Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 770: Ba em là tiêu trạch tín

Cầm điện thoại lên, Giang Vũ Phi mừng rỡ ngắm nhìn những kiểu ảnh, đều không nỡ dời mắt.
Cô vuốt ve ảnh chụp, tưởng tượng ngày họ kết hôn nhất định sẽ có nhiều ảnh đẹp hơn nữa, nhưng mà một số việc, thật sự khó lường trước.
---


Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng đã đến công ty làm việc.


Hôn lễ của họ, Nguyễn Thiên Lăng giao cho công ty tổ chức sự kiện lo liệu, từ đồ trang sức cưới, đến lắp đặt thiết bị và đồ dùng mới cho Phi Nhi castle, Giang Vũ Phi cũng thấy như vậy là tốt nhất, không cần phải thay thế vật dụng mới, ngoại trừ những việc này ra, cô cũng không có gì đáng bận tâm, nên hoàn toàn rảnh rỗi. Do dự cả buổi sáng, cô vẫn thay quần áo đi đến chỗ hẹn.


“Cô Giang, cô muốn ra ngoài ư?” Thím Lý thấy cô đi từ trên lầu xuống, hỏi. 
“Đúng, tôi ra ngoài một lát.”
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
“Không cần đâu, thím cứ làm việc của thím đi.” 
“Được.”


Giang Vũ Phi ra khỏi biệt thự nhưng không gọi tài xế đưa cô đi, mà bắt xe một mình đi gặp Tiêu Lang. 
Tiêu Lang hẹn cô ở phòng 1407 khách sạn Kim Đế. Giang Vũ Phi đi đến cửa phòng, gõ cửa.
Địch Sinh ra mở cửa cho cô: “Thiếu gia ở bên trong chờ cô, mời vào.”


Giang Vũ Phi đi vào, Địch Sinh lui ra, ở bên ngoài canh gác cho bọn họ. 
Trong căn phòng rộng lớn, Tiêu Lang và bác sĩ Tống đang ngồi ở ghế sofa, rất yên lặng. Thấy cô đến, Tiêu Lang đứng dậy, vẫy tay cười với cô: “Tới đây ngồi đi.”


“Cô Giang, chào cô, chúng ta lại gặp nhau.” Bác sĩ Tống cũng đứng dậy, lịch sự chào hỏi cô.
“Chào ông…” Giang Vũ Phi lạnh nhạt cười với ông ta. 


Bọn họ ngồi xuống, Tiêu Lang nói luôn với cô: “Vũ Phi, anh đưa bác sĩ Tống đến đây, là muốn thôi miên cho em lần nữa, yên tâm lần này nhất định sẽ hồi phục trí nhớ cho em.”


Giang Vũ Phi nắm chặt túi xách đang đặt trên đầu gối, thấp giọng nói với Tiêu Lang: “Tôi có vấn đề muốn hỏi anh, hi vọng anh trả lời thành thật với tôi.”
“Được, em hỏi đi.” 
“Tại sao anh là phải giúp tôi, và tại sao anh lại biết nhiều chuyện như vậy. Rốt cuộc anh là ai?”


Ánh mắt Tiêu Lang trầm xuống, mím môi, lấy trong túi áo ngực của áo vest một tờ giấy đưa cho cô.
“Em xem đi.” 
“Cái gì?” Giang Vũ Phi mở tờ giấy ra với đầy nghi ngờ, đó lại là một bản xét nghiệm huyết thống.
Trên giấy viết bên A và bên B có 65% có quan hệ huyết thống.


“Đây là…” Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. 


Tiêu Lang nghiêm túc nói: “Đây là bản xét nghiệm huyết thống giữa em và ba anh, quan hệ huyết thống của hai người đạt 65%, có thể nói hai người là họ hàng, hơn nữa là họ hàng rất gần nữa. Theo như ba anh nói, rất có thể anh là anh họ của em, còn ba anh là bác của em.”


Giang Vũ Phi kinh ngạc tròn xoe đôi mắt: “Anh đang nói đùa gì vậy, ba tôi là trẻ mồ côi, không hề có anh em gì cả…”
“Em nói Giang Lân ư? Ông ấy đúng là trẻ mồ côi, nhưng ông ấy không phải là ba em.” 
Đầu óc Giang Vũ Phi xoay mòng mòng, chưa thể phản ứng kịp với tin tức này.


“… Anh nói cái gì?” Cô hỏi lại không thể tin nổi.
Con mắt Tiêu Lang lóe sáng, nói một cách chắc nịch: “Giang Lân không phải là ba em, ông ấy chỉ là trợ thủ của ba em, ba em là Tiêu Trạch Tín, là em trai của ba anh, là chú của anh.”