Nhan Duyệt cái gì cũng tốt, đang tiếc là thân thể cô ta…
Giang Vũ Phi nghĩ thông suốt điểm này liền không khỏi thầm cười nhạo. Kiếp trước, cô chính là bởi vì một người phụ nữ không thể gả vào Nguyễn gia mà chết.
Có phải là rất không đáng không?
Cô lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm về vấn đề này. Nhan Duyệt không được ông nội chấp nhận không phải vấn đề cô nên đau đầu, mà là vấn đề Nguyễn Thiên Lăng nên đau đầu.
Nhưng nói đi phải nói lại, Nguyễn Thiên Lăng đối với Nhan Duyệt thực sự là si tình.
Không nói đến là đã yêu cô ta nhiều năm như thế, còn không bận tâm sức khỏe của cô ta mà muốn lấy làm vợ. Khó trách ông nội nói với cô, thật ra anh cũng là một đứa trẻ si tình.
Nếu cô không phải vợ anh, nếu trước giờ cô chưa từng quen biết anh, cô nghĩ cô sẽ vỗ tay khen ngợi sự si tình của anh.
Giang Vũ Phi một mình ra khỏi bệnh viện, cũng không muốn về nhà.
Cô chậm rãi đi trên con đường trồng đầy cây ngô đồng ở hai bên, bất giác đi vào đường dành riêng cho người đi bộ.
Ở đây có một nhà hàng buffet nổi tiếng, mỗi người một trăm tệ, giá cả hơi đắt đỏ nhưng đồ ăn rất thịnh soạn.
Bây giờ đã là giữa trưa, bụng cô cũng đói, do dự một chút, cô liền đi vào trong nhà hàng.
Trả tiền xong, Giang Vũ Phi cầm khay đi chọn đồ ăn rồi đi tìm một góc gần cửa sổ ngồi xuống.
Nhà hàng này làm bánh bí ngô mà cô thích ăn nhất.
Cô gắp một miếng bánh bí ngô cho vào miệng cắn, bí đỏ thơm ngọt ngào khiến cô nheo mắt hưởng thụ.
Bỗng nhiên, ở góc nghiêng có một ánh mắt thâm trầm nhìn về phía cô, cô liếc mắt nhìn sang, lập tức thầm kêu đen đủi!
Người ngồi ở góc đối diện cô, không phải Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt thì là ai?
Sớm biết bọn họ cũng ở đây, cô đã không vào ăn rồi.
Nhan Duyệt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt hiện lên vẻ lạnh lùng khinh thường. Cô ta cầm đũa gắp một miếng sùi cảo hấp, đưa đến miệng Nguyễn Thiên Lăng: “Lăng, anh ăn cái này.”
Nguyễn Thiên Lăng thu hồi ánh mắt, ngước lên nhìn nhan duyệt. Cô ta thẹn thùng cười với anh, trong mắt lóe lên một tia mong chờ.
Anh ta hơi há miệng ra, sủi cảo hấp đưa vào miệng anh, Nhan Duyệt vui vẻ hỏi: “Ăn ngon không?”
“Ừ!” - Anh mỉm cười gật đầu.
“Lại ăn thử cái này đi.” - Cô ta lại đút cho anh ăn món khác.
Người nào không biết, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là tình nhân. Nhưng trong mắt Giang Vũ Phi, họ không khác gì đôi gian phu ɖâʍ phụ.
Nhan Duyệt cố ý công khai tình tứ với Nguyễn Thiên Lăng trước mặt cô. Cô phải thừa nhận là mình có cảm giác rất buồn nôn.
Giang Vũ Phi định bưng khay rời đi, nhưng cô nghĩ lại, dựa vào cái gì mà Nhan Duyệt vừa khiêu khích là cô liền ỉu xìu rút lui?
Hừ, muốn công khai tình tứ đúng không? Tôi sẽ vạch trần sự dối trá của các người!
Giang Vũ Phi bỏ đũa xuống kêu bộp một tiếng, đùng đùng nổi giận đi đến trước mặt bọn họ: “Ông xã, anh nói anh không có thời gian đi ăn cùng em, hóa ra lại đi ăn cùng cô ta! Hai người yêu đương vụng trộm sau lưng tôi, các người xứng đáng với tôi sao?”
Cạch.
Nhan Duyệt đang gắp đùi gà, nghe Giang Vũ Phi nói như vậy, buông lỏng chiếc đũa, đùi gà rơi trong khay.
Nguyễn Thiên Lăng trừng mắt nhìn cô, trong mắt cũng có vẻ không thể tin được.
Anh tuyệt đối không ngờ, cô lại chọn nơi công cộng, làm họ mất mặt trước mọi người!
Giang Vũ Phi nói rất lớn, trong nhà hàng ai cũng đều nhìn sang.
Có người lén cầm điện thoại chụp ảnh, định sẽ đưa lên mạng.
Chồng giấu giếm vợ dẫn bồ nhí đi ăn tại nhà hàng, đúng lúc gặp phải vợ cũng ăn ở đó... vì vậy gian tình vỡ lở.