Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 143: Sao, cô đau lòng à?

Nguyễn Thiên Lăng mở cửa sổ sát đất ra, mùi của cây cỏ và đất lành lạnh quyện vào thổi đến trước mặt, mang theo cả gió và núi, cho người ta một cảm giác loại mọc cánh thành tiên.
Giang Vũ Phi vốn dĩ tâm tình rất lo lắng, nhưng lại tan thành mây khói vì cảnh đẹp tráng lệ trước mắt.


Gió thổi động vào mái tóc dài mềm mại của cô, cô cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ thầm cho là vĩnh viễn ở chỗ này, cách xa hồng trần thế tục, cô cũng cam tâm tình nguyện.
"Tới đây." Nguyễn Thiên Lăng đứng trước cây đàn piano tam giác màu trắng, vẫy vẫy tay với cô.


Cô đi đến trước mặt anh, anh cầm tay cô kéo qua, để cô ngồi xuống phía trước đàn piano, hai tay duỗi ra từ hai bên cạnh cô, từ từ mở cái nắp đàn piano trước mặt cô ra.


Cái nắp mở ra, phím đàn đen trắng sáng bóng như mới xuất hiện ở trước mắt cô, mang theo tia sáng lấp lóe, hơi chớp lên một cái trong mắt của cô.
"Biết Bản ballad dành cho Adeline không? Đàn một lần." Người đàn ông kề sát phía sau lưng cô, thấp giọng nói.


Anh cách cô rất gần, lúc nói chuyện hơi thở nóng rực phả lên trên mặt cô, có chút nóng, có chút ngứa, làm cho cô rất không được tự nhiên.
Giang Vũ Phi hơi nhích người, hơi cách xa anh một chút, thản nhiên nói: "Không biết."


Kỳ thật là cô biết, nhưng cô sẽ không đàn cho anh nghe, chứ nói chi là đàn bản nhạc này cho anh nghe.
Con mắt Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô sắc bén, như muốn nhìn thấu cô. Giang Vũ Phi hơi cụp mắt xuống, biểu cảm lạnh nhạt, không có nửa điểm chột dạ và dấu hiệu buông lỏng.
"Vậy cô biết đàn cái gì?"


"Đều không biết."
"Hừ." Người đàn ông nhếch môi cười nhẹ, cũng không tức giận.
Anh cầm chặt hai tay cô, giơ lên, đặt lên phím đàn, gằn từng chữ: "Cho cô thêm một cơ hội, cô biết đàn cái gì?"
Giang Vũ Phi mấp máy môi, vẫn quật cường nói: "Đều không biết!"


Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng lập tức hiện lên vẻ lạnh băng, anh vừa nhẹ nhàng, vừa nguy hiểm nói: "Đều không biết phải không? Xem ra bản nhạc hôm nay cô đàn tại nhà hàng cũng là giả, các ngươi đang làm bộ, nhà hàng đó đang lừa gạt khách hàng, giữ lại thì có ích lợi gì."


Mí mắt Giang Vũ Phi đột nhiên nhảy dựng, trong lòng nhảy lên thình thịch, rất bất an.
Nguyễn Thiên Lăng buông tay cô ra, đứng lên, lấy điện thoại ra bấm gọi một số điện thoại: "Cho các cậu thời gian ba ngày, tôi muốn nhà hàng Pháp ‘Người lang thang’ đóng cửa đại cát!"


"Nguyễn Thiên Lăng!" Giang Vũ Phi đột nhiên xoay người, kinh ngạc trừng mắt với anh: "Chuyện của hai chúng ta, xin anh đừng kéo thêm người khác vào!"
"Sao, cô đau lòng à?" Người đàn ông nhếch môi, lạnh lùng giễu cợt.
Anh lại nói với điện thoại: "Ba ngày quá nhiều, cho các cậu thời gian hai ngày!"


"Anh!" Giang Vũ Phi tức muốn ói máu, cô đứng dậy giật điện thoại của anh: "Anh nói bọn họ dừng tay, không được đi làm hại người khác! Đây là chuyện giữa chúng ta, Tiêu Lang có quan hệ gì đâu!"
Hóa ra người nọ tên là Tiêu Lang.


Nguyễn Thiên Lăng dễ dàng đẩy cô ra, sắc mặt đã hết sức âm trầm: "Chỉ cho các cậu thời gian một ngày! Ngày mai tôi muốn nhìn thấy kết quả liền!"
Nói xong, anh lập tức tắt điện thoại. Giang Vũ Phi không khỏi há to mồm, cảm giác hô hấp rất khó khăn, mỗi một lần hít thở, phổi cô rất đau.


Cô đưa tay đặt lên trên ngực, sắc mặt tái nhợt, qua một hồi lâu, cô mới bình phục lại.
"Được, tôi đàn, như vậy là được chứ."
Người đàn ông lộ ra biểu cảm sớm biết như thế, cần gì phải chọc giận anh: "Bản ballad dành cho Adeline."


"Tôi không biết, ta chỉ biết Bài ca kẻ lang thang." Cô chết cũng không biết đàn bản nhạc kia cho anh nghe.