Thế Hôn

Chương 90: Tự biết

Khi Lâm Ngũ xuống xe, khóc lóc khiến mắt sưng như hột
đào, Chu thị nhíu mày, Lâm Thất chạy lên nhìn Lâm Ngũ, cười nói: “Ai u, Ngũ tỷ
đây là làm sao vậy? Chuyện gì mà thương tâm như thế? Mùi rượu đầy người, không
phải tỷ uống rượu đấy chứ?”

Chu thị thần sắc tức giận, Lâm Ngũ yếu ớt đến cực
điểm, nhịn không được vừa muốn khóc, Lâm Cẩn Âm hợp thời cười nói: “Ngũ muội
không thoải mái, Đại bá mẫu nhanh đem nàng về phòng.”

Chu thị cũng thừa cơ kéo Lâm Ngũ, trước hướng về sân
viện của mình.

Lâm Thất cùng Lâm Lục liếc nhau, vẻ mặt vui mừng đắc
ý.

Ban đêm, Đào thị rửa mặt xong, khi ngồi trước bàn
trang điểm chải đầu, Cung ma ma nhỏ giọng nói: “Phu nhân, hôm nay nghe Đại phu
nhân nói đến hôn sự của Tứ tiểu thư, lão nô có một ý tưởng, không biết phu nhân
có bằng lòng nghe thử một chút hay không?”

Đào thị liếc mắt nhìn Cung ma ma một cái, thản nhiên
nói: “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng ta cảm thấy không có khả năng.”

Cung ma ma vội hỏi: “Sao lại không có khả năng? Có
quan hệ của Cữu phu nhân (Ngô thị – thê tử của Đào Thuấn Khâm,
Đại ca của Đào thị), hai nhà dòng dõi tương đương, lại là thế giao, Tứ
tiểu thư tài mạo song toàn, thông minh có năng lực, tại đây trong số các tiểu thư
cùng tuổi ở Bình châu không dám nói là thứ nhất, nhưng cũng không thể đứng thứ
ba. Lão nô nhận ra Cô phu nhân (Lâm Ngọc Trân định đính ước Ngô Tương
cho Lục Vân) đại khái cũng có ý tưởng
này, phu nhân nếu không sớm quyết định, sợ là sẽ hối hận.”

“Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao?” Đào thị thở
dài: “Hai nhà Lâm Ngô dòng dõi xứng đôi, nhưng Ngô Tương không giống vậy. Hắn
tuổi không còn nhỏ, có điều chưa bao giờ nghe nhà hắn đề cập đến việc hôn nhân,
cũng không nghe thấy Cữu phu nhân nhắc tới, chắc hẳn hắn có chí hướng cao xa,
muốn tương lai tên đề bảng vàng rồi trèo cao ở kinh thành, trừ phi Ngô gia tự
mình mở miệng, nếu không chúng ta cũng không cần tự rước lấy nhục.”

“Thật sự là đáng tiếc.” Cung ma
ma hơi có chút tiếc nuối. Đương thời hôn nhân trừ bỏ coi trọng tiền tài, cũng
rất trọng tiến sĩ, có câu nói, mười năm chịu khổ chịu khó không người hỏi, một
khi thành danh thiên hạ biết. Vô số quan to quý nhân đều cảm thấy vinh dự nếu
nữ nhi có thể gả cho tiến sĩ, vì thế không tiếc dụ dỗ cưỡng bức, đoạt lấy hiền
tế. Ngô Tương trẻ tuổi tài mạo, tên đề bảng vàng tất nhiên không lo không tìm
được nhân duyên tốt, từ nay về sau thăng chức rất nhanh, một bước lên mây. So
sánh giữa hai nhà, Lâm gia đã xuất hiện xu hướng suy tàn không phải là một lựa
chọn tốt.

Đào thị nằm xuống giường nói: “Người trong sạch còn
nhiều mà, ngày ấy A Âm đã nói với ta, A Dung rất có chủ kiến, cần tìm người bao
dung rộng lượng mới có thể dung hạ nàng. Thận Chi còn nhỏ, không vội, cứ từ từ
suy tính.”

“Cũng đúng.” Cung ma ma ha ha cười: “Bản thân thế nào
nên tự mình hiểu lấy, Cô phu nhân không biết, tự cho là giỏi, lão nô chờ xem
nàng mất mặt thế nào.”

Đào thị cũng vui sướng khi người gặp họa cười rộ lên:
“Ta cũng chờ xem, ngươi xem nàng hôm nay, một bộ dáng thiên hạ đệ nhất, thật sự
là chịu không nổi.”

Lâm Cẩn Dung cũng không biết câu chuyện này. Nàng đang
bình tĩnh phân tích tình thế phát triển. Nếu Lâm Ngọc Trân cùng La thị đã hình
thành ăn ý, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cứ như vậy, nàng sẽ được an

toàn. Tuy rằng tạm thời an toàn, nhưng không thể nhàn rỗi, còn phải tiếp tục
tính toán.

Ngô Tương ở kiếp trước của nàng, ít nhất trước khi
nàng chết, vẫn chưa cùng ai định ra hôn ước, cho dù sau khi thi đỗ tiến sỹ cũng
vậy. Nàng không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng trong ấn tượng của nàng,
Ngô Tương rất khá, đối đãi với nàng cũng tốt, Dương thị cũng coi như bao dung
rộng lượng. Trọng yếu nhất là, thái độ của Ngô gia đối với việc buôn bán kiếm
tiền cũng tương đồng với Đào gia, hàng năm ở Thanh châu đến các cửa hàng ngầm
làm sinh ý, vì vậy mới có tài lực vật lực cao hơn Lâm gia rõ rệt như thế. Nếu
nàng có thể gả vào cửa của Ngô gia, ngày sau của nàng có vẻ sẽ thoải mái.

So sánh với người mà mình không biết, gia thế nhân
phẩm hành vi như thế nào, cửa hôn nhân với Ngô gia vẫn là đáng giá tranh thủ.
Cho dù cuối cùng nàng cùng Ngô Tương có lẽ sẽ giống như kiếp trước không thể
đến với nhau, nàng cũng nên thử xem. Thử qua rồi không thành thì cũng coi như
hết biện pháp, không thử mới hối hận.

Lâm Cẩn Dung nhìn ánh trăng mênh mông ngoài cửa sổ,
tâm tình phá lệ bình tĩnh. Nàng đã biết chính mình muốn cái gì, cũng biết chính
mình nên vì sao mà phấn đấu. Hai chữ tình yêu quá mức hư ảo, không phải ai cũng
có vận khí tốt như thế, không bằng chặt chẽ nắm chắc thứ gì đó cụ thể, đối với
bản thân cũng tốt hơn một chút.

Ở thành tây của Bình châu, có một ngõ nhỏ sâu hút, hai
bên là tường cao một trượng làm bằng đá thanh chuyên, đầu tường có cây leo, dọc
theo ngõ nhỏ đi đến cuối, chính là đại môn của Ngô gia. Ngày thường ngõ nhỏ
luôn im lặng, trừ bỏ hạ nhân cùng đệ tử Ngô gia ra, cơ bản không có ai ra vào.
Nhưng ngày hôm nay lại náo nhiệt chưa từng có, nói là ngựa xe như nước cũng
không đủ hình dung – Trạng Nguyên của Thái Minh phủ ở Bình châu, mọi kẻ sĩ ở
Bình châu đều cảm thấy vinh hạnh, phàm là bằng hữu của Ngô gia, có thể được mời
thì đều đến ăn mừng.

So sánh với vẻ cuồng thái của Lâm Ngọc Trân hôm qua,
thái độ của Dương thị có vẻ thực bình tĩnh, cao hứng cũng không cuồng túng,
khiêm tốn cũng không quá đáng. Đào thị thực để ý thái độ của Dương thị, thấp
giọng nói với Lâm Cẩn Dung: “Thấy không, đây mới là tu dưỡng mà dòng dõi thư
hương chân chính nên có. Nhìn xem bộ dạng ngày hôm qua của cô cô con, thực
khiến người ta ghét cay ghét đắng.”

Lâm Cẩn Dung cũng không hoàn toàn đồng ý: “Cô cô mừng
như điên là vì lúc trước hy vọng quá lớn, đồng thời còn muốn nói cho người khác
biết, Nhị biểu ca thành tài là do nàng vất vả dưỡng dục, nàng so với Lục Tam
phu nhân càng nên cao hứng hơn mới đúng; Ngô Đại bá mẫu sẽ không giống như vậy,
từ nhỏ Ngô Nhị ca tài danh truyền xa, là thần đồng đứng đầu ở Bình châu, thi đỗ
là chuyện quá bình thường, bất quá, thi không đỗ mới là điều kỳ lạ, cho nên
nàng cũng không quá mức cao hứng.”

Đào thị kỳ quái nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,
tinh tế suy nghĩ một hồi, quả nhiên là có chuyện như vậy, liền cao hứng vỗ vỗ
tay nàng, thấp giọng nói: “Nha đầu này nha quả nhiên đã trưởng thành, lại có
thể suy nghĩ như vậy.”

Lâm Cẩn Dung khi nói ra những lời này cũng không ý
thức được có gì không giống như lúc trước, lúc này tinh tế ngẫm lại, mới phát
hiện bản thân bất tri bất giác cũng đã trở nên thâm trầm hơn một ít, không khỏi
cười khẽ ra tiếng, cao hứng phấn chấn cầm lấy bầu rượu, rót cho mình cùng Đào
thị một ly rượu Lệ Chi: “Đáng tiếc Tam tỷ hôm nay không thể cùng chúng ta xuất
môn làm khách, bằng không đây là rượu nàng yêu thích nhất.” Năm đó nàng cũng
không thể đến đây làm khách.

Rượu quý Lệ Chi, Lâm gia ngày thường hiếm khi được
uống. Đào thị nghe thấy lời này của nữ nhi còn có chút hổ thẹn đau lòng, nghĩ
ngợi, dường như tự an ủi nói: “Không sợ, chờ tỷ tỷ con gả đến Thanh châu, muốn

uống bao nhiêu cũng đều có.”

Đúng là tự an ủi, Lâm Cẩn Dung nhịn không được nở nụ
cười: “Vâng.”

Đào thị ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy được cách đó
không xa Lâm Ngọc Trân đang gắt gao nắm tay Lục Vân, cùng Dương thị nói chuyện
không ngớt, mặt mày bay lên, vì thế liền đem rượu Lệ Chi uống cạn, rồi hướng
Cung ma ma bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Ngươi nói nàng hôm nay có mở miệng không?”

Cung ma ma lắc đầu: “Sẽ không. Dù sao vẫn là nữ nhi
dòng dõi thư hương, lại là quan phu nhân, sao có thể có thể khinh suất như vậy?
Phu nhân hôm nay muốn xem diễn thì chưa thể được rồi.”

Đào thị cười: “Sớm hay muộn, ta cũng chờ.”

Bên kia Lục Vân phát hiện đám người Đào thị, liền
thoát khỏi Lâm Ngọc Trân, cười dài đi tới, cùng mọi người hành lễ, ngồi xuống
cạnh Lâm Cẩn Dung, nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ đã gặp Ngô Nhị ca chưa?”

Lâm Cẩn Dung ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không có. Ta
sau khi xuống xe, trực tiếp tiến vào nội viện, sao có thể thấy hắn?”

Lục Vân nhân tiện nói: “Vậy thật đáng tiếc. Trước khi
ca ca ta muốn đi Thái Minh phủ, hắn đã đến nhà của ta, từng hỏi qua tỷ, nói
muốn cùng tỷ so tài thổi sáo. Ta còn nghĩ đến hắn hôm nay thấy tỷ, sẽ muốn tỷ
thí với tỷ đây, hiện tại xem ra ta là không có phúc được nghe rồi.”

Lúc trước gặp Lục Vân vài lần, chưa từng nghe nàng nói
đến chuyện này, nhưng hôm nay vì sao lại nhắc tới. Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười,
không khách khí nói: “Khó được Vân biểu muội cũng sẽ có thời điểm hồ đồ như
vậy, Ngô Nhị ca phải tiếp đón khách nhân, hành lễ ân cần thăm hỏi còn không
kịp, sao có nhàn tâm chạy tới cùng ta tỷ thí thổi sáo?”

“A……” Lục Vân xấu hổ cười, trầm mặc một lát, hướng Lâm
Cẩn Dung nhíu mày nói: “Ta cũng đã học thổi sáo, có điều tài nghệ không tinh,
ngày khác còn thỉnh Tứ tỷ chỉ giáo cho.”

“Đâu có.” Lâm Cẩn Dung đáp lời cũng không để ý tới
nàng, lại cúi đầu rót một chén rượu cho mình.

Bên kia Lâm Ngọc Trân cuối cùng đã nói chuyện xong với
Dương thị, lại bị một đám phụ nhân kéo qua chúc mừng. Đào thị liền dò xét không
thấy ai tiến lên kính rượu nữa, mới tới chúc mừng, sau đó nói nhà mình sẽ đến
Thanh châu dự lễ sinh thần của Ngô thị, uyển chuyển hỏi Ngô gia an bài như thế
nào, nếu nhà bọn họ có người nào muốn đi, nàng có thể dẫn hắn đi cùng.

Dương thị nghe vậy cực kỳ cao hứng: “Thật sự là quá
tốt! Đành phiền muội thay ta dẫn theo Ngô Tương, ta còn đang lo lắng đây.” Hóa
ra Ngô gia định phái trưởng tử đến dự sinh thần của Ngô thị, Ngô Tương lại nói
mình vừa qua khỏi kỳ thi, quá mức vất vả, không bằng đem việc này để hắn làm,
hắn có thể nhân tiện giải sầu, còn có thể thêm chút kiến thức. Hắn xưa nay được
sủng ái, yêu cầu này cũng không phải quá đáng, Đại ca hắn sao lại không nhường
cho hắn? Nhưng Thanh châu không thể so với Bình châu, tới gần Đại Vinh, dân
phong bưu hãn, thành phần phức tạp, Ngô Tương lại là người mặt ngoài thì bình
thản, kì thực tính tình sơ cuồng khó kiềm chế, Dương thị đang lo lão quản sự đi
theo không thể áp chế Ngô Tương, giờ phút này có Đào thị nguyện ý hỗ trợ, thật
là không còn gì tốt hơn.

Đào thị có cơ hội để hoàn trả nhân tình, tất nhiên
thập phần coi trọng, miệng đầy hứa hẹn nhất định sẽ thay Dương thị coi chừng
Ngô Tương cho tốt, không để hắn tổn thất một sợi tóc. Dương thị cũng lôi kéo
nàng nhiệt tình nói chuyện một lúc, hỏi tình huống của Lâm Cẩn Âm, lại khen
ngợi Lâm Cẩn Dung, song phương ước định ngày xuất phát mới lui ra.

Lúc này, Lâm Ngọc Trân liên tiếp quay đầu nhìn xung
quanh, Đào thị tự nhận nhìn thấu tâm tư của nàng, vì vậy càng cố ý tỏ vẻ cho
nàng xem, vẻ mặt đắc ý cùng nàng tiếp đón, rồi trở lại ngồi vào bên cạnh Lâm
Cẩn Dung nói: “Trở về hãy thu thập các thứ, ngày kia rời đi.”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng cùng Dương thị cười nói, liền
biết Ngô gia tất có người đi, thuận miệng nói: “Ai đi vậy?”

Đào thị nhìn Lục Vân liếc mắt một cái: “Ngô Nhị ca đi.
Ngô gia Đại bá mẫu vừa rồi còn nhờ ta thay nàng coi chừng hắn, không để hắn
chạy loạn chung quanh.”

Lục Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Đào thị: “Tam
cữu mẫu, các người muốn đi đâu vậy?”

Đào thị không có ý tốt cười: “Chúng ta muốn đi Thanh
châu, vì lễ sinh thần của cữu mẫu Tứ tỷ con, cũng chính là cô cô của Ngô Nhị
ca.”

Lục Vân trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái,
rồi nhanh chóng rủ mắt xuống.