Cô chỉ quan tâm hỏi tình hình chuyện nhà cửa, bên kia Tôn Triệu Huy lập tức kể lể chi tiết: “Dạo gần đây chú với mấy người chú của Tiểu Hạo dự định sẽ hùn vốn mở khách sạn, đều đã lên kế hoạch hết rồi, cũng đang làm trang trí nội thất. Chỉ có điều… còn thiếu một chút vốn, nếu như có đủ vốn, khách sạn cũng sẽ khai trương thuận lợi.”
Giang Vũ Phi vừa nghe thấy, sắc mặt hơi thay đổi.
Khoan nói đến câu chuyện của Tôn Triệu Huy kể có mục đích muốn mượn tiền của Nguyễn gia, chỉ cần nghe thấy mấy chữ mở khách sạn là cô cau có mặt mày.
Còn nhớ kiếp trước, mấy anh em họ của Tôn Triệu Huy hùn vốn mở một khách sạn.
Tuy bề ngoài là một khách sạn nhưng bên trong lại là hoạt động kinh doanh mại ɖâʍ, đã vậy còn nhiều thủ tục không làm đầy đủ. Sau này bị phong tỏa điều tra, lại còn bị phạt một số tiền lớn, khiến cho vốn liếng mất trắng mà còn phải ra hầu tòa.
Kiếp trước Tôn Triệu Huy có đến mượn tiền cô, lúc đó cô không có tiền, mà nếu có thì cô cũng không dám cho mượn.
Cũng may cô không cho mượn, nếu không Tôn Triệu Huy cũng sẽ làm liên lụy đến cô.
Giang Vũ Phi nghĩ trong lòng, lần này cũng không cho ông ta mượn.
Cô vừa nghĩ đến đó, Nguyễn Thiên Lăng ở bên kia đột nhiên lên tiếng hỏi Tôn Triệu Huy: “Cần bao nhiêu vốn?”
Tôn Triệu Huy rất mực ưng ý về chàng rể hào phóng này.
Gia thế tốt, lại giàu có, chỉ cần ông nói Nguyễn Thiên Lăng là rể của ông, toàn bộ người ở thành phố A đều nể mặt ông.
Vả lại chàng rể vung tay hào phóng, mỗi lần ông kêu Vương Đại Trân đi mượn tiền, bất kể bao nhiêu cũng có thể cầm trên tay.
Lúc này nghe Nguyễn Thiên Lăng chủ động hỏi ông, Tôn Triệu Huy trong lòng vui như mở cờ trong bụng.
“Cũng không nhiều... chỉ có hai triệu.”
Mấy người bọn họ hợp tác mở khách sạn, ai bỏ tiền nhiều thì người đó là đại cổ đông. Trong tay ông có 500 ngàn, nếu như có thêm hai triệu, ông sẽ trở thành cổ đông lớn nhất.
Tưởng tượng đến cảnh sau này ông là ông chủ lớn nhất của một khách sạn, ông cảm thấy rất có máu mặt.
Khách sạn vẫn chưa hoạt động, Tôn Triệu Huy đã nhìn thấy được những ngày tháng vinh quang của tương lai.
Nguyễn Thiên Lăng không cần suy nghĩ gật đầu: “Ba vợ, để con đưa số tiền này. Cũng không tính là ba đã mượn, nếu khách sạn làm ăn có lời thì trả lại con sau.”
Câu nói này nghe thật êm tai, anh đâu cần họ trả tiền, trực tiếp cho không luôn đó chứ.
Giang Vũ Phi liền lớn tiếng ngăn cản: “Không được! Không thể mượn!”
Tôn Triệu Huy chưa kịp vui mừng đã bị tạt gáo nước lạnh.
Sắc mặt khó coi của ông nhìn sang Giang Vũ Phi, kìm nén sự bất mãn nói với cô: “Tại sao không thể mượn? Vũ Phi, chú mở khách sạn, sau này mẹ và em trai con sẽ được sống cuộc sống sung túc, không lẽ con không muốn thấy gia đình mình có cuộc sống khá giả sao?”
Giang Vũ Phi có thể nào nói với ông, khách sạn mở cũng như không?
Cô suy nghĩ rồi nói: “Chú, chú không biết quản lý, khách sạn có làm ăn được hay không dượng còn chưa biết, lỡ như lỗ vốn thì sao? Vì vậy, cứ tìm hiểu quan sát thêm đã.”
“Chuyện này thì còn không cần lo lắng, chú ba của con có học qua quản lý, rất có năng lực. Sau này công ty sẽ do chú ấy quản lý, nhất định sẽ không lo thua lỗ.”
“Bây giờ khách sạn mở ra quá nhiều, mọi người có thể làm kinh doanh khác, mở khách sạn rủi ro quá lớn.”
Tôn Triệu Huy không vui ra mặt: “Mở khách sạn thì có rủi ro gì? Con lo sợ chú không thể trả nợ cho Thiên Lăng phải không?”
Giang Vũ Phi nén tiếng thở dài, trong lòng đầy hoang mang.
Cô có ý tốt muốn khuyên ông, thế nhưng người ta lại nhìn qua đôi mắt có đeo kính đen.
Cô biết nếu mở khách sạn sẽ xảy ra chuyện, nếu không ngăn cản thì lương tâm cô căn rứt, còn ngăn cản thì ba dượng cô sẽ nghĩ rằng cô đang cắt đứt con đường phát tài của ông.
Bà Vương Đại Trân cũng có cách nghĩ khác với Giang Vũ Phi, bà cho rằng nên mượn số tiền này.