Tiếc rằng trái tim cô đã bị hủy hoại, đã vụn vỡ từ kiếp trước, không thể có một chút miễn cưỡng nào được nữa, nếu không nó sẽ càng thêm tan nát.
Ăn sáng xong, Giang Vũ Phi định ra ngoài đi dạo thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Vũ Phi hả, sức khỏe của con khá hơn chưa?” - Vương Đại Trân quan tâm hỏi cô trong điện thoại.
“Mẹ, con không sao! Khách sạn của chú sao rồi?”
Chỉ cần nhắc đến chuyện đó, Vương Đại Trân liền vui vẻ: “Chú con đã đầu tư tiền vô đó và cũng ký hợp đồng rồi, qua mấy ngày nữa khách sạn mới khai trương. Đến lúc đó con mời Thiên Lăng tới, chú con nói là bảo nó đến cắt băng khánh thành.”
Giang Vũ Phi ừ đại một tiếng, trong lòng nôn nóng, ba dượng cũng đã ký hợp đồng, cô còn nghĩ đến việc tránh điều đó xảy ra sao?
Vương Đại Trân lại lên tiếng hỏi cô: “Vũ Phi, có phải gần đây con và Thiên Lăng cãi nhau không?”
“Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại hỏi vậy?”
Cô không thừa nhận nhưng Vương Đại Trân đã biết được sự việc này.
“Haiz, đứa con này thiệt là... có vợ chồng nào mà không cãi nhau đâu! Vợ chồng là phải từ từ hòa hợp, đừng cứ đụng chuyện gì cũng đòi ly hôn. Hơn nữa, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tính khí của con cũng đừng quyết liệt quá, như vậy cũng không tốt cho bản thân con.”
“Mẹ à, sao mẹ biết chuyện con muốn ly hôn? Có phải Nguyễn Thiên Lăng nói cho mẹ nghe phải không?” - Giang Vũ Phi cau mày có chút giận.
Vương Đại Trân không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Thiên Lăng có gia thế, có năng lực, có ngoại hình, tìm trăm dặm cũng không chọn được người như nó. Tuy nó có chút thói quen xấu nhưng con cũng nên biết thân phận của nó như vậy, không thể nào mà làm một người đàn ông thật thà chân chất được. Vũ Phi, mẹ biết con chịu ấm ức nhưng con cũng nên nhẫn nhịn một chút, phụ nữ ly hôn sẽ chỉ tự làm khổ mình.”
Giang Vũ Phi sao lại không hiểu đạo lý này chứ.
Nhưng một người có được cuộc sống mới như cô không muốn lãng phí thời gian, cô chỉ muốn theo đuổi tự do và hạnh phúc của riêng mình, đạt được tất cả những gì mình mong muốn.
“Mẹ, còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì con cúp máy nha?”
Vương Đại Trân còn khuyên cô thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Giang Vũ Phi cầm lấy điện thoại đi về phía sau vườn. Hậu viên của Nguyễn gia rất lớn, gồm có một hồ bơi và một vườn hoa nhỏ.
Nguyễn Thiên Lăng đứng trước hồ bơi đang nói chuyện trên điện thoại.
Giang Vũ Phi đứng sau lưng anh, anh cảm giác như có người đứng sau lưng mình, quay đầu lại thì thấy cô, bèn nói trong điện thoại: “Bây giờ tôi có chút việc, xin cúp máy trước, lần sau bàn tiếp.”
Cất điện thoại, anh khoanh tay lại nhướn mày nhìn cô.
Sắc mặt Giang Vũ Phi không tốt, bực bội lên tiếng: “Anh thật là ấu trĩ, không ngờ lại đi lẻo mép với mẹ tôi!”
Cô vốn dĩ không muốn để người nhà biết chuyện cô muốn ly hôn.
Cô dự định ly hôn xong, mới nói cho mọi người biết về sự việc, ít nhất là đến lúc đó mọi người có muốn phản đối thì cũng đã muộn.
Bây giờ thì tốt rồi, Nguyễn Thiên Lăng đã đưa ra cáo trạng, việc ly hôn của cô lại thêm một lớp cản trở!
Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười cười: “Bã xã, tôi đây không phải học theo em sao!”
Giang Vũ Phi trước đó không hiểu bây giờ thì chợt bừng tỉnh.
Anh đã nhận thấy tối qua cô cố tình chọc tức anh, cố tình để ông nội nhìn thấy hành vi bạo lực của anh.
Giang Vũ Phi hơi đỏ mặt có chút ương bướng: “Không sai! Hôm qua là tôi cố ý, vậy thì đã sao? Chuyện anh ăn hϊế͙p͙ tôi là có thật, mà chuyện chúng ta sống với nhau không hòa hợp cũng là sự thật!”
“Giang Vũ Phi, em nôn nóng ly hôn với anh đến như vậy sao?” - Khóe môi Nguyễn Thiên Lăng tắt nụ cười, lạnh nhạt hỏi cô.
“Đúng vậy! Tôi đang rất háo hức mong đợi đến ngày được ly hôn với anh đây.”