Thế Hôn

Chương 7: Điển cố

“Tứ tỷ!” Lâm Thận Chi lắc lắc tay Lâm Cẩn Dung, bất
mãn quyệt miệng oán giận nói: “Nhẹ chút! Tỷ cầm tay ta đau a.”

Bản thân thất thố, Lâm Cẩn Dung giật mình bừng tỉnh,
vội điều chỉnh độ mạnh nhẹ trên tay, kéo tay Lâm Thận Chi tới bên môi nhẹ nhàng
thổi thổi, cười nói: “Ta thổi thổi cho Thất đệ a, đệ nói xem Tứ tỷ của đệ sao
lại có khí lực lớn như vậy đây?”

Lâm Thận Chi mặc dù được nuông chiều, nhưng đối với
hai thân tỷ từ trước đến nay rất rộng lượng, tuy ăn đau nhưng được Lâm Cẩn Dung
thay hắn thổi thổi cũng liền thôi, chỉ lo cúi đầu vừa đi vừa vui vẻ đá mấy hòn
sỏi.

Lâm Cẩn Dung trong lòng bất ổn, nhất thời uất hận,
nhất thời lại cười lạnh, giận dữ một người cũng cần tiêu phí khí lực, mà kẻ
nhẫn tâm ác độc bội bạc này thì sao, thật sự không đáng để nàng hận, không đáng
để nàng tốn nửa phần tâm tư. Tuy rằng nàng thủy chung vẫn hận hắn, nhưng hận
cũng chỉ nên để mình biết mà thôi. Vì muốn che giấu sự bất thường của bản thân,
nàng đành phải theo lời Hoàng di nương nói: “Thật không? Vị biểu ca này lợi hại
như vậy? Di nương là nghe ai nói nha?” Tốt lắm, thanh âm của nàng thật sự vững
vàng, không thấy nửa phần khác thường.

Hoàng di nương bị Đào thị gọi là hồ ly tinh, cũng có
nguyên nhân của nó. Nàng sớm bất động thanh sắc đem cử chỉ của Lâm Cẩn Dung đều
xem ở trong mắt, rồi so đo tính toán. Chuyện lần này cho nàng một cơ hội mà
nàng chờ mong đã lâu, nay Tam phòng có trưởng tử, Lâm Cẩn Âm lập tức sẽ gả phu,
phu gia (nhà
chồng) rất khá, Lâm Diệc Chi cũng đã lớn, nhiều lúc cần phải
mượn phu nhân hỗ trợ, vì vậy nếu đối nghịch với phu nhân sẽ không có nghĩa lý
gì, tuy rằng phu nhân tính tình không tốt, cũng là điều mà Tam gia đau đầu. Vì
vậy, thật sự cần một người đắc lực ở trước mặt phu nhân nói mấy lời hay cho mẫu
tử hai người, chậm rãi khiến quan hệ đảo ngược. Chỉ cần nhi tử có được điều tốt
đẹp, nàng bị phu nhân đá mấy cái thì có làm sao? Người hiểu rõ phu nhân nhất
chính là ba hài tử của nàng, Tam tiểu thư tuổi đã lớn, sang năm sẽ xuất giá,
cho dù muốn mượn sức cũng không đem lại lợi ích gì; Còn Lâm Cẩn Dung tuổi tác
còn nhỏ, chưa có hôn phối, tính tình nhuyễn thiện không thể nghi ngờ chính là
người thích hợp nhất!

Hoàng di nương từ tầng dưới cùng giãy dụa đi lên, tất
nhiên không thiên chân giống như Lâm Diệc Chi nghĩ rằng Lâm Cẩn Dung hôm nay
giúp hắn, về sau tùy tiện lấy lòng sẽ tiếp tục giúp hắn. Mọi việc đều có nguyên
do, Lâm Cẩn Dung ngẫu nhiên phát thiện tâm là vì nàng có đạo lý bên trong,
ngoài miệng nói vì thể diện, không muốn người của Lục gia bắt nạt người của Lâm
gia, lại sợ gặp phải chuyện không may khác, sẽ liên lụy Tam phu nhân…… Nhưng
mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại ai cũng có thất tình lục dục, muốn để Lâm Cẩn
Dung về sau tiếp tục giúp mẫu tử các nàng, nhất định phải tốn công sức. Mà hiện
tại, Hoàng di nương cảm thấy, nàng dường như đã tìm ra thứ Tứ tiểu thư đang cần
nhất.

Nhóm tiểu thư không phải muốn gả cho phu quân tốt sao?
Tổ tiên lưu truyền thói quen, hai nhà Lâm, Lục mỗi một thế hệ tất nhiên sẽ có
đám hỏi –bởi vì hồi trước có điển cố tổ tiên hai nhà Lâm, Lục năm mới lên kinh
dự thi, tổ tiên của Lục gia trên đường bị bệnh đau bụng cơ hồ chết đi sống lại,
lại được tổ tiên Lâm gia cứu chữa, vừa hỏi hóa ra là đồng hương, sau đó hai
người cùng nhau thi đỗ, liền trở thành bạn tốt, ước định đời đời kiếp kiếp trở
thành thân gia, hai họ chi hảo.

Trong đám đồng lứa, Lục Giam ở Lục gia có vẻ nổi bật
nhất, mà tính tình dung mạo của Lâm Cẩn Dung trong đám nữ hài tử đến tuổi cập

kê của Lâm gia cũng là đứng đầu, nếu chỉ nhắc tới nam nữ hôn sự, cũng không chỉ
để ý về mặt này. Vì mẫu thân và phụ thân không có uy thế trong phủ, Tam phòng
Lâm Tam gia cùng Tam phu nhân tính tình họa bảo, sở hữu tài sản sẽ thuộc về Ngũ
tiểu thư của Đại phòng, cặp tỷ muội song sinh Lục tiểu thư và Thất tiểu thư của
Nhị phòng so với nàng đều chiếm ưu thế. Lâm Cẩn Dung muốn gả cho Lục Giam, vậy
còn phải tốn chút tâm tư.

Hoàng di nương liền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giống
như lơ đãng nói: “Ta từ trước cùng nha hoàn bên người của Cô phu nhân là tỷ
muội tốt, mấy năm nay nàng mặc dù đi theo Cô phu nhân đến phía nam, nhưng ngày
lễ tết cũng quay trở về nhà, chúng ta cũng vẫn còn liên hệ. Hôm qua Cô phu nhân
mới tới Bình Châu, Phương ma ma liền bảo chất nữ tới gặp ta để tặng đồ, đây đều
là nghe chất nữ của nàng kể lại, không phải là giả.”

Ai u, hóa ra là như vậy a, Phương ma ma là tỷ muội
đáng tin cậy của Hoàng di nương, cũng là tâm phúc của Cô phu nhân, ở trước mặt
Cô phu nhân có thể nói nhiều lời hay. Lâm Cẩn Dung nghe hiểu được ý tứ của
Hoàng di nương, không phải là đang dùng con mồi này để câu nàng sao? Nhưng hồ
ly tinh lần này móc sai mồi câu rồi, nàng không thích ăn cái này, nàng muốn là
một kết cục khác, có điều bây giờ còn chưa tới thời điểm ngả bài với Hoàng di
nương. Lâm Cẩn Dung cười ngốc nghếch, vẻ mặt ngây thơ: “Hóa ra là như vậy a.
Cũng không biết nếu so sánh hắn với Ngô nhị ca, ai sẽ tài giỏi hơn đây.” Thanh
âm của nàng không thấp, khiến nô bộc đi lại xung quanh nghe thấy được.

Hoàng di nương xấu hổ cùng khẩn trương, nói Ngô Tương
không bằng Lục Giam, sẽ đắc tội với Ngô gia cùng Ngô thị, nói Lục Giam không
bằng Ngô Tương, sẽ đắc tội với Lục gia cùng Cô phu nhân Lâm Ngọc Trân, những người
này không phải là người nàng có thể chọc tới. Nhưng nàng rốt cuộc tâm tư linh
lung, lập tức liền cười lớn tiếng nói: “Điều này thì ta không biết, bất quá
nghĩ đến biểu thiếu gia lớn lên ở phía nam, danh nho phía nam mọi người đều
biết, hắn lại khắc khổ học hành, tất nhiên sẽ không thua kém. Hai thiếu gia hẳn
sẽ là song bích ở Bình Châu chúng ta.”

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, không hề nói thêm. Cô phu nhân
Lâm Ngọc Trân gả cho Lục gia này, chính là nữ nhi mà Lâm lão thái thái (tổ mẫu của Lâm Cẩn
Dung) rất mực yêu quý, từ nhỏ được sủng ái nhất, đến tuổi
lại gả cho phu quân tốt, có chút vênh váo tự đắc. Cái gì Bình Châu song bích,
bất quá là Hoàng di nương muốn lấy lòng Lâm Ngọc Trân, cũng chính là gián tiếp
lấy lòng lão thái thái mà thôi.

Ngô Tương ít nhiều cũng có tài danh, là thần đồng nổi
danh ở Bình Châu, người đọc sách ở Bình Châu nhắc tới hắn, không người không
biết, không người không hiểu. Lục Giam thì sao, bất quá chỉ là hài tử vô danh
do Lục gia Tam phòng bừa bãi sinh ra, chỉ vì Đại phòng Lục gia không có nhi tử,
bảy tám tuổi mới nhận làm con thừa tự mà trở thành đích tôn của Lục gai, trở
thành nhi tử của Lâm gia cô cô Lâm Ngọc Trân. Lâm Ngọc Trân sợ hắn tuổi tác quá
lớn không thể nuôi dưỡng, liền vội vội vàng vàng dẫn hắn theo Lục gia Đại lão
gia Lục Kiến Tân chạy đến phía nam nhậm chức, ngẩn ngơ đã qua bảy tám năm, cũng
không dám trở về nhà, chỉ sợ hắn gặp cha mẹ thân sinh của mình.

Lại nói tiếp, hiện tại Lục Giam đến Bình Châu, bất quá
chỉ là hạng người vô danh bừa bãi mà thôi, luận về tài danh, sao có thể cùng
Ngô Tương đánh đồng? Có điều về sau, khi hắn tham gia thi đình, cũng một chín
một mười với Ngô Tương. Nếu luận về diện mạo thì sao? Lâm Cẩn Dung trong đầu
nhất thời hiện ra một đôi con ngươi lạnh lẽo như hàn băng dọa người, nàng nở nụ
cười, Lục Giam thật giống như theo lời của Hoàng di nương, bộ dạng thật sự rất
được, cho nên lúc trước hắn ở Lâm gia vừa lộ diện, liền khiến ba đường muội của
nàng tranh giành tình nhân, lại làm cho các nữ hài tử của các nhà đến làm khách

vụng trộm nhìn ngắm không ngớt, nhưng bộ dáng tốt thì được lợi gì a? Có thể làm
cơm ăn? Hay có thể làm xiêm y mà mặc hay không? Không đáng một đồng! Kiếp trước
Lâm Cẩn Dung chưa bao giờ nói một câu thô tục không chút do dự mắng chửi, tuy
rằng là mắng thầm trong lòng, nàng lại cảm thấy rất thích thú.

Không biết tại sao, Hoàng di nương thấy trong tươi
cười của Lâm Cẩn Dung có vài phần bi thương châm chọc, khi nhìn lại, ý tứ bi
thương châm chọc kia không thấy tăm hơi, trước mặt chẳng qua chỉ là một nữ tử
thiên chân vô tà đang tươi cười mà thôi. Hoàng di nương không khỏi nhẹ nhàng
cười cười, mấy ngày này nàng làm lụng vất vả quá mệt mỏi, bị bệnh, mới có thể
hoa mắt như thế. Tứ tiểu thư mặc dù từ trước đến nay rụt rè ổn trọng, ôn nhu
cẩn thận, nhưng rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, vừa rồi nói câu kia, chỉ sợ vì cùng
Ngô Tương quen thân từ bé, vì vậy đối với một “Biểu ca” đột nhiên xuất hiện
chắc hẳn không phục, không cẩn thận nói ra lời so sánh mà thôi.

Có điều, Tứ tiểu thư kỳ thật là coi trọng Ngô Tương?
Hoàng di nương nhìn lướt qua bóng dáng Ngô thị phía trước, hai nhà có quan hệ
như vậy, nếu có đính ước, đã như vậy, nàng lại có một ý tưởng khác. Nàng trong
giây lát chuyển vô số ý niệm trong đầu, săn sóc mà hảo tâm nhắc nhở Lâm Cẩn
Dung: “Cô phu nhân tính tình rất mạnh mẽ, những lời vừa rồi của tiểu thư đừng
để cho người bên ngoài nghe thấy, bằng không…… Người là tiểu thư đứng đầu trong
đám tiểu thư, Đại phòng cùng Nhị phòng…… Ha ha…… Ta và Ngũ ca luôn hy vọng tiểu
thư gặp điều tốt đẹp.”

Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, nàng nhìn Hoàng di nương nói
nhấn từng chữ: “Di nương nói đúng, chúng ta đều là Tam phòng, thể diện là một,
chúng ta là người một nhà. Độc mộc khó thành cổ thụ, bốn huynh muội chúng ta,
tương lai nên hỗ trợ lẫn nhau. Bản thân ta, cũng là ngóng trông Ngũ ca sẽ tốt
đẹp.” Lực lượng cá nhân so sánh với lực lượng dòng họ, nhỏ bé giống như hồng
mao (lông hồng) với
thái sơn. Trong gia tộc, cho tới bây giờ trước mặt người ngoài đồng lòng như
một, đóng cửa lại mới nhắc tới ân oán.

Hoàng di nương sửng sốt, nàng vốn muốn lôi kéo Lâm Cẩn
Dung, uyển chuyển đem ý tứ biểu đạt, thế nào lại khiến Lâm Cẩn Dung trả lời cẩn
thận, trong lời nói thêm một tầng ý nghĩa, trực tiếp nói với nàng, nàng tuy có
Lâm Diệc Chi, nhưng độc mộc khó thành cổ thụ, Lâm Diệc Chi thân là con vợ kế
muốn có tiền đồ, không phải dựa vào việc có thể đá văng tỷ muội huynh đệ của
chính thê là có thể thành công, ngược lại, hắn cần bọn họ! Đồng dạng, Lâm Thận
Chi tuổi còn nhỏ, tỷ đệ bọn họ cũng không muốn Lâm Diệc Chi tuổi đã lớn trở
thành địch nhân! Tứ tiểu thư này, nàng từ trước sao lại không phát hiện nàng ta
diệu dụng như thế? Thật sự ôn nhu thiện tâm sao? Hoàng di nương lại nhìn Lâm
Cẩn Dung, ánh mắt có chút không tin nổi.

Lâm Cẩn Dung lần này không cố ý trước mặt nàng giả bộ
ngu ngơ khù khờ nữa, chỉ dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Hoàng di nương: “Đạo lý
này, phu nhân luôn nói với tỷ đệ chúng ta, cho nên hôm nay ta mới ra tay giúp
Ngũ ca. Ngươi cũng biết, phu nhân trừ bỏ tính tình không tốt lắm, tâm địa là
như thế nào.” Người như Hoàng di nương, nếu đổi lại là Đại bá mẫu hoặc là Nhị
bá mẫu, cũng đã đủ chết vài lần.

Hoàng di nương nha nha nói: “Mười mấy năm qua, cách
làm người của phu nhân, tì thiếp sao lại không biết?” Đào thị tuy luôn tìm nàng
bắt bẻ khiến nàng không thoải mái, nhưng việc đại gian đại ác cũng chưa từng
làm qua, hiện giờ, để tay lên ngực tự hỏi, tuy rằng hai người tranh đấu gay gắt
nhiều năm, nàng cũng không đối với Đào thị các nàng làm ra việc đại gian đại ác
gì, bằng không, chỉ sợ Lâm lão thái gia luôn trọng tôn ti luân thường sẽ là
người đầu tiên không bỏ qua cho nàng.

Lâm Cẩn Dung vừa lòng cười nói: “Di nương biết là tốt
rồi. Nếu sau đó trước mặt những khách nhân, phu nhân có chỗ nào không tốt,
thỉnh di nương ủy khuất một chút. Đừng vội để người ta nhìn thấy mà chê cười,
việc qua đi, ta sẽ nói tốt cho di nương.” Cùng với nàng hiệp đàm điều kiện, nên
nói một lời sáng tỏ. Nếu muốn vội vàng đi theo hầu hạ người khác, phải có giác
ngộ biết hy sinh, bằng không nên chạy nhanh biết khó mà lui, đỡ cho mọi người
đều xấu hổ.

Hoàng di nương sắc mặt có chút ngượng ngùng, có những
lúc Đào thị trước mặt mọi người thất thố bão nổi, tuy nói Đào thị tính tình táo
bạo, nhưng việc nàng cố ý vô tình trêu chọc cũng có liên quan. Đào thị tất
nhiên mắc bẫy của nàng, Lâm Tam gia cũng không tin, đều nói Đào thị bá đạo
không tốt, không dung thứ nàng, ai ngờ lại bị Tứ tiểu thư hoàn toàn xem ở trong
mắt. Có mất mới có được, nàng cắn chặt răng, đập nồi dìm thuyền nói: “Phu nhân
là chủ, ta là nô, nô theo y chủ, chính là bổn phận.”

Lâm Cẩn Dung thản nhiên nói: “Chỉ mong di nương nhớ rõ
lời nói hôm nay. Bổn phận, nhất định phải thủ tín.”