Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 33: Bảo bối của anh (P1)

Sáng sớm nắng lên, nhắm mắt cũng có thể cảm giác được ánh sáng chói bên ngoài. Diệp Phong không biết lẩm bẩm cái gì, trước khi mở mắt, theo bản năng dúi về phía trước, khi chạm làn da ấm áp, cô cong lên khóe miệng, nở nụ cười.

Xúc cảm vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến độ làm cho cô cảm thấy trầm tĩnh mà lại an tâm. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, trong đêm khuya tăm tối, được bao bọc trong hơi ấm quen thuộc này, cô mới có thể điềm nhiên đi vào giấc ngủ.

Quan hệ nam nữ sau khi vén lên tấm màn bí mật, thì dường như việc hai người cùng chia sẻ một chiếc giường trở thành chuyện đương nhiên. Cô lại không nghĩ như vậy. Trong mấy đêm ở căn nhà xưởng kia, họ là ngây thơ, rất ngạc nhiên, cũng rất bối rối, không thể giải thích cơn tình triều đột nhiên mà đến đó được châm từ mồi lửa nào, vì thế, cô chạy trốn. Làm cách xa nhau sáu năm, một lần nữa bị anh ôm vào lòng, khi môi anh nóng bỏng như lửa lan tràn khắp cơ thể cô, cô phát hiện, cô nguyện ý, không phải vì tình dục, mà vì cô vô cùng vô cùng nhớ anh, từ thân thể đến linh hồn.

"Chào!" Lúc trời vừa sáng, anh đã tỉnh, muốn cho cô ngủ nhiều thêm một chút, nên lẳng lặng ở một bên ngắm nhìn cô.

Tóc dài mềm mại xõa ở trên gối, hai gò má đỏ hồng, khi cô ngủ hay nhăng nhăng mũi, có lẽ tối hôm qua vận động quá kịch liệt, khi xoay người, cô dường như bị đau rên một tiếng. Anh nhẹ nhàng luồn cánh tay ở dưới lưng cô, như vậy cô sẽ ngủ thoải mái hơn.

Quả nhiên, cô lại nặng nề rơi vào mộng đẹp.

"Chào!" Cô mở hí mắt, có chút không được tự nhiên nhìn xuống phía dưới, kéo chăn cao lên rồi chậm rãi ngồi dậy, "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ mười lăm." Anh lấy quần áo để ở trên ghế trước giường đưa cho cô, "Đói bụng chưa?"

"Có!" Cô đột nhiên oán giận thở dài, "Buổi chiều còn phải đi ra ngoài."

"Không phải hôm nay được nghỉ ngơi sao?"

"Không phải đến radio, là đi thăm một vị trưởng bối, đã hẹn trước cả rồi, chán ghét, còn phải ăn mặc đàng hoàng nữa chứ." Cô rất là buồn bực, mày nhíu thành một đường.

"Đã đồng ý rồi thì đừng lỡ hẹn, đi sớm một chút rồi về sớm một chút. Ngày mai còn phải thu trực tiếp, buổi tối phải làm công tác chuẩn bị một chút!" Anh cau mày.

"Vậy còn anh?"

"Anh đến chiều chạng vạng thời cũng phải đi ra ngoài một chút, cùng người khác bàn chút việc. Giữa trưa em muốn ăn gì?"

"Tự tay làm cho em sao?"

Anh hạ người xuống nhìn cô, trong phút chốc ánh mắt trở nên vô cùng ôn nhu. Anh nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, âu yếm hỏi: "Em nói đi?"

"Làm cho em món cà tím chiên!" Gương mặt kề sát, ánh mắt so với bình thường còn có vẻ lớn hơn nữa, chẳng những trong sáng như pha lê, mà còn sâu hút như vực thẳm.

Không đi dây dưa vào chuyện tình cảm rối rắm, thật sự tốt lắm tốt lắm. Hiện tại khoảnh khắc này, rất hạnh phúc, vậy vì sao phải cưỡng lại?

Cô chậm rãi ngẩng đầu, hôn mở ra đôi môi anh. Cũng đem đầu lưỡi mềm mại của chính mình, đưa vào trong miệng anh.

Anh chưa hề cử động. Chưa hề cử động là thân thể của anh. Con tim anh lại run rẩy giống như truyền vào một dòng điện mạnh mẽ.

Anh dường như ý thức được nụ hôn này không giống với bình thường, nó là một loại ám chỉ, cũng giống một sự khởi đầu mới.

Cô nhắm lại hai mắt, rúc vào trong lòng anh.

Anh cũng nhắm mắt lại, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm cô.

Hai tay nhanh chóng giữ lấy hai tay, thật lâu, thật im lặng đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào.

Trong tủ lạnh không có mỳ, nên phải đổi lại làm cơm chiên. Diệp Phong về nhà tắm rửa, thay đổi quần áo, khi trở lại cầm theo cuộn phim ghi hình chương trình phỏng vấn mà anh đã đưa cho cô xem trước đó, "Để buổi tối trở về xem." Cô ngửi được mùi hương cơm chiên thơm phức, chạy tới nói với hạ Dịch Dương - người đang bận rộn đứng trước bếp.

"Em cũng đem laptop qua đây đi, lúc đang xem có linh cảm gì, thuận tiện ghi lại."

"Sau đó có phải anh sẽ bảo em đem cả sách hay đọc và quần áo hay mặc cũng chuyển sang đây luôn hay không?" Cô trêu tức nhìn anh.

Anh từ chỗ đối diện với nồi nước sôi nghi ngút quay người lại, "Đúng vậy! Đôi ta đều bề bộn nhiều việc, dọn dẹp một căn nhà so với dọn dẹp hai căn thoải mái hơn. Em sau này liền tận tình ngoan ngoãn ở lại nhà anh đi, nhà em anh sẽ thu dọn gọn gàng, cho anh mượn dùng vài ngày."

"Cho thuê hả?" Cô chấp hai tay sau lưng, từng bước từng bước nhỏ áp sát về phía anh.

"Xem như vậy đi!"

"Cho ai thuê?"

"Buổi tối nói cho em biết. Ối, cái gì vậy?" Cô đột nhiên cúi đầu đem một cái gì đó lạnh lạnh nhét vào túi của anh.

"Thành phố Bắc Kinh hiện giờ ở chỗ này cải tạo nhiều quá, chỗ xây lên còn chỗ thì phá đi, muốn tìm chỗ làm cái chìa khóa cũng không dễ dàng. Em không phải là cố ý kéo dài không cho. Vui không? Đây là tư cách mà anh muốn."

"Diệp Phong, thật ra không phải vì chuyện cái chìa khóa..."

"Em biết, em biết... Đừng nói nữa, đồ ăn sắp khét rồi." Cô dựa vào sau lưng anh.

Anh cười cười, dùng sạn đem thức ăn đảo lên. Bên tai đột nhiên nghe được tiếng cô tựa như thở dài nói một câu, "Dịch Dương, ta sẽ quý trọng."

"Cái gì?" Anh không nghe được rõ ràng.

"Không có gì!" Bên ngoài tiếng di động "Reng" vang lên, cô chạy ra, thì ra là một tin nhắn, tin nhắn từ Biên Thành.

Thật sự rất kỳ quái, thời gian gởi tin là rạng sáng một chút, hiện tại đã gần mười hai giờ trưa, tin nhắn này ở trên đường chạy ước chừng mười một giờ mới tới.

" Sau khi mẹ qua đời, anh liền sống một mình, người thân duy nhất là người cô sống ở phía tây thành phố. Cô lo lắng cho anh, có khi chạy qua giúp anh nấu cơm, dọn dẹp một chút nhà ở. Thật sự cũng không cần, anh có thuê người giúp việc theo giờ, nói gì thì cô cũng đã cao tuổi. Nhưng mà cô vẫn thực kiên trì. Có lẽ đây là tình thân, mặc kệ là khi nào, cũng không cách nào bỏ mặc!"

"Đang chơi trò chơi sao?" Hạ Dịch Dương tắt bếp, quay đầu lại, Diệp Phong đưa lưng về phía anh, vẫn không nhúc nhích.

"Không phải." Cô lại nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó chậm rãi ấn nút xóa, mặc kệ trong lòng nhàn nhạt đau đớn, khép lại di động, quay đầu lại, "Cơm xong rồi sao?"

Đây là Biên Thành vì đêm hôm đó đột nhiên xuất hiện giọng nữ mà giải thích với cô. Có cần thiết phải vậy sao? Người phụ nữ đó là cô của anh, hay là người phụ nữ của anh, thì cũng có liên quan gì đến cô? Trong sáu năm này, sau Hứa Mạn Mạn, có người phụ nữ khác xuất hiện hay không, anh sống vất vả hay là vui vẻ, cô cái gì cũng không biết, cũng không muốn biết. Anh cùng Diêu Hoa, lấy chữ từ tên của hai người ghép thành tên công ty, công ty Hoa Thành, một người là chủ tịch, một người là tổng giám đốc, chủ tịch phải nhìn sắc mặt tổng giám đốc, chỉ điểm này thôi, đã làm cho người ta không thể không suy nghĩ đến cuộc sống hỗn tạp.

Như vậy Biên Thành là dạng người gì, cô không muốn tìm hiểu. Cô chỉ biết chàng trai ôn nhu lúc trước đã từng trân trọng yêu quý cô, đã chìm đắm giữa dòng sông thời gian, cuối cùng không thể tìm lại.

"Làm sao vậy?" Anh nhìn cô khóe mắt hồng hồng, còn không ngừng hít cái mũi.

"Không có." Cô lắc đầu, cố gắng nhấm nuốt cơm trong miệng. Đây là Dịch Dương vì cô làm, một hạt, cô cũng không có thể lãng phí.

Hạ Dịch Dương đề nghị muốn đưa cô đi thăm trưởng bối, cô từ chối, tự mình đón xe đi qua. Ngô Phong cùng Hạ Dịch Dương hẳn là quen biết, nếu anh cùng đi, Ngô Phong và dì Tần nhất định sẽ gặng hỏi tới nơi tới chốn, cô thành thật cũng không có vấn đề gì, nhưng mà trong lúc nhất thời, lập tức sẽ truyền đến tai Tô Hiểu Sầm nữ sĩ, người lo chuyện lớn như thế, chỉ sợ Tô Hiểu Sầm dù bận việc, cũng sẽ quăng hết tất cả, bay đến Bắc Kinh điều tra Hạ Dịch Dương, nếu vừa lòng, sau đó nhất định nói cô hai mươi bảy tuổi là quá lớn, thúc giục hai người lập tức kết hôn.

Tuy rằng thật sự không còn nhỏ, nhưng kết hôn, lại như một sự kiện vẫn còn thực xa xôi. Hơn nữa cô tạm thời không nghĩ để cho ba mẹ biết đến Hạ Dịch Dương.

*