Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 768: Kéo khóa giúp em

"Thích gì thì chọn cái đó, ngày kết hôn em sẽ đeo những đồ trang sức này." Anh cong môi mỉm cười và nói với cô.
Giang Vũ Phi mở album ra, phát hiện những mẫu đá quý này đều tuyệt đẹp.


Ước mơ cả đời của mỗi người phụ nữ đều là trở thành một cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày cưới hay sao. Cô sắp thực hiện được giấc mơ đó vậy mà tại sao cô lại không cảm thấy vui vẻ gì hết. Có lẽ trong lòng còn nhiều tâm sự, nên không được vui vẻ cho lắm… 


“Vậy cái này đi, anh thấy sao?” Giang Vũ Phi chọn một bộ trang sức hết sức tinh xảo.
Những mẫu đá quý này đều thiết kế theo bộ, mỗi bộ là độc nhất vô nhị trên thế giới. Thực ra mỗi bộ đều có vẻ đẹp riêng, không có chuyện cái nào đẹp hơn cái nào, chỉ là cái nào ưng mắt mà thôi.


Giang Vũ Phi không tham lam mà chỉ xem qua loa một lát, cô chọn mẫu đó ngay từ cái nhìn đầu tiên là tốt rồi… 
“Được, vậy cái này.” Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn, không hề có ý kiến gì.
Xong đồ trang sức, anh lại đưa cô đi thử váy cưới.


Bởi vì hôn lễ có hơi vội vàng, thời gian gấp gáp cho nên không có thời gian đặt áo cưới, nhưng ngược lại cũng có rất nhiều áo cưới độc nhất vô nhị cho cô lựa chọn. 


“Những bộ này đều là những thiết kế mới nhất của chúng tôi, đều là của những nhà thiết kế danh giá, kiểu nào cũng đẹp, hai người xem đúng không?” Quản lý tiệm áo cưới mỉm cười hỏi họ.
Giang Vũ Phi gật đầu, khóe môi cong lên, ngọt ngào mỉm cười: “Đúng là rất đẹp.”


“Giang tiểu thư, cô có thể mặc thử, chúng tôi đảm bảo cô mặc bộ nào cũng đẹp.” 
“Thử bộ này trước đã.” Giang Vũ Phi chỉ vào một chiếc váy xòe nhiều tầng, trắng tinh có đính kim cương và nói.


“Được, không thành vấn đề.” Quản lý lấy váy cưới xuống cho cô, đưa cô vào phòng thử để thay váy.
Đợi cô đi vào phòng thử đồ, Nguyễn Thiên Lăng cũng nói với quản lý: “Mang cho tôi một bộ vest màu trắng.” 


Trong phòng thử đồ, Giang Vũ Phi cởi quần áo ra, mặc váy cưới vào, nhưng mà khóa váy lại ở đằng sau lưng, cô không tài nào kéo lên được.
Giang Vũ Phi lập tức bật cười, tại sao lại phải thiết kế khóa phía sau lưng, chẳng nhẽ muốn để cô dâu không phải tự kéo khóa lên sao? 


Cô bất đắc dĩ mở cửa phòng thay đồ, tay ôm trước ngực áo, ló đầu ra gọi: “Nguyễn Thiên Lăng…”
Lời nói của Giang Vũ Phi nghẹn trong cổ họng, bởi cô nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang mặc bộ vest màu trắng, tuấn tú độc nhất ở bên ngoài.


Lúc anh mặc vest đen khiến mọi người cảm giác có vẻ khó gần, giống như quỷ Satan trong đêm tối vậy, vừa nguy hiểm nhưng lại vừa có sức hút khó cưỡng. Anh mặc vest trắng… lại biến thành một chàng hoàng tử cao quý… 


“Sao thế?” Nguyễn Thiên Lăng bước lại gần, nhướn mày: “Giang Vũ Phi, mắt em sắp rớt ra ngoài rồi.”
“… Đâu mà!” Giang Vũ Phi đỏ mặt phản đối, đôi mắt sáng lên: “Anh kéo khóa giúp em đi!”
“Vào đi.” Nguyễn Thiên Lăng đẩy cô vào, Giang Vũ Phi xoay người, lộ tấm lưng trước mặt anh. 


Ngón tay Nguyễn Thiên Lăng khẽ chạm vào người cô khiến cô không chịu được, hơi run. Kéo xong khóa, cô xoay người lại, cười nói: “Đi, chúng ta ra ngoài đi.”
Nguyễn Thiên Lăng vẫn đứng bất động trước mặt cô. Giang Vũ Phi nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Sao thế?”


“Em mặc bộ váy cưới này rất đẹp…” Nguyễn Thiên Lăng cong môi khàn khàn nói, đôi mắt đen tối ngập tràn ham muốn. 
Mặt Giang Vũ phi đỏ lên, cảm giác phòng thử đồ có lẽ quá nhỏ nên cô cảm thấy không khí rất bức bối.


“Nên ra ngoài thôi…” Cô đẩy anh ra, tay anh thuận thế ôm lấy người cô.