Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 99: Điêu linh [1]

Editor: Mèo ™

[1] Điêu linh: Điêu tàn, suy tàn, héo úa tàn lụi

Sau khi bốn tú nữ mà hoàng thượng ban thưởng được Vương gia thu làm thiếp, thành di nương, thì mọi người trong vương phủ mới biết chuyện Vương gia bị giáng tước vị, tin tức này không khác gì sấm sét giữa trời quang. Không còn là Thân Vương, chi phí và số hạ nhân trong phủ cũng phải giảm bớt, còn nữa, phạm vi vương phủ cũng phải thu nhỏ lại, ắt hẳn trong vương phủ sẽ có người bị đuổi đi.

Bọn hạ nhân đang lo lắng cho cuộc sống sau này của mình thì lại nghe được một tin, đó chính là Vương gia bị cấm vào triều, hơn nữa còn bị phạt bổng lộc năm năm, thậm chí công cáo viết tội trạng cũng bị dán đầy bên ngoài cho dân chúng thiên hạ biết.

Vào lúc này, đám hạ nhân trong vương phủ vốn không muốn bị đuổi thì bây giờ chỉ muốn rời đi thật nhanh, chỉ cần chờ có lệnh đuổi đi, là sẽ tìm chủ nhân mới ngay lập tức. Về phần những thái giám xuất thân từ điện Trung Tỉnh, họ cũng muốn nhanh chóng được điều phối trở về, chờ sắp xếp đến nơi khác, bọn họ không muốn phải hầu hạ một chủ tử đã hết thời, không bằng bây giờ tìm nơi nương thân mới, dù sao cũng tốt hơn vị chủ tử nửa chết nửa sống này nhiều.

Tần Bạch Lộ cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, sau khi nghe Như Hoạ báo tin xong, nàng ta nghẹn họng nửa ngày mới lên tiếng nổi: "Không phải hắn muốn hưu ta sao, hôm nay hắn đã đến nước này rồi, thì lấy tư cách gì mà hưu ta?!"

Như Hoạ thở dài bất đắc dĩ, đừng nói đến tính tình Vương gia kiêu căng ngạo mạn, nếu gặp người khác nghe được những lời này của vương phi, cũng phải nổi giận sung thiên ấy chứ. Ban đầu vương phi mới vừa vào vương phủ, chưa gì đã liều mạng chỉnh đốn hết đám tiểu thiếp trong phủ, Vương gia nói một câu, hai người liền tranh cãi ầm ĩ, chỉ toàn làm chuyện cười cho đám hạ nhân trong phủ. ◕ diễn ♠ đàn ♠ lê ♠ quý ♠ đôn ◕

Hôm nay đã đến nước này, Vương gia và vương phi đã không còn gì để nói, Vương gia thất thế, vương phi không những không nghĩ cách an ủi Vương gia hoặc tìm cách trấn an mọi người trong hậu viện, mà ngược lại còn vui sướng hả hê. Cứ thế này mãi, thì tình cảm đào đâu ra?

Thấy Như Hoạ có vẻ như muốn nói lại thôi, Tần Bạch Lộ lạnh nhạt nói: "Nếu Vương gia đã không muốn ta trông nom chuyện trong vương phủ, thì mặc kệ vương phủ xảy ra chuyện gì, ta cũng không cần phí sức lo nghĩ làm gì, nếu có ai đến đây cầu xin, thì nói ta bị bệnh không gặp."

"Dạ, vương phi." Hầu hạ vương phi gần mười năm, Như Hoạ rất rõ tính tình của Vương phi, nên nàng ta không định nói gì thêm, khẽ nhún người, lẳng lặng đứng một bên.

Nhưng rất nhanh Tần Bạch Lộ không còn bình thản được nữa, bởi vì Tần gia truyền tin đến, đường muội nàng bị hoàng thượng trách cứ ngay trước mặt chư vị mệnh phụ. Bởi vì lúc trước Khúc Khinh Cư mời vào cung dự cúc yến, nàng viện cớ bị bệnh nên không tham gia, cho nên không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghe xong ngọn nguồn câu chuyện, tim Tần Bạch Lộ âm thầm đau nhói, khó trách Vương gia lại trách nữ tử Tần gia như vậy, thì ra là bởi vì chuyện này. Cũng khó trách gần đây người nhà mẹ đẻ gửi nhiều bái thiếp cho mình như thế, thì ra là muốn leo lên cành cao kia, bây giờ chỉ là Vương phi của một Vương gia thất thế, nàng còn ích lợi gì nữa đâu?

Nghĩ thông suốt những chuyện này, Tần Bạch Lộ cảm giác trái tim mình lạnh lẽo không chịu nổi, người thân và trượng phu đều như vậy, cả đời này nàng còn hi vọng gì nữa chứ?! Nghĩ đến Khúc Khinh Cư đang mang long thai, nàng cúi đầu xoa xoa chiếc bụng trống rỗng của mình, không hiểu tại sao tất cả những chuyện tốt đẹp trên thế gian này đều tụ lại trên người Khúc Khinh Cư. Có một mẹ chồng tốt, một phu quân giỏi giang, một thân phận cao vời vợi, thậm chí không lâu sau sẽ có một đứa bé nữa.

Ai nói ông trời có mắt? Nếu ông trời có mắt thì vì sao có người được sống tốt, có người lại trôi qua những tháng ngày khổ sở chứ?

"Như Hoạ, truyền lệnh của ta, Khúc thị bệnh nặng, để tránh lây cho những người khác, không được ở tây viện nữa, hôm nay phải dọn tới tĩnh dưỡng ở Tây Bình trai góc phía tây Vương phủ ngay." Nàng không tin, không phải nữ nhân Khúc gia nào cũng đều có được may mắn như vậy.

Như Hoạ nghe vương phi âm trầm ra lệnh, khẽ run lên: "Nô tỳ đi phân phó ngay ạ."

Ra khỏi chánh viện, nàng ta nhìn khoảng sân rộng, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, lạnh buốt đến tận tim.


Khúc Ước Tố vẫn bị bệnh liệt giường trơ mắt nhìn hạ nhân trong phủ thô bạo thu dọn đồ đạc của mình đi, trong lòng vừa hận Tần Bạch Lộ độc ác, vừa hận bản thân mình bây giờ không thể làm được gì những hạ nhân đáng kinh tởm kia.

Chờ sau khi dọn đồ trong nhà xong rồi, một ma ma trong số đó tiến lên vén chăn trên người nàng, lạnh lùng nói: "Khúc trắc phi, người còn muốn nằm đây tới khi nào nữa, vương phi đã hạ lệnh, bảo người phải dọn đến Tây Bình trai trước buổi trưa hôm nay, nô tỳ xin đắc tội." Nói xong, dễ dàng kéo Khúc Ước Tố chỉ mặc trung y đơn bạc từ trên giường xuống.

Khúc Ước Tố đang bệnh nặng, sao có thể chống lại sự giày vò của ả ma ma kia, thân thể đột ngột bị lạnh liền ho khan, nàng che miệng lại ho, liếc nhìn ả ma ma đầy oán hận, hận không thể ăn thịt của ả ta, rút gân lột da ả ta ra.

"Trắc phi đừng nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ cũng là bất đắc dĩ thôi." Ma ma vung tay lên, nói với mấy nha hoàn phía sau: "Còn đứng đó ngó nữa à, không mau hầu hạ trắc phi thay quần áo đi?"

Dao Khê bưng một chén thuốc còn bốc hơi nóng trở về trắc viện, vừa hay nhìn thấy cảnh Khúc Ước Tố bị hai ma ma đẩy từ trong nhà ra ngoài, trên người chỉ khoác hờ một chiếc áo màu sắc khó coi, tóc xõa ra sau cũng rối loạn, cực kỳ nhếch nhác. "Các ngươi làm gì trắc phi thế?!" Nàng ta để chén thuốc xuống đất, sau đó nhanh chóng tiến lên đẩy đám ma ma đang kéo trắc phi kia ra.

"Dao Khê cô nương, đây là lệnh của vương phi, tốt nhất ngươi đừng nhúng tay vào.” Ma ma cầm đầu cười lạnh nói: "Nếu như ngươi vẫn muốn gây chuyện, ta chỉ có thể cho rằng ngươi có ý căm hận vương phi, cố ý không tuân theo mệnh lệnh của vương phi thôi."

Dao Khê sững sờ, nàng ta vừa sốt ruột vừa tức giận, tiến lên đỡ tay Khúc Ước Tố, lạnh lùng nói: "Lời này của ma ma là có ý gì, chẳng lẽ để cho trắc phi quần áo xốc xếch như vậy cũng là ý của Vương phi sao?"

Ma ma giật giật khóe miệng, tùy tiện nói: "Dao Khê cô nương nói ít mấy câu đi, tuổi ta đã lớn, không nghe được những lời chất vấn này đâu." Nói xong, vung tay bảo đám hạ nhân kéo Khúc Ước Tố đi. Dao Khê không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là chạy theo sau.DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐

Tây Bình trai chỉ nhỏ bằng một căn phòng, Dao Khê đỏ mắt quỳ gối bên giường, nhìn sắc mặt đỏ hồng phơn phớt khác thường của chủ tử, dập đầu nói: "Chủ tử, nô tỳ đi mời Vương gia, chắc chắn Vương gia sẽ đến cứu ngài."

"Không cần đi, Vương gia sẽ không tới đâu." Nàng nhìn Dao Khê đang đau lòng khóc thút thít, cười nói: "Khóc gì chứ, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử cả mà." Nàng vốn đang bệnh nặng, lại bị giày vò một trận như vậy, sao còn sức mà sống thêm được nữa.

"Chủ tử, người không nên nói như vậy, nhất định người sẽ khỏi bệnh mà." Dao Khê tiến lên cầm tay Khúc Ước Tố. "Nô tỳ đi nấu thuốc cho người ngay, uống thuốc xong người sẽ khoẻ lại thôi."

Khúc Ước Tố lắc đầu, trong lúc chợt tỉnh hình như thấy được từng chiếc từng chiếc hoa đăng xinh đẹp bên bờ sông tết Nguyên Tiêu năm đó, đám người chen chúc náo nhiệt, cùng với hình ảnh Khúc Khinh Cư nắm tay Hoàng đế, nàng lẩm bẩm: "Những thứ đó vốn thuộc về ta, là của ta...... Khúc...... Khinh Cư, tại sao......"

Giọng nói dần dần nhỏ xuống, cuối cùng biến mất trong căn phòng yên tĩnh, Dao Khê nhìn người nằm bất động trên giường, rốt cuộc đau lòng khóc thành tiếng.

"Vương phi, Khúc trắc phi ở Tây Bình trai đã qua đời." Như Hoạ đi vào phòng, thấy vương phi đang ngồi đọc sách gần cửa sổ, tiến lên nhỏ giọng nói: "Tỳ nữ Dao Khê của trắc phi hy vọng có thể gặp mặt Vương gia một lần."

Tần Bạch Lộ lật một trang sách trên tay, không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Bảo nàng ta đi cầu xin Hà Phúc nhi ấy, ta không quản được chuyện này."

Như Hoạ nhận thấy hình như vương phi không muốn nhiều lời, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài. Nhìn Dao Khê toàn thân mặc áo tơ trắng đang quỳ trước chánh viện với cặp mắt sưng đỏ, trên mặt nàng lộ ra vẻ khó xử, nhất thời cũng không biết mở miệng làm sao.

"Vương phi nói, gần đây người không còn quản Vương phủ nữa, nếu ngươi muốn gặp Vương gia, thì đến tìm Hà tổng quản cầu xin đi." Như Hoạ liếc nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng nhét một hà bao ngân lượng vào tay Dao Khê, sắc mặt như thường trở về chánh viện.


Dao Khê chậm rãi đứng lên, nhìn hà bao trong tay, sắc mặt thẫn thờ đi đến chủ viện. Mặc kệ như thế nào, dầu gì chủ tử cũng hầu hạ Vương gia một thời gian, chẳng lẽ người đã chết rồi mà cũng không được hạ táng cho đàng hoàng tử tế sao?

Hạ Uyên ôm mỹ nhân trong lòng, tuỳ ý để nàng ta hầu hạ mình uống rượu, uống đến khi vui vẻ thì bảo một mỹ nhân khác đánh đàn trợ hứng, trong lúc ngà ngà say, không nhận ra bất cứ ai.

"Vương gia, Khúc trắc phi mất rồi." Hà Phúc nhi bẩm báo với hắn ta: "Tỳ nữ Dao Khê hầu hạ bên cạnh trắc phi xin cầu kiến."

"Khúc trắc phi là ai?" Hạ Uyên hôn lên má mỹ nhân trong lòng một cái, thấy mỹ nhân cười ra tiếng thì mới cau mày nói: "Mất thì mất, nói bổn vương làm gì?"

"Vương gia, Khúc trắc phi là muội muội khác mẹ của hoàng hậu nương nương." Hà Phúc nhi thấy Vương gia đã say, không thể làm gì khác hơn là đến châm thêm trà. "Bên ngoài có không ít người nhìn ngó vào." Mặc kệ bên trong mục nát như thế nào, thì bên ngoài cũng phải làm cho ra hồn chứ.

"Muội muội của Hoàng hậu." Hạ Uyên đẩy mỹ nhân trong ngực ra, xoa trán để cho mình tỉnh táo chút, nhận lấy trà Hà Phúc nhi đưa tới ực một hớp: "Nếu đã như vậy, bảo đám hạ nhân chớ chậm trễ, dựa theo quy củ mà chôn thôi."

Vừa không muốn chậm trễ, lại vừa muốn theo quy củ, đây không phải là làm khó người khác sao, mặc dù trong lòng Hà Phúc nhi nghĩ vậy, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ gì, chuyển sang suy nghĩ nên giao cho ai làm việc này thì tốt, liền nói: "Vương gia có thể thương tiếc nàng ta, là phúc của nàng ta, tiểu nhân cho người xử lý ngay đây ạ."

Hạ Uyên cười nhạo nói: "Nếu nàng ta không phải là muội muội của hoàng hậu, bổn vương cần gì phí tâm như này."

Hà Phúc nhi lập tức sửa lời, nói: "Khúc trắc phi có được một vị tỷ tỷ như hoàng hậu nương nương, đúng là phúc của nàng ta."

"Được rồi." Hạ Uyên ngáp dài. "Theo như ngươi nói, vậy chẳng phải hoàng hậu có một muội muội như nàng ta là xui xẻo sao?”

Hà Phúc nhi cười khan ha ha, biết Vương gia đã uống say rồi, sao còn dám nhiều lời nữa.d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n

"Lui ra đi." Hạ Uyên kéo mỹ nhân bên cạnh vào trong ngực lần nữa. "Chớ quấy rầy hứng thú của bổn vương."

Phủ Thuỵ Vương không thiếu nữ nhân, chết đi một tiểu thiếp đã là gì, thế nhưng tiểu thiếp này lại là muội muội của hoàng hậu nương nương, vậy thì không thể không sai người thông báo vào cung được, cho nên cuối cùng tin tức này được truyền vào điện Trung Tỉnh trước, sau đó được người của điện Trung Tỉnh hồi báo lại cho hoàng hậu. Dù sao về tình về lý, chuyện này cũng nên trực tiếp sai người thông báo đến chỗ hoàng hậu, nhưng theo quy củ, Khúc Ước Tố chỉ là một tiểu thiếp, loại chuyện nhỏ xui xẻo này vốn không nên truyền tới tai hoàng hậu nương nương mới đúng, cuối cùng Hà Phúc nhi suy đi nghĩ lại, không thể làm gì khác hơn là tìm cách đi đường vòng như vậy.

Khúc Khinh Cư nghe báo thái giám trong điện Trung Tỉnh muốn cầu kiến mình, cũng thấy hơi kì lạ, hiện nay nàng đã mặc kệ sự vụ hậu cung, vậy thái giám điện Trung Tỉnh chạy đến đây làm gì?

Nhưng sau khi đọc hết tin báo tang mà thái giám điện Trung Tỉnh trình lên xong, trong lúc nhất thời tâm tình nàng có chút phức tạp, cầm lá thư trong tay không biết nên nói gì. Trong ấn tượng của nàng, Khúc Ước Tố làm là một nử tử có tài có tướng mạo, vốn có thể gả vào một gia tộc tốt, nhưng lại cố tình ôm mộng trèo cao, chọn phải một con đường sai lầm, cuối cùng đã hủy hoại hạnh phúc cả đời mình.

Nếu ban đầu nàng ta không đến làm thiếp ở phủ Thụy vương, mà gả cho những công tử thế gia khác, sao có thể mất mạng oan uổng như vậy chứ.

Mềm yếu nhu nhược sẽ tự hại chính mình, giống như Khúc Khinh Cư lúc trước. Tham lam cũng có thể phá hủy một nữ nhân, cũng giống như Khúc Ước Tố ngày hôm nay. Người trước thì đáng thương, người sau thì đáng buồn.

"Hoàng hậu nương nương." Thái giám điện Trung Tỉnh thấy sắc mặt hoàng hậu không tốt lắm, trong lòng nhất thời cũng lo lắng không yên, không biết tâm tư của hoàng hậu ra sao.

"Lui ra đi." Khúc Khinh Cư buông lá thư trong tay, khoát tay: "Hoàng Dương, ngươi dẫn người đến phủ Thụy vương, thay bổn cung thắp nén hương cho Khúc trắc phi, phúng viếng chút chút tiền giấy nhang đèn."

Phận làm thiếp thật đáng buồn, nhưng những nữ nhân làm chánh thê, có ai được hưởng hạnh phúc trọn vẹn đâu?

Tại thời đại một thê nhiều thiếp này, nữ nhân luôn luôn là người hy sinh.

Hết chương 99

**********