Thế Hôn

Chương 82: Bán châu sai

Dưới ánh mặt trời, châu sai hoa sen bằng thủy tinh
trong suốt trên tóc Lâm Cẩn Dung chiết xạ quang mang chói mắt, Lâm Ngũ nhất
thời có chút hoa mắt, đợi cho đến khi nhìn thấy lúm đồng tiền như đóa hoa nhỏ
của Lâm Cẩn Dung, không khỏi cảm thấy tức giận. Lâm Cẩn Dung trên người mặc
quần áo vốn nên là của nàng, châu sai thủy tinh trên đầu vốn là của Lục Vân,
những thứ khác đều là do người khác thưởng cho, lại lấy ra khoe, trên đời này
sao có người da mặt dày như vậy chứ? Thật sự là chán ghét. Lâm Ngũ nghĩ, trên
mặt còn có chút khó coi: “Tứ tỷ tỷ ăn vận trang điểm cũng thật xinh đẹp. Ta nhớ
rõ châu sai này là của cô cô thưởng trong lần đấu trà vừa rồi phải không?”

Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Đúng vậy.” Nhẹ nhàng tháo
châu sai kia xuống, khoe khoang giống như khoa tay múa chân vài cái: “Đẹp
không? Kỳ thật ta cũng thấy qua không ít châu sai thủy tinh, nhưng chưa từng
gặp cái nào thuần túy, chạm trổ tinh mỹ như vậy. Chẳng trách cô cô lấy ra làm
phần thưởng.”

Châu sai này có hình dạng là một đôi tịnh đế liên hoa (Tịnh đế liên hoa là
một đóa có hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài hoa đứng đầu về
sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành vừa xưa dành tiến vua
nên mới có tên là “Tịnh đế”), đóa hoa trong suốt,
trắng bạc như bông tuyết, dường như chỉ trong chốc lát sẽ hòa tan dưới ánh mặt
trời đầu hạ vậy, vừa nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng ngọc tỏa ra lấp lánh.

Mấy nữ hài tử đều cực kỳ yêu thích, Lâm Lục đem cây
quạt che mặt không nói lời nào, Lâm Thất lại tò mò tiến lên: “Nha, thật sự là
đẹp mặt, vật tốt a, cũng không biết nó được làm ra như thế nào.”

Lâm Ngũ nửa ham thích, nửa ghen tị, cắn cây quạt nhìn
Lâm Cẩn Dung: “Tứ tỷ tỷ, ta nói câu này tỷ chớ tức giận, châu sai này kỳ thật
không thích hợp để tỷ mang.” Thật là không biết xấu hổ? Cô cô sao tự nguyện đưa
cho ngươi a? Người ta rõ ràng lấy ra làm phần thưởng cho nữ nhi, làm sao biết
nửa đường có người cường đạo đoạt đi chứ?

Lâm Cẩn Dung nhướn mày: “Sao lại nói vậy?”

Lâm Ngũ đem cây quạt che miệng, nhỏ giọng nói: “Tịnh
đế liên a, Tứ tỷ tỷ, tiểu thư chúng ta đội thật không thích hợp. Còn có, kỳ
thật tỷ không hợp với trang sức rực rỡ như vậy, đeo lên tóc tỷ, nửa điểm cũng
không tỏa sáng lấp lánh.”

Lâm Cẩn Dung thần sắc nhất thời có chút phân vân: “Vậy
mà…… Ta không nghĩ tới điều này.”

Lâm Ngũ ách xì 1 cái: “Tỷ không thể nghĩ ra được cũng
không trách tỷ a. Con người luôn không nhận ra khuyết điểm của bản thân mà.”

Lâm Lục chậm rì rì nói: “Ngũ tỷ sao có thể nghĩ đến
nhiều chuyện như vậy? Bất quá chỉ là hai đóa hoa sen, có thể gọi là tịnh đế
liên, cũng có thể gọi là song liên. Bất quá, Tứ tỷ đeo thêm trang sức như vậy
càng thêm xinh đẹp. Muội ngắm chưa kỹ rồi.”

Lâm Cẩn Dung ha ha cười: “Lục muội, ta nhớ rõ muội yêu
thích nhất trang sức bằng thủy tinh này đúng hay không? Muội còn có một đôi
khuyên tai hình con cá bằng thủy tinh, nói vậy cực xứng với châu sai này. Có
muốn để nha hoàn đi lấy đến đeo thử hay không?”

Lâm Ngũ nuốt xuống một nửa, còn lại một nửa nghẹn
trong cổ họng, rất khó chịu. Có ý tứ gì a? Chẳng lẽ muốn đưa cho Lâm Lục? Dựa
vào cái gì a? Dựa theo thứ tự, muốn đưa thì cũng phải hỏi nàng trước nha? Lập
tức nhân tiện nói: “Tứ tỷ, cũng không phải của nàng, dù xứng cũng làm thế nào
được.”


Lâm Thất lập tức không vui: “Chúng ta nguyện ý làm
theo Tứ tỷ xem thế nào? Lục Bình, ngươi lập tức đi lấy khuyên tai thủy tinh kia
ra, cũng lấy trang sức bằng thủy tinh của ta đến.”

“Ta đeo thật khó coi.” Lâm Cẩn Dung rủ lông mi pha trà
cho ba người: “Cho dù là đẹp mắt, cũng không tiện đeo trên đầu, sợ khiến cô cô
nhìn thấy mà tức giận.” Mặc dù không nói rõ, nhưng ý tứ muốn nói châu sai này
không thích hợp với nàng, nên tặng cho người khác.

Lâm Lục cười, thử nói: “Xem lời này của Tứ tỷ, chẳng
lẽ những người khác đeo cô cô sẽ không tức giận?”

Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn thẳng nàng: “Các muội
không giống a, cô cô nhìn thấy các muộichỉ có vui mừng, sao có thể tức giận
được? Lục muội, cô cô thật sự rất thích muội, có phải vậy không a?”

Lâm Lục cúi mắt cười, có vẻ đồng ý với lời của Lâm Cẩn
Dung.

“Tứ tỷ tỷ!” Lâm Ngũ thấy tình thế không tốt, vội hỏi:
“Ta cũng có một đôi khuyên tai hình lá sen bằng thủy tinh, khuyên này với châu
sai kia mới thật sự là một cặp. Ta cũng sai người lấy ra thử xem thế nào?” Từ
ngày nhìn thấy châu sai này, nàng đã rất thích, chẳng qua hiểu được không có
khả năng thuộc về mình, liền buông tâm tư, hôm nay thấy có khả năng chiếm được,
sao có thể dễ dàng buông tha? Cho dù không thích, cũng không muốn để Lâm Lục vô
duyên vô cớ được lợi.

Ý tứ của nàng rất rõ ràng, Lâm Thất khó chịu, hận nói:
“Tỷ lại náo nhiệt gì vậy?” Lâm Ngũ quay đầu nhìn Lâm Thất cười lạnh: “Là chính
muội nói a? Có thể hợp với trang sức của các muội, sao của ta lại không thể? Tứ
tỷ cũng chưa nói cái gì, muội tức giận không đâu gì vậy?”

Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy khuyên bảo: “Đừng ầm ỹ, đừng
ầm ỹ, đều là tỷ muội, đều thích hợp mà. Đi lấy đến đây đi.”

Lâm Ngũ đắc ý sai nha hoàn chạy nhanh lấy khuyên tai
bằng thủy tinh hình lá sen đến. Lâm Lục nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, lại nhìn nhìn
Lâm Ngũ, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Ta nói các ngươi ầm ỹ cái gì? Tứ tỷ
bất quá chỉ bảo chúng ta cầm khuyên tai đến thử xem, cũng không phải nói muốn
cho ai, các ngươi khen ngược, trước ầm ỹ, để người ta thấy được sẽ cười đến
rụng răng……” Nàng cũng thích châu sai này, nhưng không xác định Lâm Cẩn Dung
rốt cuộc muốn làm gì, nếu thật sự muốn tặng người khác, tất nhiên sẽ không để
Lâm Ngũ giành được; Nếu là để trêu đùa, vậy nàng cũng vui vẻ ý phối hợp trêu
cợt Lâm Ngũ một hồi, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thăm dò ý đồ thật sự
của Lâm Cẩn Dung.

Trong các tỷ muội, lợi hại nhất là Lâm Lục, tiểu thư
này tâm tư sâu xa, hẳn là buộc chính mình tỏ thái độ đây. Lâm Cẩn Dung đơn giản
nói: “Ta đã nói rõ ràng, châu sai này ta giữ lại cũng vô dụng, ai thích hợp
nhất sẽ thuộc về người đó. Về sau nhớ rõ ta có ý tốt này là được rồi.”

Ai thích hợp nhất còn không phải do nàng định đoạt
sao, nghĩ đến vừa rồi Lâm Cẩn Dung nói thẳng là Lâm Lục yêu thích nhất trang
sức bằng thủy tinh, để Lâm Lục đi lấy khuyên tai đến đeo thử, Lâm Ngũ đã biết
bản thân bất quá chỉ là làm nền, lập tức rơm rớm: “Tứ tỷ tỷ, tỷ bất công! Tỷ
lòng dạ hẹp hòi!”

Lâm Thất lập tức đứng về phía Lâm Cẩn Dung: “Ngũ tỷ
lời này thật không có đạo lý, Tứ tỷ đã nói, ai thích hợp nhất sẽ thuộc về người
đó. Vẫn còn chưa quyết định là ai, tỷ đã nói nàng bất công, lòng dạ hẹp hòi
sao? Lòng dạ hẹp hòi là tỷ mới đúng? Nếu tặng cho tỷ sẽ là không bất công hay

sao.”

Lâm Ngũ nức nở nói: “Chẳng lẽ nàng không bất công sao?
Đều là tỷ muội, nàng vì sao không hỏi ta, trực tiếp bảo các muội đi lấy khuyên
tai đến đeo? Nàng rõ ràng chính là ghi hận ta lúc trước đắc tội nàng tại ấm lô
hội, cố ý khiến ta khó chịu! Tứ tỷ, ta đã bưng trà nhận lỗi với tỷ rồi mà.”

Lâm Thất cười lạnh: “A, tỷ bưng trà nhận lỗi với Tứ
tỷ, vậy nghĩa là châu sai này nên đưa cho tỷ sao? Không đưa chính là không tha
thứ cho tỷ? Đây là đạo lý gì a? Cho tới bây giờ chỉ thấy người làm sai tặng cho
người mà mình đắc tội, cũng chưa từng thấy qua người có lỗi lại đòi lễ vật. Tỷ
bị cấm chừng lâu nên hồ đồ rồi sao!”

“Ta làm sai? Ý muội là gì?” Lâm Ngũ “Hô” một tiếng,
ngón tay chỉ vào chóp mũi Lâm Thất: “Tiểu nhân âm hiểm, các muội hại ta, lại đi
xúi giục Tứ tỷ hận ta, bản thân được lợi, còn tưởng rằng ta cái gì cũng không
biết sao? Bằng không chúng ta trước mặt Tứ tỷ nói cho rõ ràng đi?”

“Chỉ cái gì mà chỉ? Nói thì nói, ta sợ tỷ a?” Lâm Thất
“Ba” đánh văng ngón tay của Lâm Ngũ ra, hèn mọn nói: “Ai chẳng biết Tín Nhi vì
sao bị đuổi đi? Tỷ muốn ta lặp lại một lần nữa a? Da mặt thực dày đây!”

“Ta cầu các muội đừng ầm ỹ nữa. Nếu để các trưởng bối
nghe thấy sẽ bị răn dạy, rồi trách phạt.” Lâm Cẩn Dung thống khổ thở dài một
tiếng, ôm lấy Lâm Ngũ sắp bùng nổ: “Đều là lỗi của ta, đều là ta không tốt, ta
suy nghĩ không chu toàn, châu sai này cũng không đủ để chia cho ba muội, chuyện
này cho qua đi.” “Không được!” Lâm Ngũ cùng Lâm Thất đồng thời quay đầu, ngữ
khí vô cùng kiên quyết.

Lâm Lục cũng nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung đông cứng
nói: “Tứ tỷ, tỷ tin ai? Nếu tỷ tin nàng, tỷ cứ đưa châu sai thủy tinh kia cho
nàng, ta sẽ không nói nửa câu, lập tức mang theo Thất muội rời đi. Nếu tỷ tin
ta, thì đưa châu sai thủy tinh cho ta, ta sẽ không để tỷ chịu thiệt.”

Giờ phút này dĩ nhiên không còn là vấn đề ai giành được
châu sai thủy tinh, mà là liên quan đến vấn đề về nhân phẩm. Dường như ai có
thể lấy được châu sai kia, thì nhân phẩm của nàng cũng giống như châu sai này,
trong suốt vô tội.

Lâm Cẩn Dung đối với chuyện này nửa điểm hứng thú đều
không có, nàng chỉ đối với lời của Lâm Lục nói không để nàng chịu thiệt cảm
thấy hứng thú, Lâm Lục có thể cho nàng cái gì đây? Tốt nhất là vàng bạc a, là
thứ nàng thích nhất. Tuy là nghĩ như thế, trên mặt nàng lại lộ ra thần sắc khó
xử đến cực điểm: “Các muội đừng khó xử ta, hòa khí tỷ muội bị tổn thương thật
không tốt.” Lâm Ngũ cũng cắn răng nói: “Tứ tỷ, ngày đó ta thật sự không bảo Tín
Nhi đẩy người khác, nếu tỷ tin ta, thì đưa châu sai cho ta, ta cũng sẽ không
lấy không của tỷ. Ta oan uổng lâu như vậy, đã ngóng trông một ngày có thể rửa
sạch oan khuất này.”

Được rồi, hiện tại là đều các nàng tự ra giá, trắng
trợn dụ dỗ nàng tỏ thái độ. Lâm Cẩn Dung cúi mắt không nói, sau một lúc lâu
ngẩng đầu, đối với ba đường muội mỉm cười cười: “Ta nói rồi, không phải là một
châu sai thủy tinh thôi sao? Cần gì vì nó mà tổn thương hòa khí? Kỳ thật ta
càng tin tưởng ngày ấy có chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Châu sai thủy tinh này ta
muốn tặng cho người khác, nhưng không có nghĩa là người này được, thì người kia
chính là người xấu.” Sau đó nhìn xung quanh trái phải: “Mà các nha hoàn đi lấy
khuyên tai sao vẫn chưa trở lại?” Lâm Lục trừng nàng sau một lúc lâu, hiểu được
nàng sẽ không tỏ rõ thái độ, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không cần, Tứ tỷ,
ta lấy châu sai kim phượng này đổi lấy châu sai của tỷ.” Lâm Ngũ mặt đỏ lên,
vội nói: “Ta lấy vòng tay vàng ròng đá thạch mắt mèo đổi với tỷ!”

Thành công! Lâm Cẩn Dung trong lòng kinh hoàng, nhịn
xuống nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng làm khó dễ ta, châu sai kim phượng của Lục muội
là Nhị bá mẫu đưa cho muội nhân ngày sinh thần, vòng vàng của Ngũ muội là Đại
bá mẫu tặng, đều là thứ quý trọng, ta sao có thể lấy? Thôi nói sau, trà lạnh
rồi, dùng trà ăn trái cây đi.”

Lâm Thất lớn tiếng nói: “Lúc này ai còn tâm tư uống
trà, ăn trái cây đây? Tứ tỷ, tỷ nói rõ ràng đi, tỷ rốt cục tin tưởng ai! Tin
nàng ta hay tin hai người chúng ta?”

“Ta nói, ta tin ngày ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Lâm Cẩn Dung cũng nghiêm mặt, mạnh mẽ đứng dậy, đem châu sai thủy tinh giơ lên
cao, rồi nhẹ đặt lên bàn: “Ta chỉ có một châu sai thủy tinh này, nếu tặng người
này sẽ khiến người khác bị cho là người xấu, vậy thì dùng phương thức khác,
dùng bạc để đổi! Ai có thể đưa nhiều bạc hơn thì đưa cho người đó! Vàng cũng
được.” Rồi mềm giọng nói: “Ta không ham tiền của các muội, chỉ muốn tỷ muội hòa
thuận, một lời này sẽ không thay đổi. Ta đếm ba tiếng, các muội nói đi! Một hai
ba!”