Anh không trả lời mà mở cửa đi ra rồi đi vòng qua bên cô mở cửa xe. Anh liền cầm chặt cánh tay cô kéo ra ngoài.
"Anh buông tay ra, tôi sẽ tự đi!"
Giang Vũ Phi bị anh kéo đi lảo đảo, thím Lý thấy bọn họ bỗng nhiên trở lại, hoan hỉ mở lời gọi bọn họ: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã về rồi!"
Nguyễn Thiên Lăng cũng không thèm nhìn những người khác, kéo Giang Vũ Phi đi lên lầu.
Giang Vũ Phi vội quay đầu lại cầu cứu thím Lý: "Nhanh gọi điện thoại cho ông nội, nói ông tới cứu tôi!"
"Hả?" - Thím Lý mở to hai mắt kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên quay người, tay đổi thành ôm lấy eo Giang Vũ Phi. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn người làm có mặt tại đây, mở miệng lạnh giọng: "Ai dám nhiều chuyện thử xem!"
"Thím Lý, cầu xin thím, gọi điện thoại cho ông nội, nói ông tới cứu tôi!" - Giang Vũ Phi gần như đã ứa nước mắt.
Cằm đột nhiên bị một cơn đau, Nguyễn Thiên Lăng dùng sức nắm mạnh cô, xoay đầu cô sang.
Khóe miệng anh kéo ra một vòng cung tàn nhẫn trước mắt cô: "Giang Vũ Phi, không ai có thể cứu nổi cô!"
"Anh là tên điên!"
"Biết tôi là tên điên, còn dám chọc giận tôi?"
"Nguyễn Thiên Lăng, tôi chọc giận anh cái gì? Là các người có lỗi với tôi! Có lỗi với tôi là các ngươi!" - Giang Vũ Phi khàn cổ kêu to.
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, nói ra lời nói càng tàn khốc vô tình.
"Vậy cô hãy nhớ kỹ cho tôi! Chỉ có thể là chúng tôi có lỗi với cô, cô không có tư cách có lỗi với chúng tôi!"
Giang Vũ Phi mở to hai mắt, lòng đau đớn tuyệt vọng.
Nếu biết sẽ có đau đớn hôm nay. Cô thề, cô nhất định sẽ không lấy anh, nhất định sẽ tránh xa anh, ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng sẽ không!
Nhưng mà, quả đắng như vậy, đều là chính cô tạo ra.
Cô không nên mù quáng yêu anh, không nên bất chấp tất cả mà lấy anh, càng không nên hoang tượng "cô bé Lọ Lem" cũng có ngày trở thành thiên nga trắng.
Bây giờ, có phải là cô gặp báo ứng không?
Như vậy thì anh cũng sẽ có ngày nhận báo ứng phải không?
Ánh mắt Giang Vũ Phi oán hận nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thiên Lăng, hung hăng nguyền rủa anh: "Nguyễn Thiên Lăng, anh nhất định sẽ gặp báo ứng. Tôi chờ ngày anh sẽ hối hận!"
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm, trong mắt xẹt qua một sự hung hãn. Cánh tay cứng giống như sắt thép, ôm lấy cô đi lên lầu.
"Giang Vũ Phi, bây giờ tôi có thể cho cô nhìn thấy báo ứng của cô!"
Anh vung chân đá văng cửa phòng ngủ, dùng lực quăng cô trên giường, người hùng hổ lao đến.
Giang Vũ Phi chóng mặt một hồi, còn không kịp thở, khóe mắt chỉ thoáng nhìn hành động của anh.
Cô hét lên muốn chạy trốn, vừa lật người lại, đã bị anh bắt trở lại.
Tiện tay túm lấy một cái gối đập vào anh, cái gối bị anh kéo một phát, ném xuống đất.
Tay Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cổ áo cô.
Xoẹt…
"Khốn khϊế͙p͙, anh dừng tay cho tôi!" - Cô đột nhiên giãy giụa giống như phát điên, điên cuồng hét với anh.
Anh dễ dàng bắt lấy cổ tay cô, đặt tay cô lên đỉnh đầu.
Bộ dạng anh lạnh lùng tàn nhẫn, Giang Vũ Phi cảm nhận được sự khát máu tàn nhẫn của anh.
Trái tim cô giống như rơi vào Bắc Cực lạnh lẽo, lạnh đến nỗi xương cốt cô cũng run lên.
Ánh sáng chói mắt từ bên ngoài cửa sổ rọi vào.
Đây là giữa ban ngày, nhưng trong mắt của Giang Vũ Phi chỉ toàn một màu tối tăm.
Cô mở mắt to hết cỡ, trong giây lát ánh mắt trở nên rất trống rỗng.
"Nguyễn Thiên Lăng, anh làm như vậy với tôi, không sợ là có lỗi với Nhan Duyệt hay sao?" - Trong lúc cấp bách, cô tìm một cái cớ khuyên anh dừng tay lại.
Anh ta dừng lại rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt không có một chút cảm xúc.