Thế Hôn

Chương 64: Phẫn nộ

Thiết Nhị Ngưu không thích loại cảm giác này.

Nữ tử đứng đối diện kia dung nhan vẫn như trước, cùng
là Tứ tiểu thư ngày thường luôn ôn hòa, vừa nói liền cười tủm tỉm, chuyên hỏi
một vài vấn đề đơn giản kỳ quái, làm cho mình vốn lo lắng ban đầu lắp bắp, kết
quả thực nhẹ nhàng mà trả lời. Nhưng Tứ tiểu thư này lại có điểm dọa người. Có
lẽ là sợ đến ngây người chăng? Có lẽ là mình cảm nhận sai? Một loạt biểu hiện
của Tứ tiểu thư vừa rồi rõ ràng chính là cố ý muốn Lục Giam rơi xuống sông,
Thiết Nhị Ngưu rất nhanh nhận định nàng không có khả năng bị dọa đến ngây người.

Vậy là cái gì đây? Thiết Nhị Ngưu không kịp nghĩ lại,
hắn chính là khống chế không được nảy sinh ra tức giận không thể nói rõ, giống
như thứ hắn thích nhất bị người ta đập nát vậy. Hắn đông cứng bắt tay Miêu Nha,
đem xâu cá và mọi thứ nhét vào trong tay nàng, bước về phía trước chuẩn bị nhảy
cầu cứu người.

Cùng lúc đó, Lâm Cẩn Dung tỉnh mộng, ngữ khí vội vã hô
một tiếng: “Nhanh! Nhanh! Cứu người!” Trong thần sắc của nàng rốt cục lộ ra một
tia bối rối cùng sợ hãi, nàng bắt đầu tìm kiếm chung quanh có nhánh cây nào đó
hay không.

Lúc Thiết Nhị Ngưu nhảy vào trong nước vui mừng suy
nghĩ, Tứ tiểu thư hẳn là bị sợ hãi. Cái gọi là có tà tâm vô tặc đảm (có chút nghịch ngợm
nhưng không phải là người xấu), chính là loại này.

Nước không sâu lắm, dòng nước cũng không chảy xiết, kỹ
năng bơi của Thiết Nhị Ngưu rất tốt, đối với địa thế nơi này cũng hiểu biết,
cứu người cũng không khó, rất nhanh từ phía sau bắt được Lục Giam, đem hắn vật
lên trên bờ bên cạnh Lâm Cẩn Dung — nơi này địa thế không giống với chỗ bắt cá,
không thoải, từ mặt nước đến trên bờ tuy không quá cao những cũng tầm hai
thước. Cho nên, Lâm Cẩn Dung liều mạng kéo Lục Giam lên.

Bởi vì cứu trợ đúng lúc, Lục Giam cũng không xuất hiện
hôn mê, nhưng hắn hiển nhiên bị dọa không nhẹ, sắc mặt nhợt nhạt, môi run rẩy,
tóc ẩm ướt dán trên khuôn mặt, có vẻ thập phần chật vật. Hắn một tay gắt gao
bám vào bùn đất trên bờ, một tay gắt gao nắm lấy tay Lâm Cẩn Dung, mồm to thở
phì phò, quay đầu nhìn Thiết Nhị Ngưu lộn trở lại cứu Trường Thọ. Nhìn thấy
Thiết Nhị Ngưu bắt được Trường Thọ, nâng hướng về bên này, hắn mới quay lại
lẳng lặng nhìn Lâm Cẩn Dung, tay đang nắm tay nàng cũng dần dần chặt hơn.

Trong nháy mắt, Lâm Cẩn Dung cho rằng Lục Giam khẳng
định muốn kéo nàng xuống sông. Hắn thông minh như vậy, tiền căn hậu quả suy
nghĩ có thể đoán ra nàng cố ý tính kế hắn. Nhưng vậy thì thế nào? Hắn không có
chứng cớ, phía trước nàng còn lặp lại nhắc nhở hắn. Trường Thọ chạy lên cầu,
hắn bị rơi xuống nửa điểm cũng không oan uổng, nàng có gì phải ngại!

Lâm Cẩn Dung đón ánh mắt Lục Giam, bình tĩnh nói: “Nhị
biểu ca, huynh đừng dùng lực như vậy, bằng không ta không thể kéo huynh lên
được.”

Lục Giam lông mi chậm rãi rủ xuống, cũng không buồn
lên tiếng mà phối hợp với động tác của Lâm Cẩn Dung, tư thế tuyệt đối không hề
tao nhã leo lên bờ. Lâm Cẩn Dung không hỏi hắn có việc gì hay không, trực tiếp
buông tay hắn ra rồi đi giúp Thiết Nhị Ngưu kéo Trường Thọ lên.

Lục Giam trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung tuy rằng đã cao
hơn, nhưng bóng dáng vẫn còn nhỏ gầy, môi mím nhanh, thần sắc ý tứ không rõ.
Lâm Cẩn Dung tuy rằng không quay lại, nhưng cũng có thể cảm nhận được sau lưng
ánh mắt kia khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.

Miêu Nha theo một đường khác vòng lại đây, thấy thế
cảm thán nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo……” Đang nói bỗng im bặt, nàng có chút vô thố
nhìn Lâm Cẩn Dung mặt không chút thay đổi, lại nhìn Lục Giam đang trầm mặc, sợ
hãi lặng lẽ lui vào bên cạnh Lâm Cẩn Dung. Nàng suy nghĩ, có lẽ tất cả bọn họ
sẽ bị phạt chăng?


Trường Thọ so với Lục Giam ở lâu trong nước hơn, tuổi
còn nhỏ, lá gan cũng nhỏ, lên bờ rồi còn có chút đần độn bất tỉnh nhân sự, được
Thiết Nhị Ngưu hô hấp trào ra bớt nước mới tỉnh lại khóc thành tiếng: “Thiếu
gia, thiếu gia, ta không phải đang ở dưới hoàng tuyền chứ? Thầy bói không phải
nói ta sẽ sống đến bảy mươi tuổi sao? Sao lại đã chết rồi! Đáng thương người
còn chưa đỗ Trạng Nguyên mà!”

Miêu Nha đảo mắt đã quên ưu sầu,“Xì” một tiếng cười:
“Ngươi bị sặc nước nên vừa hôn mê? Nói linh tinh gì vậy?”

Trường Thọ lúc này mới thanh tỉnh chút, té ngã hướng
về phía Lục Giam, gắt gao ôm lấy đùi Lục Giam kinh hỉ khóc nói: “Thiếu gia,
thiếu gia, người còn sống thật tốt quá, nô tài bị hù chết a…… Người không sao
chứ?” Vừa nói vừa hướng trên người Lục Giam khắp nơi sờ loạn.

Lục Giam vừa giận vừa buồn cười, quát: “Dừng tay! Ta
thật sự không sao!”

“Kẻ dở hơi này!” Miêu Nha nhịn không được cười ha ha,
Thiết Nhị Ngưu khóe môi vẫn đang cười rộ, nhưng Lâm Cẩn Dung không cười, chỉ
cúi mắt nhìn nước sông xanh biếc, vẫn không nhúc nhích. Nàng hiện tại thầm nghĩ
rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy người này nữa.

Trường Thọ khóc đủ, quay đầu chỉ vào Lâm Cẩn Dung: “Tứ
tiểu thư, hay nói giỡn cũng có mức độ thôi, đều là người làm hại, may mà người
có vận khí tốt, bằng không xem người cũng chịu không nổi……”

“Là ta làm hại thì thế nào ?” Lâm Cẩn Dung cảm xúc lúc
này dĩ nhiên kịch liệt đến cực điểm, trừng mắt, vô cùng hung ác nói: “Lấy mạng
đền a! Là ta cứng rắn lôi kéo các ngươi theo ta du sơn ngoạn thủy chăng! Là ta
không nói cho các ngươi biết cây cầu kia không chắc chắn, cứng rắn lôi kéo các
ngươi đi qua hay sao! Là ta không nhắc nhở các ngươi cầu kia không thể chứa hai
người, cứng rắn lôi kéo chủ tớ hai người lên cầu sao! Hay là ta đẩy các ngươi
ngã xuống sông đây! Ta còn thấy chết mà không cứu hay sao! Thiết Nhị Ngưu, ngươi
đúng thật là rỗi sự? Ai kêu ngươi kéo bọn họ lên? Đi! Còn chờ người ta cảm tạ
ngươi a?” Nói xong xoay người bước đi, Miêu Nha thấy thế, chạy nhanh đuổi theo.

“Người, người, người…… Thiếu gia, Tứ tiểu thư nàng,
nàng……” Trường Thọ đầu óc không linh quang, không biết nên trả lời Lâm Cẩn Dung
như thế nào, nhưng cảm thấy bản thân ăn đau khổ, nàng đáng ra không nên hung
hăng mà phải xin lỗi thiếu gia, xin lỗi chính hắn mới đúng.

“Không cần nói. Là ta cứng rắn lôi kéo Tứ biểu muội
tới nơi này du ngoạn, cũng là ta tự mình muốn qua cầu, cũng là chúng tay không
nghe lời khuyên bảo của muội, hai người mới rơi xuống sông.” Lục Giam ngừng lời
Trường Thọ, đứng dậy đối với Thiết Nhị Ngưu vái chào thật sâu: “Nhị Ngưu huynh
đệ, đa tạ ân cứu mạng của ngươi.”

Thiết Nhị Ngưu lúc trước không nói với hắn cây cầu kia
có vấn đề, vốn đã bất an, giờ phút này được hắn thi lễ cảm tạ, mặt lập tức đỏ
bừng, liên tục xua tay nói: “Ta, cái kia, ta, vốn là việc phải làm, biểu thiếu
gia không cần đa lễ.” Sau đó vuốt đầu nói: “Rốt cuộc vẫn đang là mùa xuân, nước
lạnh, nhanh thay quần áo thôi, nếu không sẽ bị bệnh.”

Trường Thọ lầu bầu: “Đi đâu a? Hành lý của chúng ta
đều ở nhà của Chư tiên sinh, chẳng lẽ cứ như vậy mà trở về? Vài dặm đường, đi
trở về sẽ bị nhiễm gió lạnh, không bệnh mới là lạ! Ta thật ra không sao cả,
nhưng thiếu gia nhà ta muốn thi đỗ công danh, không thể trì hoãn.”

Nhà của Chư tiên sinh xác thực so với thôn trang khá
xa, nhưng không được Tứ tiểu thư phân phó, hắn cũng không dám làm chủ. Thiết
Nhị Ngưu vuốt đầu không biết nên làm sao bây giờ, chỉ thấy Miêu Nha lại quay
trở về nói: “Nhị ca, tiểu thư bảo huynh tìm đường tắt trước đem biểu thiếu gia

tới thôn trang, trực tiếp tìm phu nhân, lại thỉnh Thủy lão tiên sinh kê đơn bốc
thuốc.”

Thiết Nhị Ngưu thấy Lục Giam không tỏ vẻ phản đối,
trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi Miêu Nha: “Vậy còn hai người?”

Miêu Nha không được tự nhiên nói: “Chúng ta còn phải
về Thanh Lương tự trước, đi ra lâu như vậy, Lệ Chi các nàng chắc đang sốt
ruột.”

Thiết Nhị Ngưu đi trước dẫn đường, Trường Thọ tề mi
lộng nhãn (nháy mắt ra hiệu) cùng
Lục Giam thấp giọng nói: “Thiếu gia, đợi lát nữa Cữu phu nhân hỏi đến, chúng ta
nói……”

Lục Giam lạnh lùng thốt ra: “Ngươi đã quên, ta đã đáp
ứng sẽ không nói.”

Trường Thọ buồn bực nói: “Chúng ta chính là nói không
tiết lộ Tứ tiểu thư không chuồn ra ngoài chùa để chơi đùa bên bờ sông, nhưng
cũng không hứa sẽ không nói nàng đã làm hại người suýt mất mạng a.”

Lâm Cẩn Dung lúc trước nói là, chuyện hôm nay không
được nói ra, hơn nữa nói nàng hại hắn rơi xuống sông không phải như cũ nói nàng
chuồn ra ngoài chơi đùa sao? Nàng đã sớm tính kế muốn cho hắn xấu mặt đi? Lục
Giam tâm tình thật không tốt: “Không cần ngươi lắm miệng, đợi lát nữa ta nói
như thế nào ngươi liền theo như thế ấy.”

“Nga.” Trường Thọ ủy khuất ngậm miệng.

Thiết Nhị Ngưu vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe, thấy Lục
Giam nói sẽ không cáo trạng, trong lòng mới buông lỏng, ngược lại da mặt dày
hỏi Lục Giam: “Biểu thiếu gia, đợi lát nữa thấy phu nhân nhà ta, nên nói như
thế nào mới tốt?”

Lục Giam bình tĩnh nói: “Cứ nói ta du sơn ngoạn thủy,
đi đến nơi này cầu bị sập, không cẩn thận rơi xuống sông. Ngươi vừa vặn gặp
được, đã cứu hai người chúng ta lên.” Ánh mắt của hắn dừng lại trên lưới bắt cá
cùng xâu cá bên hông Thiết Nhị Ngưu, nghĩ rằng lời này sẽ không để lại sơ hở.

Hắn như vậy bình tĩnh lạnh nhạt, còn dạy mình nên ứng
đối như thế nào. Thiết Nhị Ngưu trong lòng càng thêm áy náy, vuốt lỗ tai nói:
“Biểu thiếu gia, người chớ trách tiểu thư nhà ta. Nàng tâm địa rất tốt, chỉ
muốn đùa với người một chút mà thôi, chính là tuổi còn nhỏ, nên không biết nặng
nhẹ. Nàng biết ta cùng Miêu Nha đều biết bơi, không có trở ngại……”

Lục Giam còn chưa nói, Trường Thọ liền bạo phát: “Nàng
tâm địa tốt ư? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng tâm địa tốt vậy? Lại có
người ác độc như nàng sao. Không có trở ngại gì a? Ngươi không thấy được khúc
gỗ kia thiếu chút nữa đập vào đầu thiếu gia nhà ta a? Đập hư nàng bồi thường
được sao? Thiếu gia nhà ta rất quý giá a……”

Thiết Nhị Ngưu vừa xấu hổ lại phẫn nộ, xấu hổ là xác
thực tình hình có nguy hiểm, phẫn nộ là nói Lâm Cẩn Dung ác độc. Lâm Cẩn Dung
tâm địa rõ ràng cũng rất tốt, chưa bao giờ làm khó người khác. Vì thế hắn cũng
đối với Trường Thọ trợn mắt nhìn: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy tiểu thư nhà
ta tâm địa không tốt? Tiểu thư nhà ta rõ ràng đã kêu ngươi đừng chạy lên cầu,
nhưng ngươi không nghe! Chính là ngươi hại thiếu gia nhà ngươi, lúc này còn
muốn đổ lỗi cho tiểu thư nhà ta. Sao lại có chuyện tiện nghi như vậy chứ?”

“Ta làm hại?” Trường Thọ xắn tay áo, đẩy mạnh Thiết
Nhị Ngưu: “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”

Lục Giam nhíu mày nói: “Trường Thọ, câm miệng! Lui
ra!”

Trường Thọ ủy khuất lui ra, Thiết Nhị Ngưu tất nhiên
cũng sẽ không tranh cãi với hắn. Ba người đều là bình tĩnh cúi mặt đi đường,
trên người y phục ẩm ướt, hài ẩm ướt bị gió lạnh thổi qua, đều run lên. Thiết
Nhị Ngưu là người không chịu thiệt, cố ý hỏi Lục Giam: “Biểu thiếu gia, quần áo
ướt sũng hài ẩm ướt đi lại có bất tiện không?” (tại lúc đầu hắn bắt
LCD đi hài ướt mà)

Trường Thọ vừa muốn phát hỏa, Lục Giam lại bình tâm
tĩnh khí trả lời một tiếng: “Đúng. Rất lạnh, thực không thoải mái.”

Đi được một nửa, chợt nghe đằng trước có tiếng bước
chân truyền đến, ngay sau đó, một thiếu niên xuất hiện ở cuối đường nhỏ, cước
bộ vội vàng, hết nhìn đông tới nhìn tây.

Thiết Nhị Ngưu nhìn thấy người tới, kinh hỉ hô: “Tam
thiếu gia, chúng ta ở đây.”

Người nọ chạy nhanh tới, nhìn thấy ba người chật vật
cũng không ngạc nhiên, chỉ nói: “Tứ muội muội bảo ta tới đón các ngươi.”