Thế Hôn

Chương 77: Số học

Phía đông nam của Lâm phủ là chỗ mà Đại phòng cư ngụ,
bởi vì Lâm Đại lão gia hướng tới cuộc sống điền viên, cho nên nơi này không có
kỳ hoa dị mộc, bất quá chỉ là mấy gốc cổ thụ cây hạnh cây lê mà thôi, trong
đình viện cũng có bàn đá bằng gỗ bồ đào.

Lâm gia Đại phu nhân Chu thị đi dưới trời nắng chói
chang mang theo một đoàn nha hoàn ma ma bước vào trong viện, nhìn lên thấy hoa
hạnh nở đầy trên cành, liên tưởng đến đại tôn tử trắng nõn nhà mình mới ra sinh
không lâu, tâm tình vốn phiền muộn trở nên thoải mái hơn rất nhiều: “Vẫn là ở
trong phòng mình thoải mái hơn, vô duyên vô cớ so với bên ngoài yên tĩnh hơn
rất nhiều.”

Mọi người vội cười nói: “Đúng vậy. Làm khó phu nhân
vất vả như vậy, từng tuổi này còn chưa được thanh nhàn.”

Chu thị liền thản nhiên nói: “Có biện pháp nào đây?
Tam phu nhân mới trở về, trong nhà lại có khách nhân, lão thái thái phân phó
phải náo nhiệt một lúc, ta có thể nào làm cho người ta thất vọng? Vì vậy cũng
phải tận lực hết sức.” Chủ yếu còn phải đề phòng lão thái bà cùng La thị không
biết xấu hổ kia.

“Đương gia phu nhân thật là vất vả.” Mọi người vây
quanh Chu thị vào phòng, dâng khăn sạch, bưng trà, quạt mát, lao xao không
ngớt, Chu thị chờ mồ hôi trên người ráo bớt, mới vẫy tay Thạch Lưu đang chờ ở
một bên tới hỏi: “Như thế nào?”

“Phu nhân, Tứ tiểu thư chọn mấy kiện này để may đồ.”
Thạch Lưu nhanh đem bốn kiện vải ra cho Chu thị xem qua.

Ánh mắt của Chu thị tạm dừng trên hai kiện vải xanh
ngọc bạc trù hà hoa hoa văn mờ cùng tương sắc bạc la, nhẹ nhàng cười: “Nàng
không biết sao?”

Nói không rõ, nhưng Thạch Lưu cũng hiểu được nàng hỏi
cái gì, liền thấp giọng nói: “Không biết cụ thể là như thế nào, nhưng Lệ Chi rõ
ràng đã hỏi qua nô tỳ.”

Chu thị gắt gao hơi nhếch môi, tay không ý thức lần
qua tràng hạt vàng mật trên cổ tay, ánh mắt nặng nề, cũng không biết đang suy
nghĩ gì.

Thạch Lưu thật cẩn thận nói: “Phu nhân, nếu không, để
nô tỳ nhắc nhở Lệ Chi một chút?”

Chu thị đột nhiên cười, ấm áp nói: “Không cần, bảo
phòng thêu thùa làm theo, không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lại càng
không được chậm trễ. Làm không tốt cũng đừng mong tới nguyệt ngân (tiền tiêu hàng tháng), còn
phải bồi thường kiện vải.”

Thái độ của nàng như vậy khiến Thạch Lưu có chút kinh
ngạc, nhẹ nhàng đáp một tiếng vâng.

“Nương, nghe nói buổi tối muốn tổ chức yến hội có phải
không? Con muốn ăn bào ngư và vi cá!” Lâm Ngũ cười hì hì chạy vào, đến bên cạnh
giữ chặt tay áo Chu thị làm nũng. Nàng từ nhỏ đã thích nhất hai món này, tuy
Lâm gia hiện nay không thể so với ngày xưa, giống như đồ ăn quý giá như bào ngư
vi cá, trừ bỏ chỗ của Lâm lão thái gia và Lâm lão thái thái trong ngày lễ tết
ra, trên bàn cơm ít khi có hai món này.

Chu thị cười, miễn cưỡng nói: “Đã phân phó rồi. Khi
con nhớ ra, đồ ăn đều đã bày lên bàn, lúc này còn cần con tới nhắc sao?” Muốn
nói đương gia có chỗ tốt gì, đơn giản nhất chính là những lúc thế này có thể
thỏa mãn khẩu vị người trong nhà.

“Chỉ biết nương hiểu rõ con nhất.” Lâm Ngũ kiều kiều
lạc lạc tựa vào vai Chu thị làm nũng, liếc mắt một cái nhìn thấy Thạch Lưu đang

thu dọn bốn kiện vải, không khỏi kinh dị nói: “Di, đây không phải hai kiện vải
con đã chọn sao? Tại sao còn ở đây?”

Thạch Lưu biết nàng xưa nay keo kiệt, không tiện nói
rõ, liền chỉ cười không nói.

Lâm Ngũ cũng hiểu ra, nổi giận đùng đùng chạy ra cầm
lấy hai kiện vải nói: “Là cho Lâm Tứ tỷ may quần áo có phải vậy không? Nàng sao
lại không biết xấu hổ a, cái gì cũng học theo người khác! Chẳng lẽ hôm nay
ngoài hai kiện vải này ra không còn kiện nào khác sao?”

“Câm mồm!” Chu thị vỗ mạnh bàn, dựng thẳng lông
màynói: “Con còn chưa thấy đủ mệt sao? Có muốn bị tát một bạt tai nữa, bị cấm
chừng nữa hay không a?”

Lâm Ngũ lập tức đỏ đôi mắt: “Nương, chính mắt người
cũng nhìn thấy nàng hại con thế nào mà. Nàng đi thôn trang ngâm suối nước nóng
tiêu dao khoái hoạt, tranh thủ có được danh tiếng hiếu thuận, con lại bị cấm
chừng đến khi Đại tẩu sinh hạ mới được cho ra. Khó khăn lắm mới có một chuyện
vui là may quần áo mới, nàng lại chọc con! Con không chịu đâu!” Còn không biết
xấu hổ thừa dịp cơ hội câu dẫn Lục Giam, có điều những lời này nàng cũng không
dám nói ra.

Nàng cũng đâu muốn Lâm Ngũ khó chịu như vậy? Chính là
địa vị quản gia của Chu thị cũng mới cướp về không lâu. Nếu không vì vậy, mấy
ngàn lượng bạc kia sao có thể để La thị chiếm mất? Bọn họ là đích tôn, bạc này
vốn là của bọn họ, hiện tại lại thành của mọi người. Chu thị cắn răng mắng:
“Nói hươu nói vượn! Nàng là trưởng tỷ, vốn là nàng chọn trước mới đến phiên
muội muội các con, hiện tại con đã có quần áo mới mà giờ nàng mới được may, con
còn có ý kiến gì? Chẳng lẽ còn không cho nàng may sao?”

Lâm Ngũ nghe thấy Chu thị tức giận mắng mỏ, lại càng
không cam lòng, khóc nói: “Con nào dám có ý kiến gì? Người ta thổi sáo hay như
vậy, đấu trà lại là cao thủ, có tài danh, lại hiếu thuận, tâm địa tốt đẹp,
người nào không khen ngợi nàng! Con chính là trong lòng không phục thôi, vì sao
tổ mẫu lại bất công như vậy.”

Chu thị nghe thấy nàng nói Lâm lão thái thái bất công,
trong lòng hoàn toàn đồng ý, nhưng thấy nàng một bộ dạng mơ hồ, lại thật sự cảm
thấy tức giận, liền thấp giọng trách mắng: “Con còn không rõ sao? Đây cũng
không phải công lao một mình nàng, mà là con tranh đoạt với nàng, lưỡng bại câu
thương, khiến người khác mượn cớ! Cũng vì thế mà liên lụy ta!”

Lâm Ngũ nghe xong lời này mới ngừng rơi lệ, ngửa đầu
nhìn Chu thị nói: “Mẫu thân, con cũng biết không phải đơn giản như vậy, người
giáo dạy con thì được gì, đều là Lâm gia tiểu thư, tổ mẫu sao lại bất công như
vậy?”

Tâm tư của nữ tử vốn yếu đuối. Khi nàng bị cấm chừng,
Lâm Lục, Lâm Thất đều năng tới chơi Lục gia. Tuy lúc được ra ngoài, Lục Vân đối
đãi với nàng vẫn như lúc trước, nhưng đối với Lâm Lục, Lâm Thất cũng rất tốt,
còn thêm một cảm giác quen thuộc thân thiết không thể nói rõ. Lâm Lục, Lâm Thất
thường xuyên cùng Lục Vân nói những chuyện mà nàng không biết, nàng có muốn hùa
theo cũng không được, điều này bảo nàng sao có thể chịu nổi? Đả kích nghiêm
trọng nhất là ngày ấy khi Lục Giam đến chào từ biệt trước khi đi Thái Minh phủ
tự thi, nàng xấu hổ chúc hắn mã đáo thành công, hắn chỉ thản nhiên cảm tạ một
tiếng, cũng không thèm nhìn tới nàng, xoay người bước đi, làm nàng nghẹn khuất
trong lòng, không thể nào thư giải, rất thương tâm. Tức nhất là Lâm Thất còn
cười nhạo nàng.

Chu thị thản nhiên nói: “Thời gian còn dài. Con nhớ
cho kĩ, chuyện lần trước là do con không đúng, trước mặt mọi người con khiến Tứ
tỷ xấu hổ mất mặt. Để hòa hảo với nàng, cùng nàng chịu nhận lỗi, sau đó đối đãi
với nàng giống như trước. Hai bộ xiêm y thì tính cái gì? Nàng thích mặc cứ để cho
nàng mặc đi!”


Lâm Ngũ mở to hai mắt: “Rồi sau đó làm thế nào?”

Chu thị nghiêm túc nói: “Chính là tiếp tục cùng nàng
làm tỷ muội tốt, tôn kính Tam thẩm nương, đối đãi tốt với Thất đệ.” Lâm Tứ đầu
tiên là ở ấm lô hội hoàn toàn khiến Lâm Ngọc Trân mất vui, tiếp theo ở thôn
trang lại gây hấn với Lâm Ngọc Trân. Mắt thấy Lâm Tứ không thể trở thành nhi
tức của Lục gia, không phải đúng là người có thể hỗ trợ đối phó với Nhị phòng
sao? Với tính tình kia của Đào thị thì, ha ha……

Lâm Ngũ chống cằm suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật đầu
nói: “Được, sẽ giống như lúc trước, đúng là chỉ có nàng mới ứng phó được Lục
muội cùng Thất muội.” Ngày ấy, nàng mới trêu chọc Lâm Cẩn Dung một chút đã phải
ngậm bồ hòn, trong nháy mắt thế cục xoay chuyển, không công khiến Lâm Lục, Lâm
Thất được lợi.

Chu thị lúc này mới thật tình lộ ra tươi cười: “Con
trưởng thành rồi.” Người của ba phòng, đều là thân sinh của Lâm lão thái thái,
một cộng một bằng hai, tất nhiên sẽ lớn hơn một phòng còn lại. Một trừ một bằng
không, vậy thì phòng còn lại sẽ chiếm toàn bộ lợi thế. Vấn đề số học này, tất
nhiên nàng biết rõ.

Trước khi Lâm Cẩn Dung xuất môn thì có mấy nha hoàn ở
phòng thêu thùa tới, người của phòng thêu thùa từ trước đên nay chưa từng nhiệt
tình như vậy khiến nàng có chút giật mình, không chỉ là kiểu dáng, thêu hoa văn
thế nào, ngay cả thứ nhỏ nhặt như vạt áo của nội y, nút thắt còn được đề xuất
thảo luận nghiên cứu rất nghiêm túc.

Lệ Chi lại ngạc nhiên, sau đó nhiệt tình tăng vọt,
giúp đỡ nghiên cứu chi tiết kiểu may, Lâm Cẩn Dung ngược lại có chút rã rời:
“Tùy tiện đi, các ngươi làm đã quen, cũng không thể làm ra quần áo không thể
mặc nổi.”

Một nha hoàn cười nói: “Nói là nói vậy, nhưng tiểu thư
không biết, Đại phu nhân đã phân phó, nếu không khiến người hài lòng, không chỉ
tiền tiêu vặt hàng tháng không có, mà còn phải đền bù vật liệu may mặc.”

Lâm Cẩn Dung lúc này mới có vài phần hứng thú: “Đại bá
mẫu chắc nói giỡn với các ngươi thôi.”

Một nha hoàn khác nói: “Nhóm chủ tử cũng không phải
người hà khắc, nhưng bổn phận của chúng tiểu nhân không phải luôn cố hết sức để
chủ tử hài lòng hay sao? Nói tới, Đại phu nhân đối đãi với tiểu thư thật có
lòng.”

Lâm Cẩn Dung liền thỏa mãn nàng: “Đại bá mẫu luôn luôn
nhân hậu chu đáo.”

Tiễn bước hai nha hoàn xong, Lệ Chi ngạc nhiên nói:
“Tiểu thư, Đại phu nhân là có ý gì? Lại gióng trống khua chiêng như vậy.”

“Không có ý nghĩa.” Đơn giản chính là tỏ vẻ mình hiền
lương thục đức, ôn hoà hiền hậu khoan dung mà thôi, Lâm Cẩn Dung liếc về gian
phòng đóng chặt cửa ở cuối hành lang dài: “Bảo Quế ma ma theo ta đến dự yến
tiệc, ngươi mang theo các nàng thu dọc đồ đạc cho tốt. Cữu lão gia sẽ sai người
đưa tiền đến, phải trông coi cẩn thận, không để bất kỳ ai chạm vào, bao gồm Quế
Viên cùng Đậu Nhi. Người khác nếu hỏi, ngươi có biết phải trả lời như thế nào
không?”

Lệ Chi cẩn thận nói: “Biết.”

Chỉ chốc lát, Quế ma ma đi ra, tuy rằng nỗ lực lên
tinh thần, vẫn không khó nhận ra nàng uể oải cùng lo lắng, thậm chí không dám
nhìn Lâm Cẩn Dung.

“Ma ma như vậy sẽ khiến người ta dễ dàng nhận ra có
vấn đề.” Lâm Cẩn Dung bình tĩnh đem quyết định của mình nói với Quế ma ma: “Ta
chỉ có thể làm được đến vậy, về sau cần phải xem chính nàng thế nào. Đêm nay
ngươi theo giúp ta đi một chuyến này, ngày sau nàng đến chỗ phu nhân cũng sẽ
không có ai nghi hoặc.”

Quế ma ma nháy mắt lệ trào ra, lại nhanh nuốt trở lại,
thanh âm run run nói: “Tiểu thư, ân đức của người……”

Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt cười: “Không nói tới điều này
nữa. Ta chỉ biết ma ma không phải người như vậy, không nỡ để ngươi thương tâm.”
Thân sinh cốt nhục cùng hài tử nuôi dưỡng vẫn khác nhau, cũng không phải mỗi
người đều có thể làm được chu đáo như vậy, lúc nào cũng đắp thêm chăn phủ thêm
áo khoác cho nàng, không chê nàng vô dụng làm hại mình bị khinh bỉ chịu khổ. Đã
thấy đủ nhân tình ấm lạnh lòng người dễ thay đổi, vì vậy càng phải quý trọng
điều này.

Quế ma ma hít một hơi thật sâu, cười nói: “Vâng, lão
nô sẽ không nói nữa.” Không nói, nhưng nàng sẽ ghi tạc trong lòng.