The Many Sins Of Lord Cameron

Chương 14

Chàng sắp có được nàng, chạm vào nàng, nếm nàng. Mọi thứ chàng có thể với nàng.

Đêm nay chứ không phải lúc nào khác. Chàng sẽ làm mọi điều có thể để thuyết phục nàng ra đi cùng chàng, nhưng lúc này đây, chàng sẽ chỉ tận hưởng điều này.

Chàng tháo cái nơ đáng yêu thắt trên áo lót của nàng và trượt tấm ren ra khỏi bờ vai nàng. Bầu ngực của nàng căng tròn, săn chắc và cương cứng. Không phải bầu ngực nhỏ nhắn như của một trinh nữ, mà là đôi gò bồng đảo tuyệt diệu của một phụ nữ trưởng thành.

Ainsley tuyệt đẹp như Cameron mơ tưởng. Chàng nâng niu một bên tuyết lê rồi cúi mình và bắt đầu liếm.

Chàng nếm thấy vị nồng nàng, cảm nhận trái tim nàng đang vang lên rộn rã. Cameron thở nhè nhẹ trên da thịt nàng, búng lưỡi trên nụ hoa nàng. Nàng hổn hển. Cameron đánh lưỡi lên vú nàng lần nữa, rồi lần nữa, hổn hển. Mê mẩn.

“Chưa gã nào từng làm thế này với nàng phải không, Ainsley?”

“Vâng.” Câu trả lời đứt quãng. “Không phải thế này.”

“Lũ ngốc. Nàng thật tuyệt.” Cameron liếm một vòng quanh núm vú. “Nàng có vị của loại rượu hảo hảng, Ainsley.”

Chàng mút nàng dịu dàng, rồi cắn nhẹ một núm vú giữa hàm răng. Nàng tựa đầu lên thành ghế, đôi mắt nhắm hờ, bầu ngực tắm trong ánh sáng của chiếc đèn, hai chân dang rộng ra cho chàng. Chàng chưa được thấy một cảnh tuyệt đẹp thế này từ rất lâu rồi.

Cameron hôn lên giữa bầu ngực nàng, rồi lang thang xuống dần phía dưới. Bụng nàng hơi tròn và mềm mại, dù luôn được bó trong cái áo ngực cứng ngắc. Có những vết sẹo ở đây, những đường màu hồng trên da nàng, dấu hiệu nàng đã từng mang nặng một lần.

Chàng ghim cái nhìn lên khuôn mặt nàng, và Ainsley bất động. Nàng biết chàng đã thấy và rằng chàng hiểu điều mà chàng đã thấy.

Isabella chưa bao giờ đề cập đến chuyện Ainsley đã sinh một đứa trẻ. Giờ đứa trẻ đó ở đâu?

Nỗi đau buồn trong đôi mắt Ainsley đã nói với chàng. Đứa trẻ đã không sống sót.

Đó là một điều thường gặp, thậm chí là vào ngày nay, một đứa trẻ có thể chết trong lúc sinh hoặc là chỉ sống được không bao lâu sau khi ra đời. Nhưng điều đó không có nghĩa mọi cái chết đều không được tiếc thương, tất cả đều đem lại nỗi sầu khổ tận cùng. John Douglas thực sự đã rất già; có lẽ hạt giống của lão đã không được khỏe mạnh.

Cameron nhớ lại cuộc trò chuyện vào bữa sáng với Isabella, cô đã kể rằng Ainsley đã tới Châu Âu và trở lại một năm sau, đã kết hôn, khiến Isabella ngạc nhiên. Không hề có liên hệ gì, thậm chí không một lá thư, đơn giản là Ainsley McBride trở thành Ainsley Douglas. Thật hiếu kỳ.

Không, chàng sẽ không đặt câu hỏi về những bí mật của nàng ngay lúc này. Họ đều có chúng, những bí mật đen tối trong sâu thẳm tâm hổn. Cách duy nhất để thỏa hiệp với chúng là tiếp tục sống, và quên đi.

Cameron phủ lấp những nụ hôn dọc theo những vết sẹo, liếm dọc theo chúng. Chàng đang tận hưởng, nếm da thịt nàng, vị mặn ngọt ngào quện trong mùi hương ngan ngát của nàng. Chàng đưa thẳng lưỡi vào trong rốn nàng, khiến nàng bật cười.

Nàng với tới đường xẻ váy của chàng. “Chẳng công bằng gì cả khi chỉ có mình em không mặc gì. Em muốn được thấy chàng.”

“Không cần thiết.” Cameron có thể ngắm nhìn Ainsley cả đêm. Cho đến khi kết thúc, chàng không cần phải lộ ra cơ thể đáng sợ của chàng. Chàng hiếm khi không mặc gì khi tình tự với các quý cô của chàng.

“Có cần mà. Nhu cầu của em.” Ainsley lăn lộn trên cái đệm, trần truồng, ngon lành, gợi tình. “Em đã không giấu chàng điều gì hêt, Cam của em.”

Cam của em. Chết tiệt nàng đi.

Ainsley của ta.

Chàng có thể trao cho nàng một ít nhưng không phải tất cả, và cỗ xe thì đủ tối. Nhấn một nụ hôn khác lên bụng nàng, Cameron quỳ xuống và cởi bỏ áo sơ mi của chàng.

Ainsley nín thở, trái tim nàng đập dồn dập. Tên Mackenzie của nàng thật to lớn, mạnh mẽ và ngon lành nữa.

Nàng mới chỉ lướt qua ngực chàng trước đó, và giờ nàng đã thấy toàn bộ Cameron, một gã đàn ông khổng lồ, những múi cơ cuồn cuộn, làn da lấp lánh mồ hôi. Hoàn hảo, ngoại trừ một vết sẹo mảnh ngang vùng ngực tới tận vai phải của chàng. Ainsley chạm nhè nhẹ lên vết sẹo, rồi rướn tới hôn nó, liếm nó.

“Ainsley, nàng thật nồng nàng,” chàng thì thầm. “Ta muốn cảm nhận sự nồng nàn đó bao bọc lấy ta.”

Ainsley hôn vết sẹo của chàng thêm lần nữa, ngẩng khuôn mặt lên, và nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên gò má chàng.

Nụ hôn tiếp theo của Cameron mạnh mẽ, nóng bỏng, chiếm đoạt. Những ngón tay mạnh mẽ tháo những cái cúc của chiếc quần đùi của nàng, và đẩy nó tuột xuống chân nàng.

Ainsley đã nghĩ chàng sẽ nâng nàng lên và chiếm lấy nàng, nhưng Cameron ấn nàng xuống đệm. Chàng tách chân nàng ra và cúi đầu xuống váy nàng.

Và rồi miệng chàng. Ainsley giật mình khi Cameron khép môi và lưỡi tại nơi thầm kín nhất của nàng. Hai chân nàng co lên, đầu gối gập lại khi chân nàng đặt lên ghế. Nàng đã bóc trần hoàn toàn trước chàng, nhưng nàng cảm thấy chẳng chút xấu hổ, chỉ có sự nồng nàn và một nhu cầu cháy bỏng.

Cỗ xe đã đỗ lại, nhưng Cameron vẫn không dừng. Ainsley cào vào mái tóc chàng khi chàng tiến tới, những cú vuốt ve và níu mút của chàng càng mạnh hơn. Nàng đau đớn vì chàng, nàng muốn chàng, và cái lưỡi của chàng thật tuyệt vời, tuyệt vời. Miệng chàng nóng bỏng, cái lưỡi điêu luyện và thành thạo, bộ râu ram ráp của chàng như đóng ấn trên hai đùi nàng.

Nàng quằn quại, những tiếng động nàng tạo ra bị chặn bởi những bức vách bọc đệm. Cameron tiến tới rồi lại tiến tới, và Ainsley không thể nhìn hay nghe, thậm chí là thở nữa. Điều duy nhất trên thế giới lúc này là cái miệng của Cameron trên nàng, hơi ấm từ cơ thể to lớn của chàng đang gần sát bên nàng, niềm khao khát điên cuồng đang xuyên thấu nàng.

“Cam, xin chàng!”

Ainsley không nhận thức được nàng đang cầu xin điều gì, nàng chỉ biết nàng muốn chàng xiết lấy nàng, cùng với nàng, bên trong nàng. Mãi mãi.

Cameron ngước đầu lên, quẹt môi chàng bằng những ngón tay. “Ainsley ngọt ngào. Chưa gã nào làm thế phải không?”

Nàng lắc lắc đầu, không thốt nên lời.

“Lũ đàn ông là ngu ngốc,” chàng nói. “Bỏ qua nàng khi chúng có thể tận hưởng điều này.” Cameron vuốt ve những ngón tay của chàng lên những lọn loăn xoăn giữa hai chân nàng. “Nàng thật ngọt ngào và ẩm ướt cho ta, Ainsley của ta. Ẩm ướt và sẵn sàng.”

Chàng kéo cái váy sang một bên, và không, chàng chẳng mặc gì bên dưới cả. Cơ thể chàng, mạnh mẽ, dài và đen.

Những nếp gấp của chiếc áo choàng che khuất, nhưng nàng dễ dáng tìm thấy chàng. Nàng mỉm cười khi nàng chạm tay và ôm lấy cơ thể chàng trong tay, không che giấu vẻ hài lòng của nàng trước vật nóng bỏng, cương cứng và rất lớn của chàng. Cameron là một gã khổng lồ, to lớn mọi chỗ từ trên xuống.

Cameron rên rỉ khi Ainsley nắn bóp, nàng ôm ấp cho tới khi chàng không còn kiểm soát được nữa trước nàng. Chàng nhìn nàng với đôi mắt nhắm hờ, gò má chàng đỏ bừng. Tận hưởng điều nàng làm cho chàng và để bản thân chàng được tận hưởng nó.

“Chàng thật là... dài,” nàng nói. “Chàng đã bao giờ đo thử chưa?”

Một tia lấp lánh ánh lên trong đôi mắt của Cameron. “Không.”

“Em sẽ phải đi tìm cái thước dây.”

Cameron chộp lấy eo nàng trong cái gọng kìm mạnh mẽ tới không ngờ. “Nàng sẽ không đi đâu hết hoặc tìm kiếm bất cứ cái gì. Không phải bây giờ.”

Chàng gỡ tay nàng ra khỏi chàng và đặt nàng ngồi lại trên ghế.

Cái váy len của chàng khiến nàng nhồn nhột khi Cameron tiến vào giữa đùi nàng. Đỉnh nhọn của chàng khẽ chạm vào cửa mình của nàng, và Ainsley đau đớn với nhu cầu. Cơ thể nàng muốn xiết lấy, muốn kéo chàng vào trong, để có được chàng hoàn toàn.

“Không quá nhanh như thế chứ, bé yêu,” Cameron nói. “Ta không muốn làm đau nàng.”

Ainsley lắc đầu. Nàng đã trải qua sự chịu đựng, trải qua việc nhớ lại nỗi đau ban đầu. “Em đã sẵn sàng.” Nàng đã sẵn sàng từ sáu năm trước rồi.

“Ngăn ta lại nếu ta làm nàng đau. Hứa với ta đi.”

Đôi mắt chàng đong đầy nỗi ham muốn hòa lẫn sự đau đớn, và Ainsley nhận ra rằng câu trả lời của nàng là rất, rất quan trọng với chàng.

Nàng gật đầu. “Em hứa.”

Cameron thư giãn, như thể là Ainsley đã nói điều gì đúng đắn. Chàng ôm lấy nàng trong vòng tay mạnh mẽ, giữ đôi mắt nàng trong mắt chàng, và trượt thẳng vào trong.

(*o*)/

Mình thuộc về nơi này.

Nơi chốn của người phụ nữ xinh đẹp như mơ này đây.

Những ý nghĩ của của Cameron rời rạc, và tất cả những gì chàng có thể cảm nhận là Ainsley, hơi ấm của nàng và mùi hương của nàng. Sâu hơn, đắm chìm hơn vào trong nàng. Ainsley, ta cần em.

Hơi thở chàng trở nên gấp gáp, những âm thanh rền rĩ, khàn khàn, Cameron người chưa bao giờ bị mất kiểm soát.

Cameron không có khả năng để mất kiểm soát, không bao giờ, chưa bao giờ. Nhưng Ainsley đang đánh cắp nó khỏi chàng. Nàng đang ôm xiết lấy chàng, thật quá ngọt ngào, và chàng đang ở sâu thẳm trong nàng đến nỗi chẳng bao giờ muốn rời xa.

Chàng hôn lên cổ nàng, cảm nhận tiếng rên của nàng bằng đôi môi. Chàng hôn khuôn mặt nàng, rồi lên mái tóc nàng. Ainsley đang kêu lên những tiếng quá đỗi ngọt ngào, và Cameron lại hôn cổ nàng lần nữa. Chàng cảm thấy những vết cào nhẹ của ngón tay nàng trên lưng chàng, Ainsley thậm chí còn không nhận thấy nàng khiến anh trầy xước.

“Ainsley.” Gọi tên nàng như khúc hoan ca.

Cameron không thể di duyển bên trong nàng nhiều trong tư thế này, vì cơ thể họ quá gần nhau, cảm giác thật nguyên sơ. Lần sau, chàng sẽ chiếm đoạt nàng trên sàn nhà trong tư phòng của nàng, và rồi chàng có thể chuyển động. Vuốt ve cả trong và ngoài của Ainsley xinh đẹp. Ý nghĩ đó khiến chàng háo hức còn hơn cả trông đợi.

Nhưng lúc này đây cũng là quá tuyệt vời rồi. Ainsley khẽ chạm lên khuôn mặt chàng, nhìn thẳng vào đôi mắt chàng với đôi mắt xám xinh đẹp. Nàng đang ôm xiết lấy chàng, là một phần của chàng, cũng như chàng là một phần của nàng.

Ainsley không thể tin điều nàng đang cảm nhận. Cameron quá to lớn và cứng rắn bên trong nàng, căng phồng trong nàng, nhưng không đau đớn, mà hoàn toàn khít khao. Chàng ôm nàng thật dịu dàng, dù cơ thể chàng quá nhiều sức mạnh có thể khiến nàng đau.

Nếu nàng biết về niềm khoái lạc này, sáu năm trước, Ainsley sẽ không đợi quá lâu đến thế. “Em sẽ tìm kiếm chàng,” nàng nghe thấy giọng của chính mình. “Đuổi theo chàng khắp London như một con ngố, và cầu xin chàng làm điều này.”

Nụ cười của Cameron ấm áp. “Quý cô tinh quái, xấu xa. Ta sẽ trao cho nàng mọi điều nàng muốn, làm mọi thứ vì nàng. Tất cả nàng phải làm chỉ là yêu cầu.”

Chàng di chuyển bên trong nàng, và Ainsley rơi vào một cảm xúc đê mê, đắm đuối. “Chàng sẽ làm điều này cho em chứ?” Nàng khóc nấc lên khi chàng thúc thẳng tới nàng một cú nóng bỏng khác. “Bất cứ khi nào em muốn? Nếu em đi tới Pari với chàng?”

“Chết tiệt, phải.” Giọng chàng trầm sâu. “Hết lần này tới lần khác, vào mọi đêm. Ta biết khoái cảm, Ainsley, và ta sẽ chỉ cho nàng tất cả những gì nàng chưa bao giờ mơ thấy.”

Nàng hít lấy một hơi khi chàng thậm chí đẩy sâu hơn vào trong nàng, dãn căng cơ thể nàng ra. “Thế này dường như đã đủ rồi.”

Chàng ôm lấy đầu nàng trong bàn tay to lớn, hơi thở chàng quyện lấy hơi thở nàng. “Thật nhiều hơn thế. Nhưng - Chúa ơi - lúc này. Nàng tuyệt đẹp. Ainsley của ta. Mãi mãi là của riêng ta.”

Cameron cảm thấy thời điểm kết thúc đang gần kề - quá sớm, chết tiệt. Vì Ainsley đang xiết chặt lấy chàng, run rẩy khoái lạc trên cơ thể chàng. Bản năng, trỗi dậy, muốn chàng chôn vùi hạt giống của chàng vào sâu trong cơ thể nàng. Ngay bây giờ.

“Không.” Chàng cưỡng lại. Không, không, không, ta không muốn kết thúc. Ta không bao giờ muốn kết thúc.

“Cameron.” Đó là một tiếng rên khe khẽ. “Cam, em cảm thấy thật tuyệt. Em phải làm gì...” Lời lẽ chợt tan biến khi cực khoái xâm chiếm lấy Ainsley, những âm thanh nữ tính ngọt ngào của nàng giải phóng chàng.

Cameron gầm lên một tiếng thống thiết. Chàng nhanh chóng đặt Ainsley trở lại chỗ ngồi và trượt ra khỏi nàng, cơ thể chàng gào lên phản đối. Chàng giật vội chiếc khăn tay từ chiếc áo sau lưng, quấn nó quanh cơ thể mình, và phun trào hạt giống của chàng vào tấm vải vô tội.

@[email protected]

Ainsley không thể thở. Nàng nằm yếu ớt trên tấm đệm, tay nắm lấy thành ghế để khỏi trượt ra ngoài.

Cameron vẫn bất động trên tấm thảm sàn, đầu hơi cúi, chiếc khăn tay bọc lấy cơ thể chàng, khuôn ngực nâng lên rồi hạ xuống hào hển.

“Cameron, chàng ổn chứ?”

Chàng ngẩng đầu lên và trao cho nàng một nụ cười tươi tắn, nồng nàn. Cameron vươn tới nàng, hai tay đặt hai bên, giam nàng tại chỗ.

“Ta có ổn không ư?” Chất giọng Cao nguyên của chàng vang vọng. “Tất nhiên là ta ổn rồi, cô bé. Ta cảm thấy tuyệt hơn bao giờ hết.”

“Nhưng chàng -”

“Rút lui khỏi nàng? Ừ, vì ta không muốn khiến nàng mang bầu.”

“Ồ. Vâng.” Ainsley không chắc chắn là nàng cảm thấy nhẹ nhõm hay là thất vọng nữa. “Đó là -”

“Quá ngắn ngủi.” Nụ cười của chàng nở rộng. “Ta biết. Ta muốn nhiều hơn nữa. Ta muốn nàng cả đêm, bé yêu.”

“Cameron, ngừng ngắt lời em đi.” Nàng ngồi thẳng lên, đối mặt với đôi mắt vàng sẫm nồng nàn. “Em muốn nói rằng điều đó tuyệt đẹp.”

“Nhưng quá nhanh. Ta muốn nàng đến hết đêm.”

“Vâng.” Ainsley tan chảy trong một nụ cười. “Em nghĩ rằng điều đó hoàn toàn tuyệt vời.”

Cameron nhìn nàng từ trên xuống, đôi mắt ghi nhận mọi thứ, một gã đàn ông sẽ thích thú với những gì chàng thấy. “Nàng thật đẹp, cô bé.”

Cái nhìn của chàng giống như một sự đụng chạm, lời lẽ của chàng nồng nàn. Nàng bật cười lo lắng. “Em không còn là cô bé nữa.”

“Ừ hết rồi, vừa mới thôi. Khi ta thấy nàng đêm nay, Ainsley, khi nàng nhìn ta qua chiếc mặt nạ đó và liếm chiếc lưỡi nhỏ xinh quanh cái miệng đỏ thắm của nàng, ta đã muốn nàng đến đau đớn. Ta sẽ chiếm đoạt nàng ngay chỗ cầu thang đó nếu ta có thể. Ta đã thể hiện một sự kiềm chế điên cuồng để không thậm chí là hôn nàng cho tới khi ta đưa được nàng vào trong cái phòng chờ đó.”

Ainsley rướn người, cơ thể nàng mềm lại. “Thế nên em đã phải giấu khuôn mặt mình sau tấm mặt nạ để lôi kéo sự chú ý của chàng?”

“Cẩn thận với ta đấy, đàn bà. Ta chỉ ngừng bản thân lại một chút trước khi lại chiếm đoạt lấy nàng lần nữa đấy.”

Cameron càu nhàu và quét một nụ hôn lên miệng nàng. Ainsley xòe hai bàn tay áp vào ngực chàng, cảm nhận trái tim chàng đang đập thình thịch như trái tim của nàng vậy. Nàng yêu sự to lớn của chàng, sự mạnh mẽ của chàng. Nàng cảm thấy thật tan toàn với những tấm đệm trên lưng, và cơ thể Cameron chắn giữa nàng với thế giới.

“Chết tiệt nàng đi, Ainsley,” chàng nói. “Nàng là người đàn bà hấp dẫn, đam mê, gợi cảm nhất mà ta từng thấy. Ta muốn nằm với nàng trọn đêm và cả ngày mai nữa. Ta muốn là những điều đó với nàng và để nàng làm lại với ta. Những thứ đen tối, xấu xa mà ta muốn, nhưng ta đang cố gắng giữ nó trong đầu vì nàng là một quý cô.”

Trái tim Ainsley lỡ nhịp, nhưng nàng vẫn mỉm cười. “Giờ chàng khiến em tò mò rồi đấy. Nói cho em nghe đi, Cameron. Em đâu phải một cô nàng yếu ớt.” Cameron ghé miệng vào tai nàng. Những âm tiết nóng bỏng dội thẳng vào nàng - chiếm đoạt... liếm mút... xoa vuốt... chỗ kín. Ainsley cảm thấy một sự run rẩy nhè nhẹ giữa hai chân, một xúc cảm bồng bềnh ấm áp và buông thả.

Cameron ngẩng đầu lên, nụ cười của chàng thật nóng bỏng nàng nghĩ vậy và lả xuống ghế. “Đó có phải là điều nàng muốn nghe không?” chàng hỏi.

“Em không hối tiếc vì đã hỏi đâu,” Ainsley nói hụt hơi.

“Tốt.” Cameron liếm giữa bầu ngực nàng. Chàng kéo hai chân nàng quấn quanh chàng lần nữa, nhưng thay vì đẩy sâu vào nàng, chàng giữ nàng thật sát, hai người ôm xiết lấy nhau, má kề má.

Ainsley hôn chàng ngay khi chàng hôn nàng, cả hai người nếm nhau, liếm nhau, cắn nhau, khám phá nhau. Thật nhiều trải nghiệm bằng lưỡi của nàng - hàm râu nham nhám của chàng; vết sẹo mềm mềm của chàng; khuôn miệng nóng bỏng, ẩm ướt của chàng; đôi môi mạnh mẽ, điêu luyện của chàng.

Nàng hôn lên má chàng, vuốt ve đôi mắt nhắm nghiền của chàng bằng những nụ hôn, mơn man xuống cổ chàng. Cameron thì thầm mê mải và cũng làm lại như thế với nàng.

Cỗ xe xóc lên khi qua một cái ổ gà trên đường. Cameron ôm lấy nàng đầy che chở khiến nàng chẳng cảm thấy gì, nhưng rồi cỗ xe bất ngờ chậm lại.

“Chết tiệt,” Cameron gầm gừ.

Ainsley không muốn thả chàng ra. “Có chuyện gì vậy?”

Cameron nhẹ nhàng gỡ mình ra khỏi nàng và kéo bản thân ngồi lại ghế bên cạnh nàng. “Chúng ta sắp về đến nhà rồi.”

“Ồ.” Ainsley ráng kìm nén cảm giác thất vọng.

Cameron kéo phục trang của nàng lên và thả chúng lên lớp da trần của nàng, rồi gõ lên nóc xe. Người đánh xe, ơn trời, không nhìn xuống họ qua cái khe hẹp trong lúc Ainsley đang ở tình trạng kiệm vải hết cỡ thế này. Ông ta chỉ dừng lại theo hiệu lệnh.

“Tại sao chúng ta lại dừng lại?” Nàng cảm thấy lạnh lẽo khi thiếu chàng, và nàng túm chặt lấy mớ quần áo quanh ngực. “Chúng ta đã đi vào trong khuôn viên chưa?” Nàng không cảm thấy đã qua chỗ rẽ ấy.

“Ta sẽ xuống ở đây.” Cameron mặc lại áo của” mình. Chàng ngăn nàng bằng cách hôn nàng, ngưng lại, rồi lại hôn nàng lần nữa. “Ta không muốn mạo hiểm việc chúng ta đi chung. Ta sẽ đi bộ ngang qua cánh đồng, và nàng sẽ đi thẳng xe về nhà. Lên gác và vào thẳng phòng riêng của nàng. Ta sẽ đến với nàng tại đó.”

Ainsley ấm lòng. Lần nữa, nàng thấy được sự dịu dàng chu đáo của người đàn ông thô ráp, nóng nảy này. Cameron đang rời đi để bảo vệ nàng và danh tiếng của nàng, không phải biến đi trong đêm, hay kết thúc sau khi có được sự thỏa mãn của bản thân.

“Trong phòng của em ư?” nàng hỏi. “Phòng chàng không phải tốt hơn sao?” Bên dãy phòng của chàng gần như bỏ trống, trong khi Ainsley ở dãy nhà khách khá nhộn nhịp.

Cameron quàng cái cà vạt lên cổ nhưng chẳng buồn thắt nó. “Dễ giải thích hơn nếu ta bị ai đó bắt gặp ở dãy nhà khách.”

Ainsley toan mở miệng cãi lại, nhưng Cameron đã gầm gừ. “Nàng có thể thôi làm gì mà không tranh cãi không, đàn bà?”

“Không hẳn thế. Em không quen làm theo lệnh mà không thắc mắc.”

“Nữ hoàng của nước Anh chắc phải ưa thích điều đó lắm đây. Giờ thì, xoay lại nào.”

Ainsley quyết định làm theo mà không hỏi chàng tại sao, và Cameron thắt lại cái áo ngực của nàng. Chàng làm nó thật thành thạo, chẳng thua gì kỹ năng của một cô hầu.

Cameron xoay nàng lại và hôn nàng, nụ hôn này nấn ná và chậm rãi. “Nàng là một phụ nữ xinh đẹp, rất xinh đẹp. Ainsley Douglas. Và ta muốn thưởng thức nàng.”

Và không phải Ainsley cũng sẽ ao ước thế? Nàng chạm lấy khuôn mặt chàng. “Sớm thôi.”

“Rất sớm.” Một nụ hôn nữa, và Cameron túm lấy cái áo khoác rồi mở cửa xe.

Một luồng không khí lạnh buốt tràn vào cỗ xe, dù Cameron đã chắn được một ít gió khi chàng bước xuống đường. “Sẽ rất nhanh thôi,” chàng nói.

Chàng hứa hẹn đầy tình tứ, rồi đóng rầm cánh cửa, và rảo bước.

Trước khi Ainsley có thể trút ra một hơi não nề, cỗ xe xóc nảy tiến về phía trước, và nàng cố chỉnh đốn lại trang phục. Buổi đêm tĩnh mịch lảnh lót tiếng huýt sáo tươi vui của Cameron vang theo nhịp bước chân chàng.

(*_*)

Cameron đi đi lại lại trong phòng riêng, tự rót cho mình một ly rượu, rồi lại đi đi lại lại thêm một lúc nữa, và uống, đôi mắt chàng không rời khỏi cái đồng hồ. McNab nằm ườn trên giường của Cameron, con chó hoàn toàn thoái mái. Mc Nab đập đập cái đuôi mỗi lần Cameron đi lướt qua nó; rồi đôi mắt nó díp xuống và nó bắt đầu ngáy. Nghe giống như một cái cưa sắt gỉ hơn là tiếng ngáy.

Cameron uống và đi lại, chú tâm tại đây. Chàng cho Ainsley có đủ thời gian lên gác, bị quấy rầy bởi cô hầu chăm chút trang phục và rồi để nàng lên giường. Mười lăm phút có lẽ là đủ. Máu chàng sôi sục vì phải đợi chờ kiên nhẫn.

Lần nưa và lần nữa chàng cảm nhận sự ấm áp của Ainsley bao bọc quanh chàng, nghe thấy tiếng cười của nàng. Sự ngỡ ngàng của nàng khi đạt cực khoái đã nói cho chàng biết nàng chưa bao giờ đạt đỉnh trước đó. Cameron không thể không mỉm cười trong chiến thắng khi biết chàng là người đầu tiên tạo được khoái cảm cho nàng.

Chàng biết chàng nên kết thúc với nàng, cuối cùng cũng có được thứ chàng muốn từ sáu năm về trước trong chính căn phòng này. Thách thức đã được chinh phục, chiến thắng trò chơi. Chàng nên ít nhất kết thúc như thế với đêm nay, thỏa mãn và buồn ngủ, sẵn sàng lên kế hoạch cho buổi huấn luyện sáng mai. Nhưng chàng lại đi loanh quanh và muốn Ainsley lần nữa. Không chỉ có đêm nay mà là hàng đêm.

Chàng sẽ thuyết phục nàng cùng đi Pari. Nàng sẽ không phải lo lắng gì hết - về những phiền toái với nữ hoàng và bổn phận đối với anh trai và chị dâu nàng, trốn xa cho tới khi nàng bị quên lãng đi.

Ainsley quá sôi nổi để mà bị lãng quên. Cameron sẽ đưa nàng đến Pari rồi Monaco. Chàng sẽ mua cho nàng những bộ trang phục đắt tiền nhất, tặng cho nàng những món trang sức tuyệt diệu đến mức khiến cho phụ nữ Châu Âu phải điên lên vì ghen tỵ. Chàng sẽ đưa nàng tới những nhà hàng xa hoa nhất và nhà hát sang trọng nhất rồi để nàng tận hưởng. Sau đó họ sẽ lui về căn nhà chàng thuê ở khu cao cấp và ngắm nhìn ánh đèn thành phố.

Ainsley là người nồng nhiệt với mọi thứ - nàng toàn tâm toàn ý với bất kỳ điều gì nàng làm, dù là giúp Isabella tiếp đãi khách khứa của Hart hay đoạt lại những lá thư quan trọng cho Nữ hoàng nước Anh.

Cameron hình dung được nàng sẽ làm mưa làm gió tại Pari. Nàng sẽ kiều diễm đi bên chàng trong những vũ hội của Paris hoa lệ, đứng cạnh chàng tại những sòng bài của Monte Carlo. Nàng là một phụ nữ hấp dẫn, xinh đẹp và Cameron muốn được ở bên nàng nhiều như chàng có thể.

“Quỷ tha ma bắt. Nàng khiến ta phát điên. Và chết tiệt, ta không thể ngừng ham muốn nàng.”

McNab nhướn một mắt, thấy rằng chẳng có gì thú vị xảy ra hết, rồi lại nhắm mắt.

Con chó trở nên cảnh giác ngay sau đó cùng lúc Cameron nghe tiếng bước chân hối hả trong hành lang. McNab sủa một tiếng hào hứng, rồi ai đó đang đập cửa.

Chết tiệt, ta đã nói với nàng là đợi rồi mà.

“Thưa ngài,” Angelo thất thanh qua cánh cửa. “Là Jasmine. Tôi nghĩ là ngài nên nhanh chóng đi xem.”