Thế Hôn

Chương 85: Chê cười

Chân trời đen kịt đột nhiên nhấp nhoáng một đạo ánh
sáng, ngay sau đó tiếng sấm nặng nề từ xa ập tới, đồng thời, một trận gió lạnh
cuồn cuộn nổi lên, từng hạt mưa lớn nhỏ lộp bộp rơi xuống, một cảm giác mát ẩm
ướt hỗn loạn nghênh diện đánh tới, trong giây lát nơi nơi trắng xoá một mảnh, mưa
rơi xuống nóc nhà rồi lại theo mái hiên rơi xuống, cơ hồ liên tiếp không ngừng.

Lâm Cẩn Âm sầu lo đứng dưới hành lang, mặc cho mưa bắn
tung tóe khiến quần áo và hài dần dần ướt sũng, nghe trong phòng phụ thân mẫu
thân ầm ĩ liên thanh.

Lâm Tam lão gia cao giọng nói: “Ngươi nói rõ ràng đi,
chuyện lớn như vậy vì sao nửa điểm cũng không nói với ta? Trong mắt huynh muội
ngươi ta đến tột cùng là cái gì?”

Đào thị giọng the thé nói: “Thật là kỳ quái, không
dùng đến tiền của Lâm gia ngươi, ca ca ta tự mình bỏ tiền ra, vì sao phải được
ngươi cho phép? Chẳng lẽ ngươi họ Đào sao?”

Lâm Tam lão gia mắng: “Hắn cũng thật tốt! Thường xuyên
vô duyên vô cớ đưa cho các ngươi thứ này thứ kia, sao chưa bao giờ thấy hắn đưa
cho ta? Rõ ràng là ngươi có tư tâm, vô duyên vô cớ cầm nhiều tiền như vậy, lại
còn gạt ta!”

Những lời này xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, Đào thị
mắng to: “Ca ca ta cho ta thứ này thứ kia là vì muốn làm cho ta vui! Không cho
ngươi là vì ngươi không xứng! Lâm Như Cung, ngươi nếu dám mắng ta, ta liền đem
giấy tờ đốt sạch! Ngươi có tin hay không? Ngươi còn hiểu được là đồ cưới của ta
sao? Ngươi sao không nói thẳng là tiền của ngươi đi? Muối mặt không biết xấu
hổ!”

Lòng tự trọng của Lâm Tam lão gia đã bị tổn thương
nghiêm trọng, thanh âm có chút phát run: “Ngươi cho là đồ cưới của ngươi thì
như thế nào? Còn không phải là do sính lễ nhà ta đổi lấy sao!”

Đào thị thanh âm càng cao: “Không biết xấu hổ! Đồ cưới
của ta nhiều hơn của nhà ngươi gần gấp ba, ghi chép số sính lễ của ngươi vẫn
còn được giữ lại, có muốn lấy ra xem hay không? Gả nữ nhi đi đồ cưới ngươi góp
vào không đến một phần ba, còn lại đều là ta bổ sung, sau còn có vài đứa nữa,
tiền của ngươi một phần có đủ hay không?! Có bản lĩnh cũng đừng dùng đồ cưới
của ta, tự mình lấy tiền ra dùng a!”

“Ta không tranh cãi mấy thứ này với ngươi!” Lâm Tam
lão gia bắt đầu thua cuộc: “Luật pháp có quy định, của hồi môn của phụ nhân khi
gả đi sẽ nhập vào sản nghiệp của nhà chồng, phu quân làm chủ. Tam tòng tứ đức,
xuất giá theo phu, ngươi đã hỏi qua ta chưa a? Nói đến nói đi đều là ngươi
không có đạo lý!”

“Luật pháp? Phi!” Đào thị thờ phì: “Lời như vậy ngươi
cũng dám nói ra sao? Có bản lĩnh ngươi tới lấy đồ cưới của ta đi? Nhìn xem
người ở Bình châu có nhổ nước miếng dìm chết ngươi hay không! Nam nhi Lâm gia
thật tốt, cướp đoạt đồ cưới của thê tử! Thật là có bản sự!”

Xác thực, luật pháp có quy định như vậy, nhưng theo
thói quen vẫn dùng danh phận của phụ nhân, bản thân họ mới có quyền chi phối,
dân gian chính là như thế, cho dù là đến công đường, cũng sẽ thiên vị phụ nhân.
Lâm Tam lão gia không có cách nào để phản bác, khàn cả giọng hô một tiếng: “Đào
Thái Linh, ngươi là mụ đàn bà chanh chua! Ai cướp đồ cưới của ngươi? Hắn đưa
cho ngươi thứ này thứ kia, chẳng lẽ ngươi không trả nhân tình? Còn không phải
lấy tiền của ta sao! Ta không giáo huấn ngươi một chút, ngươi quả thực không
biết cái gì trời cao có mắt!”

“Tiền của ngươi, trong phòng ngươi đôi tảng đá ngọc
thạch để chặn giấy là từ đâu mà có? Còn nhân tình, bọn họ ngày lễ ngày tết đều
tặng lễ, chúng ta lại còn bao nhiêu nhân tình?” Đào thị một bước cũng không
nhường: “Lâm Như Cung, có giỏi thì gọi người tới đánh chết ta, đánh không chết
ta thì ngươi cứ chờ đấy!”

“Tiểu tử nhà hắn muốn kết hôn với tiểu thư nhà ta,
chẳng lẽ không nên tặng lễ? Nga, đúng rồi, năm đó nhà của ta đưa cho nhà ngươi
không ít lễ, cái kia cũng nên tính vào đi!”


“Được rồi muốn tính chứ gì, cứ tính đến cùng đi!”

Bùm bùm một trận loạn hưởng, cũng không biết ai đánh
ai, dù sao hai người đều buồn không lên tiếng. Lâm Cẩn Âm nghe thấy nhắc đến đồ
cưới của mình, khổ sở trong lòng đau nhức đến cực điểm, lại nghe phụ mẫu lôi
lại chuyện xưa ra nói, so sánh sính lễ và đồ cưới nhiều ít bao nhiêu, lại cảm
thấy mất mặt, thật sự không thể nghe nổi, đang muốn liều lĩnh đi gõ cửa, Lâm
Cẩn Dung toàn thân ướt đẫm vọt tới, trực tiếp đập cửa: “Mở cửa! Mở cửa! Còn
đóng cửa lại làm gì? Bên ngoài mưa to đều có người ngồi nghe náo nhiệt, nghe
thấy mà mặt mày hớn hở, không bằng mở cửa trực tiếp để bọn họ nhìn xem luôn
đi!”

Bên trong nhất thời im ắng một mảnh.

Hơn nửa ngày, cửa mới mở ra, Đào thị phụng phịu đứng ở
cửa, tức giận mắng Lâm Cẩn Dung: “Nhìn xem bộ dạng này của con, nửa điểm quy củ
đều không có! Nhanh vào thay quần áo!”

Lâm Cẩn Dung thấy nàng ăn mặc sạch sẽ, chỉ là trên mặt
mang theo phẫn nộ mà đỏ bừng, còn có chút thở hổn hển, hiểu được là do tiếng
sấm mưa to tác động, cũng không có trở ngại gì. Liền đem mắt hướng vào trong
phòng, chỉ thấy hỗn độn đầy đất, thư, gối đầu, đệm, lông gà gì đó nằm ở khắp
nơi, Lâm Tam lão gia đạo bào rối tung, búi tóc bị lệch, đứng ở bên cửa sổ hồng
hộc thở, ánh mắt như hai mũi dao còn hướng về phía Đào thị.

Lâm Cẩn Dung tiếp nhận áo choàng Cung ma ma đưa cho
mình, cúi mắt nói: “Con vừa rồi tiến vào, ngay tại sân cạnh cửa, có hai ba
người không sợ mưa ngồi xổm nơi đó nghe chê cười chế giễu, vì vậy con mới chạy
vội tới! Cũng không hiểu được là người nào trong viện?”

Đào thị trong lòng hận thấu kẻ bên ngoài trốn tránh
xem náo nhiệt, hiểu được lại là có ai đó ở sau lưng xúi giục, hận không thể lôi
người ra đánh mới hết giận. Liền cười lạnh nói: “Sẽ có ai chứ? Đơn giản chính
là có người không chịu được khi thấy ta có ca ca tốt, cố ý tới tìm ta gây ngột
ngạt mà thôi. Lại có người cố tình ngu ngốc, nghe xong người ta nói, nóng lòng
chạy tới gây chuyện. Lúc này người khác thật ra rất thống khoái, vừa lòng đẹp ý
đây.”

Lâm Tam lão gia cũng đã hồi phục lại cảm xúc, nhưng
không nhịn được, cả giận nói: “Ngươi không nói với ta là ngươi không đúng! Ta
không muốn trước mặt nữ nhi làm ầm ỹ với ngươi, ngươi đừng trêu chọc ta!”

Dựa vào cái gì người nhà mẹ đẻ tặng đồ còn phải nói
với ngươi a? Ngươi định quản gì sao? Đào thị hừ một tiếng, nói: “A Dung, con
tới đây, đến tột cùng là ai mua, có dùng tiền của ta không?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Là cữu phụ đưa. Cữu phụ tổng cộng
mua 80 khoảnh, một nửa cho con, một nửa cho Thất đệ. Nói là cứ mua để đấy,
không chừng khi nào đó sẽ thành ruộng tốt, buôn bán có lời.” Chuyện này không
giấu giếm được thì đừng giấu giếm, nhưng nàng thủy chung cũng không nói là nàng
kiên trì muốn mua, còn dùng tiền của chính mình, ý tứ là muốn đem mọi công lao
mua đất bị nhiễm phèn này để Đào Thuấn Khâm gánh.

Lâm Tam lão gia suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nói: “Có
phải sẽ kiếm tiền được không?” Đào Thuấn Khâm suy nghĩ linh quang, việc buôn
bán cơ bản sẽ không thâm hụt tiền, cho dù là Lâm lão thái gia, tuy rằng trong
miệng thường xuyên chỉ trích hắn không làm việc đàng hoàng, nhưng Đào Thuấn
Khâm mỗi lần tới cửa cũng vẫn luôn nể tình.

Đào thị thầm xem thường, không thèm nhìn hắn.

Lâm Tam lão gia da mặt dày nói: “Nếu không, chúng ta
lại mua thêm?”

Đào thị quay sang một bên nói: “Không có tiền! Tam lão
gia lấy tiền của mình mua đi.”

“Ngươi ngốc a?” Lâm Tam lão gia đúng lý hợp tình nói:

“Lấy tiền của ta mua, về sau còn không phải của mọi người sao? Không phải ngươi
muốn để ca ca tẩu tử của ngươi cùng hưởng sao? Dùng tiền đồ cưới của ngươi mua
đi.”

Kỳ thật là muốn cho tên Lâm Diệc Chi một chút tài sản
không phải vậy sao? Đào thị cười lạnh không nói.

Lâm Tam lão gia ngồi một lát, thấy mưa nhỏ dần, đứng
dậy nói: “Cứ như vậy đi, ta ngày mai phải đi xem sao.”

Đào thị tức giận vọt tới yết hầu, đang muốn phát tác,
chỉ thấy hai nữ nhi đồng thời hướng nàng nháy mắt, tốt xấu nhịn xuống, rồi nghĩ
lại, nếu viết dưới danh nghĩa của mình, chính là tài sản của mình, tương lai
cho dù nàng để lại cho Lâm Thận Chi, ai cũng không còn cách nào khác. Cả cười:
“Tam lão gia đi mua, bất quá ta nói trước, ta không có tiền, tiền của ta còn
phải giữ lại làm đồ cưới và sính lễ của ba hài tử. Ta muốn đồ cưới của nữ nhi
nhà ta nhiều hơn gấp hai ba lần so với người khác, sính lễ của nhi tử ta không
bị người khác khinh thường.”

Lâm Tam lão gia nổi giận: “Gia có tiền! Không cần của
ngươi!”

Lâm Cẩn Âm vội nhắc nhở hắn: “Phụ thân, vẫn nên cẩn
thận một chút, cữu phụ nói, hắn cũng không xác định, tiêu phí không nhiều lắm,
có quăng bỏ cũng không sao. Hắn có tiền, chúng ta không giống vậy…… Vạn nhất có
gì xảy ra, người……”

Bị nữ nhi khinh thường, Lâm Tam lão gia hận nói: “Ta
sẽ mua! Gia sẽ chăm sóc nó tốt!”

Lâm Cẩn Dung liền hướng Lâm Cẩn Âm nháy mắt, ý tứ là
đừng động vào hắn, để kệ hắn đi. Nàng thấy, cho dù để bất cứ ai trên đời này
được lợi, cũng đừng để Lục Giam là người được lợi cuối cùng.

Lâm Cẩn Âm trầm mặc không nói. Tuy rằng nàng thay Lâm
Cẩn Dung che giấu rất nhiều việc, lại cảm thấy thực mâu thuẫn, nàng không ủng
hộ hành vi của Lâm Cẩn Dung, đối với tiền tài biểu hiện quá mức ham thích, quá
mức coi trọng, giống như rơi vào tâm ma vậy. Mà Đào Thuấn Khâm trong thâm tâm
nàng luôn kính ngưỡng tín nhiệm dường như lại ủng hộ hành vi này của Lâm Cẩn
Dung, khiến nàng cảm thấy phân vân, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên
đối mặt thế nào với hành vi của Lâm Cẩn Dung nữa đây.

Lâm Cẩn Dung nhận ra mâu thuẫn cùng do dự của nàng,
sau khi thay đổi quần áo, uống bát canh gừng Xuân Nha đưa đến, rồi ngồi xuống
bên cạnh nàng, nhẹ nhàng huých vào bả vai nàng, nhỏ giọng nói: “Ta không nghĩ
tới cữu phụ sẽ mua nhiều như vậy, lại không muốn nợ hắn nhiều, ở trước mặt biểu
huynh muội mất mặt. Sự cấp tòng quyền (hành động tùy theo
tình thế), cam đoan về sau sẽ không làm chuyện mất mặt như bán
trang sức này nữa.”

Lâm Cẩn Âm không để ý tới nàng, khóe môi lại nhẹ nhàng
nhếch lên.

Lâm Cẩn Dung da mặt dày vòng tay qua, tỷ muội hai
người ngã xuống tháp, Lâm Cẩn Âm vươn người qua, hung thần ác sát đè Lâm Cẩn
Dung, thấp giọng nói: “Vì sao không đến tìm ta?”

Lâm Cẩn Dung bám vào bên tai nàngnhẹ giọng nói: “Tiền
của tỷ không phải cũng là tiền của cữu phụ sao? Có gì khác nhau?” Lâm Cẩn Âm dở
khóc dở cười, càng không buông tha nàng, hai tỷ muội nháo thành một đoàn, cười
đến không thở nổi. Đào thị vốn đầy bụng oán khí cùng lửa giận, nhìn thấy như
vậy cũng không khỏi tiêu tan bớt một chút, tiến lên nhẹ nhàng đánh cho mỗi
người một cái: “Đi đi, đại cô nương còn hồ thiên hồ nháo như vậy?”

Ngày hôm sau, Lâm Tam lão gia quả nhiên hùng hổ đến
tìm đất bị nhiễm phèn. Vốn cũng định mua 80 khoảnh không chịu thua kém Đào
Thuấn Khâm, chuyện tới trước mắt lại đổi thành bốn mươi khoảnh, người phủ nha
cố định lên giá, thế nào cũng phải bán với giá một trăm văn tiền một mẫu, hắn suy
nghĩ, lại đổi thành mười khoảnh. Khó khăn tìm một trăm quan tiền, liên tục mắng
người phủ nha lòng dạ đen tối.

Đào thị châm biếm hắn: “Còn tưởng rằng có nhiều tiền
mà.”

Lâm Tam lão gia hét lên: “Nhà của ta đã có nhiều đất,
cần gì lại mua nhiều đất như thế? Trên đời này nhiều đất bị nhiễm mặn như vậy,
chẳng lẽ đều phải mua hết sao? Ta hỏi ngươi, việc hôn nhân của Diệc Chi ngươi
đã lo đến đâu rồi? Phụ thân lúc trước vừa hỏi đến.” Đào thị thản nhiên nói:
“Bình châu bên này nói ra mấy nhà, Thanh châu bên kia cũng có người thích hợp,
ta tính thời điểm đến dự lễ sinh thần của tẩu, ở Thanh châu ở lâu thêm mấy
ngày, muốn quan sát một chút. Chờ quyết định rồi sẽ bẩm báo với công công bà
bà.”

Phu thê nhiều năm so chiêu hình thành ăn ý, đây là
không muốn biểu lộ làm ầm ỹ. Lâm Tam lão gia cũng không hỏi tiếp, giả vờ giả
vịt phân phó: “Được, đừng khiến người ta chế giễu là được.” Lập tức lúc lắc đi
ra ngoài khoe Đào thị mua nhiều đất, tương lai sẽ thành ruộng tốt, rồi bị người
khác cười nhạo, khiến hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói bọn họ hết
thảy đều là ghen tị, không có can đảm thử.

Sự tình rất nhanh liền rơi vào tai của Lâm lão thái
gia.