Cameron chẳng đơn giản là chỉ hôn nàng. Miệng hắn mạnh mẽ mở miệng nàng ra, đoạt lấy cái mà hắn muốn, khiến Ainsley hôn đáp trả hắn. Khiến nàng thích hôn đáp trả hắn, khiến nàng muốn nhiều hơn nữa.
Đôi tay hắn như neo chặt lấy nàng, nhưng Ainsley chẳng hề muốn đi đâu. Đùi hắn áp sát cơ thể nàng, cơ thể hắn ngập tràn sự ham muốn mạnh mẽ chẳng hề che giấu. Cameron biết cách sử dụng cái miệng gợi tình của hắn, và hắn chẳng buồn che giấu điều hắn thèm muốn.
Ainsley cuộn đôi tay nàng trên ngực hắn. Cảm nhận sự hừng hực trong cơ thể đầy nam tính, tim hắn đập thình thịch, rộn rã cũng như trái tim của nàng.
Cameron trượt tay hắn lên thân trên bộ váy của nàng. “Nàng không có cúc đêm nay, Mrs. Douglas.”
“Móc gài,” nàng thì thầm trong khi hôn hắn. “Ở phía sau.”
Cameron vòng tay ra phía đường khóa móc, những ngón tay thô bạo tưởng như hắn sẽ xé toạc từng cái móc ra mà chẳng hề đắn đo. Hắn giữ bàn tay tại đó, xiết lấy nàng trong khi hắn lại xâm chiếm miệng nàng.
Ainsley chẳng thể thở nổi. Cameron nếm náp nàng ở mọi chỗ, miệng hắn tham lam và nóng bỏng, nụ hôn của người tình. Không phải những khoảnh khắc lén lút ở một góc khuất nào đó, không phải đôi uyên ương quấn quýt lấy nhau, chỉ là một người đàn ông với sự thỏa mãn của cơ thể, chết tiệt là ai đó có nghĩ gì. Hắn liếm láp miệng nàng, đói khát, nghiến ngấu lấy Ainsley. Nàng quàng cánh tay quanh cổ hắn và cũng nồng nhiệt đáp trả.
Cameron ngước đầu lên. “Nếu ta yêu cầu điều đó với nàng đêm nay, Ainsley Douglas, nàng sẽ tới giường ta chứ?”
Những lời lẽ của Phyllida Chase vọng lại. Lord Cameron không đưa đàn bà của hắn lên giường... Chuyện này khá nổi tiếng, đó là Lord Cameron của chúng ta.
“Em nghĩ ngài không thích những chiếc giường.”
Nàng cảm thấy hắn giật mình, nhìn thấy đôi mắt hắn tóe sáng. “Đúng vậy.” Giọng hắn đã thay đổi, từ mềm mại phỉnh phờ sang khiên cưỡng cứng ngắc.
Ainsley cũng thấy sốc với giọng của chính nàng. “Em nên nghĩ một chiếc giường sẽ thoải mái hơn.”
“Thoải mái là điều cân nhắc cuối cùng, Mrs. Douglas.”
Run rẩy với những đợt sóng cảm xúc. Hắn đúng: chiếc giường là nơi thiêng liêng, nơi người chồng kéo chăn đắp cho vợ rồi nằm cạnh bên nhau. Tình nhân sẽ dùng một cái ghế, thường là vậy, hoặc là tấm thảm dày ngay trước lò sưởi. Hoặc có lẽ Cameron đã ước được khám phá việc đó ngay trên mặt bàn.
Lời lẽ tắc nghẹn trong cổ nàng. Ainsley, người có thể nói theo cách riêng của nàng về mọi thứ, đột nhiên chẳng thể thốt nên lời.
Thay vì thế, nàng nhón chân và hôn hắn.
Ainsley cảm thấy sự thay đổi trong hắn, từ một người đàn ông băn khoăn điều gì sẽ xảy ra trong căn phòng này đêm nay thành một người đàn ông biết rằng điều gì sẽ xảy đến. Khi hắn hôn đáp lại nàng, những ngón tay to lớn cởi móc thân áo của nàng, bàn tay kéo tuột tấm vải.
Cơ thể nàng rạo rực nóng bỏng. Nàng chưa bao giờ quên được ngọn lửa lần đầu tiên Cameron hôn nàng, sáu năm trước, và ngọn lửa đó ngày càng bùng cháy. Ainsley xiết lấy hắn đầy khao khát, kiếm tìm miệng hắn. Hắn hôn lại nàng, chiếm đoạt đôi môi nàng, nhay chúng gần như bầm tím. Bàn tay hắn trên lưng nàng như đóng dấu nung, và thân áo nàng tuột xuống. Nàng muốn hắn chạm vào ngực nàng, nhức nhối vì ham muốn. Nàng sẽ trao cho hắn những gì nàng muốn, và quăng sự đúng mực sang một bên. Nàng muốn nó. Nàng cần nó. Nàng áp người vào hắn, khao khát.
Cả cơ thể Cameron đột nhiên sững lại. Nụ hôn của hắn ngừng lại trên miệng nàng, và tay hắn cứng lại trên lưng nàng.
Ainsley, vẫn đang đắm chìm trong sự điên cuồng tình ái, không hề nhận thức được chuyện gì xảy ra. Rồi khi nàng cảm thấy rung mình bởi hơi lạnh ở lưng, nghe thấy tiếng kèn kẹt của bản lề cánh cửa, và nhận ra rằng có ai đó đang mở cửa bước vào.
“Daniel,” Cameron nói, giọng đanh lại. “Quay lại và đi ra ngay.”
“Cơ hội béo bở.” Daniel Mackenzie hùng hổ lao vào phòng, theo sau là McNab và con chó săn Ruby. Bọn chúng quấn lấy chân Daniel, và hất tung chồng giấy tờ Ainsley đã mất công sắp xếp cẩn thận. “Con tới để giải cứu đức hạnh của Mrs. Douglas,” Daniel nói. “Thím Isabella đang tìm cô ấy, và con nghĩ là tốt hơn con nên làm trước thím ấy.”
Sự hổn hển của cậu bé, người đang nhìn Ainsley với đôi mắt của cha cậu đã kéo nàng trở lại hiện thực một cách chóng vánh.
Nàng vừa mới chống trả lại sự cám dỗ của Cameron - lần nữa. Nhưng Ainsley Douglas không thể đủ khả năng để tận hưởng nó. Nàng không phải là một quý cô thạo đời, nhân tình của lớp quý tộc, kẻ lang thang khắp chốn phòng trà ở Paris và được tán tỉnh bởi những quý ngài hoang dã như Lord Cameron. Ainsley là một trợ lý đặc biệt, được nữ hoàng tin cẩn giao giải quyết những vấn đề nội bộ nan giải, được bạn bè ở tầng lớp cao quý yêu cầu giúp đỡ họ xử lý những vấn đề thế sự của họ. Đó là mối ràng buộc trong cuộc sống của nàng. Những gã đàn ông như Lord Cameron không dành cho Ainsley. Giấc mơ đó chỉ là vô thực.
Cameron rời tay khỏi lưng Ainsley, đứng thẳng người lên, và bước tới trước một chút để che cho nàng.
“Daniel.” Giọng chàng nhuốm đầy thất vọng, nhưng cùng lú, Ainsley biết Cameron đang kiểm soát gắt gao sự trấn tĩnh của bản thân. “Đợi Mrs. Douglas trong sảnh lớn.”
Daniel chộp lấy một tờ báo nằm trên cùng và ngồi phịch xuống ghế. Chiếc váy của cậu phủ quanh hai đầu gối xương xẩu. “Cô ấy là một quý cô, bố, con đã nói với bố rồi. Con sẽ không để điều đó xảy ra vì cha có thể sẽ cưỡng bức cô ấy ngay khi con rời đi.”
Tất cả những sự phi lý đó đã mang Ainsley trở lại là chính mình. Nàng bước ra từ phía sau Cameron và giành lại cái khăn choàng len của nàng khỏi cái miệng hau háu của Ruby.
“Không phải lo lắng, Daniel, cô sẽ không mơ việc để ông ấy cưỡng đoạt mình đâu.” Ainsley kéo cái khăn choàng, giờ đây đã bị thấm một ít nước dãi, che đi tấm lưng trần của nàng. “Nói với Isabella cô sẽ tới ngay.”
Daniel vất tờ báo xuống và đứng dậy. “Cháu sẽ đi với cô.”
Ainsley nhìn lại khi nàng rời khỏi căn phòng ngay với Daniel đi phía trước. Cameron vẫn đứng nơi lò sưởi, cứng ngắc, áo sơ mi của chàng mở tung để lộ cái cổ rám nắng. Lần đầu tiên, Ainsley nhìn thấy điều gì đó trần trụi trong đôi mắt chàng, không giận giữ hay thất vọng hay nỗi đau cũ, mà là một nỗi khao khát lớn lao xuyên thấu tới nàng từ phía bên kia căn phòng.
Rồi Daniel đóng sầm cánh cửa, và Ainsley không còn nhìn thấy chàng nữa.
#_#
“Tốt hơn là cháu nên chỉnh lại trang phục cho cô.”
“Cháu nói sao?” Ainsley ngừng lại ở đầu cầu thang khi Daniel nhảy hai bước vượt qua nàng. Lũ chó chạy một mạch hết đoạn thang, rồi nhanh chóng lại leo ngược lên để xem điều gì đã giữ chân hai con người đó.
“Nếu ai đó nhìn thấy cô trong bộ dạng này, họ sẽ đàm tiếu,” Daniel nói. “Nhất là khi cô đã đột ngột biến mất.”
Nàng đã quên béng đi mấy cái khóa móc dưới cái khăn choàng, nhưng Daniel đã đúng. Chạy lung tung với một cái áo không cài móc sẽ khiến kẻ ngu độn nhất cũng nhận ra điều mà nàng vừa mới trải qua.
Thở dài, Ainsley thả cái khăn choàng xuống và xoay lưng lại. Daniel, cao ngang đầu nàng khi câu đứng thấp hơn hai bậc thang, nhanh chóng gài những cái móc. Khả năng của cậu đã nói cho nàng biết, ở tuổi 16, cậu thực sự có kinh nghiệm đối với váy áo phụ nữ. Đúng là quả táo chẳng lăn xa được khỏi cái cây, nàng nghĩ.
“Sao cháu biết cô đang ở trong phòng sách của cha cháu?” Ainsley hỏi Daniel khi cậu làm xong.
“Cháu đã thấy cô đi vào trong nhà với ông ấy. Cháu luôn để mắt tới cha cháu. Đừng lo, cháu dám chắc là không ai khác thấy nữa đâu.”
Khi nàng xoay người lại, Daniel đang nghiên cứu nàng với đôi mắt Mackenzie của cậu, sẫm hơn đôi mắt cha cậu, gương mặt rắn rỏi. Daniel có thể một người với sự chăm chú đáng kinh ngạc, như thấu tâm can của người đối diện dù họ cố gắng che giấu chúng kỹ càng đến đâu chăng nữa. Trong khi Ian Mackenzie không thích bị người khác nhìn chằm chằm, Daniel Mackenzie chẳng ngần ngại nhìn sâu vào đôi mắt họ để tới mức khiếm nhã.
“Cô thích bố cháu à?” Daniel hỏi không hề ác ý. Cậu đơn giản chỉ là muốn biết.
“Cô biết bố cháu không nhiều.”
“Cô đã để ông ấy làm thế với cô. Cháu hy vọng cô thích ông ấy một chút.”
Ainsley đỏ mặt. “Ôi, nếu cháu cho là như thế.”
“Cháu cho là như thế. Cháu thích cô, cô biết đấy, và cháu biết bố cũng thế. Nhưng cháu không muốn ông ấy chơi đùa với cô và rồi bỏ rơi cô chỉ sau một tháng, có tặng một món quà đáng yêu để chia tay. Cháu đã nói với ông tối nay là cháu thực sự hứng thú với cô, và cô phải trông thấy ông gầm lên, bảo cháu tránh xa cô ra.” Daniel cười toe toét. “Cháu chỉ nói với ông để xem liệu ông có thực sự để tâm tới cô không. Cháu đoán là có.”
“Cháu không nên làm thế, Danny,” nàng nói. “Ông ấy hầu như đã tin cháu.”
“Không, bố chẳng để tâm lắm đến những gì cháu nói.” Daniel khoanh hai tay. “Nhưng cháu không muốn ông đưa cô xuống khu vườn, quá công khai.”
Ainsley chỉnh lại khăn choàng. “Ôi, cháu chẳng phải lo lắng gì về điều đó đâu, cậu bé. Cô không phải đứa ngờ nghệch, tự cho mình là mẫu người mà cha cháu thích.”
“Không, nhưng cháu lại nghĩ cô là mẫu phụ nữ mà cha cháu cần.” Ainsley chầm chậm thở ra. Cơ thể nàng vẫn đang xốn xang với sự đụng chạm của Cameron, và nàng thấy khó để mà tập trung vào những lời lẽ phân tích của con trai chàng.
“Bỏ điều đó ra khỏi đầu của cháu đi,” nàng nói. “Khi bữa tiệc kết thúc, cô sẽ trở lại Balmoral với nữ hoàng. Cô sẽ không gặp gỡ cha cháu trong một thời gian dài.”
Và phải chăng đó sẽ là một sự hổ thẹn?
Daniel không giấu nổi thất vọng trong đôi mắt. “Mrs. Douglas, cô phải cố gắng.”
“Không đâu. Cô cần trở lại phòng khiêu vũ và chơi trò tiếp đãi viên với thím của cháu đây.” Nhưng liệu có khả năng nàng trở thành một quý cô lộng lẫy trong lụa là, với kim cương trên ngực, nhảy hết điệu waltz này đến điệu waltz khác trong một căn phòng kiêu vũ tráng lệ? Bạn nhảy của nàng có thể là Cameron, một người đàn ông to lớn nhưng khiêu vũ rất duyên dáng.
Daniel ngừng tranh cãi, nhưng cái nhìn trừng trừng của cậu đã nói lên tất cả. Cuối cùng cậu quay người và bỏ đi xuống gác, lũ chó cuống quýt chạy theo. Cậu đi nhanh tới mức khi Ainsley bắt kịp cậu ở cuối thang, nàng đang chạy.
@
[email protected]Whiskey không làm dịu được hắn. Cameron cố gắng khiến bản thân cảm thấy tốt hơn khi dùng chân nghiến lên đống giấy tờ mà Ainsley đã sắp xếp, và rồi đá văng chúng. Cũng chẳng khá hơn là mấy.
Hắn lao ngược trở lại phòng ngủ, kéo thẳng lại cái áo sơ mi, và choàng một cái áo khoác khác, chẳng thèm thắt cà vạt. Hắn sẽ chẳng bao giờ chú ý tới mấy thứ tề chỉnh chết tiệt như thắt cà vạt. Đó là công việc của phụ nữ và đám người hầu.
Hắn vừa mặc đồ vừa uống, nhưng một nửa chai whiskey cũng không thể làm phai nhạt hương vị của Ainsley trên miệng hắn. Nếu Daniel không cắt ngang, Cameron đã chiếm lấy nàng ngay lúc đó, cuối cùng cũng khám phá được cảm giác có nàng bao bọc lấy hắn.
Hắn không chắc điều gì đã kiến Daniel phá ngang. Thằng bé nhìn cha nó có hơi bực bội, nhưng không ghen tuông. Chuyện Daniel muốn biến Ainsley thành nhân tình dường như tan biến thành sương khói, thằng bé lợi dụng nó như là một mánh để đạt được điều gì đó.
Chết tiệt, Cameron chưa bao giờ biết điều Daniel thực sự nghĩ trong đầu hay mong muốn của thằng bé. Họ chưa bao giờ tâm sự - họ chỉ bông đùa. Hoặc là nổi giận. Daniel không phải đứa xấu nết, nhưng ý của thằng bé về việc nghe lời là làm điều mà Cameron muốn chỉ khi Daniel đã quyết định xong xuôi đâu đấy. Nếu Daniel không đồng ý với Cameron, thằng bé sẽ làm điều chết tiệt gì đó mà nó cảm thấy ổn.
Cameron đã bỏ cuộc và bỏ mặc nó. Chính cha ruột của Cameron đã trở thành nỗi khiếp sợ đối với hắn, kiểm soát chặt chẽ những cậu con trai của lão tới mức Cameron đã cảm thấy kinh ngạc khi bất cứ tên Mackenzie nào vẫn còn có thể thoi thóp.
Lão công tước già đã dễ dãi với Cameron nhất, bởi vì Cameron hứng thú với ngựa và tranh ảnh khiêu dâm - như một gã đàn ông nên thế, lão đã nói vậy.
Lão công tước già thường đánh đập Ian, cho rằng Ian là đứa ẽo uột chẳng dám nhìn mặt ai bao giờ. Lão đánh Mac vì tình yêu của anh với nghệ thuật, là một kẻ biến thái; và ngày nào cũng bạo lực với Hart, để biến anh trở thành người kế tục lão. Một khi anh trở thành công tước và bị bâu quanh toàn lũ vô dụng, anh sẽ phải mạnh mẽ.
Cameron đã đứng đó, bối rối và giận dữ, không cách gì có thể ngăn cản được những điều tàn bạo đó. Cho đến một ngày hắn trở lại từ Harrow sau khi kết thúc kỳ học và nhận ra rằng hắn đã to lớn hơn và mạnh mẽ hơn cha hắn. Hắn bước vào ngôi nhà thì nghe thấy tiếng khóc thét đau đớn của cậu Mac mười một tuổi và thấy cha hắn đang bẻ những ngón tay của Mac. Cameron đã lôi cổ cha hắn ra khỏi người Mac và ném lão về phía góc tường.
Sau khi cha họ tự lao ra khỏi căn phòng, gầm rống, Mac ngước lên từ những bức tranh tuyệt đẹp cậu đã vẽ, cố gắng tỏ ra kiên cường và nén khóc. “Cú ném được lắm, Cam,” vừa nói cậu vừa quẹt mắt. “Anh sẽ dạy em chứ?”
Cameron đã thề rằng Daniel sẽ không bao giờ phải chịu nỗi sợ hãi như thế. Daniel có thể hơi hoang dã một chút, nhưng đó chỉ là một cái giá nhỏ bé Cameron phải trả cho sự hạnh phúc của Daniel. Cameron sẽ là tên khốn nếu hắn trở thành loại quái vật có thể bẻ gãy ngón tay con trai ruột của chính mình mà không hề suy nghĩ.
Hắn buộc mình đi xuống lầu và tiến tới sảnh chính của ngôi nhà nơi rộn rã tiếng nhạc vọng ra từ phòng khiêu vũ. Nhạc Scot, là chủ yếu. Hart Mackenzie luôn đảm bảo điều đó, cũng có xen kẽ vài điệu waltz phổ biến của Đức và điệu polkas, những nghệ sỹ mà anh thuê đều chơi những bản vũ khúc của xứ Scot. Không ai được phép quên rằng gia tộc Mackenzie là người Scot đầu tiên, toàn bộ các nhánh của gia tộc gần như đã bị xóa sạch trong thời kỳ 45, ngoại trừ Malcolm Mackenzie trẻ tuổi người đã sống sót và kết hôn rồi xây dựng lại gia tộc. Ông đã giữ tước hiệu công tước được ban tặng cho gia tộc từ những năm 1300 nhưng vẫn sống ở nơi hẻo lánh vốn là nhà của Malcolm và bốn anh em trai ông, cho tới khi Malcolm gục ngã dưới súng của người Anh. Hart Mackenzie thích thú việc nhồi sự thịnh vượng của nhà Mackenzie xuống mấy cái họng Anh.
Khi Cameron sải bước về phòng khiêu vũ, Phyllida Chase đang lướt xuống đại sảnh từ bên cánh, trễ nải vì phục sức như mọi khi. Mải chú ý chỉnh trang lại đôi găng tay, cô ả không nhìn thấy Cameron và suýt đâm sầm vào hắn.
“Tránh đường cho tôi, Cam,” cô nàng lạnh lùng lên tiếng.
Cameron chẳng hề nhúc nhích. “Trả lại Mrs. Douglas những lá thư của cô ấy,” hắn nói. “Cô ta chẳng làm gì tổn hại tới cô cả.”
Phyllida kéo thẳng nốt bên găng còn lại. “Ôi chao, giờ anh là người bảo hộ cho cô ta rồi cơ đấy?”
“Ta thấy tất cả những trò hăm dọa tống tiền đều đáng kinh tởm.” Phải, Ainsley đã yêu cầu Cameron không được can thiệp, nhưng hắn từ chối việc đứng ngoài trong khi Phyllida lăng xăng với trò tống tiền của cô ả. “Đưa trả cô ta những lá thư chết tiệt và để cô ta yên, và ta sẽ nghĩ tới việc không để Hart ném cô ra khỏi cửa.”
“Hart sẽ không ném tôi ra khỏi cửa. Anh ta đang cố gắng lôi kéo sự ủng hộ của chồng tôi. Nếu anh đã không quá đần độn để đưa trả Mrs. Douglas trang giấy đó, cô ta đã có thể có lại mọi thứ với giá đã thỏa thuận.”
“Trả cô ấy những lá thư, hoặc ta sẽ khiến cuộc sống của cô thành địa ngục.”
Đôi mắt của Phyllida hơi xao động, nhưng rồi chết tiệt cô ta trấn tĩnh lại với cái nhìn cứng cỏi. “Tôi nghi ngờ ngài có thể khiến nó trở nên tồi tệ hơn, thưa ngài Cam. Tôi bán cho Mrs. Douglas những lá thư bởi vì tôi cần tiền. Đơn giản thế thôi.”
“Để làm gì, những món nợ cờ bạc của cô ư? Chồng cô giàu có. Hãy hỏi xin anh ta.”
“Đó không liên quan gì tới cờ bạc, và đó là việc riêng của tôi.”
Ả đàn bà chết tiệt. “Nếu ta đưa cô số tiền cô cần, cô sẽ không gây rắc rối cho Mrs. Douglas?”
Cái nhìn lo lắng của Phyllida tan biến với một nụ cười. “Ôi chao, ôi chao, ngài đang say mê cô ta, phải không?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
Phyllida liếm môi. “Một ngàn năm trăm sẽ có thể giải quyết vấn đề.”
“Một nghìn năm trăm, và cô sẽ trả lại những bức thư và buông tha mọi chuyện.”
Phyllida bắt đầu cân nhắc, nhưng Cameron có thể thấy sự thèm khát của ả trước viễn cảnh có trong tay một ngàn năm trăm đồng vàng. “Khá ổn.”
“Tốt. Những lá thư đâu.”
“Cameron thân mến, tôi không đem theo chúng. Tôi đâu phải kẻ ngốc. Tôi sẽ phải gửi chúng sau.”
“Không có tiền cho tới khi ta thấy chúng.”
Phyllida bĩu môi. “Giờ thì lại chẳng chơi đẹp rồi.”
“Ta không hứng thú tới chơi đẹp. Ta chỉ quan tâm tới việc cô sẽ buông tha cho Mrs. Douglas được yên.”
“Chúa ơi, không hiểu ngài thích gì ở ả đàn bà lắm điều nhỏ thó đó chứ? Tốt thôi, vì Mrs. Douglas sẽ đưa tiền cho tôi.”
“Tại sao?” Cameron nheo mắt đầy nghi ngờ.
“Bởi vì tôi không tin ngài. Mrs. Douglas là một ả xu nịnh được trả tiền, nhưng ít nhất cô ta là một kẻ xu nịnh thật thà. Cô ta sẽ giao dịch một vụ ngay thẳng chứ không lật lọng.”
“Cô tốt hơn là không được lật lọng,” Cameron nói. “Nếu cô thử làm điều đó, ta sẽ tước những lá thư đó khỏi tay cô. Đã rõ chưa?”
Phyllida cười mỉm. “Đó chính là điều tôi luôn yêu thích ở ngài, Cam. Ngài không sợ phải dùng tới vũ lực.”
“Chỉ cần trả cho cô ấy những lá thư,” Cameron gầm lên và bước qua ả, không bỏ lỡ tiếng cười hài lòng của ả cất lên đằng sau hắn.
Những âm thanh viôlông và trống vang vọng từ phòng khiêu vũ. Vài vị khách Anh cau có hoặc công khai chế nhạo loại âm nhạc này, nhưng những vị khách Scot lại hào hứng tham gia điệu vũ của vùng cao nguyên.
Ở trung tâm của căn phòng Isabella và Mac đang dẫn điệu vũ thành một vòng tròn. Dù Isabella là người Anh chính gốc, cô hấp thu mọi điều Scot với một sự hăng hái nhiệt thành.
Choàng cái áo len carô Mackenzie, mái tóc đỏ của cô được vấn cùng những đóa hồng, Isabella dẫn dắt điệu vũ. Bên cạnh nàng là Mac, anh chàng là một gã khiêu vũ cực kỳ. Anh dẫn vũ điệu một cách uyển chuyển theo giai điệu rộn rã, nhưng đôi mắt không rời khỏi Isabella.
Mac đắm đuối yêu thương nhìn Isabella đang rạng ngời trong vòng tay chàng. Mac và Isabella đã có một thời gian dài trắc trở trước khi có được kết thúc hạnh phúc, và Cameron mừng cho họ.
Hart không tham gia, vì Hart chưa bao giờ làm thế. Anh thích xếp đặt cho mọi người bên nhau và rồi lui lại phía sau và ngắm họ, giống như một vị tướng xem xét đội quân của mình. Hart dõi theo Cameron đang tiến vào và đi về phía anh, phục sức khá lòe loẹt và mặc váy truyền thống, tay cầm cốc rượu ủ của nhà Mackenzie.
“Cậu đã biến mất ở chỗ quái nào tối nay vậy?” Hart hỏi.
Cameron nhún vai. “Chán lắm.” Chẳng có lý do gì để gây sự chú ý của Hart đối với Ainsley.
“Isabella đang phàn nàn về việc phải đảm đương trọng trách trong việc này.” Hart ra dấu với ly whiskey của anh về phía đám đông. “Và khi Isabella phàn nàn, Mac sẽ trở thành gã xấu tính như quỷ vậy.”
Điên khùng như chính cậu ta, Cameron cười rũ trước giọng trầm trọng hóa của Hart. Hart luôn phải chăm lo sắp đặt mọi thứ, và Isabella cũng như Beth đều sẵn lòng giúp anh. Nhưng Hart đã nhanh chóng nhận ra rằng mấy cô vợ của các em trai anh đều không phải là những tạo vật ngoan ngoãn mà anh có thể uốn nắn theo ý mình. Và khi mà Beth và Isabella không vui, thì Ian và Mac trở nên cáu kỉnh và phòng thủ.
Lướt nhanh khắp căn phòng, Cameron nhận ra Ian và Beth không có mặt. “Beth không tham gia tối nay?”
“Đám đông lúc bắn pháo hoa khiến Ian mệt. Nó đi nghỉ với Beth rồi.”
Cameron nhìn thấy ánh mắt thích thú lấp lánh vàng, cùng lúc cảm nhận sự không tin của Hart. “Chắc là thế rồi,” Cameron nói. “Ian Mackenzie là một gã thiên tài điên khùng.”
“Anh không bắt nó ở lại được,” Hart nói.
Không, khi Ian muốn là một điều gì, thì kể cả Chúa trời hay tất cả các thiên thần của ông cũng không thể ngăn cản Ian. Chỉ Beth mới có thể, và Beth thì luôn đứng về phía Ian.
Ainsley và Daniel vội vã bước vào, tay trong tay, tham gia vòng tròn của điệu vũ. Ainsley đã thay bộ dạ phục, áo choàng len carô nhạt màu của nhà Douglas, màu đen nhiều hơn các màu khác, và thắt một cái nơ to cùng màu trên mái tóc. Mac đã mở vòng tròn để chào mừng họ. Mac thích Ainsley, và nói với Cameron rằng anh cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với một quý cô, người đã từng ăn trộm bánh trong khu bếp trường học và chia chiến lợi phẩm cho các bạn của cô.
Daniel hăm hở lao mình vào điệu nhảy thiếu mỗi vẻ uyển chuyển. Cậu lôi Ainsley vòng vòng cho tới khi nàng cười vang, và cậu xoay tròn nàng gấp gáp khi vòng tròn vỡ ra, từng đôi tách riêng. Tiếng cười giòn tan của Ainsley hòa lẫn với tiếng nhạc, như thắp sáng cả căn phòng.
Cameron ngắm nhìn chiếc eo thon thả của nàng khi nàng khiêu vũ, tưởng tượng chính cánh tay hắn đang ôm lấy nó. Cam sẽ xoay Ainsley trong vũ điệu và giữ cánh tay hắn quanh nàng, lấp đầy nàng bằng một nụ hôn nông nàn, chậm rãi.
Hắn cảm thấy đôi mắt đại bàng của Hart đang chú ý, và hắn cau có. “Hãy lo việc của anh đi.”
Hart nhấp một ngụm whiskey. “Cậu có thể thấy hứng thú khi biết rằng ta trông thấy Mrs. Douglas đã lén mở khóa phòng của nhà Chase đêm hôm trước và ngang nhiên đi vào khi cô ta nghĩ rằng không có ai trông thấy. Chase và anh đang có một thỏa thuận về vấn đề người Đức, nhưng anh không muốn những điều đó được thảo luận quá sớm, đặc biệt là không với nữ hoàng.”
Hart lo lắng về những tiến triển hiện nay của người Đức trong công nghiệp, coi chúng như một mối đe dọa tiềm tàng đối với Anh quốc, trong khi nhiều chính trị gia theo phe của anh lại đánh giá Đức là một đồng minh mạnh nhất của họ. Cameron, sự chú ý của anh đã châm ngòi một cuộc đua, giành rất ít sự chú ý tới những vấn đề loại đó, nhưng Hart không phải kẻ ngốc, và Cam hoàn toàn tin vào bản năng của Hart.
“Chẳng có gì để làm đối với vấn đề người Đức cả,” Cameron nói.
Ánh mắt Hart đanh lại. “Vậy là chú biết cô ta đang tìm kiếm thứ gì. Hay lắm. Nói tôi nghe xem.”
Cameron đưa mắt trở lại nhìn Ainsley - đang nhảy, hạnh phúc, mỉm cười - và ngay lúc đó biết rằng hắn sẽ không bao giờ phản bội nàng với Hart. Cam cũng sẽ gầm lên và bảo vệ nàng như Mac và Ian đối với Isabella và Beth.
“Em không thể nói với anh,” Cameron nói. “Nhưng em có thể đảm bảo với anh là nó chẳng liên quan gì tới chính trị. Chỉ là sự ngốc nghếch của đàn bà.”
Cái nhìn của Hart sắc lạnh như dao. “Sự ngốc nghếch của đàn bà có thể che giấu cả một kho bí mật.”
Cameron đối mặt cái nhìn chằm chằm nổi danh của Hart Mackenzie bằng cái nhìn ngang bướng của chính hắn. “Việc này không thế. Anh phải tin em, bởi vì em không nói sai.”
“Cam...”
“Không nói sai đâu. Nó không có gì liên quan tới chính trị của anh cả.”
Miệng Hart đanh lại, nhưng Hart biết chính xác anh có thể đẩy các em trai của mình đi bao xa. Anh đã dồn ép Cameron được ít nhất trong tất cả mấy anh em, anh nhớ chính xác ai đã thắng tất cả các cuộc đấu tay đôi và ẩu đả mà họ đã từng có khi còn bé.
Vì Cameron luôn bỏ qua cho Hart đối với sự quá tay của anh trai. Hart đã cứu cuộc sống của Cameron sau cái chết của Elizabeth nhưng chẳng yêu cầu đền đáp; họ chưa bao giờ nói về chuyện đó. Hart sẽ làm bất cứ gì để giữ cho gia đình được an toàn và bên nhau. Đó là tại sao tất cả họ đều sống khá tốt, mặc dù Hart sẽ không bao giờ đi sâu vào những chi tiết ước nguyện bất chợt của cha họ để ban tặng hào phóng sự tin tưởng vào những cậu con trai nhỏ tuổi hơn của lão thay vì có Hart kế thừa cho toàn bộ vận mệnh.
“Tốt thôi, anh tin lời chú,” Hart nói, vừa lúc tiếng nhạc đi đến hồi kết. “Hãy giữ cô ta trong vòng kiểm soát.”’
Các cặp đôi phân tán trong tiếng vỗ tay tự tán thưởng. m nhạc lại bắt đầu vang lên, và các vị khách di chuyển chuẩn bị cho vũ điệu waltz. Cameron tìm kiếm Ainsley và Daniel trong đám đông lộn xộn, nhưng cả hai đều đã biến mất.
#o#
“Là cô nhóc này đây. Vật sở hữu đáng giá của cha cháu. Mặc dù cô nhóc không phải vật sở hữu của ông, đó là tại sao ông luôn buồn phiền về nó.”
Vật sở hữu đáng giá mà Daniel đã kéo Ainsley từ phòng khiêu vũ để đi xem là một con ngựa. Một con ngựa cái non ba tuổi, và là một tạo vật xinh đẹp nhất.
Con ngựa có những đôi chân thon chắc và thanh tú, nhưng tràn đầy năng lượng trong cơ thể và đôi mắt như có lửa. Cô nàng màu nâu, bộ lông dày và sẫm màu, cái bờm và đuôi của cô nàng màu đen. Cái mũi hồng hồng đang thở phì phì thích chí, và cái cách kiêu hãnh mà cô nàng nhìn Ainsley và Daniel đã nói với Ainsley rằng cô nàng hoàn toàn biết mình xinh đẹp.
“Night-Blooming Jasmine, cô đoán thế,” Ainsley nói. Cô ngựa cái vươn cái đầu qua khỏi cánh cửa nửa ngăn căn chuồng của cô nàng, đôi tai vểnh lên, cái mũi phập phồng như đang hít lấy mùi hương của Ainsley. “Ôi không, ta chẳng mang theo viên đường nào cả, mày thật là háu ăn đấy.”
Khi Ainsley khẽ vỗ về cô nàng, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen hiện ra từ trong bóng tối. Angelo, một người digan với bề ngoài là người hầu của Cameron, nhưng trong thực tế lại chăm lo cho diện mạo cuộc sống của Cameron, đang tựa người vào cánh cửa của căn chuồng bên cạnh. “Cẩn thận đấy, thưa bà,” ông ta nói với một âm giọng trầm sâu thẳm và xa xăm. “Bà có thể gặp rắc rối với cô nàng.”
Ainsley xoa xoa cái mũi của Jasmine, mỉm cười ấm áp, cảm nhận sự mượt mà và cả sự thô cứng của lớp lông. “Cô nàng chỉ muốn một ít quan tâm thôi, phải không, cô bé?” Ainsley nói. “Mày muốn ai đó nói với mày là mày xinh đẹp dường nào, và họ ngưỡng mộ mày ra sao.” Ainsley vuốt lên cái cần cổ của cô nàng, và Jasmine lim dim đôi mắt ra chiều thích thú.
“Đúng thế.” Người digan mỉm cười, đuôi mắt ông ta nheo lại, ánh nhìn dịu dàng sự đồng tình.
Ainsley chưa từng nói chuyện với Angelo trước đây, nhưng nàng biết rằng Cameron giữ một người digan như bạn đồng hành thân tín của hắn. Nhiều người đã bị sốc vì những ứng xử của Angelo. Khi ông ta lại gần, Ainsley đã nhận ra tại sao họ lại nói là người đàn ông này không biết cách cư xử tôn trọng. Angelo rõ ràng là đã không coi giới quý tộc và tầng lớp thượng lưu là “bề trên”, và thấy chẳng cần lý do gì để mà họ nhận được sự đối đãi khác biệt từ ông. Ainsley ngưỡng mộ sự tự tin hoàn toàn của Angelo về bản thân ông là ai và nơi ông đang đứng trong thế giới.
Daniel khịt mũi. “Jasmine là một tay đua tuyệt vời, nhưng cô nàng không thích bị kiềm chế. Hôm qua, cô nàng đã hất văng một tay nài giỏi nhất của bố và chạy tuột lên khu đồi. Đã mất hàng giờ để tìm thấy cô nàng.”
Ainsley tưởng tượng phản ứng của Lord Cameron trước cảnh đó. Chẳng trách hắn ta có chút bực dọc khi mang Phyllida Chase tới phòng ngủ đêm qua. Hắn đang cố gắng quên đi những rắc rối của mình, và hắn đã tìm thấy Ainsley trốn sau khung cửa sổ.
Jasmine dụi vào cái nơ buộc tóc của Ainsley với vẻ thích thú, và rồi quyết định nhai thử nó. Ainsley giật mình thét lên khi cái nơ rớt ra, thả tung mái tóc dài của nàng.
Jasmine lùi lại một chút và lắc lắc cái đầu của cô nàng cho tới khi cái nơ tuột ra thành một dải ruy băng dài. Cô nàng thở phì phì và vẫn lúc lắc cái đầu, đung đưa sợi ruy băng uốn lượn quanh chân mình. Mấy chú chó nhà Mackenzie đi theo sau Ainsley và Daniel cũng bắt đầu sủa nhắng lên, muốn chơi cùng.
“Anh đúng, cô nàng nghịch như quỷ ấy,” Ainsley nói. “Tốt hơn là tôi nên lấy lại sợi dây trước khi cô nàng nghiến ngấu nó.”
Đôi mắt đen của Angelo như bật cười. “Để tôi.”
Nhưng khi Angelo mở cánh của ngăn chuồng, Jasmine lao vào ông, hai tai vểnh lên, nhe răng ra, sợi ruy băng vẫn kẹp giữa hàm. Angelo nói điều gì đó dịu dàng bằng tiếng digan nhưng Jasmine lờ ông ta đi.
Ainsley cười toe toét. “Cô nàng không muốn ông lấy mất đồ chơi rồi. Danny, đưa cho cô một ít yến mạch đi.”
Trong khi Daniel lon ton đi lấy, Ainsley luồn người qua Angelo và cầm lấy đoạn cuối của dải ruy băng. Nàng chầm chậm cuộn nó lên cho tới tận miệng Jasmine. Daniel xúc một đĩa đầy yến mạch đưa qua cửa ngăn chuồng, và Ainsley vốc một nắm đầy trong bàn tay trần và dụ khị Jasmine.
Lỗ mũi Jasmine nở ra khi cô nàng phì một hơi nóng ấm lên bàn tay Ainsley. Rồi chiếc mõm mềm mại, cái lưỡi ươn ướt, và hàm răng của cô nàng há ra, đột ngột thả rơi sợi ruy băng. Ainsley cuộn nốt phần còn lại của dải băng và nhét vào túi khi Jasmine mải mê với chỗ yến mạch.
Khi chỗ yến mạch được chén sạch, Ainsley định rời khỏi gian chuồng, nhưng Jasmine bất ngờ vung chân sau của cô nàng, chặn ngang đường ra.
Ainsley vỗ vỗ lên thân con ngựa cái, chẳng chút sợ sệt. “Tránh ra nào, mày đang xấu tính đấy.”
Jasmine quyết định cô nàng không muốn nhúc nhích. Cô nàng vẫn nhai lạo xạo yến mạch trong miệng, vừa ghim chặt Ainsley vào góc chuồng.
“Tôi đã nói là cô nàng thích bà mà, thưa bà,” Angelo nói.
Ông trượt vào căn chuồng và làm những tiếng chặc lưỡi nhè nhẹ. Jasmine hoàn toàn lờ chúng đi. Cô nàng quay ra ngửi ngửi Ainsley, khiên Ainsley phải áp sát vào bức tường.
Tốt thôi nếu được yêu thích và tin tưởng bởi một con ngựa, nhưng bị giam giữ bởi con ngựa đó thì lại là chuyện khác. Ainsley cố gắng bước vòng quanh cô nàng để giữ cho cô nàng di chuyển thật chậm, nhưng Jasmine xoay lại, ấn Ainsley trở lại chỗ cũ. Lũ chó sủa ầm ỹ bên ngoài và giọng nói lo lắng của Daniel chẳng giúp được gì nhiều.
Rồi Jasmine chững lại, đung đưa đôi chân sau về phía Ainsley khi một tiếng động lớn vang lên ở khu chuồng ngựa. Ainsley nép chặt sang một bên phòng trường hợp con ngựa quyết định đá hậu, nhưng Jasmine không có ý định đó.
Cô nàng nhảy bổ qua cánh cửa mở một nửa và chạy rông luôn, xô dạt sang bên Angelo, Daniel, lũ chó, và cả Cameron Mackenzie to lớn, người đang xông tới chỗ họ.