“Duyệt Duyệt…” Anh nắm chặt tay cô ta, cô ta không ngoảnh lại, càng không muốn đối diện với anh.
Nguyễn Thiên Lăng nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hơi hối hận.
Vừa rồi tin những lời Giang Vũ Phi nói cũng là vô thức, anh không nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, anh không nên tin tưởng Giang Vũ Phi mà nghi ngờ Nhan Duyệt.
Từ đầu tới cuối, Nhan Duyệt chưa hề nói câu nào, toàn là Giang Vũ Phi nói.
Nếu cô ta cố tình bắt nạt Giang Vũ Phi thì cần gì phải cầu xin cho cô.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay Nhan Duyệt yên lặng an ủi, xin lỗi cô ta.
Nhan Duyệt bỗng nhiên quay đầu lại, dịu dàng cười nói: “Em không muốn đổ oan cho người khác, cũng không thể khiến cô Giang bị ấm ức, chẳng phải là có camera giám sát sao? Chi bằng xem lại băng ghi hình camera giám sát để biết sự thật có phải tốt hơn không?”
Nguyễn Thiên Lăng đang cảm thấy vô cùng áy náy, nghe cô ta nói như vậy liền gật đầu đồng ý.
Hứa Mạn liếc nhìn Giang Vũ Phi với con mắt khinh thường, cười mỉa mai nói: “Có một số người làm ra vẻ oan uổng, còn ám chỉ chúng tôi ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu, làm như bản thân đáng thương nhất vậy. Nhưng lát nữa xem băng ghi hình camera giám sát, tôi xem cô còn giảo biện được nữa không!”
Mặt Giang Vũ Phi không lộ cảm xúc gì, cô hiểu rõ chỉ xem băng ghi hình camera giám sát thì không thể nhìn ra. Hôm nay cô bị họ gài bẫy hãm hại, cô lại phải nhận mình vu oan cho họ.
Nhưng đừng tưởng rằng làm như vậy là có thể khiến cô khóc lóc xin xỏ.
Cô sẽ không đau khổ, sẽ không ấm ức, đến chết cũng không chịu nhận sai, cho bọn họ tức chết!
Đôi mắt trầm mặc của Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng của Giang Vũ Phi, anh mày nhíu lại. Người phụ nữ này tính tình vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, với tính cách của cô, đánh người cũng chẳng có gì là lạ.
Băng ghi hình camera giám sát nhanh chóng được đưa tới, mọi việc đều được tái hiện trên màn hình lớn ở trên tường.
Nhan Duyệt và Hứa Mạn đi đằng sau lưng Giang Vũ Phi, nói với cô vài câu, vì âm thanh quá nhỏ nên không thể nghe rõ các cô nói gì.
Khi Giang Vũ Phi muốn rời đi thì Hứa Mạn lại gọi cô lại, bắt cô rót cho cô ta ly rượu.
Góc độ của camera có góc chết nên trong khung hình chỉ nhìn thấy Giang Vũ Phi, còn Hứa Mạn và Nhan Duyệt đều quay lưng lại phía camera.
Sắc mặt Giang Vũ Phi bình thản cầm chai rượu rót vào ly của Hứa Mạn.
Khi rượu đã được rót đầy, Hứa Mạn đưa tay ra, Giang Vũ Phi đột nhiên hất ly rượu trong tay, số rượu trong ly bị hắt ra ngoài, vừa đúng tầm đổ lên người Nhan Duyệt đang ở bên cạnh.
Hứa Mạn tức giận tát Giang Vũ Phi một cái, cô cũng không yếu thế, tát lại Hứa Mạn một cái.
Đó là toàn bộ sự việc đã diễn ra.
Trừ những người trong cuộc, ai xem cũng đều không vui vẻ gì, tối sầm mặt mũi. Giang Vũ Phi đúng là quá đáng, cô vô duyên vô cớ hắt rượu lên người Nhan Duyệt.
Hứa Mạn tức quá mới tát cô, cô không biết hối cải lại còn tát người ta một cái. Cái tát của cô rất mạnh mẽ không có vẻ gì áy náy.
Một nhân viên phục vụ quèn mà lại dám hung hăng như vậy, thật sự là quá đáng, quá đáng.
Mẹ của Nhan Duyệt đứng một bên quan sát băng ghi hình camera giám sát, bà ta biết rõ chính là Giang Vũ Phi đã sai!
Bà ta hùng hổ đi đến trước mặt Giang Vũ Phi, lạnh lùng nói với cô: “Lúc trước Hứa Mạn nói bắt cô quỳ xuống xin lỗi, tôi còn thấy hơi quá. Bây giờ xem ra để cô quỳ xuống xin lỗi là còn quá nhẹ! Cô cố tình gây sự trước, lại còn không biết hối cải, hôm nay cô không quỳ xuống xin lỗi không được, nếu không tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.”
“Tôi nói tôi không làm sai! Tôi cũng nói mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật!”