Giang Vũ Phi thầm nghĩ chẳng lẽ đây là băng ghi hình giám sát của khách sạn đêm đó sao?
Lúc nhân viên lễ tân khách sạn nói camera giám sát bị hỏng, cô đã nghĩ ngay là có vấn đề.
Cô biết có người đã đến lấy đi băng ghi hình camera giám sát trước cô, cái Nguyễn Thiên Lăng cho cô xem là băng ghi hình đó sao?
Giang Vũ Phi đoán đúng, đó thật sự là băng ghi hình camera giám sát đêm đó, nhưng nội dung lại làm cô thật sự bất ngờ.
Hình ảnh được ghi lại chính là cảnh phó cục Hoàng dìu cô đến một căn phòng.
Trong băng ghi hình xuất hiện hình ảnh phó cục Hoàng cười bỉ ổi. Giang Vũ Phi mặt tái nhợt, âm thầm siết chặt tay, cảm giác khó chịu buồn nôn.
Cửa phòng được mở ra, hắn ta dìu cô vào, trong phòng tối om, không nhìn thấy gì cả.
Đột nhiên cả gian phòng sáng lên.
Nằm trên giường lớn, phó cục Hoàng muốn có ý đồ bất chính với cô.
Thế nhưng đột nhiên căn phòng sáng trưng khiến hắn ta giật mình, hắn ta sợ hãi quay đầu lại, sau đó trong mắt ngập tràn vẻ khó tin.
Một bóng người cao lớn xuất hiện quay lưng về phía màn hình, anh ta chậm rãi bước đến phía trước, lộ ra cả thân người từ phía sau lưng.
Dù không nhìn thấy mặt anh ta, nhưng Giang Vũ Phi biết đó chính là anh, Nguyễn Thiên Lăng!
Chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao anh cũng có mặt ở trong phòng khách sạn lúc đó?
“Phó cục Hoàng thật hăng hái quá, tôi thấy người phụ nữ này đã bị anh cho dùng thuốc đúng chứ.” Trong băng ghi hình, Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh lùng, anh không dùng câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Thuê phòng khách sạn, thế mà trong phòng lại còn có người khác!
Hơn nữa chuyện bỏ thuốc mê, cưỡng hϊế͙p͙ phụ nữ còn bị người khác bắt được, phó cục Hoàng liền cảm thấy vận đen đã đến cửa.
Sắc mặt hắn ta rất khó coi, đứng thẳng dậy, mặt lạnh lùng, cố gắng đối mặt với Nguyễn Thiên Lăng với khí thế ác liệt.
Nhưng hắn ta thua kém Nguyễn Thiên Lăng rất nhiều, dù là chiều cao hay khí thế, đều không thể so sánh với người ta được.
“Nguyễn Thiên Lăng, cậu có ý gì đây? Muốn dùng chuyện này để uy hϊế͙p͙ tôi, muốn tôi làm việc cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi và người phụ nữ này là tình đầu ý hợp, hôm nay cậu định gài bẫy tôi, cậu nghĩ tôi sẽ chịu sự uy hϊế͙p͙ của cậu, nghe theo lệnh của cậu sao?” Phó cục Hoàng rất kiêng dè Nguyễn Thiên Lăng, có điều hắn ta chưa làm gì Giang Vũ Phi, cho nên hắn ta không đến nỗi quá sợ hãi.
Dù sao nếu bị khui ra, hắn ta sẽ nói thuê phòng giúp cô để cô nghỉ ngơi, không hề có ý gì khác với cô.
Hơn nữa trên bàn rượu hôm nay, mọi người đều có thể làm chứng cho hắn ta, hắn ta không phải sợ gì hết.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn khắp người hắn, khinh thường cười lạnh: “Anh đã quá đề cao bản thân anh, làm việc cho tôi ư? Anh vẫn chưa đủ tư cách.”
“Mày…”
“Phó cục Hoàng biết người phụ nữ này là ai không?” Nguyễn Thiên Lăng không thèm để ý đến sự tức giận của hắn ta, lạnh nhạt hỏi.
“Ai?” Phó cục Hoàng vội hỏi, hắn ta mơ hồ cảm giác được có gì đó khác thường.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn về phía Giang Vũ Phi đang ngủ say như chết, sau đó đôi mắt sắc lạnh lại nhìn về phía phó cục Hoàng: “Chưa từng nghe sao? Tên của thiếu phu nhân Nguyễn gia chính là Giang Vũ Phi.”
“Cái gì?” Phó cục Hoàng sợ đến xanh mặt, hắn ta hoảng sợ nhìn Giang Vũ Phi, rồi lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Lăng, cảm giác không thể tiêu hóa nổi sự thật này.
“Vợ tôi muốn ra ngoài rèn luyện một chút, tìm một công ty để đi làm. Hôm nay, tôi thấy cô ấy tan làm rồi mà chưa về nhà liền đi tìm, cho nên tìm đến đây.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói, nhưng anh càng nói nhẹ nhàng, phó cục Hoàng lại càng thấy run sợ.
Hắn ta tuyệt đối không thể ngờ, người phụ nữ mà hắn ta định ra tay lại là vợ của Nguyễn Thiên Lăng.
Hắn ta cho rằng cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có gia thế gì đặc biệt cả!