Nếu không, Nguyễn Thiên Lăng sẽ gây bất hòa với ông, không ly hôn với cô.
Nói không chừng ông còn uy hϊế͙p͙ anh.
Cho nên muốn ly hôn, phải được ông đồng ý trước.
Nguyễn An Quốc thấy cô mới trở lại liền nói chuyện ly hôn, còn không ngại quỳ xuống với ông, ông nhíu mày, đi đến trước Sofa ngồi xuống: "Cháu đứng lên trước đã, có chuyện gì từ từ nói."
Giang Vũ Phi lắc đầu: "Không, ông nội, ông không đáp ứng, cháu không đứng dậy."
"Giang Vũ Phi, con đây là ý gì, con đang uy hϊế͙p͙ chúng ta sao?" Bà Nguyễn bỗng nhiên đứng dậy, mặt lạnh băng rất tức giận.
"Nguyễn gia chúng ta có điểm nào không tốt, con một mực đòi ly hôn, hiện tại còn quỳ xuống cầu xin chúng ta, người không biết còn cho là Nguyễn gia chúng ta ức hϊế͙p͙ con như thế nào nữa."
"Được rồi, con đừng xen vào, ngồi xuống." Ông cụ không vui mở miệng, bà Nguyễn trong lòng ủy khuất, đến lúc này mà sao ba chồng vẫn còn bảo vệ nó chứ!
Chẳng lẽ Nguyễn gia bọn họ không cưới được con dâu sao? Tại sao phải quan tâm đến con bé tệ hại này!
Trong lòng ủy khuất cỡ nào thì bà Nguyễn cũng không dám cãi lời ba chồng, bà ta ngồi xuống, sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm.
Giang Vũ Phi không để ý lời nói của mẹ chồng, cô chỉ nhìn chằm chằm ông nội, trong mắt tràn ngập sự khao khát.
"Vũ Phi, ông nhớ cháu rất yêu Thiên Lăng. Cháu muốn ly hôn với nó, là vì Nhan Duyệt sao?" Nguyễn An Quốc hỏi cô.
"Không phải, khi Nhan Duyệt chưa trở về, cháu đã định ly hôn. Ông nội, là chúng cháu không hợp nhau, cháu cũng không thích hợp với gia đình giàu có, hơn nữa hiện tại cháu cũng không yêu Nguyễn Thiên Lăng."
"Yêu là cái gì? Đứa nhỏ ngốc, rốt cuộc cháu vẫn là còn quá trẻ, tình yêu là thứ không lâu dài. Cháu không thích ứng với nhà giàu thì từ hôm nay trở đi học cách thích ứng. Cháu đã thành cháu dâu của Nguyễn gia, sao có thể nói ly hôn là ly hôn được. Ly hôn không phải là trò đùa, cháu với Thiên Lăng có duyên thành vợ chồng, các cháu nên tương thân dìu dắt nhau qua khó khăn, có chuyện gì thì có thể từ từ giải quyết. Về phần Nhan Duyệt, bây giờ ông có thể cho cháu một lời hứa, Nguyễn gia chúng ta tuyệt đối sẽ không cưới nó vào cửa."
Không thể cưới Nhan Duyệt về, anh và Giang Vũ Phi ly hôn làm cái gì?Nguyễn Thiên Lăng đứng ở ngoài cửa rồi đột nhiên sa sầm mặt, toàn thân cứng đờ.
Vì sao ông nội phản đối anh và Duyệt Duyệt ở bên nhau?
Duyệt Duyệt có chút tính khí công chúa nhõng nhẽo, đó cũng là thân phận của cô ấy cao quý. Sức khỏe cô ấy không tốt, nhưng mà đã chữa khỏi, hơn nữa cũng chưa chắc sẽ di truyền cho đời sau.
Cho dù di truyền thì thế nào, bệnh của Duyệt Duyệt có thể chữa khỏi, con của bọn họ nhất định cũng sẽ chữa khỏi.
Hơn nữa anh và Nhan Duyệt có tình cảm mười mấy năm, ở bên nhau không phải là càng tốt sao? Vì sao ông không nhìn thấu những điều này?
Giang Vũ Phi cũng âm thầm ngạc nhiên, cô không ngờ là ông phản đối Nguyễn Thiên Lăng cưới Nhan Duyệt kịch liệt như thế.
Chuyện này chắc Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt nhất định sẽ tức chết.
Có điều chuyện này chẳng liên can gì đến cô, cô không muốn lại dây dưa không rõ ràng với bọn họ thêm nữa.
"Ông nội, Nguyễn Thiên Lăng có thể lấy người phụ nữ khác tốt hơn. Cho dù không phải là Nhan Duyệt, cũng có thể là những người khác, cháu quyết tâm ly hôn với anh ấy, sẽ không thay đổi." Trên mặt Giang Vũ Phi không chút biểu cảm nhắm mắt lại hết sức kiên định nói.
"Cháu, cái đứa nhỏ này!" Nguyễn An Quốc vừa rất tức giận lại vừa bất đắc dĩ, chỉ tiếc "rèn sắt không thành thép"
"Ông coi trọng cháu, cho rằng chỉ có cháu mới có thể ngồi trên vị trí thiếu phu nhân Nguyễn gia, hi vọng có một ngày cháu có thể cùng Thiên Lăng sóng vai đứng bên nhau, cùng giúp Nguyễn gia thịnh vượng. Không biết vì sao nó luôn quấn quít tư tình với những người phụ nữ này, mà lại không nhìn thấy tiền đồ xán lạn trước mắt chứ!"