The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 24

Thế giới xung quanh Ainsley dường như chậm lại. Nàng thấy mắt Angelo mở to, người giữ ngựa chết sững khi con ngựa giống lao đến. Jasmine ướt đẫm mồ hôi trở nên quá gần, con ngựa cái đang nhảy tưng tưng. Con ngựa giống to lớn cúi xuống tránh được những cú bật hậu của Jasmine, và thình lình đổi hướng thẳng về phía Ainsley.

Ainsley nghe thấy chính mình hét lên, ngã chống tay xuống đất, ngập tràn nỗi sợ hãi. Rồi cái mùi cay xè của con ngựa đang kích động, hai vó to lớn của nó chồm lên, cái ngực khổng lồ, hơi thở nóng hổi, cái mũi đỏ ửng phì phì, đôi mắt vằn đỏ.

Lờ mờ nàng nghe thấy tiếng la hét của những người dọn chuồng và Daniel, tiếng hí váng lên của những con ngựa khác, và trên tất cả, giọng của Cameron, kinh hoàng và khủng khiếp.

Khoảng khắc trước khi Jasmine và con ngựa giống sắp đè nghiến lên Ainsley, nàng cảm thấy bản thân đang bồng bềnh trong không khí. Một cái đai đang thít chặt lấy ngực nàng, bóp nghẹt hơi thở của nàng, nhưng nàng nhanh chóng bị trượt lên trên và vượt qua cánh của chuồng phía sau nàng.

Cả hai con ngựa đã phá tan tành bức tường nơi Ainsley vừa đứng. Ainsley hạ cánh trong đống cỏ khô cuối căn chuồng, lăn trên người Angelo, người dường như bị rối tung vì nàng.

Jasmine và con ngựa giống quấn lấy nhau trong góc chuồng và lại phóng ra theo lối vừa vào. Chúng phi ra sân và tiến về phía cánh đồng, sóng đôi bên nhau trên đồng cỏ.

Angelo nhoài tới. “Phu nhân vẫn ổn chứ?” Anh ta đưa tay cho Ainsley, người vừa đứng bên lằn ranh của sự sống.

Tôi nghĩ thế. Ainsley mở miệng để nói, nhưng chẳng có tiếng nào thoát ra cả.

Cameron ném cánh cửa vỡ toang và xốc Ainsley đứng dậy. Ainsley thấy bản thân đang bị nghiến chặt vào chàng, vòng tay mạnh mẽ như thép của Cameron.

“Ainsley.” Giọng chàng như vỡ vụn ra. “Ôi Chúa ơi...”

Em ổn mà. Một lần nữa, những từ ngữ chẳng thể thốt ra. Nàng không thể thở, không thể nuốt, không thể cảm nhận được gì. Nàng cố gắng quàng đôi tay quanh vai chàng, nhưng chẳng thể nào nâng nổi chúng lên. Sốc, nàng nghĩ. Mình sẽ ổn thôi ngay khi tim mình đập bình thường trở lại.

Cameron đặt miệng một cái bình lên môi nàng, cảm giác lành lạnh, và dòng chất lỏng whiskey được rót vào miệng nàng. Ainsley ho, nuốt xuống, rồi lại ho thêm mấy tiếng nữa.

“Cam,” nàng thều thào. Mắt nàng ngân ngấn nước và ứa ra.

Cameron ôm lấy nàng. Ainsley dụi vào chàng, nhắm nghiền mắt khi nỗi sợ hãi khủng khiếp lướt qua. Nàng đã cận kề với nó.

“Chắc là Jasmine ổn cả chứ,” nàng nói lo lắng.

“Angelo đã đuổi theo rồi.”

“Angelo.” Từ đó nghẹn lại trong cổ Ainsley. “Anh ấy đã kéo em tránh ra.”

“Ừ, và ta sẽ tặng thưởng cho anh ta. Chết tiệt thật, Ainsley.” Camerom ôm lấy khuôn mặt nàng trong tay. “Ta đã nghĩ...” Chàng nuốt xuống, bờ mi long lanh nước. “Ta đã nghĩ là sẽ mất nàng rồi.”

“Angelo đã phản ứng rất nhanh.” Những tiếng thều thào của nàng quá yếu ớt, và chữ được chữ mất.

Đôi môi Cameron run rẩy hôn nàng. Ainsley bám lấy chàng, Cameron như chiếc neo trong thế giới chao đảo của nàng. Chàng là chỗ dựa duy nhất giữ nàng khỏi ngã nhào, và nàng níu chặt lấy chàng, yêu sự mạnh mẽ của chàng.

“Mackenzie!” Giọng Lord Pierson vang lên trong sân. “Tôi đã nói là anh phải giữ gã gipxi tránh xa mấy con ngựa của tôi rồi cơ mà.”

Cameron đặt Ainsley sang một bên, thật dịu dàng, và rồi chàng xông thẳng ra chỗ Lord Pierson. Một tràng chửi thề tiếng Scot vang lên ầm ỹ khắp sân và dập tắt những tiếng be be của Pierson.

Lúc mà Ainsley lê lết trên cái đầu gối run rẩy của mình ra khỏi được căn chuồng, Cameron đang tống cổ Pierson vào trong cỗ xe của hắn.

Đám người của hắn đứng xung quanh đó, từ người đánh xe đến những người giữ ngựa đều không làm gì hết để giúp ông chủ của họ. Những người giữ ngựa và các tay nài của Cameron đều tỏ thái độ tức giận và kinh tởm. Con ngựa giống ngang ngược đã bị bắt bởi Angelo, người gipxi nói chuyện dịu dàng với nó trong khi nó hạ thấp cái đầu kiêu hãnh dụi vào bàn tay của Angelo.

Jasmine, vẫn cố trốn, chạy nước kiệu quanh bãi quây, một nhóm những người giữ ngựa và Daniel đang cố dồn nó vào góc.

“Mang theo con ngựa giống chết tiệt của ngươi và cút đi,” Cameron gầm lên. Giọng chàng hoang dại, con thú trong chàng đã không còn bị kìm nén lâu hơn được nữa.

Pierson, không tin được, vẫn cố phản đối. “Nếu con ngựa giống đi, anh cũng sẽ không có Jasmine.”

“Vậy mang cả nó theo. Mang lũ ngựa khốn kiếp của ngươi đi cho khuất mắt ta!”

“Cam.” Ainsley cố gắng tới bên chàng, nhưng chân nàng quá chậm, giọng nàng quá yếu. “Không, đừng để mất Jasmine.”

Những người giữ ngựa chạy đến đỡ nàng dậy, những người đàn ông tỏ ra giận dữ, nhưng không phải với nàng. “Phu nhân ổn chứ?” hơn một người cất lời hỏi han.

“Vâng, cám ơn mọi người.” Giọng nàng như đứt hơi. “Cam”

“Ngươi thậm chí còn không quan tâm hỏi xem liệu vợ ta có ổn không.”

“Dù thế nào cô ta không nên ở ngoài này,” Pierson nói. “Chỗ của đám đàn bà là ở trên giường, không phải ở chuồng ngựa.”

Cú đấm của Cameron vung lên, và Pierson ngã vật vào trong cỗ xe, mặt hắn bật máu. Cameron đóng sầm cửa xe, và người đánh xe nhảy lên chỗ ngồi, nhanh chóng quay đầu cỗ xe.

Cỗ xe hối hả làm bắn tung tóe bùn đất lên người Cameron, nhưng chàng quay lại với Ainsley, chẳng thèm quan tâm. Khi cỗ xe của Pierson ra tới đường chính, Angelo điều khiển con ngựa giống đi vào trong khoang chứa của nó. Một anh giữ ngựa nhốt nó lại, và Angelo nhảy qua đầu này của bãi tập để vây bắt Jasmine.

“Cameron,” Ainsley nói khi cánh tay của Cameron lại vòng quanh nàng lần nữa. “Chàng không thể mất Jasmine. Chàng yêu con ngựa đó mà.”

“Ta gần như đã mất nàng. Pierson đáng bị cút xuống địa ngục.”

“Nhưng Jasmine. Nó không muốn đi cùng với hắn đâu.” Ainsley cảm tưởng lại sự kinh hoàng vừa qua, tâm trí nàng tái hiện lại cơ thể của con ngựa đen và những móng guốc của nó chỉ chút nữa là đã giẫm nát cuộc sống của nàng.

Cameron ôm lấy nàng khi chân nàng sụm xuống. Chàng bế nàng thẳng vào nhà, băng ngang qua mấy người hầu đang hối hả chạy ra xem chuyện gì, và lên gác đến phòng ngủ của Ainsley.

Chàng đặt Ainsley xuống chiếc ghế dài gần lò sưởi, và nàng vẫy vẫy bàn tay yếu ớt trước mặt nàng. “Từ khi nào mà cuộc đời em lại trở nên kịch tính thế nhỉ?”

“Khi nàng đồng ý lấy ta. Điều đó đã xua tan băng giá ở đây.” Phòng ngủ rộng lớn của Ainsley có một lò sưởi, không phải một cái bếp lò, và Cameron đã hoàn toàn hủy hoại cái áo sơmi của chàng vì xúc thêm than đổ vào lò.

Ngọn lửa đã được nhen, và căn phòng ấm lên cho tới khi Ainsley đổ mồ hôi. Hoặc có lẽ đó là do nàng bị sốt sau đợt chấn động.

“Đừng đi,” nàng thều thào.

“Ta không đi đâu hết, bé yêu.”

“Nhưng Jasmine.” Răng của Ainsley va vào nhau lập cập. “Nó không cố ý. Bọn chúng chỉ là ngựa thôi mà. Là em đã đứng sai chỗ thôi.”

“Ainsley, yên nào.”

Cameron rót nước từ một cái bình lớn ra một cái chậu nhỏ và nhúng ướt khăn. Chàng kéo đôi găng rách của Ainsley ra và bắt đầu lau bàn tay cho nàng. Nàng đã chống tay lúc bị ngã.

“Tay chàng cũng bị bẩn,” Ainsley nói. Nàng nhìn thấy mình trong gương và bắt đầu cười. “Và cả mặt em cũng thế. Trông thật nhếch nhác.”

“Suỵt!”

Ainsley nghe thấy giọng nói ngoài cửa. Hai cô hầu và một anh hầu bước vào mang theo bồn nước và bình nước nóng, dù Ainsley chẳng nhớ nổi là Cameron đã cho gọi họ khi nào. Chỉ là chàng đã làm thôi. Bùn đất ở khu chuồng ngựa, cộng thêm chuyến lê lết của nàng trong căn chuồng trống, đã khiến trang phục của nàng hoàn toàn bị hỏng.

Nàng phải nói với Cameron về việc lắp đặt mấy cái vòi nước trong nhà chàng - mấy cô hầu đã phải bê từng chậu nước lên trên gác. Nó quá xa đối với họ, thực vậy. Nàng cố gắng ngồi dậy khỏi Cameron để giúp họ, nhưng chàng đã giữ nàng lại.

“Nhanh lên trước khi nước bị nguội,” là tất cả những gì chàng nói với họ.

Tiếng nước róc rách nghe như thiên đường vậy. Mấy cô hầu nhanh chóng đổ đầy bồn nước, và rồi tất cả những người hầu đều lui gót, gồm cả nữ hầu riêng của nàng, người đã cố gắng ở lại để cởi đồ cho Ainsley. Cameron đóng và khóa cửa lại.

Ainsley giật những cái cúc của trang phục cưỡi ngựa của nàng ra, nhưng nàng chẳng thể mở dù chỉ một cái. Cameron xoay nàng về phía lò sưởi và mở tất cả các cúc.

“Chàng đang hoàn thiện kỹ năng này rồi,” nàng nói.

Cameron tuột lớp áo xống ra khỏi lưng nàng và túm lấy hai cổ tay trần của nàng. “Nàng đang lạnh cóng. Nàng có chắc là nàng không bị đau chứ?”

“Một vài chỗ bầm tím, em nghĩ thế.”

“Phải hơn là một vài chỗ.” Cameron gỡ cái áo lót của nàng ra, bàn tay chàng nhẹ nhàng lướt dọc lưng nàng. “Nàng vừa mới thoát khỏi nguy hiểm. Không có gì bị gãy hết, tạ ơn Chúa.”

“Ơn chúa và Angelo. Anh ấy đã rất thông minh khi trèo qua căn chuồng đó từ bên kia.”

Nàng đã thấy cần phải bỏ bức vách giữa những căn chuồng đi, những bức tường rộng có thể di chuyển được trong trường hợp Cameron cần một căn chuồng rộng thay vì hai cái nhỏ hơn. Ainsley đã chú ý đến điểm này trong khi Angelo giúp nàng đứng dậy, ý tưởng vẫn chưa thực sự hình thành trong nàng.

“Ta sẽ hôn anh ta,” Cameron nói. “Nếu nó không làm hai bọn ta phát bệnh. Nhưng chắc chắn ta sẽ nâng lương cho anh ta.”

“Anh ấy đã kể với em về những nhà thuyền nơi gia đình anh ấy sinh sống,” Ainsley nói. “Em rất mong được gặp họ. Em chưa bao giờ được thấy một căn nhà thuyền của người gipxi. Hay bất kỳ căn nhà thuyền nào bao giờ cả. Không phải mấy thứ mà một quý cô được làm, em được bảo như thế.”

“Ta sẽ đưa nàng tới nhà thuyền của anh ta, và chúng ta sẽ để gia đình anh ta chở chúng ta đi dọc song Thames tới song Avon và đi ngược lại, nhưng phải sau khi ta làm nàng ấm lên đã.”

Cameron đang quỳ gối trước nàng, kéo tất của nàng ra, cơ thể nàng giờ đang trần trụi. Ainsley tự hỏi khi nào thì điều đó xảy ra, và rồi Cameron đỡ nàng trong vòng tay chàng và thả nàng vào bồn nước nóng.

Làn nước nóng bỏng, nhức nhối, nhưng cảm giác rất tuyệt. Ainsley trầm mình, để hơi nóng bủa vây toàn bộ cảm giác của nàng.

Nàng không sợ ngựa - nàng không thế, nàng tự nói với bản thân. Chúng chỉ là những con thú làm những điều bản năng của thú vật - nhưng chưa bao giờ nàng lại cận kề cái chết vì một con thú cả. Nếu Angelo chỉ chậm một tích tắc thôi thì...

“Pierson không kiếp,” Cameron gầm lên. “Ta đã không yêu cầu hắn mang tới con ngựa giống đáng nguyền rủa đó. Ta thực sự sẽ giết hắn. Nếu nàng bị thương, ta sẽ giết hắn. Ta không thể ngăn bản thân mình được.”

Ainsley đặt một bàn tay ướt sũng lên cánh tay chồng nàng. Áo sơ mi của Cameron đã ướt nhẹp, và chàng nôn nóng cởi nó ra.

Ainsley rúc đầu vào vai trần của Cameron, tận hưởng sự ấm áp và vững chãi. Người đàn ông đẹp đẽ, mạnh mẽ này là của nàng. Vị cha xứ ở London đã nói cho nàng nói như vậy. Với cơ thể con, con tôn thờ người.

Cameron thả nàng ra một chút nhưng chỉ là để lấy bánh xà phòng và bắt đầu tắm cho nàng. Miếng xà phòng trong tay chàng xoa nhè nhẹ trên lưng và cánh tay nàng, rồi trượt xuống bụng nàng.

“Vào tắm cùng em đi,” Ainsley đề nghị.

Cameron càu nhàu một tiếng cười. “Ta quá to.”

“Chúng ta nên có một bồn tắm lớn hơn. Một cái đủ cho cả hai người. Trong phòng tắm mới của chúng ta. Chàng thực sự nên thuê vài người thợ thiết kế theo hướng hiện đại nữa.”

“Yên nào.” Cameron cắn lấy tai nàng. ““Hãy để ta phục vụ nàng, bé yêu.”

Ainsley thích được phục vụ thế này. Cameron trược hai tay quanh eo nàng lần nữa, xoa miếng xà bông lên ngực nàng, và Ainsley ngả người ra sung sướng.

“Em yêu chàng,” nàng lẩm nhẩm.

Nàng có lẽ không nên nói thế - liệu chàng có muốn một tình cảm ủy mị như thế? Nhưng chẳng có gì nàng có thể làm với nó cả. Chàng yêu nàng, và đơn giản là thế.

Cameron kết thúc những suy tưởng của nàng bằng việc hôn nàng.

Nàng cảm nhận được sự dữ dội trong chàng, cơn thịnh nộ và cả nỗi sợ mà chàng đã kiềm chế. Chàng dồn hết vào nụ hôn nghiến ngấu. Cameron gần như nâng hẳn nàng lên khỏi bồn tắm, và nước chảy ướt đẫm người chàng.

“Ainsley của ta,” chàng thì thầm giữa những nụ hôn. “Của ta.”

Vâng, Ainsley cố gắng để nói. Của chàng.

Hơi thở của Cameron khiến da thịt nàng nóng bừng còn hơn cả nước nóng. Cứng rắn, những ngón tay chẳng hề ngượng ngùng cứ lang thang khắp cơ thể nàng, vẫn còn dinh dính lớp xà bông. Cameron mở miệng nàng bằng miệng của chàng, hôn mạnh mẽ và nhức nhối.

Chàng nhấc nàng ra khỏi làn nước. Bế nàng sát vào người chàng, Cameron mang Ainsley đến giường, nơi chàng bắt đầu lau khô nàng bằng những cái khăn mấy cô hầu đã làm ấm cạnh lò sưởi. Da Ainsley ửng lên dưới những chiếc khăn bông mềm mại.

Nàng thích thú khi chiếc khăn chà qua vú nàng, chúng bắt đầu cương lên. Cameron cúi xuống và ngậm lấy một bên ngực nàng vào miệng, và Ainsley rên lên. Nàng ngả lưng ra giường khi Cameron trêu chọc núm vú với đầu lưỡi của chàng và mút nàng lần nữa.

Ainsley kéo chiếc khăn chàng đã quấn giữa hai chân nàng ra. Nàng nhắm nghiền mắt và thở hắt ra một tiếng, sự cọ xát ở nơi thầm kín nhạy cảm.

Đôi mắt Cameron sẫm lại. Chàng túm lấy đầu khăn từ nàng và tự mình kéo nó, một cái giật nhẹ vuốt ve nơi nữ tính của nàng. Một tiếng rên vui sướng của nàng bật ra. Cameron giữ nguyên áp lực, và Ainsley chịu thua, nỗi sợ hãi của nàng tan biến.

Cameron dùng chiếc khăn rất thành thạo. Tấm đệm thật mềm mại dưới lưng nàng, hơi ấm của Cameron bủa vây lên nàng. Chàng đè lên nàng, vầng ngực chàng săn chắc, chiếc khăn ở giữa họ. Cameron kéo chiếc khăn lần nữa, và ngọn lửa nóng bỏng lại bùng cháy trong nàng.

Ainsley quấn chân quanh chàng, bàn chân ướt tỳ lên đôi bốt của chàng. Nàng không thể ngăn được những tiếng rên thoát ra từ miệng nàng, những tiếng rên rỉ và âm thanh rấm rức trong bóng chiều tà.

Khi Cameron nâng người dậy khỏi nàng, mang theo chiếc khăn cùng chàng, Ainsley rên lên. Miệng Cameron mím lại thành một đường căng thẳng, đôi lông mày cau lại. Chàng cởi nốt đống quần áo của mình và bước vào bồn tắm vẫn đầy nước. Đứng thẳng, chàng té nước và xà phòng lên cơ thể, rửa sạch những bùn bẩn lấm lem ở chuồng ngựa.

Ainsley ngồi tựa lên khuỷu tay nàng và tận hưởng khung cảnh. Cơ thể Cameron lấp lánh nước, và xà phòng bám trên ngực, trên vai, và phần cơ thể dài, rậm tối đầy khêu gợi.

Chàng dội nước lên cơ thể, rửa sạch cả phần nam tính của mình. Bọt xà phòng chạy hối hả xuống chân chàng, rồi Cameron cúi xuống rửa sạch hai tay và vã nước lên khuôn mặt chàng.

Chàng bước ra, giật lấy một cái khăn khác để lau khô người. Ainsley ngắm chàng tiến đến bên nàng, người chồng cao lớn của nàng, mái tóc của chàng vẫn còn ướt, nhỏ giọt trên vai chàng. Bàn tay chàng, cánh tay, cổ chàng và cả khuôn mặt đều rám nắng, kể cả phần cẳng chân, chỗ da được cái váy Scot của chàng che phủ thì có trắng hơn.

Ainsley đoán Cameron sẽ nhấc nàng ra khỏi giường để làm tình với nàng trên một chiếc ghế bành hay trên một cái sofa dài, hoặc là trên sàn nhà chồ gần lò sưởi. Nhưng Cameron vất tấm khăn đi và ấn Ainsley trở lại tấm đệm.

Cameron liến miệng nàng, cơ thể ẩm ướt, ấm áp của chàng thật tuyệt vời đè nặng trên nàng. “Ta suýt nữa đã mất nàng,” chàng nói, giọng khắc nghiệt. “Ta không bao giờ muốn mất nàng. Không bao giờ.”

Trái tim Ainsley đập thình thịch. Anh ta sẽ nhanh chóng chán cô nàng trong vòng sáu tháng thôi, nàng đã nghe người ta nói ở Pari và cả ở Monte Carlo nữa.

Cameron đã không thấy chán nàng lúc này. Chàng rải những nụ hôn lên cằm, lên cổ nàng trước khi chuyển xuống ngực nàng. Chàng ngậm mút nàng, miệng chàng nóng bỏng và ẩm ướt, rồi tách chân nàng ra và trượt bản thân vào trong nàng.

Cái khăn đã lau khô cho nàng, nhưng khi Cameron đẩy vào trong nàng, tất cả lại trở nên ẩm ướt và trơn nhờn.

Chàng ngừng lại, khuôn mặt ghé sát nhau, và Cameron nhìn sâu vào mắt nàng. Nàng thấy quá nhiều ham muốn ở đó, và nỗi đau, quá nhiều sự cô đơn. Nỗi sợ hãi. Lord Cameron Mackenzie ngang tàng và uy quyền đang e sợ.

Ainsley không thể nói, cảm nhận sự cương cứng của chàng bên trong nàng đã cướp hết ngôn từ. Nàng xoa dịu nỗi sợ hãi của chàng bằng cách duy nhất mà nàng có thể, đó là yêu chàng.

Cameron di chuyển chậm rãi, theo sau cú thúc đầu tiên cũng là một cú thúc chậm rãi nữa. Chàng quá to lớn, nhưng nàng yêu cảm giác có chàng ở bên trong nàng. Chiếc giường rộng dưới lưng nàng, và hơi ấm của Cameron, cơ thể săn chắc của chàng bên trên nàng. Như mọi khi, chàng nâng người lùi lại, những múi cơ căng lên khi chàng dồn trọng lượng lên hai nắm tay.

Chẳng có gì tồn tại ngoài hơi nóng cơ thể Cameron quấn quýt lấy nàng, sự khuấy động của chàng khiến nàng mê đắm, mái tóc ẩm ướt của chàng nhỏ nước lên gò má nàng. Họ rung lên cùng nhau, qua lại, Cameron giờ đã chuyển động nhanh hơn và rồi nhanh hơn nữa.

Cuối cùng chàng tiến thẳng vào nàng lần cuối, cơ thể họ rung lên cùng nhau, hân hoan mãnh liệt. Những cơ sóng cuồng nhiệt hoang dại cuốn lấy Ainsley và đẩy nàng về phía chàng. Cameron càu nhàu với nó, và khoái cảm của Ainsley ngân vang khắp căn phòng.

“Ainsley của ta,” Cameron thì thầm đứt quãng. “Ta không thể để mất nàng. Không bao giờ. Không bao giờ, không bao giờ...” Những lời nói của chàng cũng chuyển động cùng với cơ thể chàng, Cameron mất kiểm soát. “Vợ xinh đẹp, tuyệt vời, ngọt ngào của ta.”

Ainsley thét gọi tên chàng, yêu thương âm thanh của nó. Cameron vẫn tiếp tục, cơ thể họ quấn quýt lấy nhau, những lời nói rời rạc của Cameron vang lên thành những tiếng rên.

Và rồi, họ cùng ngã xuống, nằm sát bên nhau trần trụi, trong chiếc giường hôn nhân rộng rãi và êm ái.

%_%

Cameron vuốt ve làn da của Ainsley, tự hỏi làm thế nào mà nàng lại mềm mại vô cùng đến thế. Ainsley là một phụ nữ mạnh mẽ, nhưng chẳng có gì thô kệch ở nàng cả. Làn da nàng mịn màng như sa tanh, rất tuyệt vời vào lúc này khi lấm tấm mồ hôi và cả hơi nước từ lúc tắm xong.

Chàng đã gần như mất nàng hôm nay. Khi Cameron chứng kiến cảnh con ngựa giống tung bốn vó khổng lồ thẳng tới Ainsley, và Ainsley thì mắc kẹt trong góc, toàn bộ thế giới của chàng như đã chết.

Chàng biết là mình sẽ không thể nào giữ được nàng nữa rồi. Chàng đã đứng đó và nhìn người phụ nữ chàng yêu bị chà đạp cho đến chết, tất cả chỉ bởi vì Cameron Mackenzie thèm khát một con ngựa. Chỉ có sự nhanh nhẹn của Angelo mới cứu được nàng, một món nợ ân tình mà Cameron không bao giờ đền đáp cho hết.

Cameron đã gào thét với Lord Pierson, nhưng chàng biết tất cả tội lỗi là ở chàng. Nếu chàng không dồn ép Pierson mang Jasmine trở lại trại, Ainsley sẽ chẳng bao giờ đứng đó, ngâm nga với Jasmine, trong khi một tấn thịt ngựa nguy hiểm đã có thể giết chết nàng.

Bàn tay Cameron run rẩy khi chàng kéo chăn đắp cho nàng, và Ainsley mỉm cười mơ màng. Nụ cười mà chàng hẳn là đã không bao giờ được nhìn thấy nữa chỉ vì sự ích kỷ của bản thân.

Khi Pierson la lối rằng hắn sẽ mang Jasmine theo cùng với con ngựa giống, quyết định để chúng đi thật là dễ dàng. Ainsley xứng đáng hơn ngàn lần một con ngựa đáng nguyền rủa, và nàng sẽ luôn luôn là như vậy.

Nụ cười của Ainsley vẫn còn đó, dù hai mắt nàng díp lại. Cameron cảm thấy cơ thể chàng thư giãn một chút, sự suy sụp vì kiệt sức sau cơn hoảng loạn, cùng với việc làm tình mãnh liệt. Mí mắt chàng nặng trĩu, chàng muốn bỏ mặc mọi thứ, rơi vào quên lãng, ngủ...

Nỗi hoảng loạn chạm vào chàng. Cameron bắt đầu trượt ra khỏi giường, nhưng đôi mắt Ainsley chợt mở to. Nàng túm lấy tay chàng.

“Không, vẫn chưa mà,” nàng nói hốt hoảng.

Cameron hôn lên trán nàng. “Ta phải đi, em yêu. Ta không muốn làm nàng bị thương.” Chàng không chắc chàng có thể tin tưởng phản xạ của chính mình vào đêm nay, thậm chí với cả Ainsley.

Ainsley nắm chặt hơn. “Xin chàng, đừng đi. Em vẫn còn run rẩy. Chỉ cần cho tới khi em ngủ thôi. Xin chàng.”

Cameron nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt nàng. Ainsley phải phản ứng là nàng ổn cả, rằng mọi chuyện không sao hết, rằng Angelo đã kịp lúc, nhưng Cameron thấy rằng sự việc thực sự đã khiến nàng vô cùng sợ hãi.

Nàng đang yêu cầu chàng một sự an ủi. Ngay cả khi Cameron cảm thấy lạnh sống lưng, chàng biết chàng không thể bỏ nàng mà đi, không phải bây giờ. Chỉ lúc này thôi, khi chàng lựa chọn giữa sự yên bình cho tâm trí của nàng và của chang, chàng đã chọn vì Ainsley.

Không nói gì, Cameron gật đầu.

Ainsley rõ ràng là thư thái hẳn. Cameron kéo chăn đắp cho cả hai, cuốn sự ấm áp của chàng lên cơ thể nàng và để nàng dựa lưng vào chàng. Ainlsey nhắm mắt, hoàn toàn tin tưởng.

Cameron chờ đợi trong khi ngọn lửa kêu lách tách trong lò và ngoài trời đang dần sẫm tối. Ainsley trượt vào giấc ngủ trong khi chàng ôm nàng, cơ thể của nàng thỉnh thoảng khẽ cựa quậy, hơi thở đều đặn.

Chàng có thể rời đi lúc này. Cameron có thể trượt ra khỏi giường và đi về phía cửa, vào phòng riêng của của chàng để ngả lưng lên giường và ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Chàng đã không nhúc nhích. Sự yên ắng của căn phòng thật tĩnh lặng, chỉ có tiếng lách tách của than đốt và tiếng gió vi vút ngoài mái hiên nhà. Chàng và Ainsley bình an bên nhau trong cái tổ này, ấm áp và ấp ủ cho nhau. Sự tĩnh lặng, đó là tất cả những gì Cameron cần. Sự tĩnh lặng cho Ainsley.

Cơ thể chàng thư giãn khi căn phòng dần chìm trong bóng tối. Ngay lập tức Cameron biết rằng chẳng có gì ngoài hơi ấm của Ainsley, sự hiện diện của nàng, mùi hương của nàng. Và sau đó, là sự quên lãng.

#_#

Ainsley mở mắt ra vì trời sáng và phát hiện thấy mình đang mũi chạm mũi với chồng nàng. Cameron nằm nghiêng, má đè lên gối, cái chăn bị đạp tung vì không khí ấm nóng trong phòng. Mắt chàng vẫn nhắm nghiền, mái tóc rối bù. Một tiếng ngáy khe khẽ từ cái miệng hé mở.

Lord Cameron Mackenzie đang ngủ với nàng.