The Marcolini Blackmail Marriage

Chương 11

Claire không đi thẳng từ chỗ làm về khách sạn. Cô đi vòng đến nghĩa trang, dừng lại ghé mua một bó hoa hồng nhỏ. Cô làm sạch cái lọ bằng đồng, đổ đầy nước sạch vào đó và cắm những đóa hồng với sự cẩn thận đầy yêu thương trước khi cô đặt chúng lên nơi con gái cô đã an nghỉ. Cô cảm thấy một cơn đau thắt quen thuộc nơi ngực khi cô nhìn vào dòng chữ ghi trên bia mộ, nước mắt làm nhòe khả năng quan sát của cô, vì thế cô khó có thể đọc được tên con của mình.

“Hãy ngủ ngoan nhé, con yêu” cô nói một cách dịu dàng khi cô chuẩn bị rời đi.

Trên đường về do kẹt xe nên cô về khách sạn muộn hơn cô dự tính.

“Em đã ở cái nơi quái quỷ nào thế hả?” Antonio quát lên ngay khi cô bước vào cửa.

Cô để cái túi trượt xuống sàn nhà. “Em..Em bị kẹt xe”

“Trong suốt hai tiếng đồng hồ sao?” Anh hỏi, ánh mắt cứng rắn khi nó bắt gặp ánh mắt của cô.

Cô đưa lưỡi liếm khắp môi. “Làm thế nào anh biết em đã đi trong bao lâu?”

“Anh gọi đến tiệm nhưng bạn em nói là em đã về rồi” anh nói. “Anh quay trở về đây và nó chỉ tốn 15 phút – và đó là trong giờ cao điểm”

Claire cởi áo khoác ra, cố gắng không để bị hăm dọa bởi thái độ dò xét của anh. “Cám ơn anh về chiếc xe” cô nói. “Nó rất đáng yêu. Em đã dùng nó để đi đến một nơi”

“Đó là nơi nào?” Câu hỏi hầu như không thân thiện, mang tính dò xét.

“Em đến nghĩa trang” cô nói, giữ lấy cái nhìn đầy tức giận của anh. “Để viếng mộ của con gái chúng ta”

Claire nhìn thấy cổ họng anh di chuyển lên xuống, một bàn tay luồn vào mớ tóc dày khi ánh mắt anh dịch khỏi cái nhìn của cô.

“Tha thứ cho anh” anh nói với tông giọng cộc lốc. “Anh không nên quát lên với em như vậy”

“Em đã định nói với anh em tính đi đâu nhưng em nghĩ rằng anh sẽ về trễ” cô nói. “Anh đã nói thế trong mảnh giấy ghi chú anh để lại cho em lúc sáng nay”

Ánh mắt anh quay trở lại nhìn cô. “Bọn anh hoàn thành lịch trình nhanh hơn mong đợi. Một bệnh nhân trì hoãn việc phẫu thuật cho đến tuần tới vì một vấn đề rắc rối”

Sự thinh lặng trải dài trong một khoảng thời gian khá lâu.

Claire đã phá vỡ nó bằng việc nói trước. “Em cần phải đi tắm. Em cảm thấy mình như bị bao phủ bởi những vụn tóc và thuốc nhuộm”. Cô bắt đầu bước qua anh, nhưng anh đã bắt lấy cánh tay cô, dừng cô lại.

“Claire”

Cô ngước lên nhìn anh, sự mệt mỏi mà cô có thể nhìn thấy trên gương mặt anh làm trái tim cô tan chảy. “Vâng?” cô nói, hầu như không thể nghe thấy.

“Anh có vài thứ cho em” anh nói, với đến túi quần bằng tay còn lại.

Claire nín thở khi anh trao cho cô hai cái hộp nhung đựng nhẫn. Cô mở chiếc hộp đầu tiên ra và tìm thấy một chiếc nhẫn đính hôn kim cương loại một hột thanh tú đang sáng lấp lánh trong đó. Chiếc hộp thứ hai đựng nhẫn cưới nạm kim cương tuyệt đẹp. Cô biết chúng vừa khít với tay cô ngay cả khi cô chưa trượt chúng vào ngón tay.

Cô ngước lên nhìn anh một lần nữa khi những chiếc nhẫn đã được đặt vào đúng chỗ, nhưng biểu hiện của anh khó có thể đọc được. “Cám ơn anh, Antonio” cô nói một cách nhẹ nhàng. “Chúng thật đẹp. Anh chắc đã tốn một khoảng tiền lớn cho nó”

Anh nhún một bên vai ngay lập tức. “Chúng chỉ là để chống đỡ thôi” anh nói. “Anh không muốn người khác nghĩ rằng anh không có khả năng hay không sẵn lòng mua cho em những món nữ trang đẹp”

Claire không thể làm gì cho cái cảm giác thoáng qua ngoài việc cố gắng không thể hiện nó ra mặt. “Em chắc không ai sẽ nghĩ anh là một người chồng hờ hững sau tất cả số tiền anh đã chi trả cho em trong 24 giờ qua”.

Anh quan sát cô trong giây lát. “Tại sao em không nói với anh em đã dùng một số tiền mặt lớn để quyên góp cho quỹ sơ sinh của bệnh viện Thánh Patrick vài tuần sau khi em trở về Úc?” anh hỏi.

Claire mím môi lại, tự hỏi làm thế nào anh tìm ra được. Cô đã yêu cầu giám đốc điều hành ở đó giữ bí mật tên cô. Anh ta đã bảo đảm rằng không ai có thể biết được cô chính là người đã quyên góp số tiền đó.

“Claire?”

“Làm thế nào anh tìm ra dược?” cô hỏi.

“Có vài bí mật khó mà giữ kín” anh nói, vẫn còn cái biểu hiện khó hiểu trên gương mặt của anh.

Claire dịch cái nhìn xuống thấp hơn ánh mắt cương nghị của anh, xoay tròn một cách thờ ơ những cái nhẫn trên tay. “Anh dường như đã biến việc tìm hiểu mọi thứ về em trở thành công việc của anh” cô ngước nhìn anh lần nữa và hỏi. “Em có nên kiểm tra xem trong áo khoác mình có giấu ai không?”

Viền môi của anh căng ra. “Anh muốn em trong tương lai hãy báo cho anh biết em đi đâu”

Claire cảm thấy lưng cô trở nên không thoải mái. “Tại sao chứ?” cô hỏi. “Anh muốn giám sát mọi hành động của em giống như tù nhân bị quản thúc sao?”

“Anh chỉ muốn biết em đang ở đâu và đang đi cùng ai” anh nói. Anh dừng một lát trước khi nói thêm. “Tối nay anh đã rất lo lắng cho em”

“Lo lắng?” Cô hỏi kèm theo cái nhướng mày. “Về an nguy của em hay về việc không biết em có bỏ trốn hay không?”

Cằm anh sít chặt lại một cách rõ ràng khi anh giữ lấy cái nhìn của cô bằng đôi mắt cứng rắn, đen như than của anh. “Nếu em nuôi dưỡng cái ý nghĩ muốn trốn đi thì hãy nhớ chính nó sẽ ngay lập tức gọi điện để tống cậu em trai yêu quý của em vào tù”

Ánh mắt cô hướng tới di động của anh. “Anh không thể chĩa cái khẩu súng đặc biệt vào đầu em mãi mãi được” cô nói. “Nó đã quá mong manh rồi, không phải thế sao?”

Anh bước về phía cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt anh khóa lấy cô một lần nữa. “Cho đến khi nào nó vẫn còn hữu hiệu” anh nói, một cách từ từ và kiên định hạ thấp miệng anh xuống miệng cô.

Claire run rẩy khi anh hôn cô sâu hơn, hai cánh tay cô quấn lấy cổ anh, các giác quan của cô bùng cháy. Cái lưỡi của anh trêu ghẹo lưỡi của cô trong một vũ điệu tango gợi tình, tạo nên những ham muốn cô dành cho anh với mỗi sự chuyển động nhục dục. Cô ấn cơ thể mình vào gần hơn, cơ thể cô ngân vang với lạc thú khi cô cảm thấy sự khuấy động của anh trở nên nóng và cứng lên. Hai bàn tay anh lướt qua hai bên sườn của cô, tóm lấy hông cô và kéo cô lại gần hơn nữa.

Nụ hôn của anh càng thêm mê đắm hơn, sự vuốt ve và quét nhẹ của lưỡi anh làm cô thở dài vì khoái lạc. Hai tay anh di chuyển từ eo lên đến phía dưới ngực của cô, ngón tay cái đủ gần để cọ xát ngang qua núm vú của cô qua lại một cách trêu ngươi, khiến cô phát ra những tiếng rên rỉ sung sướng, mặc dù quần áo của cô vẫn còn nguyên đó.

“Anh muốn em khỏa thân” anh nói trên miệng của cô. “Ngay bây giờ”

Claire run run khi hai bàn tay của anh khum lấy ngực của cô. “Em thực sự cần phải tắm...”

“Ý kiến hay” anh nói, nhấc bổng cô lên, mang cô vào phòng tắm. “Anh cũng cần nó”

Claire không chắc ai là người cởi đồ cho ai, nhưng dường như chỉ tốn vài giây trước khi họ đứng dưới làn nước ấm áp, miệng anh làm làn da nhạy cảm nơi cổ của cô run lên. Cô nghiêng đầu qua và nhắm mắt lại trong sự vui sướng khi miệng và lưỡi của anh bắt đầu chuyến du ngoạn chậm rãi đến đôi gò bồng đã căng lên của cô.

Cô đã thở dài trước khi anh đến được đó, các giác quan của cô kêu gào phản ứng lại khi hàm răng của anh nhẹ nhàng nhấm nháp da thịt nhạy cảm của cô. Anh đưa cô vào trong miệng của mình, kéo lấy nó, mút và liếm nó cho đến khi mọi dây thần kinh sống lại và nhảy dựng lên với cảm xúc. Cái cằm lởm chởm râu của anh tựa lên làn da mịn màng của cô khi anh di chuyển đến bên ngực còn lại, làm lưng cô ngứa ran và hai chân run sợ khép lại.

Một dòng nước ẩm ướt làm tăng thêm những cảm xúc nhục dục khi cơ thể họ cọ xát lẫn nhau. Trong quá khứ Claire đã tắm cùng với Antonio, nhưng cô không thể nào nhớ được nó có cảm giác hồ hởi như lúc này. Thậm chí khi sự hưng phấn của cô đã hình thành, anh vẫn làm một cách từ từ, như thể anh muốn kéo dài từng giây phút khoái lạc, cơ thể cô đắm chìm trong lạc thú. Cô thở hổn hển khi anh đến gần hơn nữa để sở hữu cô.

“Bây giờ... Ôi, làm ơn ngay bây giờ!” cô nói, ấn bản thân tựa vào cái nóng hổi cương cứng của anh.

Anh giữ lấy cô ở trên cao, trêu ghẹo lối vào đã trở nên ẩm ướt của cô bằng chiều dài của anh. Chỉ chờ có thế, cú đâm sâu đầu tiên vào nơi ấm áp chật hẹp đó làm trái tim cô đập một cách cuồng nhiệt.

“Hãy nói với anh là em muốn anh nhiều đến mức nào” anh nói, cọ xát vào cô.

Sự chuyển động gợi tình hướng từ suy nghĩ về sự sở hữu của anh thoát khỏi đầu óc cô. “Đừng bắt em phải nàn xin, Antonio” cô nói khi anh chạm nhẹ vào cô một lần nữa. “Anh biết là em muốn anh nhiều đến mức nào mà. Em chưa từng muốn ai khác ngoài anh”

Ánh mắt anh sáng rực đầy thỏa mãn khi anh ấn lưng cô tựa vào buồng tắm, đặt cô ngay tại lối vào của cơ thể anh.

Claire nhắm mắt lại khi anh lao người tới, cơ thể cô chấp nhận anh vào trong cái nơi nóng bỏng ẩm ướt, trơn mượt của cô; lối vào chật hẹp của cô kẹp chặt lấy anh, kéo anh vào trong. Anh bắt đầu di chuyển chầm chậm, nhưng tốc độ của anh tăng dần cho đến khi cô hít thở nặng nhọc cũng như anh, hai bàn tay cô tóm lấy anh để giữ cho cô đứng vững khi cơ thể cô bắt đầu vỡ ra thành hàng ngàn mảnh, từng cảm giác run rẩy, xoay tròn trong cơn xoáy cảm xúc.

Anh ở trong cô trong vài giây, tiếng gầm gừ thỏa mãn trầm lắng làm cô nổi hết da gà khi anh đổ sụp xuống. Cô cảm thấy cơ thể anh run lên bên dưới ngón tay của cô khi cô nhẹ nhàng lướt chúng khắp lưng của anh, những múi cơ căng ra giật giật trong sự đáp trả.

Antonio cuối cùng lùi lại và gạt những lọn tóc ướt ra khỏi gương mặt của cô. “Anh sẽ để em tắm cho xong” anh nói, nhẹ nhàng lướt một đầu ngón tay lên vết đỏ ửng phía bên dưới ngực của cô. “Anh cần phải đi cạo râu trước khi anh làm da em đỏ ửng thêm”

Claire nhìn xuống ngực của cô, sự tương phản đáng chú ý giữa làn da mềm mại màu kem của nó và ngón tay rám nắng của anh làm bụng cô quặn lên một lần nữa. Cô hít một hơi thở sâu khi đầu ngón tay chạm nhẹ lên núm vú của cô và bên còn lại khi anh xoay tròn núm vú của cô.

Ánh mắt của anh hòa quyện với mắt cô. “Em đã đến gặp bác sĩ để hỏi về việc ngừa thai chưa?”, anh hỏi.

Claire cảm thấy như thể anh đang dội nguyên một gáo nước lạnh vào cô. Cô nhìn anh chằm chằm, nhịp tim cô không còn đập đều đặn nữa. “Chưa... em chưa thể lấy một cái hẹn với bác sĩ”

“Chu kỳ của em là khi nào?”

“Em không chắc chắn...”

Đôi mắt anh vẫn khóa lấy ánh mắt của cô. “Tính đến bây giờ chúng ta đã có vài lần quan hệ với nhau mà không dùng biện pháp bảo vệ. Điều đó có nghĩa rằng em có thể đã mang trong mình một đứa trẻ không?”

Cô nuốt xuống khó nhọc, với tay qua người anh và tắt vòi hoa sen đi. Cô bước ra khỏi buồng tắm và tóm lấy một cái khăn lông lớn, quấn nó quanh người. “Em cho rằng mấy ngày trước anh đã nói lúc này không phải thời điểm để nói về những đứa bé, không thế sao?” cô nói.

Anh quấn cái khăn quanh hông. “Khi đó là khi đó. Bây giờ là chuyện của bây giờ”

Cô nhìn anh một cách nghi ngờ. “Vậy cái gì đã thay đổi?” cô hỏi.

“Chúng ta đều đã lớn tuổi và có kinh nghiệm, Claire. Những chuyện đó có thể xảy ra cho chúng ta”

Cô quan sát gương mặt anh để tìm ra chút manh mối xem anh đang suy tính cái gì, nhưng gương mặt anh như đem thêm một lớp mặt nạ. “Vì vậy...” Cô dừng lại khi cô làm ướt môi. “Vì vậy điều anh đang muốn nói là... hai chúng ta sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này?”

“Anh chưa bao giờ có ý định ly hôn với em, Claire à”

“Tại sao chứ?” cô hỏi. “Có phải bởi vì nó có thể chứng minh rằng anh sẽ nhận được toàn bộ một nửa số tài sản thuộc về anh”

Thứ gì đó lóe sáng lên trong mắt anh. “Đó chính là lý do em muốn anh ký vào tờ đơn ly hôn, phải thế không?” anh hỏi. “Em nhìn thấy một cơ hội để lấy lại toàn bộ những gì em đã đánh mất. Nhưng đừng quên anh cũng có đọc bài báo đó, Claire. Nó đã đề cập đến việc cha anh qua đời. Em đã kết luận ngay như thế, nhưng may mắn là em trai em đã đảo lộn vấn đề bằng chính bàn tay của cậu ta”

Claire nhìn trừng trừng vào anh, hai bàn tay cô nắm chặt lại. “Anh là một kẻ đáng khinh. Lần đầu tiên tôi nghe nói về việc cha anh qua đời là khi anh nói với tôi vào ngày đầu tiên chúng ta gặp lại nhau” cô nói xuyên qua hàm răng nghiến lại. “Anh là một kẻ ngạo mạn, một kẻ đáng khinh không có cảm xúc. Ngay từ đầu anh đã sắp đặt để quyến rũ tôi quay trở lại giường của anh, hy vọng rằng một lần nữa tôi sẽ không thể bỏ đi. Không có gì ngạc nhiên khi anh mua cho tôi những cái nhẫn và chiếc xe đắt tiền đồng thời nói đến chuyện có đứa bé. Anh làm tôi nghĩ đến việc sẽ bỏ đi lần thứ hai”

“Sẽ không có vụ ly hôn nào cả, Claire” anh nói, miệng anh tạo một đường kiên định. “Anh muốn em hoàn toàn hiểu rõ về điều này – đặc biệt nếu chúng ta sẽ có một đứa con”

“Làm sao anh có thể đơn giản hóa nó như thế chứ ?” cô hỏi. “Đây không phải là một vụ thỏa thuận buôn bán. Cái anh đang nói chính là cuộc sống của tôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi muốn trải qua nó với một ai khác? Đã bao giờ anh nghĩ về điều đó chưa?”

Ánh mắt anh ghim chặt lấy cô. “Có ai khác sao?”

Cô gửi đến anh cái quắc mắt đầy phẫn nộ. “Tại sao lại hỏi tôi? Anh là người theo dõi tôi mà.”

“Anh không theo dõi em.” anh trả lời một cách nặng nề. “Anh tình cờ khám phá ra em là người quyên góp số tiền đó. Em đã không hề nói cho anh biết điều đó. Em đã để anh nghĩ rằng em nhận tiền từ mẹ anh để thỏa mãn cho bản thân; thay vào đó anh khám phá ra rằng em là người có thể đã cứu sống được hàng trăm đứa bé sinh non.”

“Tôi không đòi tiền mẹ anh. Bà ấy đã viết tấm chi phiếu trước khi bà đến gặp tôi vào tối hôm đó. Tôi không biết tại sao bà ấy cứ khăng khăng rằng chính tôi là người đã yêu cầu khoản tiền đó”

Antonio thở dài. “Không có ý nghĩa gì khi tiếp tục vấn đề này một lần nữa. Nếu em nói nó xảy ra như thế thì nó sẽ là thế.”

Đôi mắt xanh ánh lục của cô mở to đầy kinh ngạc. “Anh tin tôi?”

“Nếu như chúng ta muốn có một cuộc hôn nhân thành công thì cả hai chúng ta đều nên học cách tin tưởng lẫn nhau.” anh nói, luồn tay vào mái tóc vẫn còn ẩm của anh.

Cô trao cho anh một cái nhìn châm biếm. “Anh chỉ buộc tội tôi về việc chiếm lấy một nửa số tài sản của anh. Điều đó không ám chỉ sự thiếu tin tưởng nơi anh sao?”

Anh nhìn cô trong một lúc lâu. “Tại sao, sau tất cả khoảng thời gian đó, em lại chờ cho đến tận bây giờ mới ly hôn với anh?” anh hỏi.

Cô bắt lấy môi, nhai nhai nó trong vài giây trước khi cô trả lời. “Tôi đã tin rằng cuộc hôn nhân của chúng ta rồi sẽ trở nên tốt hơn, lý do chính là thế.”

Thậm chí ngay cả bây giờ, Antonio tự hỏi liệu anh có thể tin cô được hay không. Anh đã đe dọa để đem cô trở lại giường của anh, nhưng cô đã đúng khi nói anh không thể cứ giữ mãi lời đe dọa tống em trai cô vào tù. Anh đáng lẽ không nên trì hoãn vào lần đầu tiên. Em trai cô đã làm thế vì bản năng trung thành – hành vi mà anh đã nhiều lần nhìn thấy nơi em trai của anh – Mario.

Đầu óc Antonio vẫn còn quay mòng mòng về việc anh tìm ra Claire không hề dùng số tiền đó cho chính bản thân cô. Năm năm tức giận đã bị quét đi chỉ bằng câu nói của một người xa lạ nhưng lại biết về vợ anh nhiều hơn anh biết về cô.

Nó giống như khi anh nhìn thấy Claire lần đầu tiên. Anh đã khám phá ra những thứ về cô mà anh chưa từng chú ý đến. Giống như cô hôn anh không chỉ bằng miệng mà còn bằng cả con người cô. Và bàn tay cô dịu dàng ra sao, cái cách mà luồng điện chạy xuyên qua anh chỉ đơn giản là chạm nhẹ vào cô. Nụ cười hiếm hoi của cô mới ngọt ngào làm sao, nó chạm đến anh theo cái cách mà chưa từng có ai làm được. Đôi mắt tuyệt đẹp của cô trong một khắc lóe lên sự tức giận và thách thức nhưng sau đó lại đầy ắp cảm xúc khi đúa con gái bé bỏng của họ được nhắc đến. Cô giống như một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết anh không thể hiểu khi mới xem lần đầu tiên. Anh khâm phục sự độc đáo của cô theo cái cách mà anh chưa từng có trước đây.

Anh chưa từng thoải mái nhận ra những tình cảm anh dành cho Claire. Anh vẫn còn chưa chắc là tại sao. Đó không phải như thể anh đã có một kinh nghiệm khó khăn hay bị thất bại bởi một người phụ nữ; thật khó để anh hạ thấp sự đề phòng của anh. Anh chỉ biết rằng anh cảm thấy một điều gì đó về Claire mà anh chưa hề cảm nhận nó ở bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Anh nâng cằm cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn. “Mọi chuyện không kết thúc, em yêu.” anh nói, tháo cái khăn của cô ra và ném nó cùng với khăn tắm của anh xuống sàn. “Không bao giờ.”