Thế Nào Một Loại Yêu Không Đau

Chương 1-1: Giới thiệu (Thượng)

Edit: Hanayang

Trước mỗi lần truyền hình trực tiếp, Hạ Dịch Dương đều có thói quen yên tĩnh một mình trong chốc lát.

Khi anh đến cuối hành lang, đứng trước cửa sổ dài sát đất, phát hiện trời đã chập tối, bên ngoài mưa bay giá lạnh. Ở Edinburgh, tháng hai, thời tiết cũng rét lạnh như ở Bắc Kinh, nhưng ban ngày lại ngắn, hiện tại mới hơn 4 giờ chiều.

Anh nhìn trời mưa, chậm rãi nhắm mắt lại, như thể cảm giác được cái lạnh ẩm ướt xuyên qua kính cửa sổ mà ùa vào mặt. Anh biết đây là một loại ảo giác, hiện giờ anh đang đứng trong một khách sạn năm sao ở Edinburgh, nơi này cách trung tâm hội nghị quốc tế rất gần, đài truyền hình đã thuê vài phòng ở đây để sử dụng cho chương trình truyền hình trực tiếp Hội nghị Khí hậu Toàn cầu. Thế nên bên trong khách sạn xa hoa mà vẫn rất thanh lịch này, nhiệt độ ấm áp giống như đặt mình dưới ánh nắng tươi sáng tháng năm

Không biết tại sao, gần đây anh hay gặp ảo giác. Khi đọc sách, khi lái xe, khi đi trên đường, anh đều đột nhiên nghe được một tiếng gọi thanh thúy ngọt ngào, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên, bên môi có hai lúm đồng tiền, mắt loan thành hai mảnh trăng non, đầu hơi hơi nghiêng, mềm mại cười. Anh nhìn khắp xung quanh tìm kiếm, cuối cùng luôn thản nhiên cười khổ.

"Dịch Dương, " có người vỗ nhẹ vai anh, quay đầu lại, là đạo diễn Giang Nhất Thụ, cũng là bạn thân của anh.

" Tiến sĩ Dylan đến rồi sao?" Anh hỏi.

Tiến sĩ Dylan là biên tập tờ 《 Thế giới 》, viết rất nhiều bài nghiên cứu, luận văn về đề tài biến đổi khí hậu, ở diễn đàn quốc tế có ảnh hưởng rất lớn, để mời được ông đến phỏng vấn, tổ sản xuất chương trình lần này phải vận động rất nhiều người, rất nhiều mối quan hệ.

Giang Nhất Thụ lắc đầu, "Vừa nói điện thoại với trợ lý ông ấy, đang trên đường đến. Dịch Dương, tôi có chuyện khác nói với cậu." Anh ta chậc chậc lưỡi, mày nhíu lại, tựa hồ muốn nói lại thôi.

Trên người Hạ Dịch Dương có một loại khí chất đặc biệt trầm ổn, cho dù ở trường hợp nào, đều rất bình tĩnh, khí định thần nhàn, đây là một loại khí chất mà người biên tập viên tin tức cần có, nhưng anh không dám chắc nghe xong chuyện này, trên gương mặt tuấn tú của Hạ Dịch Dương còn có thể bảo trì nét điềm tĩnh không.

"Chuyện gì?" Hạ Dịch Dương mỉm cười hỏi, không có lộ ra một tia tò mò.

Giang Nhất Thụ do dự, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho anh, "Tôi cũng vừa mới biết được, cô ấy ở Edinburgh."

Ai? Hạ Dịch Dương âm thầm tự hỏi, đột nhiên như có một tia chớp xẹt qua không gian, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, tim đập thật nhanh.

Anh nới lỏng caravat, khó khăn chớp mắt, "Không thể nào, cô ấy ở New Zealand."

Tin này là trong kỳ họp lớp bốn năm trước, bạn thân nhất của cô - Ngả Lỵ nói với những người khác, anh đã nghe được. Mọi người hỏi Ngả Lỵ tại sao cô không tới? Ngả Lỵ như người oán phụ thở dài, nói: bạn bè làm cái gì chứ, đi New Zealand cũng không báo một tiếng, lên QQ gặp được mới một hồi, chào hỏi vài câu, sau đó liền “out”. Những người khác nói: cần gì đi New Zealand chịu khổ, với điều kiện của cô, vào đài truyền hình tỉnh không thành vấn đề. Ngả Lỵ bĩu môi: người ta yêu cầu cao, của cô ấy giấc mộng là vào CCTV. Mọi người xôn xao một chút chớp chớp nhìn về phía anh, khi đó, anh vừa mới vào CCTV, làm phóng viên hiện trường ở kênh tin tức.

Giang Nhất Thụ nhíu mày, "Năm trước đã rời New Zealand rồi, cô ấy làm hướng dẫn viên ở một công ty du lịch. Hồi tết âm lịch, Tiểu Lâu theo phái đoàn đến Edinburgh, chính là cô ấy tiếp đãi."

Tiểu Lâu là vợ Giang Nhất Thụ, là quản lí bộ phận khách hàng công ty du lịch Bắc Kinh Hoàn Cầu, phụ trách tuyến Âu Mỹ.

"Hướng dẫn viên du lịch?" Trong lòng Hạ Dịch Dương có chỗ nào đó oanh một chút sụp đổ.

Giang Nhất Thụ nhún nhún vai, "Tôi nghe xong cũng giật mình không biết nói gì. Đây là địa chỉ nhà, phỏng vấn kết thúc, cậu... có rảnh thì đi gặp cô ấy đi."

Anh đem tờ giấy nhét vào tay Hạ Dịch Dương, cảm giác được đầu ngón tay người kia hơi hơi run lên, anh lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Hạ Dịch Dương ngẩng đầu, thoáng cái, trên mặt đã bình tĩnh như nước, "Đương nhiên, tôi ổn mà."

Cửa thang máy, đoàn người nối đuôi nhau đi về phía phòng thu, Giang Nhất Thụ nói: "Ah, tiến sĩ Dylan đến rồi, chúng ta trở về thôi! Đây là lần đầu tiên Kha An Di thu hình trực tiếp, cậu nên hướng dẫn người ta một chút."

Hạ Dịch Dương gật gật đầu, tiến đến bắt tay tiến sĩ Dylan, dùng tiếng Anh thông thạo trao đổi cùng ông ta về tình huống đặc biệt, đề tài trong buổi trực tiếp. Tiến sĩ Dylan thường xuyên được mời phỏng vấn trên truyền hình, nên rất hiểu biết tình hình, thoải mái làm cái OK động tác với Hạ Dịch Dương.

Hạ Dịch Dương mỉm cười, quay đầu nhìn Kha An Di đứng ở ngoài phòng thu, tay cô cầm bản thảo tiết mục còn đang run run. Anh cười nhẹ, "Tiểu Kha, em chỉ cần dựa theo bản thảo tiến hành, trong tiết mục có từ chuyên môn, chỗ chuyển tiếp, hay cần hỗ trợ gì đó, thì để cho anh." 

Kha An Di vừa vào kênh quốc tế cuối năm ngoái, tốt nghiệp Đại học Liverpool ở Anh quốc, ngoại hình xinh đẹp, có tài năng, gia cảnh tốt, nên rất được coi trọng ở đài. Những người vào đồng thời với cô, hiện tại không phải làm biên đạo, thì là phóng viên hiện trường, mà cô ngay từ đầu liền được lên hình phát sóng.

"Em sợ em khẩn trương sẽ nói sai từ, tiết mục này có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn." Kha An Di đã trang điểm hoàn hảo, gương mặt hơi cứng ngắt, muốn cười cũng không cười nổi.

"Hôm nay đề tài có hơi nghiêm trang nặng nề, nếu nói sai, vừa vặn điều tiết không khí. Yên tâm đi, có anh mà!"

Kha An Di hít sâu, ngượng ngùng nhìn Hạ Dịch Dương, "Hạ biên tập, sao anh có thể nói tiếng Anh lưu loát như vậy? Làm em đây ở Anh quốc bốn năm cũng thấy mặc cảm."

Hạ Dịch Dương cười cười, "Anh làm ở quán bar Sanlitun ba năm, nơi đó có rất nhiều người ngoại quốc, là môi trường thuận lợi để học ngoại ngữ."

Kha An Di mở to đôi mắt đẹp, "Ah, vậy tửu lượng của anh nhất định không tệ nha!"

"Anh ở đó làm công, cũng không phải đi uống rượu. Tửu lượng của anh thực bình thường thôi."

Kha An Di kinh ngạc, Hạ Dịch Dương mới qua ba mươi, đã là biên tập viên chủ chốt trong đài, nên cô cứ nghĩ anh cũng giống cô có gia cảnh lớn làm chỗ dựa.

Xã hội này tuy trọng thực lực, nhưng muốn có thành tựu khi còn trẻ, thường phải có gia thế bối cảnh hỗ trợ tiếp sức.

"Hai vị chuẩn bị tốt chưa?" Trợ lý đạo diễn đi tới giúp hai người chỉnh tai nghe.

Hạ Dịch Dương gật gật đầu, cùng Kha An Di đang đi vào phòng thu. Giang Nhất Thụ chờ ba người ổn định chỗ ngồi, kiểm tra ánh sáng, hô to: "Mọi người vào chỗ, máy quay chuẩn bị, 5, 4, 3, 2..."