Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 790: Đây là trùng hợp, hay là một âm mưu

“Vũ Phi, đến đây chơi cờ với ông đi.” Đột nhiên Nguyễn An Quốc lên tiếng nói.
Giang Vũ Phi kinh ngạc hỏi: “Không rèn luyện cơ thể nữa ạ?”
“Không tập nữa ạ?” 
---
Tròng đình nghỉ mát vườn sau.


Trên bàn đá bày biện sách dạy đánh cờ, Giang Vũ Phi ngồi đánh cờ đối diện với ông cụ. 
Ông cụ đi một nước cờ, Giang Vũ Phi thừa dịp hỏi làm thế nào đề đi quên hậu, ông nâng ly trà nên uống một ngụm.
“Vũ Phi, trong khoảng thời gian này cháu có nhớ chuyện trước kia chút nào không?”


Giang Vũ Phi lắc đầu cười: “Không có.” 
“Cháu biết lần này Thiên Lăng gặp phiền toái gì không?” Ông cụ lại hỏi.
Giang Vũ Phi đi một nước cờ, vẫn lắc đầu: “Không biết ạ.”
Nguyễn An Quốc không nghĩ nhiều đã đi bước tiếp theo. 


“Khoảng thời gian trước, Thiên Lăng điên cuồng chèn ép Tiêu thị, còn cướp rất nhiều mối làm ăn của Tiêu thị, trong đó có vụ làm ăn lớn nhất là hợp tác với công ty CS của Mỹ... Thiên Lăng không để ý nên cướp toàn bộ mối làm ăn này, vì vậy bây giờ mới gặp phiền toái.”


Đôi mắt Giang Vũ Phi như mở to không chớp: “Tiêu thị? Là công ty Tiêu Lang sao?”
“Cháu nhớ Tiêu Lang sao?” 
“Cháu không nhớ anh ta, nhưng anh ta tìm gặp cháu mấy lần, anh ta nói trước kia là bạn của cháu, bây giờ cũng coi như là quen biết.” Giang Vũ Phi trả lời không ngập ngừng.


Nguyễn An Quốc gật gật đầu: “Trước kia đúng là các cháu có quen biết. Đúng, Tiêu thị chính là công ty Tiêu Lang.”
“Ông nội, rốt cuộc Nguyễn Thiên Lăng gặp phải phiền toái gì?” 


Nguyễn An Quốc cũng không kiêng dè cô, nói thẳng: “Lúc trước Thiên Lăng không bình tĩnh cướp mối làm ăn, cũng không cẩn thận nghe ngóng bối cảnh của công ty CS. Cho tới bây giờ mới biết được, ông trùm giấu mặt của công ty CS lại là người cầm đầu một bang xã hội đen lớn. Cho nên việc bọn họ buôn bán cũng không có sạch sẽ, hôm nay Nguyễn Thiên Lăng hợp tác cùng bọn họ, bị cảnh sát điều tra.”


Trong lòng Giang Vũ Phi hơi kinh hoảng, đây là trùng hợp hay là một âm mưu?
“Vậy chẳng phải đây là chuyện phiền toái rất lớn sao? 
“Ừm, tổn thất vài tỷ.” Nguyễn An Quốc thản nhiên nói.
“Ông nội... tại sao ông lại nói cho cháu biết những việc này?” Giang Vũ Phi hỏi thăm dò.


Ông sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô những việc này, chẳng lẽ Nguyễn Thiên Lăng điên cuồng chèn ép Tiêu thị là vì cô sao? Trừ lý do đó, cô thật sự không nghĩ ra lý do nào khác. 


Nguyễn An Quốc không quan tâm, đi một nước cờ, sau đó đứng dậy đi qua một bên, quay lưng về phía cô, nhìn về phía vườn hoa.


“Vũ Phi, thật ra ông đã sớm đoán được Thiên Lăng sẽ làm ra chuyện hồ đồ này, chỉ không ngờ rằng nó thật sự phạm sai lầm...” Ngừng lại, ông qua người, đôi mắt sâu sắc nhìn về phía Giang Vũ Phi: “Ông nói với cháu những lời này cũng không có ý gì cả, chỉ là vì trong lòng khó chịu, muốn tìm ai đó để nói chuyện một chút, cháu không chê ông lải nhải chứ.”


Giang Vũ Phi cười nói: “Sẽ không như vậy ạ. Ông nội, ông có thể nói cho cháu biết nhưng chuyện này, rõ ràng là ông không xem cháu là người ngoài, cháu vui còn không kịp, sao có thể chê ông lải nhải được.” 


“Ha ha, cháu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, cũng không uổng phí sự yêu thương của ông.” Nguyễn An Quốc cười cười: “Cháu cũng không quên cách phà trà, đi pha cho ông nội ấm trà, rất lâu rồi ông chưa có uống trà cháu pha.”


Giang Vũ Phi muốn nói với ông là ván cờ còn chưa chơi xong, đôi mắt cô vừa nhìn vào bàn cô lập tức sửng sốt. Ván cờ đã đánh xong...
Cuối cùng ông cụ cũng đã chiếu tướng cô, phá hỏng đường lui của cô... 


Giang Vũ Phi âm thầm kinh sợ. Quả nhiên ông cụ là một người không đơn giản, đây là lần đầu tiên ngay trước mặt cô, ông bất động thanh sắc chiếu tướng cô...