Ainsley thở hắt ra lần nữa. “Cái gì cơ?”
“Ta đã thấy những dấu vết trên bụng nàng, Ainsley. Ta hiểu chúng có nghĩa là gì. Nàng đã có bầu.”
Không một ai biết. Chỉ có Patrick và Rona, và John. Thậm chí cả ba anh em trai còn lại của nàng, không ở gần Rome vào thời điểm diễn ra cuộc hôn nhân vội vã của nàng, cũng không biết toàn bộ câu chuyện.
Ainsley đứng dậy, rảo bước ngang căn phòng, đóng và khóa cánh cửa. Cameron nhìn theo nàng, không nhúc nhích, cho tới khi nàng trở lại chỗ ngồi.
“Đứa trẻ chỉ sống được một ngày,” nàng nói không thành tiếng. “Nhưng con bé không phải của John.”
Cameron vẫn ngồi hoàn toàn bất động. “Vậy thì của ai?”
“Em đã gặp một chàng trai trẻ ở Rome. Em phải lòng hắn ta và cho phép hắn quyến rũ em. Em đã nghĩ hắn sẽ vui mừng vì có con và cưới em.” Nàng tự hỏi sao mình lại quá ngây thơ đến vậy. “Đó cũng là lúc hắn nói với em là hắn đã có gia đình, và thậm chí là có hai đứa con rồi.”
Cameron nhìn nàng chằm chằm mà trong lòng bừng bừng lửa giận.
Ainsley - xinh đẹp, sôi nổi, ngây thơ - đã bị lợi dụng và bị gạt bỏ bởi một gã điếm. “Hắn là ai?” chàng hỏi.
Ainsley ngước mắt lên nhìn chàng, mặt đỏ gay. “Chuyện đó quá lâu rồi, và em chắc hắn dùng tên giả. Em đã quá trẻ dại và ngu ngốc, và em đã tin mọi điều hắn nói với em.”
“Chết tiệt thật, Ainsley...”
Cameron muốn giận dữ. Chàng muốn phi thẳng về Châu Âu, tìm gã đê tiện và đập cho hắn một trận. Con lừa ngu ngốc ích kỷ đó đã hủy hoại cuộc đời của Ainsley trước khi nàng có thể tận hưởng thế giới.
“Đó là lý do nàng kết hôn với một lão già và tự chôn vùi bản thân,” chàng nói.
Nụ cười của nàng thật buồn, đong đầy tiếc nuối. “Patrick và Rona đã mang em tới Rome để em được mở mang kiến thức về hội họa và âm nhạc. Đào tạo em trở thành vợ của một người đàn ông gia giáo. Và rồi...”
Khuôn mặt Patrick khi Ainsley nói với anh... nàng co rúm người lại với những ký ức đau đớn. Nhưng Patrick, người anh trai yêu thương của nàng, đã vất nỗi thất vọng của anh sang một bên và chăm sóc nàng.
Ainsley hồi tưởng lại những đêm nàng than khóc, vì tủi hổ, bẽ bàng bởi sự bồng bột của tuổi trẻ, khóc cho tình yêu mỏng manh, cộng thêm với chuyện anh trai nàng muốn nàng kết hôn với một ông già gần gấp ba tuổi nàng để cứu vớt lấy thanh danh của nàng.
Patrick rất tử tế, nhưng anh cũng cứng rắn, và anh biết, rất thực dụng, rằng thế giới là như thế. Rona, dù rất cảm thông, vẫn đứng hoàn toàn về phía Patrick. Ainsley buộc phải cưới John Douglas, và phải kết hôn nhanh chóng. Và nàng phải cho cả thế giới biết rằng nàng hạnh phúc với lựa chọn của mình.
John Douglas đã từng đến ngôi nhà Patrick thuê ở Rome, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đã điểm bạc, đôi mắt xanh thẳm của ông ấm áp nhưng lo lắng. Ainsley đã gặp ông trước đó nhưng không mấy ấn tượng về ông, như là ông đối với nàng, nàng chỉ coi ông là một người quen của Patrick. Giờ ông ở đây là để thành chồng nàng.
John đã rất kiên nhẫn, và khi Patrick và Rona để họ lại một mình, John Douglas đã nắm lấy tay nàng và quỳ xuống. Bàn tay của ông ấm áp, chắc chắn thậm chí còn như an ủi.
Tôi biết tôi không phải người em trông đợi, ông nói. Một quý cô trẻ trung mong muốn một người chồng trẻ trung sáng chói, đúng không? Và tôi biết tất cả những điều đó. Nhưng tôi hứa với em, Ainsley, tôi sẽ chăm sóc em. Tôi sẽ làm hết sức mình. Tôi không thể hứa sẽ làm em hạnh phúc, bởi vì không ai có thể hứa như vậy, phải không? Nhưng tôi sẽ cố gắng. Em sẽ cho phép tôi chứ?
Ông thật quá tử tế, và tự cho rằng Ainsley mới mười tám tuổi thà bị kéo lê sau một cái xe còn hơn là phải cưới một lão già, điều đó khiến Ainsley bật khóc. Nàng cuối cùng cũng ngồi trên ghế sofa với ông, được ôm và vỗ về. Nàng bám lấy ông và nhận ra rằng, thật kỳ lạ là ông là một người đàn ông, một người đàn ông tốt, không phải một kẻ bệnh hoạn, bất lương.
Nàng đã cảm thấy an toàn trong thế giới với John Doughlas - Patrick đã có một lựa chọn khôn ngoan. Ainsley đã nói với John rằng tất nhiên nàng sẽ hạnh phúc khi được lấy ông, và thề hẹn sẽ đối xử tốt với ông như nàng có thể. Tội nghiệp ông, đó không phải lỗi của ông.
John lau đi những giọt nước mắt của Ainsley, lấy ra một cái dây chuyền bạc từ trong túi - là của mẹ ông - ông nói thế - và đeo nó lên cổ nàng. Nó vẫn còn ở nguyện vị trí đó cho tới giờ, bên dưới lớp áo tang đen cao cổ của nàng.
John nắm lấy tay Ainsley và dẫn nàng tới chỗ Patrick và Rona đang nôn nóng chờ đợi ở phòng kế bên. Thế là, Ainsley McBride đã đính hôn, và ngay tuần sau, kết hôn.
“John Douglas hẳn phải thấy trước một địa ngục,” Cameron nhẹ nhàng nói.
Ainsey nhìn chàng, chứa chan lệ sầu. “Đúng thế.” John đã chấp nhận một phụ nữ trẻ mang thai làm vợ, chấp nhận coi đứa bé của một người khác như là của mình, và không nói một lời. “Ông ấy biết ông không có cơ hội để kết hôn và có đứa con của chính mình, thế nên ông hài lòng với đề nghị của Patrick. Ông đã nói với em như thế.”
Khuôn mặt Cameron vẫn lặng thinh khiến Ainsley không thể biết được. Chàng đang nghĩ điều gì vậy? Khinh thường sự yếu đuối của nàng? Của John? Chàng có hiểu và cảm thông cho nàng? Chàng chỉ ngồi thẳng trên ghế, hai tay đan thõng trước mặt, đôi mắt vàng sẫm ghim chặt lấy nàng.
“Đó là lý do nàng đưa ra cho đêm đó, sáu năm trước,” chàng nói. “Nàng không muốn phản bội ông ấy.”
Ainsley lắc đầu. “John không đáng bị thế. Dù em muốn được ở bên chàng bao nhiêu đi nữa, ông ấy không đáng chịu sự phản bội ấy.”
“Ta ngưỡng mộ nàng vì điều đó, nàng biết đấy. Cho tới khi ta khám phá ra nàng là một tên bẻ khóa, và một tên trộm.” Chàng khẽ cười gợi ý nàng.
“Em thừa nhận là có lấy trộm cái vòng cổ đó, vì một lý do sai lầm. Em đã tưởng chàng là một kẻ tống tiền.”
“Như vậy chúng ta có những nhận định trái ngược.”
“Thật sự khó khăn để rời bỏ chàng. Tin em đi, Cameron, khi em nói với chàng là nó đã khó khăn thế nào.”
Giọng Cameron trở nên đanh lại. “Ta hy vọng là ông ta đánh giá cao điều đó. Ta đã hy sinh rất nhiều trong đêm ấy.”
“Ông ấy chẳng bao giờ biết, tất nhiên là thế. Ông ấy có thể suy diễn, nghĩ ngợi, dù em chưa từng phản bội ông. Em đã không thế.”
“Không, nàng đã hoàn toàn tận tụy và chân thành.”
“Đừng nghe kẻ cả thế chứ. Em đã biết ơn. John đã đón nhận em với tất cả sự tử tế.”
Cameron trao cho nàng một cái nhìn khinh miệt. “Ainsley, tin ta đi, đó không chỉ là sự tử tế thôi đâu.”
“Ông ấy thực sự thế khi con gái em...” Nước mắt lăn dài trên má nàng. Đã lâu rồi, nhưng nỗi mất mát vẫn cắt cứa nàng đau đớn.
“Ta rất tiếc, Ainsley.” Cameron dịu dàng. “Ta thực sự rất tiếc.”
“Em đặt tên bé là Gavina.” Nàng ngẩng đầu lên, nhưng không thể nhìn thấy chàng qua làn suối lệ. “Chàng biết đấy điều đó khiến em vô cùng đau khổ, trong khi mọi người lại nói rằng cái chết của con bé lại là điều tốt. Họ nghĩ rằng họ đang an ủi em - em sẽ không bao giờ phải trả lời những câu hỏi như là tại sao con gái em lại có những lọn tóc đen trong khi John và em tóc vàng...” Giọng nàng vỡ vụn.
Cameron đang đứng cạnh nàng, đỡ nàng dậy, và ôm lấy nàng. Ainsley tựa mình lên khuôn ngực rộng của chàng và mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Gavina thật xinh xắn, hoàn hảo. Bé vừa vặn trong vòng tay Ainsley nơi chốn thân thương của bé. Bé chỉ vỏn vẹn sống được có một ngày, một ngày tuyệt diệu, và rồi bé cứ yếu ớt dần và ra đi. Hình hài bé nhỏ ấy giờ đang nằm trong nghĩa trang xứ Scot cạnh cha mẹ của Ainsley.
Bàn tay của chàng thật ấm áp, vỗ về. Cameron cao lớn và mạnh mẽ, người đàn ông khiến cơ thể Ainsley ngân nga trong đam mê giờ đây đang ôm lấy nàng và an ủi nàng, thấu hiểu nỗi đau khổ của nàng.
Nàng có thể cứ thế này cho tới hết cuộc đời, trong căn phòng này, trong vòng tay chàng, và hoàn toàn hạnh phúc.
Cái xoay cửa lạo xạo, rồi vang lên một tiếng gõ, tiếp theo là giọng đều đều của một người hầu. “Thưa ngài? Lệnh bà đã sẵn sàng gặp ngài.”
“Chết tiệt thật,” Cameron thì thầm.
Ainsley muốn nói điều tương tự. Nàng kéo mình ra khởi Cameron, lau nước mắt.
“Gặp ta ở đây vào buổi sáng,” Cameron hấp tấp. “Chín giờ. Nàng có thể chứ? Không kèm theo một thỏa thuận ngớ ngẩn nào?”
Chàng muốn tiếp tục tìm hiểu về cuộc đời nàng, để biết tại sao nàng lại không đơn giản là bỏ trốn cùng chàng. Vì chàng xứng đáng được biết. Ainsley gật đầu.
Cameron cúi xuống, hôn nàng thật tha thiết, và quay về phía người hầu đang chờ. “Biết rồi, ta đang đến đây.”
Chàng mở cánh cửa, che chắn Ainsley khỏi tầm nhìn của gã hầu, rồi đóng lại, và rời bước, bỏ lại Ainsley ngân ngấn nước mắt một mình.
+_+
Chín giờ kém năm sáng ngày hôm sau, Ainsley trở lại phòng khách dài, một mình. Nàng đứng lặng thinh một mình trong năm phút, rồi vẫn một mình nửa giờ nữa. Chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi tích tắc chỉ đến chín giờ bốn mươi lăm phút.
Cameron không đến.
Chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ, một cô hầu bước vào. Cô ta lại gần Ainsley, khẽ nhún gối, đưa ra một mảnh giấy gập kín, và nói, “Gửi bà, thư bà.”
Chẳng hề tỏ ra hứng thú với tờ giấy nhắn, cái đồng hồ, hay Ainsley, cô hầu nhún gối chào lần nữa và lướt ra khỏi phòng.
Ainsley mở tờ giấy ra và thấy một vài từ được viết ấn mạnh tay.
Daniel chẳng bao giờ ở chỗ mà ta yêu cầu nó cả. Ta tới Glasgow để lôi nó ra khỏi một vụ lộn xộn. Nàng thắng rồi, chuột nhỏ. Trên tàu từ Doncaster, sau giải St. Leger. Người phụ trách sẽ biết làm thế nào để tìm được ta. Hẹn sớm gặp lại.
(“Hẹn sớm gặp lại” Cam xài tiếng Pháp ‘À bientôt’ mình mạn phép chuyển ngữ luôn sang tiếng Việt)
Ainsley gập tờ giấy màu kem, đặt nhẹ lên đôi môi nàng, và nhét nó vào trong ngực áo nàng.
Khi nàng lui về phòng mình đêm đó, ngay sau khi nữ hoàng từ chối đề nghị của nàng lúc tối, Ainsley đã ngồi xuống và viết một lá thư dài. Nàng viết cho Lady Eleanor Ramsay và ngay trong buổi sáng gửi thẳng nó tới ngôi nhà xập xệ của cha Eleanor gần Aberdeen. Ainsley gửi kèm theo một khoản tiền đủ để mua vé tàu hỏa từ Aberdeen đến Edinburgh và nói với Eleanor một cách chắc chắn rằng nàng phải làm thế.
O-O
Ainsley Douglas và Lady Eleanor Ramsay gặp nhau ở một góc của quán trà tại sân ga chính của Edinburgh mấu ngày sau đó, quán hơi vắng vẻ ở đầu này. Một con tày đã sẵn sàng khởi hành, tiếng rít của đầu máy hơi nước, lớp áo đen thui trông nó như một chiếc tàu biển hùng mạnh.
Ainsley đã lâu không gặp Eleanor, dù hai người thường xuyên thư từ. Mẹ của họ là bạn thân, cả hai đều nằm trong danh sách của nữ hoàng. Nữ hoàng đã muốn Eleanor, nhiều hơn cả muốn có Ainsley, phụng sự cho gia đình nữ hoàng, nhưng Lord Ramsay đã khóc lóc cầu xin cho con gái ông được ở nhà, và Eleanor không thể từ chối ông. Cha của Eleanor không phải người già yếu, nhưng Ainsley đồng ý rằng người đàn ông sẽ có thể chết mất nếu thiếu Eleanor. Thực tế đó đã giải thích tại sao Eleanor chẳng buồn đoái hoài gì đến những lời cầu hôn sau khi nàng trở nên nổi tiếng vì đã bỏ rơi Hart Mackenzie, Công tước xứ Kilmorgan, nhiều năm trước.
Eleanor chưa bao giờ tiết lộ lý do nàng hủy hôn ước với Hart, dù Ainsley, biết về Hart Mackenzie thậm chí còn ít ỏi hơn, cũng có một vài phỏng đoán. Hart đã tức giận vì bị bỏ rơi và sau đó không lâu đã kết hôn với ái nữ của một hầu tước người Anh. Nhưng Sarah Graham xấu số đã qua đời khi cố đưa con trai của Hart đón chào thế giới, đứa trẻ cũng nhanh chóng ra đi. Hart chưa bao giờ nói chuyện về Sarah, cũng không tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy anh sẽ theo đuổi hôn nhân lần nữa. Eleanor vẫn lặng lẽ ở nhà dù biết mọi chuyện.
“Cám ơn bạn vì đã đến, El,” Ainsley nồng nhiệt.
Elearor thả miếng đường vào trong tách tra, khuấy, rồi đưa cái thìa lên miệng và mút sạch nó.
“Không cần phải thế, Ainsley thân mến của tớ. Một lời triệu tập tới Edinburg để nuông chiều bản thân tớ với những cái bánh gần như là điều thú vị nhất trong suốt mười hai tháng qua. Toàn thể gia nhân tiễn chân tớ tới tận nhà ga - đầu bếp, hầu gái, người làm vườn. Thậm chí cả cha tớ cũng rời mấy cuốn sách của ông để hộ tống bọn tớ, dù ông đã ngừng lại giữa đường để thu thập mấy mẫu thực vật mà ông trông thấy. Họ chờ tớ lên hẳn tàu và còn vẫy chào tạm biệt, tất cả đều rút khăn tay vẫy như điên. Tớ cảm thấy mình cứ như là một vị công chúa ấy.”
Eleanor ngừng lại hớp một ngụm trà và Ainsley cười vang, cảm thấy thoái mái hẳn lên.
Trong mười năm qua, cha Eleanor, Tử tước Ramsay, luôn luôn gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, đã kiến ông từ từ rơi vào cảnh nghèo khó. Lord Ramsay viết sách khoa học và triết học, và Eleanor phụ giúp ông. Nhưng dù những cuốn sách được giới học giả đánh giá cao, chúng cũng không bán được nhiều tiền.
Không vì thế mà hoàn cảnh làm đổi thay tính tình thẳng thắn và khiếu hài hước của Eleanor. Mái tóc của nàng vàng óng gần như sắc đỏ, thanh lịch với cái mũ đội hàng ngày, và đôi mắt màu xanh phi yến. Nàng đánh giá Ainsley với trí thông mình nhạy bén trong khi nàng đặt chiếc bánh lên đĩa với một bàn tay thon thả.
“Giờ thì,” Eleanor nói. “Thư của bạn nói rằng bạn muốn lời khuyên của mình về một trong những tên điên khùng nhà Mackenzie. Nhưng Ainsley, bạn thân mến, bạn đã không nói với mình là tên Mackenzie nào. Đưng nói là Daniel nhé.” Nàng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt nheo lại.
Ainsley bất ngờ cảm thấy có lỗi. “Ôi, Eleanor, mình rất xin lỗi. Mình đoán bạn tự nhiên là sẽ kết luận ra ai là người mình muốn nói đến. Mình chưa bao giờ vô tâm tới mức hỏi bạn lời khuyên về Hart.”
Eleanor thở phào. “Ồ, nhẹ cả người. Mình đã chuẩn bị cho bản thân có thể hào phóng nói với bạn rằng chúc bạn hạnh phúc, nhưng thực lòng, Ainsley, mình đã nghĩ mình thích móc mắt bạn ra hơn.”
“Mình xin lỗi, El,” Ainsley nói. “Mình chỉ mải chú ý tới bản thân. Mình đã không nhận ra bạn vẫn quan tâm tới anh ấy.”
“Bạn sẽ chẳng bao giờ quên được tình yêu của đời bạn đâu, Ainsley Douglas, không dù anh ta có làm điều gì chọc giận bạn, và không dù cho bao nhiêu thời gian có trôi qua.” Eleanor nhấp thêm một ngụm trà, giọng nàng nhẹ tênh. “Đặc biệt không khi anh ta luôn luôn chình ình trên tất cả báo chí mà bạn để mắt tới. Nhưng bọn mình ở đây đâu phải để nói về tớ; bạn mời mình tới là để nói về bạn mà. Gã Mackenzie còn lại thì chắc là Cameron rồi, nên mình kết luận đó là anh ta. Nào, giờ thì kể cho mình nghe mọi chuyện coi.”
Ainsley nghiêng người về phía trước và kể lại toàn bộ câu chuyện với một giọng thật nhỏ. Eleanor lắng nghe trong khi nàng ăn bánh hạnh, tỏ ra thích thú một cách ngấu nghiến. Ainsley kết thúc với chuyến viếng thăm bất ngờ của Cameron ở Balmoral, và lời hứa của nàng là sẽ trả lời chàng sau giải đua Doncaster.
Nàng kết thúc, và Eleanor lẳng lặng hớp một ngụm trà. Ainsley nhấc ly trà nguội ngắt của nàng lên và uống, chẳng nhận thấy nó đã nguội mất rồi.
Cuối cùng, Eleanor đặt ly trà của nàng xuống và xoáy thẳng vào Ainsley. “Thực tế là chúng ta đang thảo luận về đề nghị của Cameron theo chiều hướng là bạn sẽ không đơn giản là xua đuổi anh ta trong phẫn nộ và chạy trốn. Thế nên, bạn thân mến của tôi ơi, vấn đề ở đây là, bạn yêu cầu mình ở đây để thuyết phục bạn đồng ý hay là từ chối?”
“Mình không biết.” Ainsley ôm lấy khuôn mặt nàng. “Eleanor, mình không thể nào rời đi cùng chàng, nhưng ôi, nếu mình không... Chàng sẽ đi tìm một người đàn bà khác, phải thế không? Mình chẳng hề có ảo tưởng là chàng muốn cưới mình. Chàng chỉ nói một lần thì lại là chàng ghét nghe thấy chứ hôn nhân. Mình hiểu, mình cho là thế. Mình không biết về vợ chàng, nhưng chuyện về cô ta nghe rất kinh khủng.”
“Cô ta còn hơn là kinh khủng, bạn thân mến,” Eleanor nói qua ngụm trà tiếp theo của nàng. “Lady Elizabeth từng đánh đập anh ấy.”