Thế Hôn

Chương 472: Đi thuyền

Gió êm sóng lặng, trăng non từ mặt sông nhiễm nhiễm
trồi lên, màu vàng nhạt giống như sắc lá non tơ mùa xuân, bị ba quang mặt sông
gột rửa mấy lần, rơi xuống trong mắt người vừa mới mẻ vừa đáng yêu.

Lâm Cẩn Dung đứng ở mũi thuyền nhìn lửa trại lúc sáng
lúc tối ở bờ sông, nhẹ nhàng hướng dựa vào bên cạnh Lục Giam, Lục Giam bất động
thanh sắc nhích về phía nàng một bước, lặng lẽ nắm chặt tay nàng, cùng nàng gắt
gao gắn bó. Nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua xiêm y truyền tới hai người, đáy
lòng một mảnh ôn nhu ấm áp.

“Tối nay ánh trăng rất đẹp.” Lục Giam ngầm thưởng thức
ngón tay Lâm Cẩn Dung, ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng cong động, trên mặt
biểu tình lại rất đứng đắn.

Lâm Cẩn Dung hàm chứa ý cười cố ý vô tình cọ cọ trên
người hắn, nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc không thể cùng chàng độc hưởng.”

Dọc theo đường đi địa thế hẹp hòi, nhiều người nhiều
việc, đừng nói tới thân mật, ngay cả muốn ở riêng một chỗ cũng rất khó. Giống
như hai người đang được đứng ngắm trăng, vẫn là tận dụng mọi cơ hội mới có
được. Lục Giam trong lòng giống như có mấy chục ngón tay đang khẽ gãi, khiến
hắn ngứa ngáy khó chịu chi cực, Lâm Cẩn Dung lần lượt cọ hắn hai cái, cọ khiến
hắn muốn phát cuồng, nhịn không được cầm tay Lâm Cẩn Dung đưa tới bên miệng cắn
một ngụm.

Lâm Cẩn Dung nửa làm nũng, nửa kinh ngạc khẽ kêu một
tiếng, oán trách đẩy hắn một cái: “Chàng làm gì vậy? Để người ta thấy bây giờ.”

Xem nàng giả bộ kìa…… Lục Giam oán hận trừng mắt nhìn
Lâm Cẩn Dung một cái, nói: “Nàng cứ như vậy cố ý chỉnh ta.”

“Ta chỉnh chàng thì làm sao? Không phục thì chàng cũng
chỉnh lại đi.” Lâm Cẩn Dung nhịn không được cười rộ lên, chỉ vào ba quang lân
lân trên mặt sông nhẹ giọng nói: “Ai, tối hôm đó đợi mãi không thấy chàng tới,
ta lại gặp giấc mộng lúc trước. Có điều không giống là, trong mộng nước sông là
suối nước nóng, đang kỳ quái, lại ngửi thấy mùi nước tiểu, hóa ra là nhi tử
chàng tiểu vào trên người ta a.”

Lục Giam mặc mặc, thấp giọng cười rộ lên.

Lâm Cẩn Dung ngửa đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn thật
sự cực kỳ tuấn tú.

“Ta cũng thật ghen tị với hắn.” Lục Giam thu tươi cười
cúi mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Về sau không cần gặp giấc mộng kỳ quái đó
nữa, nàng xem, ta giờ phút này ngay tại bên cạnh nàng và Nghị Lang, quả quyết
sẽ không bỏ mặc các nàng.”

Lâm Cẩn Dung nhìn hai mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta tin
chàng.” Nhưng chàng còn có trách nhiệm khác, tựa như ta, cũng có trách nhiệm
của chính mình, cho nên tuy rằng ta tin tưởng chàng, nhưng ta không hề mù
quáng, tuyệt đối ỷ lại vào chàng, ta vẫn phải dựa vào chính bản thân mình.

Lục Giam ôn nhu xoa đỉnh đầu Lâm Cẩn Dung, thấp giọng
nói: “A Dung, nàng thực làm cho ta an tâm. Ông trời đối đãi với ta không tệ.”

Lâm Cẩn Dung trịnh trọng nói: “Ông trời đối đãi với
chàng quả thật không tệ. Đối đãi với chúng ta cũng không bạc.”

“Nàng có mệt không?” Lục Giam cởi áo choàng ra phủ lên
người nàng: “Chúng ta đứng thêm một lát.” Tuy rằng bận việc, nhưng giờ phút này
hắn thầm nghĩ cùng nàng ở riêng thêm chốc lát.

“Vốn là mệt, nhưng ở cùng chàng thì không phiền lụy.”
Lâm Cẩn Dung ý bảo hắn mặc lại áo choàng: “Ta không lạnh, trên người ta mặc rất
nhiều.” Nàng kéo tay hắn chỉ kim châu bạc vụn khâu đầy trong áo bông nàng đang
mặc, khoe khoang nói: “Đều là hạt châu to bằng móng tay. Mặc dù không thể so
sánh với cái tổ mẫu đưa, nhưng toàn gia ăn uống cũng là không có vấn đề gì.”

“Nàng từ trong nhà đi ra vẫn mặc ở trên người sao?”

Lục Giam nhéo hai cái, lại cầm vạt áo của nàng dò xét, nhìn nàng muốn nói lại
thôi.

“Đúng vậy, làm sao.” Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc cổ
quái, hình như có ý trách cứ, không khỏi oán giận nói: “Sao lại nhìn ta như
vậy? Chàng không nghĩ ra, ta chu đáo còn muốn dùng loại ánh mắt này nhìn ta,
chẳng lẽ toàn gia không cần ăn uống sao? Phụ thân chàng còn dưỡng ba tiểu lão
bà như hoa như ngọc kia kìa.”

Nàng mặc bộ quần áo nặng nề này rất tự nhiên sẽ khiến
đạo tặc đề ra nghi vấn điều tra, lại đi bộ từ trong thành Bình châu, vẫn đi tới
bên ngoài Khưu gia trang, chưa từng nói qua một tiếng mệt, chưa từng lộ một
chút manh mối, ngay cả hắn làm trượng phu cũng không biết nàng đã làm như thế.
Lục Giam xoa xoa cái trán, thấp giọng nói: “Đêm nay khi ngủ thì cởi ra.”

Lâm Cẩn Dung không đồng ý nhìn hắn: “Ta cởi ra chàng
thay ta mặc sao? Đây là thời điểm nào chứ? Tiền tài phải giấu kín, tùy thân đều
phải mang theo, chẳng phải sao?”

Lục Giam xúc động muốn dùng sức nhéo hai má phấn hồng
của nàng, nhưng chỉ miễn cưỡng kiềm chế: “Trên sông có giang phỉ, nếu……” Đều sẽ
cướp đoạt, hắn không muốn nói ra rõ ràng, lại hy vọng Lâm Cẩn Dung có thể hiểu
được ý tứ của hắn, chủ động làm theo.

Lâm Cẩn Dung vừa nghe có chuyện như vậy, dễ dàng nói:
“Ta biết, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn. Đến lúc đó ta cởi là được.” Đừng vội
nói chuyện này, áo bông khi hút nước thật sự rất nặng, chắc chắn sẽ phải cởi,
nàng cũng không ngốc như vậy.

Lục Giam rõ ràng lo lắng cho nàng, ý đồ thuyết phục
nàng: “Này không thể so với ở trên đất bằng.”

Lâm Cẩn Dung tiếp lời hắn: “Ta tự biết.”

Hắn sợ nàng không rõ. Lục Giam tận tình khuyên bảo:
“Nếu nàng thật sự lo lắng, đưa nó cho ta, chờ qua sông xong ta lại đưa cho
nàng. Nếu là thiếu một hào thôi, ngày sau ta cũng nghĩ cách trả lại cho chàng.”

“Nhị ca, Nhị tẩu.” Lục Luân cùng Lục Thiện đạp ánh
trăng bước chậm đi tới, nhìn thấy hai người dường như đang tranh chấp, rất sợ
sẽ huyên náo không vui, không khỏi lại đây ngắt lời.

Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ba huynh đệ chậm rãi nói
chuyện, ta phải đi trở về.” Nói xong cười khẽ hướng Lục Giam chớp mắt, bước
nhanh rời đi.

Lục Giam bất đắc dĩ thở dài, quay đầu thay đổi khuôn
mặt cùng Lục Luân cùng Lục Thiện thương lượng: “Tuy nói sáng mai sẽ khởi hành,
nhưng ban đêm cũng nên tỉnh táo chút, nửa đêm trước ta mang theo nhân thủ, nửa
đêm về sau là nhờ các đệ, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.” Thấy hai người
đều đáp ứng, mới lại dặn dò Lục Luân: “Nhất định phải chiêu đãi tốt bằng hữu
của đệ. Đáng tiếc xuất môn ở bên ngoài, không có rượu thịt ngon, ngay cả trà
ngon cũng không có một chén để mời bọn họ.”

Lục Luân vô tình nói: “Bọn họ đều là người thô hào,
chỉ nhìn thành tâm hay không, cũng không coi trọng mấy thứ này.” Từ trong lòng
lấy ra một quyển thanh bố đưa cho Lục Giam, đè thấp thanh âm nói: “Đem thứ này
giao cho nhà đò, ngày mai thời điểm đi thuyền treo phía trên cột buồm, ước
chừng có thể giúp lên đường bình an.”

Lục Giam dựa theo đèn bão mở ra xem, chỉ là ba khối
vài bố màu trắng thêu thành hình lá cờ tam giác, vật liệu mộc mạc, cũng không
có chỗ đặc thù nào.

Lục Thiện tò mò hỏi: “Ngũ ca, đây là cái gì? Thực sự
hữu dụng sao?”

Lục Luân thản nhiên nói: “Đây là giống với lá cờ xanh
trắng của giang phỉ hoành hành trên phiến sông này, phàm là thuyền treo lá cờ
này, cùng với giang phỉ hắn nước giếng không phạm nước sông.”


Lục Thiện hơi hơi thay đổi thần sắc: “Có thể bị người
ta phát hiện hay không?”

Lục Giam trịnh trọng đem lá cờ thu hồi để vào trong
lòng giấu kỹ, bình tĩnh nói: “Không nhìn ra là tốt nhất, nhưng nếu phát hiện
cùng không thấy lá cờ là giống nhau, không có tổn thất gì. Trở về ngủ đi, nửa
đêm về sáng đến thay ta.”

“Vâng. Nhị ca.” Lục Thiện thuận theo lên tiếng, lui
đầu vai xoay người trở về phòng. Lục Luân dùng sức vỗ lên lưng hắn một cái:
“Bảo đệ thẳng lưng lên.” Đánh cho Lục Thiện một cái lảo đảo, giận mà không dám
nói gì rời đi, rồi quay đầu nhìn Lục Giam lấy lòng cười: “Nhị ca……”

Lục Giam liếc mắt nhìn hắn: “Nói đi, muốn nói cái gì?”

Lục Luân nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta cùng bằng hữu của
ta đưa các ngươi qua sông sau, sẽ không cùng mọi người đến Giang Nam. Ta trước
tiên nói rõ ràng với huynh, đến lúc đó sẽ không cùng các trưởng bối cáo từ,
miễn cho do dự khóc sướt mướt, khó coi.”

Lục Giam tuy rằng đã sớm theo hành tung lời nói của
hắn đoán được một chút, nhưng giờ phút này nghe hắn nói rõ ràng như vậy vẫn là
nhịn không được khổ sở, lại hiểu được không ai hay việc gì có thể giữ lại, trầm
mặc sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ngày sau đệ tính thế nào?”

Lục Luân ngửa đầu nhìn trăng lạnh phía chân trời, mỉm
cười, hào khí ngàn vạn: “Ta muốn lộn trở lại cùng mấy bằng hữu của ta giết Đại
Vinh dã man.”

Mỗi người một chí hướng, Lục Giam dùng sức vỗ vỗ bờ
vai của hắn.

Lục Luân lại đột nhiên đè thấp thanh âm nói: “Nhị ca,
huynh không cần nghiêm mặt khó chịu với ta, như ta vậy càng tự tại, tối thiểu
hiện tại mạc bắc bên kia không có ai nhận ra ta.”

Hắn không nói thì Lục Giam còn thấy đỡ, nghe hắn nói
như vậy Lục Giam càng khó chịu: “Hóa ra là thế này, nhưng đệ vừa lộ diện, không
khỏi sẽ khiến cho người ta chú ý, chỉ sợ đệ sẽ bị bọn họ làm phiền.”

Lục Luân hơi hơi cười thảm: “Không, bên kia quy củ là
như thế, Lục Ngũ lang ta bị hủy dung, bọn họ không thể nhận biết ta là Lục Ngũ
lang. Bằng không ta sẽ giết bọn họ, bọn họ cũng không tìm được ta.”

Trên giang hồ quy củ kỳ kỳ quái quái, Lục Giam không
hiểu rõ lắm, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Luân. Huynh đệ hai
người vây quanh tiểu hỏa lò, ôm một bình nước ấm, nói chuyện tới nửa đêm, Lục
Thiện đến thay ca mới tản đi.

Sáng sớm, trên cỏ lau cùng bãi bùn bên bờ sông ngưng
một tầng bạch sương, thái dương ló ra chiếu vào phát ra ánh sáng chói mắt.
Thuyền sắp nhổ neo, bao gồm Lâm Cẩn Dung, tất cả mọi người lâm vào không khí
khẩn trương không hiểu vì sao.

Lục Giam nhìn cờ tam giác có hai màu xanh trắng treo
trên chỗ cao nhất của cột buồm, ra lệnh một tiếng: “Đi.” Ba chiếc thuyền được
sắp xếp thành một hàng chậm rãi tiến vào lòng sông, đón ánh triêu dương hướng
về phía bờ đối diện.

Sau giữa trưa, thuyền đã vững vàng đi tới giữa sông,
lúc trước từng có mấy chiến thuyền nhỏ không nhanh không chậm đi theo sau một
khoảng thời gian lại tự rời đi, cũng không thấy dị động gì. Theo lời Thủy Hùng,
nếu không có vấn đề là có thể tới bờ đối diện trước khi trời tối, vì thế tất cả
mọi người nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Cẩn Dung liền có nhàn tâm mang Nghị Lang ra khoang
thuyền cho thoáng khí: “Đây là buồm, đây là cột buồm……” Nghị Lang khoái hoạt
nắm tay nàng, đem thân mình tựa vào trên đùi nàng, từng chữ líu ríu nói không
ngớt: “Trong sông có cá, bắt cho tổ phụ ăn, để tổ phụ cũng đi ra ngắm cột buồm
của thuyền a.”

Lâm Cẩn Dung ngồi xổm xuống cùng hắn bốn mắt nhìn
nhau: “Tổ phụ bị bệnh, không thể ra đây ngắm buồm, Nghị Lang đi vào nói cho tổ
phụ nghe được chứ?”

Nghị Lang xoay thân mình, từ chối nói: “Không đi.
Nương nói đi.”

Lục Kiến Tân tính tình thật sự táo bạo, Nghị Lang cơ
hồ mỗi lần nhìn thấy hắn hắn đều đang phát giận. Tuy rằng không thể động, nói
cũng nói không rõ ràng, nhưng ý tứ phẫn nộ lại biểu đạt không thể che giấu,
cũng không thể gạt được ánh mắt của tiểu hài tử. Lâm Cẩn Dung cũng không miễn
cưỡng Nghị Lang, chỉ ôn nhu nói: “Tổ phụ sở dĩ đang tức giận, là vì hắn sinh
bệnh không thoải mái, Nghị Lang nên trấn an thông cảm hắn mới là hài tử ngoan.”

Nghị Lang không đáp, giương mắt nhìn Lục Giam đứng ở
xa xa đang nhìn ra xung quanh, cúi thắt lưng lớn tiếng gọi: “Phụ thân, phụ
thân.”

Lâm Cẩn Dung nhìn Lục Giam ngọt ngào cười, đưa ra thủ
thế, nói cho hắn bộ quần áo kia nàng còn mặc ở trên người. Lục Giam trừng mắt
nhìn nàng một cái, lại bị Nghị Lang chọc cho nở nụ cười.