Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 141: Cô khóc cái gì mà khóc

Anh không thể ký tên ly hôn, họ không có cách nào ly hôn, vậy thì anh cũng không thể ở bên Nhan Duyệt.
Tuy nhiên, nếu như cô chết bất ngờ, anh không những có thể thoát khỏi cô mà còn có thể cưới Nhan Duyệt làm vợ.
Giang Vũ Phi đột nhiên nghĩ đến chuyện Tất Thế Xương.


Lúc ấy cô liền suy đoán, Nguyễn Thiên Lăng là vì muốn thoát khỏi cô, mới giả vờ yêu thương cô để mê hoặc con mắt Tất Thế Xương. Tất Thế Xương thật sự tưởng rằng anh rất thích cô, tưởng rằng giết cô là có thể khiến Nguyễn Thiên Lăng đau khổ, cho nên mới ra tay với cô.


Lúc đó là có người cứu cô, cô mới trốn thoát được.
Nhưng mà bây giờ thì sao, Nguyễn Thiên Lăng đích thân ra tay, ai có thể cứu được cô.
Giang Vũ Phi cắn chặt răng, bàn tay khẽ nắm chặt. Nếu như anh dám làm hại cô, cô sẽ liều mạng với anh.


Xe chạy xuống đường cao tốc, chạy trên đường lớn Bàn Sơn uốn lượn, chậm rãi chạy lên trên núi.
Lòng Giang Vũ Phi đang dần trầm xuống, cảm giác ngày càng lạnh lẽo, như rơi xuống hầm băng.
Nguyễn Thiên Lăng, anh và tôi hai kiếp làm vợ chồng.


Kiếp trước tôi quá yêu anh, đem một trái tim cuồng si trao gửi cho anh không chút do dự, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ trả thù anh, bởi vì đó là đáng đời tôi.
Tôi không nên bất chấp tất cả để yêu anh, mù quáng, ngốc nghếch như thế.


Nhưng bây giờ tôi đã tỉnh táo, tôi không muốn yêu anh, cũng không bao giờ yêu anh nữa. Tôi chỉ muốn rời xa anh, sống những ngày tháng không có anh, tôi chịu đựng tất cả, tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi?
Lẽ nào là vì muốn ở bên Nhan Duyệt, anh có thể nhẫn tâm làm hại tôi vậy sao?


Anh đối với tôi, cho dù không có tình yêu, cũng không có chút tình cảm nào sao?
Trái tim của anh, thực sự vô tình đến thế, vô tình đến mức tàn nhẫn thế sao?


Nếu như hôm nay tôi bất hạnh mà chết trong tay anh, tôi nghĩ nhất định là ông trời cũng ghét tôi, hận tôi có mắt không tròng, cho nên mới muốn đem tôi về.


Nếu như bi kịch lại tiếp diễn lần nữa, tôi thề, kiếp sau tôi sẽ không làm người, tôi chấp nhận làm cây cỏ không phải suy nghĩ, tự sinh tự diệt, cũng quyết không trải qua cuộc sống bị phản bội và tổn thương.
Giang Vũ Phi đắm chìm trong bi thương của chính mình, không biết mình đã sớm nước mắt giàn giụa.


Xe ngừng lại trên đỉnh núi, Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu nhìn về phía cô, nhìn thấy dáng vẻ đang cắn môi, lặng lẽ rơi lệ của cô. Cô không khóc ra tiếng, ánh mắt cô vô hồn nhìn về phía trước, tâm hồn không biết đang lạc nơi đâu.


Nhưng nhìn cô lại rất bi thương, nước mắt từ trong mắt không ngừng trào ra, cô dường như không ý thức được chút nào.
Nguyễn Thiên Lăng thậm chí còn hoài nghi bản thân cô cũng không ý thức được cô đang khóc.


Người đàn ông hơi nhíu mày lại, không hiểu sao cô lại khóc. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt đi, không ngừng rơi lệ, trong lòng anh không hiểu sao lại rất khó chịu.


Anh nắm chặt cánh tay gầy yếu của cô, kéo cô về phía mình, nhíu mày khó chịu nói: “Cô khóc cái gì, tôi còn chưa làm gì cô mà!”
Giang Vũ Phi bị giọng nói của anh làm cho bừng tỉnh, cô chậm rãi nhìn về phía anh, đôi mắt mở to, ánh mắt trống rỗng.


Cô nhìn chằm chằm anh, tiêu cự tụ lại, ánh mắt lộ vẻ phẫn nộ.
“Nguyễn Thiên Lăng, nếu anh dám giết tôi, tôi có chết cũng phải kéo anh xuống dưới với tôi.”
Nguyễn Thiên Lăng ngạc nhiên, ánh mắt lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Ai muốn giết cô, đầu óc cô có vấn đề à?”


Anh tức giận, chẳng hiểu cô nghĩ gì, ai muốn giết cô. Anh có nhàm chán như vậy không, lấy mạng cô để làm gì.
Giang Vũ Phi ngơ ngác, sự oán hận trong mắt đã buông lỏng được một chút.
“Anh đưa tôi đến đây không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?”