Giang Vũ Phi cảm thấy lỗ tai tê rần, một dòng điện lập tức chạy khắp cả người. Cô giật mình, mặt đỏ lên: "Nguyễn Thiên Lăng, anh thật lưu manh!"
"Cuối cùng cũng nghĩ ra rồi?" Nguyễn Thiên Lăng cười rất mập mờ, Giang Vũ Phi càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân.
"Anh thật sự rất ɖâʍ đãng, chỉ một câu đố mẹo thôi anh cũng đưa chủ đề này vô được nữa..." Giang Vũ Phi đưa tay đánh lên người anh, anh túm cổ tay cô, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Nói cho anh biết đáp án là gì."
"Không nói!" Mặt Giang Vũ Phi trở nên càng đỏ hơn, cô không muốn nói ra, xấu hổ muốn chết.
"Đáp án dĩ nhiên là làʍ ȶìиɦ rồi, đoán đúng không?" Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười hỏi, tâm trạng rất tốt, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô.
Giang Vũ Phi ngước mắt lên, cười đắc ý nói: "Câu đố của anh không chặt chẽ, ai nói nhất định phải là em và anh mới có thể làm, anh có thể cùng..."
Cô còn chưa nói hết câu, liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng lập tức thay đổi sắc mặt. Một giây trước, anh vẫn cười rất dịu dàng, một giây sau sắc mặt anh liền thay đổi, trở nên rất âm trầm đáng sợ!
Giang Vũ Phi nuốt nước miếng, có cảm giác gặp rắc rối.
"Nói tiếp đi, anh có thể làm cùng ai?" Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt nhìn cô.
Giang Vũ Phi chột dạ chớp mắt: "Em chỉ là ví dụ..."
"Vậy em lấy anh với ai làm ví dụ?" Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi không đàng hoàng hỏi, chỉ là vẻ mặt tươi cười hơi lạnh lẽo.
Giang Vũ Phi sao dám nói ra: "Em nói sai rồi, anh sẽ không làm với người khác, sẽ chỉ làm cùng em được chưa?"
Nguyễn Thiên Lăng vẫn cười rất khó coi: "Ồ, ý là anh chỉ có thể làm cùng em, vậy em có thể làm với người khác sao?"
Lời này... nghe có cảm giác là lạ...Giống như anh bất mãn vì cô có thể làm với những người khác, anh lại không giống vậy. Nhưng vấn đề là Nguyễn Thiên Lăng nhất định không có ý này!
Giang Vũ Phi lập tức cười làm lành: "Em cũng không thể..."
"Biết là tốt rồi!" Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, tay bóp chặt eo cô: "Giang Vũ Phi, nhớ kỹ mỗi một lời hứa của em hôm nay, nếu ngày nào đó em không giữ lời hứa, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"
Cô hứa cái gì?
Kiếp này và kiếp sau đều phải yêu anh...
Chỉ có thể làm với anh, không thể làm với người khác?
Giang Vũ Phi cảm thấy anh thật bá đạo, nhưng cô cũng không ghét chút nào, mà ngược lại còn rất thích. Cô đưa cánh tay ra ôm lấy cổ của anh, cười rất sáng lạn: "Được, em nhớ rồi, nhưng mà anh cũng phải giữ lời hứa của anh nha."
"Phí lời!" Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi lộ ra vẻ tươi cười mê người, cúi đầu, dán lên môi cô...
Mặt trời chiều ngã về phía tây bờ biển, ánh nắng chiếu vào hai người đang ôm nhau, hình ảnh như vậy rất đẹp, đẹp đến nỗi gần như làm cho người ta rơi lệ...
Vô tư chơi một ngày, sắc trời đã rất tối, Nguyễn Thiên Lăng tìm một người tài xế lái xe thay cho bọn họ, anh cúi người, nửa ngồi trước mặt Giang Vũ Phi.
"Làm gì vậy?" Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
"Lên đi!"
"..." Anh muốn cõng cô sao?
Tại sao anh phải cõng mà không ngồi xe, chẳng lẽ bọn họ đi bộ sao?
"Lên nhanh một chút." Nguyễn Thiên Lăng quay đầu lại ra lệnh cho cô một cách bá đạo, Giang Vũ Phi khó hiểu hỏi: "Anh muốn cõng em sao?"
"Đúng vậy."
"Vì sao?" Bọn họ rõ ràng có thể đi xe mà.
"Em không thích sao?" Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
Giang Vũ Phi sững sờ một chút, sau đó thì cười lên. Cô nhào lên lưng anh, anh nâng người cô lên, vững vàng mà cõng cô.