Giang Vũ Phi bị anh đẩy vào phòng ngủ, lúc kéo cửa ra, anh còn nở một nụ cười trấn an cô, như vậy mới khiến cô không còn sợ hãi nhiều nữa.
Chỉ là cô không tài nào ngủ được, cô ôm đầu gối ngồi trên giường, cầm di động trong tay.
Giang Vũ Phi lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nghĩ thầm nếu xảy ra chuyện gì cô sẽ lập tức báo cảnh sát.
Đáng tiếc cô không nghe được gì, tiếng người nói chuyện bên ngoài quá nhỏ, dù cô cố dỏng tai lên cũng không nghe thấy gì.
"Là ai sai các anh tới?" Tiêu Lang với dáng người cao to đứng ngay giữa phòng khách, anh lạnh giọng hỏi mấy người đàn ông trước mặt.
"Không ai sai chúng tôi tới cả, chúng tôi không có ác ý gì với anh, chỉ muốn mượn chỗ uống chén trà, uống xong sẽ đi ngay." Người đàn ông cầm súng cười nhạt lên tiếng trước, cặp mắt đen chứa đầy sự lạnh lẽo đến bức người.
Tiêu Lang nhếch môi cười, lạnh lùng nói: “Muốn uống trà xin cứ tự nhiên, uống xong mời mau chóng rời khỏi.”
Quả thực trong số đó, có một người đàn ông đi vào bếp pha trà.
Tiêu Lang chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, anh gác đôi chân thon dài, tư thế lười biếng.
Mấy người đàn ông không quấy rầy anh, tất cả đều tự tìm chỗ ngồi xuống, chậm rãi uống trà, giống như thực sự đến nhà anh chỉ để uống trà.
Bọn họ uống trà khoảng nửa giờ, sau đó đứng dậy, không nói một lời nào rời đi.
Giang Vũ Phi nghe tiếng đóng cửa, vội xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
“Bọn họ đi rồi?” Cô hỏi Tiêu Lang.
“Ừm.” Người đàn ông mỉm cười đi đến trước mặt cô, dịu dàng hỏi: “Sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Bọn họ tới làm gì?” Cô không đáp mà hỏi ngược lại.
“Tới uống trà.”
“…”
Thấy cô không tin, anh cười nói: “Thật sự là tới uống trà.”
Ánh mắt anh nói với cô, anh không hề nói dối. Cô gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói gì đó thì chuông cửa lại vang lên.
Giang Vũ Phi hơi nhíu mày, lại lần nữa thấp thỏm, đám người đó trở lại sao?
Tiêu Lang không sợ gì liền đi mở cửa, lần này đứng ở cửa không phải là đám người đó, mà là Nguyễn Thiên Lăng. Anh đẩy Tiêu Lang ra, sải bước đi vào, hình bóng cao lớn xuất hiện trước mắt Giang Vũ Phi.
Nhìn thấy anh, sắc mặt cô lập tức thay đổi, ánh mắt cũng không còn ấm áp nữa.
Người đàn ông liếc mắt đánh giá cô thật nhanh rồi bước tới túm lấy cánh tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Buông cô ấy ra!” Tiêu Lang xông lên, Nguyễn Thiên Lăng chụp cổ tay anh rồi đẩy anh qua một bên.
“Nhớ rõ cho tôi, tốt nhất anh nên cách xa cô ấy một chút! Nếu không thì không chỉ là trò hù dọa anh đơn giản như vậy đâu!” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm uy hϊế͙p͙ Tiêu Lang.
Tiêu Lang nheo mắt lại, tỏ vẻ nguy hiểm, hóa ra đám người vừa rồi đều là do anh ta sai tới.
Bọn họ đến đây là để kéo dài thời gian cho Nguyễn Thiên Lăng tới kịp. Haha, ra là vì coi chừng anh, không cho anh và Giang Vũ Phi xảy ra chuyện gì đó.
Giang Vũ Phi cũng đã hiểu phần nào, cô vốn định giãy giụa, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng ngoan ngoãn bất động.
Nguyễn Thiên Lăng kéo cô ra ngoài, cô ngoái lại lắc đầu với Tiêu Lang đang muốn xông lên lần nữa. Đừng qua đây, đừng vì tôi mà đắc tội với ác ma này.
Nguyễn Thiên Lăng bước từng bước dài và nhanh, Giang Vũ Phi mang dép lê lảo đảo đi theo phía sau anh.
Cửa thang máy mở ra, anh nhanh chân bước vào, tay kéo người cô đi theo.
Cô không đi nhanh như anh, một chiếc dép lê rớt lại bên ngoài. Cánh cửa nhanh chóng khép lại, còn suýt chút làm cô bị kẹp chân.
Tiêu Lang không kịp xông vào thang máy, chỉ còn lại một chiếc dép lê lẻ loi trơ trọi rớt bên cạnh anh.
Một bàn chân trần đứng trong thang máy lạnh buốt, toàn thân Giang Vũ Phi cứng đờ, cô rủ mắt xuống, mặt không biểu hiện gì.