Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 92: Trong mắt anh chỉ có cô

Cô dịu dàng xoa cái bụng nhỏ, vui vẻ nói: “Bác sĩ nói baby phát triển rất tốt, rất khỏe. Hiện tại đã qua thời gian ốm nghén của  tháng đầu rồi, sau này cần phải chú ý nghỉ ngơi, ăn nhiều rau xanh và hoa quả...”


Cô đi sau anh thủ thỉ nói rất nhiều, cô chìm đắm trong hạnh phúc của lần đầu làm mẹ, không hề chú ý đến sợ thờ ơ dửng dưng của anh.
Khi cô nói được một nửa thì điện thoại của anh vang lên. Anh lấy điện thoại rồi đi qua một bên nghe điện thoại mà không hề nói tiếng nào với cô


Đột nhiên không có người nghe, cô hụt hẫng im lặng.
Người đàn ông của cô đứng sau lưng đang dịu dàng nói điện thoại: “Có chuyện gì?”
Cô biết anh ở ngoài có người phụ nữ khác, trước khi gả cho anh cô đã biết. Đã bao năm nay cô đã học được sự nhẫn nhịn và khoan dung.


Chỉ là đây là lần đầu tiên cô nghe anh dùng thái độ dịu dàng như vậy để nói chuyện với người con gái khác.
Đúng vậy, đầu dây bên kia nhất định là một người phụ nữ, nếu không anh sẽ không có thái độ như vậy!


Trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cô hơi cuối đầu, mắt cứ nhìn ngón chân của mình.


“Được, anh đến ngay!” - Người kia không biết đã nói gì, anh gật đầu đồng ý ngay mà không có chút do dự. Anh ta cất điện thoại, quay sang nói với cô: “Tôi bảo tài xế đưa cô về... Tôi có chút việc, không về cùng cô được!”
Cô cố nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”


“Không có gì! Đi thôi, tôi đưa cô lên xe.”
Tuy anh không thích cô, nhưng anh vẫn rất lịch thiệp giúp cô mở của xe, đợi cô ngồi vào xe rồi đóng cửa.
Xe mới đi được một đoạn, cô chợt quay đầu nhìn anh nhưng bóng dáng anh đã không còn ở đó.


Giang Vũ Phi cảm thấy rất thất vọng, trong tay cô vẫn đang cầm hình siêu âm của baby, nhưng anh còn không kịp để xem...
“Khoan về nhà, đi dạo tý đã.” - Trong lòng cảm thấy buồn, cô hiện chưa muốn về nhà.


Cứ ở mãi trong nhà thời gian dài không ra ngoài, cô luôn cảm thấy cái nhà đó như cái lồng nhàm chán tẻ nhạt.
Nếu bây giờ trở về, nhìn căn phòng rộng trống trãi, tâm trạng của cô càng tồi tệ hơn.
“Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?”
“Tùy chú, đi đâu cũng được!”


Tài xế cười nói: “Hôm nay khu vui chơi đang tổ chức lễ hội rất náo nhiệt, hay đến đó xem nhé?”
“Cũng được!”


Giang Vũ Phi rất hối hận vì đã đến khu vui chơi, cô không ngờ mình đã gặp người chồng mà mười mấy phút trước vì bận việc không thể đưa cô về nhà. Mà việc của anh là đang cùng với một phụ nữ rất xinh đẹp vui vẻ thân mật chơi đùa trong công viên.


Cô không quen người phụ nữ ấy. Nhưng cô biết, cô ấy khác với những người phụ nữ của Nguyễn Thiên Lăng


Cô ta có khí chất cao quý, giống như công chúa tôn quý của nước Anh ở thế kỷ 18. Mỗi hành động, mỗi nụ cười đều rất cuốn hút hấp dẫn, từng cử chỉ từng hành động đều rất phong tình, mê hoặc lòng người.


Cô mang đôi hoa tai lông dài, mượt mà rất phù hợp với khí chất của cô ấy, không hề có chút khập khiễng mà còn tôn thêm sự yêu kiều đáng yêu của cô.


Người đàn ông Nguyễn Thiên Lăng ấy đã bị cô ấy làm cho mê muội... cứ nhìn cô mãi. Trong mắt chỉ có sự tồn tại của cô, bất cứ thứ gì khác đều không thể lọt vào mắt anh được.
Giang Vũ Phi cũng không khỏi động lòng trước nhan sắc của cô ấy.


Vẻ đẹp đó khiến cô thật ghen tỵ, dường như nó đã làm tổn thương đôi mắt của cô.