Thế Hôn

Chương 96: Phó thác

Ngô thị sinh hạ ba nữ nhi và hai nhi tử, Nhị tiểu thư
vừa sinh ra liền chết non, chỉ còn lại có hai nữ nhi và hai nhi tử, người người
đều chịu ảnh hưởng của Đào gia, thanh tú cao lớn, nam thì dáng vẻ đường đường,
nữ thì xinh đẹp hoạt bát, ngồi ở đó, thật sự là rất đẹp mắt.

Đào thị khen một hồi, lần lượt gọi từng người lên tặng
lễ vật gặp mặt. Lễ gặp mặt được chuẩn bị thật chu đáo, nam hài tử mỗi người một
đôi ngọc bội, và một nghiên mực đoan khê thượng phẩm; Nữ hài tử là một đôi châu
sai hồng san hô, một bộ khuyên tai mật sáp, lại cố ý thỉnh người từ Thái Minh
phủ mang về vật liệu may mặc, giống như muốn đem những gì lúc trước ca ca và
tẩu tử đối đãi với mình hoàn trả lại vậy. Lâm Tam lão gia muốn giữ thể diện,
lại tặng cho huynh muội Đào gia mỗi người một đôi bút lông bên trong hộp gỗ
khắc hoa văn lưu ly.

Lâm Cẩn Dung đem hài Lâm Cẩn Âm tự tay làm đưa lên.
Ngô thị cùng Đào Thuấn Khâm có một đôi đi trong nhà một đôi đi ra ngoài, trên
mặt hài thêu ngũ phúc phủng thọ, dùng chỉ hợp màu, thợ khéo tinh mỹ, những
người còn lại, bao gồm Đào Phượng Đường đều có một đôi, duy độc không giống là,
hài của Đào Phượng Đường thêu hai chữ bình an, còn bị Đào Phượng Cử mười tuổi
ồn ào đòi đổi, chọc cho tất cả mọi người cười vui.

Ban đêm, Đào gia thiết gia yến, mọi người dùng cơm, ôn
chuyện nói giỡn. Yến hội qua một nửa, Đào thị uống có chút say, lôi kéo Ngô thị
thấp giọng nói chuyện: “Nếu không phải các người che chở ta, ta chỉ sợ lúc này
còn đang nằm trên giường……” Nói xong còn có chút nghẹn ngào.

Lâm Cẩn Dung vội ngăn cản nàng: “Nương, ngày mừng nói
chuyện này để làm gì? Đừng uống nữa.” Rồi đoạt bầu rượu trong tay nàng, tiếp
nhận khăn nóng nha hoàn đưa tới, lau mặt lau tay cho nàng, lại ép nàng uống một
ly trà tỉnh rượu.

Đào thị cũng theo ý của nữ nhi, để nữ nhi hầu hạ mình,
thoải mái mà nhìn Ngô thị cười: “Nhìn xem, hiện tại nha đầu kia luôn quản ta
a.”

“Thật sự là một cô nương tốt.” Ngô thị hí mắt cười:
“Ta xem như đã yên tâm. Lúc trước nhìn nha đầu kia cả ngày luôn yên lặng, bộ
dạng lại gầy yếu, luôn lo lắng nàng tức giận cũng không dám lên tiếng. Bắt đầu
từ lễ chúc thọ của lão thái thái nhà muội vào năm ngoái, đến bây giờ, thật sự
là yên tâm.” Lời còn chưa dứt, Đào Tam tiểu thư Phượng Tường cũng tiếp nhận
khăn nóng nha hoàn đưa tới để nàng lau mặt, làm nũng nói: “Nương, đừng hâm mộ
cô cô, người còn có con a.”

Đại tiểu thư Phượng Khanh sai người dọn đồ ăn nguội
xuống thay bằng đồ ăn nóng, cũng đến vô giúp vui, hai tỷ muội vây quanh Ngô
thị, lau mặt lau tay, ôn nhu vô cùng. Ngô thị tâm tình tốt, cười nói: “Nhìn
xem, cũng thật có lương tâm, công sinh dưỡng các nàng thật không uổng phí. Hiện
tại Phượng Khanh đã bắt đầu quản gia, ta đã được thoải mái tự tại.”

Phượng Khanh ép Ngô thị uống trà: “Cũng may là nương
cho nữ nhi cơ hội.”

Ngô thị uống một ngụm, cố ý ngạc nhiên nói: “Trà này
sao lại ngọt như vậy?”

Đào thị ha ha cười nói: “Nữ nhi hiếu kính tất nhiên
trà phải ngọt thêm vài phần. Nha đầu Phượng Khanh dâng trà, dù thế nào trà cũng
ngọt lịm.”

“Tiểu cô xấu xa này, dạy hư nữ nhi của ta.” Ngô thị
nhéo Đào thị một phen, Đào thị cười nói: “Ta chính là học tẩu tử mà.” Cả nhà
đều cười vui.

Lâm Cẩn Dung trong lòng đau xót. Đại biểu tỷ gả xa,
đây là lần cuối cùng nàng có thể gặp Ngô thị trong một kiếp này, sau đó, Ngô
thị bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, Lâm Cẩn Âm vào cửa năm thứ hai liền nằm
trên giường không dậy nổi, đau khổ chống đỡ đến khi Lâm Cẩn Âm sinh trưởng tôn rồi

rời xa nhân gian. Đại biểu tỷ không ngớt gấp gáp trở về trong đêm, cũng không
thể gặp mặt lần cuối cùng, trước linh cữu khóc cơ hồ chết ngất……, Lâm Cẩn Dung
nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Đào thị, tựa đầu vào vai Đào thị, cúi đầu hô gọi:
“Nương…”

Đào thị mỉm cười tựa vào đầu nữ nhi hỏi: “Chuyện gì
vậy?”

Lâm Cẩn Dung ngọt ngào cười: “Không có việc gì, tự
dưng nhớ người.”

Phượng Tường liền nghiêm mặt xấu hổ Lâm Cẩn Dung: “Xấu
hổ a, xấu hổ a, lớn như vậy còn học tiểu Thất đệ làm nũng.” Ngô thị một phen ôm
eo nhỏ của nàng, lôi nàng vào ngồi trong lòng, cười nói: “Đến đây, đừng ghen tị
với biểu muội, con cũng có ta a.”

Đang cười, Lâm Thận Chi khuôn mặt đỏ bừng từ bên ngoài
chạy vào, chui vào lòng Đào thị, cười nói: “Nương, chúng ta ở nhà cữu phụ lâu
thêm mấy ngày được không? Ta thích chơi với Đại biểu ca, Nhị biểu ca.”

Phượng Tường liền véo hắn: “Tiểu Thất đệ chỉ thích Đại
biểu ca cùng Nhị biểu ca, không thích ta cùng Đại biểu tỷ sao? Đây là đạo lý gì
a? Ta thật thương tâm.”

Lâm Thận Chi thẹn thùng quay mặt nhìn nàng: “Tỷ là nữ
nhân, không thể nói thích được.”

Phượng Tường xoa thắt lưng nói: “Đệ chỉ là tiểu hài
nhi, hiểu được cái gì nữ nhân nam nhân chứ.”

Mọi người nhất thời cười vang, cười đến chảy nước mắt.

Đợi đến khi trăng treo đầu cành, yến hội mới tan. Về
sau, Lâm Cẩn Dung vẫn nhớ rõ một đêm sung sướng thoải mái này, mỗi khi không
thuận ý nhớ tới đều thấy ấm áp không thôi.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung còn nằm ở trên giường,
Phượng Tường đã phá cửa vào gọi: “A Dung dậy đi, chúng ta ra ngoài dạo phố.”

Lâm Cẩn Dung giật mình xoay người ngồi dậy, quả thực
không thể tin vào lỗ tai của mình: “Đi dạo phố?”

Ở Lâm gia, muốn xuất môn thập phần không dễ dàng,
trước tiên cần phải được Đào thị đồng ý, sau đó lại phải được Lâm lão thái thái
đồng ý, rồi kinh động Chu thị chuẩn bị xe ngựa, còn phải mang theo ma ma quản
sự, đủ loại gian nan, đủ loại rắc rối. Uổng cho nàng tính toán hồi lâu, tính
toán chờ sinh thần của Ngô thị qua đi, tìm cơ hội mở miệng đi ra ngoài tản bộ,
nhân cơ hội đến thăm các cửa hàng, tại sao vừa tỉnh lại đã có người rủ nàng ra
ngoài đi dạo, đùa giỡn sao? Đào Phượng Tường nhìn thấy nàng ngốc lăng ở đó,
không khỏi ha ha cười nói: “Thấy ngu chưa! Liền đoán muội sẽ có biểu tình này
mà.”

“Hóa ra là biểu tỷ gạt ta.” Lâm Cẩn Dung thở dài, mặc
quần áo rời giường rửa mặt: “Ta đã nói sao có thể dễ dàng như vậy, tỷ lại bắt
nạt kẻ thành thật như ta.”

Đào Phượng Tường thấy nàng ủ rũ, bộ dạng chậm chạp,
nhịn không được nở nụ cười: “Kẻ ngốc, thật sự được đi chơi mà, nhanh lên! Đại
ca đã chuẩn bị xe, bảo muội mang theo áo choàng cùng đấu lạp.”

Lâm Cẩn Dung động tác trở nên nhanh hơn nói: “Cữu mẫu
phải chuẩn bị lễ sinh thần, chẳng lẽ không cần chúng ta ở nhà hỗ trợ? Là ai hảo
tâm như vậy, cho chúng ta ra ngoài chơi?”

“Muội thật đúng là rỗi hơi, đã sớm chuẩn bị thỏa đáng,
sao có thể đợi sau khi lễ sinh thần xong?” Đào Phượng Tường ngại Lệ Chi động
tác chậm chạp, đoạt lược lưu loát thay Lâm Cẩn Dung vấn hai búi tóc, đeo mấy

đóa châu hoa, cười nói: “Là Ngô Nhị ca đêm qua nói với phụ thân ta muốn lên phố
chơi, ca ca bồi hắn, tộc huynh của nhà muội cùng tiểu Thất đệ cũng phải đi
theo, ta cũng muốn đi, liền nói muốn rủ muội, mẫu thân cùng cô cô tâm tình tốt,
liền đáp ứng. Đợi lát nữa muội đừng bán đứng ta.”

Lâm Cẩn Dung cảm tạ nàng còn không kịp, sao có thể bán
đứng nàng? Lập tức thu thập thỏa đáng, biểu tỷ muội tay nắm tay đi gặp Đào thị
cùng Ngô thị.

Ngô thị đang cùng Đào thị thảo luận hôn sự của Lâm
Diệc Chi: “Lần trước muội viết thư nói với ta về hai nhà kia, ta đều đã hỏi
thăm qua. Tiểu thư nhà họ Tôn ta đã gặp, năm nay mười sáu tuổi, tuổi có hơi
lớn, nhưng bộ dáng đoan chính, tính tình cũng tốt, chỉ tiếc mẫu thân chết sớm,
mười ba tuổi phụ thân cũng qua đời, giữ đạo hiếu liền trì hoãn đến hiện tại,
gia cảnh có thể nói là giàu có, lại có ca ca tẩu tử là đương gia, đồ cưới khá
cao. Còn người họ Phạm kia ở phía tây thành, cũng là thư hương thế gia, tổ phụ
là tiến sĩ, từng được đề cử một lần, nhưng tiểu thư này là thứ nữ, có Đại nương
lợi hại, chưa bao giờ đem nàng đi làm khách, không biết tướng mạo tâm tính như
thế nào, đồ cưới nói vậy cũng không nhiều lắm.”

Đào thị nghe ý tứ của Ngô thị có vẻ hướng về Tôn gia
tiểu thư, trong lòng lại hơi ngại cô nương kia tuổi hơi lớn, phụ mẫu đều mất,
mẫu thân còn chết sớm, lại là đích nữ, ai biết gả qua có thể chịu phục hay
không? Phạm gia đây là thứ nữ, bị Đại nương chèn ép, có lẽ càng biết cách thu
liễm, nhân tiện nói: “Chuyện đồ cưới có thể từ từ tính, không bằng trước xem
Phạm gia tiểu thư thế nào.”

Thứ nữ sao có thể so sánh với đích nữ? Huống chi Tôn
gia tiểu thư mình đã gặp qua, ấn tượng khá tốt, Ngô thị có chút không đồng ý,
cũng không tiện nhắc tới, liền cười nói: “Được, dù sao trước xem qua tướng mạo
thế nào rồi quyết định sau. Nếu thật sự không được, thì tìm một nhà khác. Ở
Bình châu muội đã hỏi thăm qua chưa?”

Đào thị nói: “Tình hình bên đó tỷ cũng hiểu, các nhà
đều biết nhau, thật sự không dễ tìm người thích hợp. Ta thấy được, thì người ta
lại chướng mắt, người ta để ý, ta lại chướng mắt, tóm lại là không ổn. Không
biết Phạm gia gia phong như thế nào?”

Ngô thị nói: “Phạm gia a, cơ thiếp khá nhiều, tử nữ
cũng không thiếu, nhưng hoàn hảo, không có gì gièm pha.”

Lâm Cẩn Dung tiến vào, vừa vặn nghe thấy câu này, nhất
thời hoàn toàn cảnh giác, liền cười nói: “Nương cùng cữu mẫu đang nói gì vậy?”

Đào thị nói: “Tiểu hài tử, không phải chuyện của con.
Con lại đây, ta có mấy câu muốn căn dặn, con có thể ra ngoài nhìn ngắm, nhưng
nên để Cung ma ma đi theo, hết thảy đều nghe lời Đại biểu ca cùng Cung ma ma,
không được hồ nháo, không được chạy loạn, không được để Đại biểu ca cùng biểu
tỷ chọc phiền toái, trông chừng Thất đệ cho tốt.”

Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, có lẽ Đào thị cũng không thể
quyết định ngay lập tức việc hôn sự của Lâm Diệc Chi, cũng không gấp, liền cười
đáp ứng, cam đoan nhất định sẽ đem Lâm Thận Chi toàn tu toàn vĩ (quang minh chính đại) trở về,
tuyệt đối không chọc phiền toái.

Đào Phượng Tường cũng cam đoan sẽ trông chừng Lâm Cẩn
Dung, Ngô thị cười nói: “Con bớt lo chuyện đi? Không được khuyến khích muội
muội của con.”

Đào Phượng Đường cười hì hì đi vào: “Tốt lắm, đều giao
cho con, cam đoan đem các đệ đệ muội muội yên ổn mang về.”

Thấy các hài tử đi ra ngoài, Đào thị lại đè thấp thanh
âm nói với Ngô thị: “Tẩu tử, có chuyện ta muốn nhờ tỷ, A Dung không còn nhỏ,
cũng đã đến tuổi tìm hôn sự để đính ước. Nha đầu kia tướng mạo tuy được, nhưng
lại có chủ kiến, làm mấy chuyện đều là chưa tới phút cuối cũng không chịu
ngừng, rất ngoan cố. Tỷ xem xem, ở Thanh châu này có nhà nào phúc hậu giàu có,
tuổi tác lại tương đương hay không? Không cầu tiến sĩ gì đó, giống như Phượng
Đường rộng lượng săn sóc có năng lực là tốt rồi.”

Ngô thị khó xử nâng cằm nói: “Nếu là hôn sự cho người
ngoài, ta há mồm có thể nhắc tới, nhưng đối với ngoại chất nữ nhi, trong khoảng
thời gian ngắn cũng chưa thể tìm ra, phải từ từ hỏi thăm mới được. Ở Bình châu
không có nhà nào thích hợp sao? Dưỡng tử kia của Cô phu nhân nhà muội đã đính
ước rồi ư? Không đính ước với nhà Lục sợ là lão thái thái không chịu?”

“Thật sự là buồn cười, có phải do hắn tuyển lựa đâu.”
Đào thị căm giận nói: “Chắc hẳn đã gần như xong rồi.”

Ngô thị hiếu kỳ nói: “Hoa rơi vào nhà ai a?”

Đào thị ha ha cười: “Tẩu tử có thể hình dung, hài tử
Lục Giam kia quả nhiên bộ dạng tuấn tú như hoa, nếu không có gì phát sinh, có
lẽ sẽ là Nhị phòng. Đại phòng đã tính đính ước cho Ngũ tiểu thư với biểu ca của
nhà cữu phụ. Lúc trước tranh đoạt gay gắt a, tẩu không biết nha……”

Hai người càng nói càng hăng, nói đến chỗ cao hứng lại
cười ha ha.