Thế Hôn

Chương 51: Chứng bệnh 1

Trong nháy mắt, tuyết trên mặt đất hòa tan thành bùn.

Ở thôn trang nằm trong của hồi môn của Đào thị có
người tới báo cáo phòng ốc đã được thu thập thỏa đáng, Đào Thuấn Khâm nói
chuyện với Lâm Tam lão gia, hai người sẽ đưa Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đến thôn
trang để dưỡng bệnh.

Tuy rằng đã sớm nói với Lâm Thận Chi, để hắn ở lại đọc
sách viết chữ, cách mười ngày nửa tháng sẽ đón hắn về thôn trang chơi, hắn vẫn
nước mắt lưng tròng, kiễng chân gắt gao túm tay Đào thị không nỡ buông ra.

Đào thị cũng luyến tiếc hắn, nhưng biết được không có
điều gì có thể so với tiền đồ của nhi tử, lập tức ngoan tâm ra lệnh cho Lâm Cẩn
Âm đem Lâm Thận Chi mang đi, cũng không quay đầu lại được Cung ma ma đỡ lên xe
ngựa.

“Đã lớn rồi mà còn thò lò mũi xanh!” Lâm Cẩn Dung thở
dài cười nhạo Lâm Thận Chi, mọi người nhìn lên, Lâm Thận Chi khóc nước mắt nước
mũi chảy dài, dù thế nào cũng thấy rất buồn cười, mọi người nhịn không được
cười ha ha. Lâm Thận Chi ngượng ngùng, chui đầu vào trong lòng Lâm Cẩn Âm, cọ
nước mũi vào người Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Âm cả kinh khẽ kêu, càng khiến mọi người
cười to không thôi, chính là Đào thị ở trên xe nhìn qua, cũng nhịn không được
cười to ra tiếng. Kể từ đó, cũng đã tiêu tan vài phần thương cảm ly biệt.

Vì lo lắng Đào thị ốm yếu chống đỡ không được, lộ
trình vốn chỉ mất hai canh giờ mà đi mất gần ba canh giờ còn chưa đến nơi. Lộ
trình lâu dài làm cho người ta nhàm chán, trong xe ngựa lò sưởi dùng than bạc
khiến không khí ấm áp hoà thuận, Đào thị đã sớm nặng nề đi vào giấc ngủ, Cung
ma ma cũng có chút gật gù, Lâm Cẩn Dung lặng lẽ vén rèm cửa sổ lên hé ra một
khe hẹp, ngắm cảnh bên ngoài.

Xe ngựa đang đi dọc theo bờ sông không nhanh không
chậm, đối diện bờ bên kia là phiến đất lớn, hoang tàn vắng vẻ, trên cùng là một
mảnh trắng xóa, dưới ánh mặt trời phản xạ quang mang chói mắt, giống như tuyết
chưa bị tan rã. Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng hỏi Đào Thuấn Khâm đang cưỡi ngựa ở một
bên: “Cữu phụ, trên mảnh đất kia là gì vậy? Vì sao lại sáng lấp lánh như thế?”

Đào Thuấn Khâm mị mắt cười nhẹ: “A Dung, đây là đất bị
nhiễm phèn, cũng chính là nơi đất nhiễm mặn. Con nhìn thấy thứ sáng lấp lánh đó
chính là muối.”

Hóa ra đây là vùng đất nhiễm mặn sao? Lâm Cẩn Dung mở
to hai mắt: “Con nghe nói vùng đất nhiễm mặn cũng có thể thành nơi trồng ruộng
lúa, khiến lương thực tươi tốt?”

Đào Thuấn Khâm kiến thức rộng rãi, lãng đãng nói:
“Đúng, gọi là ứ điền (ruộng lúa trồng trên đất nhiễm mặn). Có
những nơi, hàng năm vào tháng tư, khi mùa mưa đến, thời điểm nước đục ngầu, đã
đem phàn sơn thủy đến gột rửa bớt độ mặn của đất, cứ như thế tự thành ruộng
tốt.” (Mùa khô hanh nước sông thấp, nước biển
ngấm sâu, khi nước bốc hơi, một lượng muối nổi lên mặt đất. Mùa mưa, các con
sông dâng cao, dòng chảy mạnh, phần nào lấn át thủy triều; Đồng thời nước sông
dâng cao lên đã rửa mặn cho đất, vì thế có thể trồng cấy được vào vụ mùa)

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc hỏi: “Cái gì gọi là phàn sơn
thủy?”

“Chính là nước sông vào tháng tư.” Đào Thuấn Khâm cũng
không chê nàng phiền, nhẫn nại giải thích: “Khi đó nước sông đục ngầu nhất, có
mùi tanh vị phèn, cho nên gọi là phàn sơn thủy hoặc thiên hà thủy (nước trên trời).”

Lâm Cẩn Dung tư duy cực nhanh, lập tức nói ra: “Như
vậy, nên sớm tìm người ra giá mua đất bị nhiễm phèn không phải là buôn bán có
lời sao?”

Đào Thuấn Khâm sửng sốt, giây lát mới đuổi kịp ý tưởng
của nàng, thấy Lâm Cẩn Dung chặt chẽ nhìn chằm chằm phiến đất bị nhiễm phèn
kia, hai mắt sáng lên, ẩn ẩn lộ ra vài phần hưng phấn. Nghĩ đến nàng lúc trước
quấn quít lấy Đào Phượng Đường đổi vàng bạc, ra lời thề muốn kiếm tiền mỗi

ngày, lập tức cười loan mặt mày: “A Dung a, ứ điền không phải dễ dàng có được
như vậy. Thứ nhất phải có thiên hà thủy, thứ nhì phải có kênh rạch, chẳng những
để dẫn nước còn có thể sắp xếp phân bố lượng nước, phải tốn nhiều công sức mới
có thể thành.” Hắn mang theo thiện ý trêu chọc: “Bằng không, phiến đất lớn bị
nhiễm phèn này chẳng phải đã sớm bị người mua cải tạo thành ruộng tốt rồi?
Thanh Châu cùng Bình Châu không đáp ứng đủ điều kiện cho ứ điền, không có người
quan tâm đến vùng đất bị nhiễm phèn này!”

Lâm Cẩn Dung cười nhẹ, lùi đầu vào. Thanh Châu và Bình
Châu hiện tại xác thực không đáp ứng đủ điều kiện, nhưng sau đó thì sao, rõ
ràng rất phù hợp với biện pháp ứ điền này. Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn chằm chằm
hoa văn rườm rà trên lò sưởi tay, suy nghĩ lại trở về kiếp trước.

Khi đó vừa trăng tròn, Lục Giam cùng nàng quan hệ vẫn
còn rất tốt.

Buổi sáng hôm ấy, hắn đưa cho nàng một chén cơm trong
suốt: “A Dung, nàng tới nếm thử hương vị này thế nào?”

Hắn luôn luôn trầm mặc ít lời, tuân thủ nghiêm ngặt lễ
nghi, cười cũng chỉ là cười yếu ớt, sắc vui mừng kinh hỉ như vậy quả nhiên là
hiếm thấy. Nàng mỉm cười nếm thử một ngụm, tinh tế nhấm nuốt, cũng chưa nhận ra
điểm gì khác biệt: “Cùng gạo ngày thường cũng đâu có gì khác.”

Trên mặt hắn vẻ đắc ý càng thêm rõ ràng: “Không nhận
ra sao? Đây là lúa sinh trưởng nơi đất mặn. Ai biết được ở nơi đất mặn cái gì
cũng không thể sinh trưởng lại có thể biến thành ứ điền chứ?”

Thời điểm đó nàng chỉ ở trong khuê phòng, cũng không
biết cái gì là đất mặn, cũng không biết cái gì gọi là ứ điền, cho nên nàng chỉ
cười: “Đúng vậy.”

Nàng tưởng hắn sẽ không vô duyên vô cớ chỉ để nàng nếm
thử gạo này như thế nào, hy vọng hắn nói thêm gì đó, nhưng Lục Giam cũng không
nói tiếp, chỉ cúi đầu ăn cơm, khi ăn cơm không nói chuyện, vốn là quy củ từ
nhỏ, nàng cũng không hỏi lại hắn. Sau đó, cũng không có người nhắc tới chuyện
này.

Qua mấy ngày, liền truyền ra tin tức mẫu thân Đồ thị
của Lục Giam đã chiếm được lợi lớn. Đồ thị chỉ lấy ra số tiền đồ cưới cực ít,
mua hơn mười khoảnh đất nhiễm mặn, tiếp theo đất nhiễm mặn kia được vị quan mới
nhậm chức của Thái Minh phủ ra lệnh một tiếng, quảng chinh dân phu, lợi dụng
nước sông Chử giang biến thành ruộng tốt, giá trị tăng lên gấp trăm lần.

Tam phòng Lục gia tuyên bố ra bên ngoài là Đồ thị hôm
qua nằm mộng, được tổ tiên phù hộ. Lâm Ngọc Trân quả quyết không tin, nhận định
là Lục Giam [ăn cây táo, rào cây sung], nước phù sa rơi xuống ruộng nhà người,
trong lòng thập phần khó chịu, nhưng lại không nắm được đuôi của Lục Giam, vì
vậy xả giận trên người nàng, mắng nàng vong ân phụ nghĩa, cố ý cảm kích không báo.

Nàng tất nhiên ủy khuất không thôi, trốn ở trong phòng
rơi lệ, Lục Giam hỏi nàng vì sao, nàng muốn giữ mặt mũi, cũng không muốn lại
chọc phiền toái, tất nhiên là cái gì cũng không chịu nói. Hai người ngồi im
trong phòng nửa ngày, Lục Giam cuối cùng chỉ thở dài, không nói gì bước đi. Sau
đó Lâm Ngọc Trân mặc dù không mắng nàng như vậy nữa, lại luôn vỗ về, tùy thời
nhắc nhở nàng đừng quên tình cảm cô chất, nàng quả thực không biết theo ai.

Hiện tại nghĩ đến, buồn cười là nàng, bọn họ ầm ỹ nháo
loạn tranh đấu thì liên quan gì đến nàng? Nàng quả thật là nhàn rỗi mà quan tâm
vào làm gì a.

Ai, quên đi quên đi, Lâm Cẩn Dung lại vén rèm xe lên,
nghiêm túc đánh giá bên phiến đất bị nhiễm phèn lóe ngân quang ngoài kia, không
biết giờ phút này thuộc về ai? Giá trị bao nhiêu? Nàng dù thế nào cũng phải
nghĩ cách mua phiến đất này về tay.

Chưa tới thôn trang, đã có thị tỳ kiêm quản sự thôn
trang tên Thiết Hòe của Đào thị dẫn vài quản sự tới tiếp đón. Thiết Hòe tuổi
tầm bốn mươi, bộ dạng vừa đen vừa béo, theo Đào thị từ Thanh Châu mà đến, là

người của Đào gia, đối với phụ tử của Đào thị và Đào Thuấn Khâm vô cùng trung
thành, đi theo làm tùy tùng, ân cần bôn ba, đón mọi người vào thôn trang, rất
nhanh liền an trí thỏa đáng.

Thôn trang này tuy là của hồi môn của Đào thị, không
biết vì sao, hai kiếp làm người, Lâm Cẩn Dung đã nghe nói tới vô số lần, đây
vẫn là lần đầu tiên đến đây, khó tránh khỏi cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn xung
quanh không thôi.

Chỉ thấy thôn trang không lớn, nhưng cũng đầy đủ mọi
thứ.

Ba sân viện, hai tiểu viện, Lâm Tam lão gia và Đào thị
tất nhiên ở chính viện, Đào Thuấn Khâm được an trí ở tây viện, Thủy lão tiên
sinh vì tị hiềm, ở lại trong nhà Thiết Hòe, Lâm Cẩn Dung thì ở đông viện. Trong
đông viện có chính sảnh, sương phòng, tịnh phòng…, mặc dù tổng cộng chỉ có sáu
gian, nhưng trên tường viện trồng đầy hoa, trong viện gạch đá rải đường, có gốc
cổ thụ thạch lựu cùng một gốc cây mai vàng đang ở nở rộ. Dưới tàng cây thạch
lựu có bàn đá, bốn ghế nhỏ, mai vàng nở rộ phía trên, hương thơm phác mũi, vươn
ra ngay gần cửa sổ sương phòng (phòng ngủ) của Lâm
Cẩn Dung.

Ở phía tây, còn có một giếng nước, nghe nói mới được
dựng lên một năm, gạch bóng loáng, bên trong nước giếng cam liệt trong veo,
chính là nước ngọt lành hiếm có. Lâm Cẩn Dung không tin, lúc này gọi nha hoàn
ma ma thử múc lên một gáo nước, sau khi nếm thử thì mặt mày hớn hở.

Ban đêm, Thiết Hòe tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ
ăn nông thôn mới mẻ phong thú, tỷ như thịt dê, cá chép mới vớt lên ở sông phụ
cận, gà tre được nuôi trong sân thôn trang nhà mình, còn có nấm hương dại, đậu
phụ tự tay làm.

Món ăn đơn giản, hương vị lại vô cùng ngon miệng. Lâm
Cẩn Dung động đũa liên tục, chẳng những ăn nhiều hơn một chén cơm, còn khuyên
Đào thị cũng ăn thêm nửa bát, cộng thêm một chén canh gà táo đỏ.

Nàng cùng Đào thị ngồi đây ít người, lại không uống
rượu, rất nhanh đã ăn hết, ở gian ngoài Lâm Tam lão gia cùng Đào Thuấn Khâm vẫn
uống rượu uống đến canh hai còn chưa ngừng. Đào thị đã mệt mỏi đi ngủ, Lâm Cẩn
Dung tất nhiên mà trở thành nữ chủ nhân đảm đương trách nhiệm, thỉnh thoảng sai
người đi tra xét một phen, xem chậu than còn cháy nữa hay không, rượu nóng đồ
ăn có được đưa lên đúng lúc hay không, lại ra lệnh phòng bếp chuẩn bị canh giã
rượu.

Trải qua một lúc như thế, Cung ma ma kinh ngạc thấy
nàng còn nhỏ đã biết chu toàn, có tâm muốn xem nàng rốt cuộc có thể làm tới mức
nào, liền công đạo tất cả mọi người làm theo yêu cầu của Tứ tiểu thư, rồi lại
thấy nàng bố trí thỏa đáng, trật tự rõ ràng, không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Được một lát, Đào Thuấn Khâm sai người ta tiến vào
truyền lời dặn dò: “Cữu lão gia nói Tứ tiểu thư tuổi nhỏ, hôm nay đi đường mệt
mỏi, không nên ở đây chờ để hầu hạ, ngủ trước đi, có Cung ma ma cùng Thiết Hòe
coi chừng là được rồi.”

Cung ma ma được phân phó, liều mạng khuyên bảo Lâm Cẩn
Dung đi nghỉ, Lâm Cẩn Dung nghĩ rằng Lâm Tam lão gia là tửu quỷ, Đào Thuấn Khâm
chỉ sợ cũng có rất nhiều lời muốn công đạo Lâm Tam lão gia, cũng không kiên
trì, tự rửa mặt đi nghỉ.

Một đêm này ngủ thật ngon.

Sắc trời còn chưa rõ, Lệ Chi tiến vào hầu hạ Lâm Cẩn
Dung dậy: “Đêm qua tiểu thư có bị ầm ỹ không?”

Lâm Cẩn Dung nghe trong lời nàng có ý tứ, vội hỏi:
“Làm sao vậy?”

Lệ Chi cầm cây lược gỗ đem mái tóc đen dài của Lâm Cẩn
Dung vấn gọn rồi nói: “Cũng không có gì, ban đêm hôm qua lão gia uống nhiều
rượu, sau lại có chút không khỏe, suốt đêm nhờ Thủy lão tiên sinh đến giúp hắn
bắt mạch bốc thuốc. Nơi này vắng người, gió thổi cỏ lay đều có thể nghe thấy,
các ma ma cũng không chú ý quy củ, ra ra vào vào, có chút tiếng vang, nô tỳ sợ
ầm ỹ người.”

Thánh thủ chuyên bệnh phụ khoa vì Lâm Tam lão gia xem
bệnh? Lâm Cẩn Dung có chút muốn cười, lại nghĩ Lâm Tam lão gia này đại khái
trên đường đi bị nhiễm gió lạnh, ban đêm uống rượu quá nhiều, nóng lạnh thất
thường mới sinh bệnh, Thủy lão tiên sinh nếu được xưng là thánh thủ phụ khoa,
không đến mức ngay cả bệnh đơn giản như vậy cũng không thể chữa được. Lại dừng
tươi cười: “Ta ngủ rất ngon, cái gì cũng không nghe thấy. Chỉ sợ phu nhân bị ầm
ỹ.”

Lệ Chi nói: “Không cần nói tới phu nhân, chính là Cữu
lão gia cũng bị kinh động. Nô tỳ ban đêm nghe thấy hắn ở chính viện thảo luận.”

Lâm Cẩn Dung thu thập xong xuôi, kêu Quế Viên quét
tước, dẫn theo Lệ Chi hướng chính viện đi tìm Cung ma ma hỏi thăm tình huống.
Chưa tới chính viện, đã ngửi thấy mùi thuốc đông y nồng đậm, Cung ma ma ngồi
xổm ở góc hành lang để tránh gió, ngồi trước hai hỏa lò đang đun hai ấm sắc
thuốc, trong tay nắm một chiếc quạt, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm ấm
thuốc, thần sắc cực kỳ cẩn thận.