. Khi ông ta hay rằng ngài đi trường đua, ông ta đến đây ngay có đến nửa giờ rồi. Hiện thời thì đang ở phòng khách nói chuyện với Lord Farquhar.

Fenella lắng nghe câu chuyện lòng đầy ngạc nhiên, cô quay qua nói với anh.

-Không biết hôm nay tại sao chú lại dậy sớm thế.

Anh leo xuống xe không trả lời Fenella, người quản gia nói với vẻ trách cứ.

-Ngài lúc nào cũng dậy sớm, thưa cô. Ngài có được sức khỏe tốt là vì luôn cưỡi ngựa sáng sớm trước bữa ăn sáng.

Hai chữ “bữa sáng” nhắc anh về cái hẹn với bạn bè lúc nãy. Anh nói với quản gia.

-Giữ ngựa dùm cho tôi, tiếp người khách đó chắc cũng không lâu đâu.

Bước vào phòng, Fenella thấy chú cô trong quần áo cưỡi ngựa đang đứng gần lò sưởi, bên cạnh ông là 1 người đàn ông tóc đã bạc, dáng dấp nhỏ thó. Bộ đồ đen ông ta đang mặc nói lên nghề nghiệp của ông ta – nhân viên văn phòng.

-Chào cháu Fenella, cháu nữa Periquine. Cháu trông có vẻ tươi tỉnh đấy. Mắt ông lấp lánh hóm hỉnh.

Lord Corbury trả lời đơn giản.

-Cuộc đấu kết thúc hơi đặc biệt, thưa chú.

-Ngài đây là Lord Corbury? Người đàn ông áo đen cất tiếng hỏi.

-Chính là tôi.

-Tôi xin phép được giới thiệu mình. Tên tôi là Salter, và là thư ký trưởng phòng của văn phòng cố vấn pháp luật Mayberry Letchington và Mayberry của người chú quá cố của ngài - đại tá Alexander Massingburg Corbury.

Căn phòng như rơi vào yên lặng nặng nề, rồi Lord Corbury nói thật chậm.

-Ông nói là người chú quá cố?

-Thành thật chia buồn cùng ngài. Tôi xin báo cho ngài biết là đại tá đã bị tử thương vì ngã ngựa. Con ngựa bị khụyu chân ngã đè lên đại tá, ông chết lập tức ngay sau đó.

Periquine không nói được lời nào, cơ thể anh cơ hồ như hoá đá. Lấy lại bình tĩnh, anh cân nhắc từng chữ.

-Ông từ Yorkshire đến đặc biệt để gặp tôi?

-Vâng, thưa ngài. Ông Mayberry, người hợp tác với văn phòng, yêu cầu tôi thông báo cùng ngài không những vì tin buồn của chú ngài, mà còn yêu cầu ngài đến Yorkshire trong thời gian nhanh nhất.

-Ông muốn nói... Lord Corbury toan nói.

-Tôi muốn nói ngài là người thừa kế duy nhất theo như di chúc chú ngài lập ra. Ông Mayberry cần gặp ngài ngay để bàn luận các sự việc khẩn thiết, nên đó là lý do tôi phải vội vã đến đây.

-Tôi hiểu.

Trông anh lúc này mặt tái hẳn đi nhưng giọng nói vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào.

-Có lẽ ông cũng khá am tường tình trạng bất động sản của chú tôi ở Yorkshire chứ. Tôi không có dịp gặp lại chú tôi hơn 5 năm rồi.

-Ồ tất nhiên thưa ngài, dù hơi khó đưa ra con số chính xác cho đến khi mọi thứ được tổng kết. Hiện thời có 5 phần di sản ở Yorkshire, một tòa biệt thự và đất đai khá lớn ở Leicestershire và biệt thự Corbury của cha ngài trên đường Grosvenor mà đại tá đã tiếp quản, cùng với 1 số tài sản khác ở London.

-Nghe ra là 1 con số đáng kể. Lord Corbury nói vẫn bằng 1 giọng điềm tĩnh mà Fenella biết anh đã hoàn toàn lấy lại tự chủ.

-Thật là khó. Người thư ký tiếp tục câu chuyện, “để có thể đưa ra thêm tin tức cho ngài cho đến khi gặp ông Mayberry. Ông ấy sẽ có kết toán chi tiết cụ thể cho ngài sau. Nhưng ông ấy có đề cập nếu ngài có hỏi, rằng số ngân khoảng trong ngân hàng và cổ phiếu của đại tá lên đến con số không dưới nửa triệu bảng.

Nghe đến đây Fenella thở hắt ra, Lord Corbury vẫn không nói lời nào, nhưng mắt anh chợt ánh lên rồi khẽ nói.

-Cám ơn cho tôi biết các tin tức này.

Này cháu à. Lord Corbury xen vào, “đến Yorkshire ngay đi, hãy lấy chiếc xe bốn ngựa của chú đi cho mau, nó nhanh hơn phaeton của cháu. Nếu cần thay ngựa lần đầu, thì hãy đến tàu của chú ở London.”

-Cám ơn lòng sốt sắng của chú. Cháu xin phép đi ngay.

Anh nhìn ông thư ký.

-Ông đi cùng với tôi nhé, ông Salter?

-Thật là hân hạnh thưa ngài.

-Trên đường đi, tôi phải ghé qua câu lạc bộ cho họ biết tôi không dùng điểm tâm với họ được. Lord Corbury nói, “mặc dù tôi cũng muốn làm 1 ly vang đỏ lắm.”

Anh nhìn Lord Farquhar và hai người đàn ông cười với nhau. Lord Corbury bắt tay ông chú.

-Cháu rất cảm kích sự giúp đỡ của chú tối qua. Cháu có thể gửi Fenella ở đây không?

-Được mà, chúc may mắn.

Anh quay qua Fenella lúc này trông rất xanh xao, đưa tay vò tóc cô anh nói.

-Cẩn thận mọi chuyện nhé tiểu yêu, đừng có gây chuyện nữa.

Cô đưa tay vẫy nhưng anh đã đi như bay ra khỏi phòng nét mặt không dấu nổi sự hào hứng. Cô bước theo anh, ra đến ngoài tiền sảnh đã thấy xe của chú Roderick đang đợi trước nhà, và gia nhân đang bỏ hành lý của Periquine vào thùng xe.

Anh phóng lên chỗ ngồi, ông Salter và mã phu cũng nối theo.

Ngựa đang bồn chồn muốn đi, thật là khó để điều khiển con ngựa dẫn đầu, anh ráng đưa nón lên chào và lái đi ngay.

Fenella đưa tay vẫy nhưng anh không nhìn lại. Cô trông theo bờ vai rộng cùng chiếc nón đội lệch của anh cho đến khi xe biến mất sau khúc quanh. Buông tay xuống cô thấy mình trơ trọi hơn bao giờ hết.

-Nửa triệu bảng! Cô nói không ra hơi. “Ôi chú Roderick, bây giờ cháu mất anh ấy thật rồi! Anh ấy sẽ... cưới Hetty, lúc nào anh cũng ao ước như vậy mà.

Lord Farquhar choàng vai cô cháu gái.

-Cháu có còn nhớ 1 câu người ta thường nói về đua ngựa không “chưa về tới đích thì chưa thắng.”

Ba tuần sau, ngồi thưởng thức món cừu nấu nấm, những thức ăn có sẵn trong đất nhà, Lord Corbury nhìn quanh căn phòng lớn hình bầu dục, rồi phóng tầm mắt nhìn ra khu vườn được cắt tỉa kỹ lưỡng đang đắm mình trong nắng sớm – tâm trạng vẫn còn ngây ngất.

Hôm nay trời đẹp anh muốn làm 1 chuyến thăm thú xuyên qua những cánh đồng để xem xét một công trình đang tiến hành trong làng, hơn là vòng theo các các con đường đất nhỏ hẹp ngoằn nghoèo.

Hầu bữa sáng cho anh là ông cụ quản gia có dáng dấp như 1 vị giám mục cùng với ba người hầu khác. Một anh chàng hầu nhỏ bước vào thì thầm khe khẽ vào tai người quản gia, nghe xong ông tiến đến gần chủ nhân cất giọng cung kính.

-Xin báo cho ngài biết là kiến trúc sư đã đến để bàn với ngài kế hoạch xây dựng khu vực phía tây của điền trang, cùng với Wintage và con trai ông ta cho việc thoát nước từ đất ruộng xuống sông. Họ đã đợi ngài khoảng nửa tiếng rồi.

-Tôi sẽ gặp mặt tất cả trong vài phút nữa. Ông có nhắn với kinh lý đến đây lúc 9:30 không?

-Tôi đã cho người đến nhà ông Walker tối qua ngay sau khi nhận được chỉ thị của ngài.

-Cám ơn, Barnstaple, có nhiều việc cần phải làm lắm.

Anh nói với giọng thỏa mãn, người quản gia tiếp lời.

-Đúng thế thưa ngài. Nếu ngài cho phép tôi xin thưa rằng, cũng như ông Walker mới nói ngày hôm qua, là chưa có ai nắm bắt được tình hình phức tạp và đề ra phương án giải quyết công việc nhanh chóng như ngài đây.

Qủa đúng như vậy. Trước đây anh chưa từng hình dung ra được niềm thú vị hoạch định 1 điền trang ra sao hay tập hợp khởi động các kiến trúc sư, thợ xây cất, thợ đá, thợ mộc cùng mọi người liên quan trong việc kiến tạo như thế nào.

-Tôi phải thú nhận là vô cùng ngạc nhiên trước 1 khối lớn công việc cần phải hoàn thành như vậy.

Anh khoát tay ra hiệu không dùng thêm hai món nữa vừa đưa tới.

-Tôi không còn nhiều thời gian để dùng thêm. Tôi sẽ lên cân nhiều nếu đầu bếp cứ cho ăn uống thịnh soạn kiểu này.

-Nghe ngài khen như thế Adolphus vui lắm, chứng tỏ thức ăn ông ta nấy hợp với khẩu vị của ngài. Ông ấy đúng là 1 nghệ nhân đa tài trong lãnh vực nấu nướng, nhưng hay nản lòng nếu không có ai biết thưởng thức tài nghệ mình.

-Thế thì nhắn ông ta tôi vô cùng hài lòng các món ông ấy nấu.

Vừa nói anh vừa nhấc lên 1 ly bia kế bên cạnh. Bia này được ủ ngay trong lò rượu trên đất nhà. Nhấm 1 chút anh tưởng tượng có lẽ đây là loại bia nhon nhất trong đời mà anh từng uống.

Toan đứng lên bước ra khỏi bàn thì người hầu nhỏ lúc nãy trao cho ông Barnstaple 1 khay nhỏ bằng bạc. Ông đón lấy và mang tới bên Lord Corbury, trên khay là hai phong thư.

-Người đưa thư vừa tới thưa ngài.

Anh tiếp lấy thư. Bức thư đầu với nét chữ trau chuốt, tao nhã, ẻo lả - đúng là nét chữ của phụ nữ. Người hầu khẽ đặt 1 con dao mở thư lưỡi ngà cán vàng xuống bàn, và anh rọc nhanh bì thư ra.

07/10/1817

Periquine rất thương mến của em,

Em vô cùng hân hoan nghe tin những sự sản lớn bác anh để lại khi người qua đời.

Mùa hội ở London đã kết thúc và gia đình em đang ở Brighton nơi Thái tử hiện cư ngụ. Ở đây rất vui, nhưng em nhớ anh nhiều lắm.

Làm ơn xuống miền nam nhanh nhé gặp lại mọi người. Ba em rất nóng lòng mong được đón tiếp anh.

Người yêu của anh,

Hetty

Đọc xong thư, môi anh nhếch lên vẻ châm biếm khinh miệt, hồi tưởng lại lần Hetty giới thiệu anh với ba cô. Ông mỉm cười, 1 nụ cười không hề có tính hài hước.

Anh quăng lá thư xuống bàn, và cầm lên tờ khác. Nét chữ này anh biết không sai 1 ly, thư của Fenella.

07/11/1817

Periquine mến,

Em thật quá chểnh mảng chưa viết thư cho anh trước đó.

Nay em xin lỗi và chia buồn trước cái chết đau thương của chú anh.

Tha thứ cho em, nhưng em thật rất bận rộn những ngày vừa qua.

Anh cũng thấy là em đang biên thư này cho anh ở Brighton, nơi mà chú Roderick có toà biệt thự rất lớn rất đẹp trên đường Stein kế bên nhà của quận công Marlborough và phu nhân Fitzherbert.

Có biết bao nhiêu điều rất tuyệt xảy đến với em từ khi anh đi, và em cũng không biết phải bắt đầu từ chỗ nào để kể cho anh.

Chú Roderick đã chính thức trở thành giám hộ của em và đã rất hào phóng giới thiệu em vào xã hội thượng lưu ở đây. Chú sắm sửa cho em bao nhiêu là áo mới, và anh sẽ kinh ngạc vì em đang được nhiều người biết đến lắm.

Mỗ tối chú và em tham dự các buổi dạ vũ, hội họp. Em được dùng bữa những hai lần với Thái tử trong dinh thự hoàng gia. Ngài khen em rất nồng nhiệt và còn để em ngồi bên trái của ngài nữa.

Thế nào em biết anh cũng trêu chọc em khi nghe nhiều người đến xin chú Roderick làm quen với em.

Mọi chuyện vui vẻ tốt đẹp quá, đôi khi em cứ tưởng mình sống trong mơ.

Cẩn thật anh nhé! Em và chú vẫn thường nhắc đến anh.

Fenella.

Lord Corbury đọc lá thư thứ nhì đến 2 lần. Mỗi lần mỗi phản ứng khác nhau. Lần thứ nhất cau mày nghiêm nghị, lần thứ hai cau có dận dữ. Trong 1 thoáng anh nhìn đăm đăm vào chữ ký của Fenella như chưa bao giờ thấy.

Đứng bật dậy, anh vò lá thư trong tay và đi nhanh ra ngoài.

(hết