Thế Hôn

Chương 455: Tuyết mịn

Lục Giam trấn an vỗ vỗ bả vai Lâm Cẩn Dung: “Đừng vội,
để ta đi xem. Có lẽ là tình huống giống như lần trước cũng không chừng.” Vẻ mặt
của hắn nhìn qua dường như thực bình tĩnh, ngữ khí động tác đều thực nhẹ nhàng,
nhưng hắn rất rõ ràng, sự tình giống nhau không có khả năng liên tục phát sinh
hai lần, cái gọi là thắng lợi của quan binh hơn phân nửa có vấn đề.

Lúc này trời vừa tảng sáng, bên ngoài loạn thành một
đống, tình huống không rõ, tất nhiên không thể xuất môn chạy loạn. Lâm Cẩn Dung
tuy là đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức mọc cánh bay ra ngoài, nhưng
cũng chỉ đành cố gắng trấn định mọi người lấy ra áo kép, mặc bên ngoài áo lót,
lại mặc áo bông vải thô đã sớm chuẩn bị tốt, đi hài vừa dày dặn lại không sợ bị
nước làm ẩm ướt, mở ra hộp trang điểm lấy ra bột phấn màu vàng bôi lên mặt,
dùng một cuộn vải thanh bố bao nhanh búi tóc, phút cuối cùng, lại giấu một cây
kéo sắc bén vào trong ngực.

Sau khi làm mọi việc thỏa đáng, nàng mới gọi đám người
Anh Đào, Đậu nhi đang khe khẽ nói nhỏ ở bên ngoài tiến vào. Mọi người vừa thấy
bộ dạng của nàng, tất cả đều hoa mắt, Phan thị lại sợ tới mức mặt không còn
chút máu: “Thiếu phu nhân, đây là làm sao vậy? Muốn làm thế nào mới tốt?”

“An tâm đừng sốt ruột, mọi người đừng nóng vội, trước
hết nghe ta nói tỉ mỉ.” Lâm Cẩn Dung phân phó Xuân Nha đưa phấn bột màu vàng,
bạc vụn cho các nàng, bảo các nàng trở về mặc xiêm y và hài dày dặn, sau đó sai
các nàng đến phòng bếp nấu cơm, chính mình thì dẫn mấy người Xuân Nha bế Nghị
Lang ngồi vây quanh ở lò sưởi yên tĩnh chờ Lục Giam tìm hiểu tin tức trở về.

Lúc này mọi người trong Lục gia dĩ nhiên đã tỉnh lại,
chung quanh loạn thành một đoàn, Chu Kiến Phúc dẫn theo gia đinh cường tráng
cầm côn bổng chặt chẽ canh các cửa viện, nghe thấy gió thổi cỏ lay liền khẩn
trương hô hấp khó khăn.

Lục Giam đứng ở cửa ngách, nghe thấy ở cửa ngách
truyền đến tiếng đập cửa hiếm khi có liền nhanh chóng mở ra, Trường Thọ thở hổn
hển từ bên ngoài chui vào, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, đứt quãng nói: “Nhị
gia, không tốt, phỉ binh tiến vào rồi. Phía trước chỗ ngã tư trong phòng quân
tuần tra chỉ có một lão binh ở đó, tiến vào cũng không biết, truyền thuyết là
phỉ binh ngụy trang thành quan binh, yêu cầu mở cửa thành…… Cũng có người nói
là mấy ngày trước đây còn có không ít phỉ binh ngụy trang thành dân chúng bình
thường trà trộn vào thành, nô tài nhìn lướt qua trên đường, khắp nơi đều loạn
cào cào a ……”

Quan binh căn bản không phải đại thắng, mà là đại bại,
tin báo là giả! Nếu như thế, không thể ở lại trong thành Bình châu, phỉ binh
thực dễ dàng có thể đắc thủ, Bình châu sẽ gặp nguy hiểm! Lục Giam nhanh chóng
đưa ra phán đoán, nhanh hỏi: “Trấn an sử phủ cùng Tri châu phủ có hành động gì
không? Quân coi giữ đâu?”

Trường Thọ dựa ở trên tường thở, vô lực lắc lắc đầu.

Lục Giam không hỏi nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, thời tiết loạn như vậy,
Trường Thọ có thể nghe được tin tức này đã là khá lắm rồi, làm sao còn biết
được nhiều như vậy? Lập tức đè bả vai Trường Thọ nhanh chóng xoay người đi vào
trong.

Lục Kiến Tân được Hà di nương giúp đỡ từ trên Nguyệt
lâu lảo đảo bước xuống, vừa thấy Lục Giam liền thất thanh nói: “Nhanh sai người
chuẩn bị xe! Không thể ở lại!”

Lục Giam ngây người ngẩn ngơ, thầm nghĩ giờ phút này

bên ngoài tình thế không rõ ràng, một nhà già trẻ chạy ra ngoài chịu chết không
bằng đóng chặt cửa, trốn ở trong nhà càng an ổn hơn. Đang muốn mở miệng khuyên
bảo, Lục Kiến Tân đã lớn tiếng nói: “Ta bảo ngươi chạy nhanh sai người chuẩn bị
xe! Không nghe thấy sao? Không muốn sống nữa sao?”

Hà di nương phía sau còn có nhàn tâm khuyên Lục Kiến
Tân: “Lão gia đừng vội, không thể gấp.”

“Câm miệng!” Lục Kiến Tân nổi giận gầm lên một tiếng,
đối với Lục Giam trợn mắt nhìn. Lục Giam trầm mặc hướng Trường Ninh bên cạnh
đưa ra thủ thế, sau đó không để ý tới Lục Kiến Tân, một mình bước lên tầng cao
nhất của Nguyệt lâu.

Hắn hít một ngụm khí lạnh.

Bầu trời chưa sáng rõ, lộ ra sắc xám trắng ảm đạm,
khắp thành một đống hỗn độn. Chỗ Trấn an sử phủ cùng Tri châu phủ lửa bốc cao
phủ kín nửa bầu trời, cách Lục phủ không xa, cũng chính là chỗ quân tuần tra
ngày thường bốc lên một cột khói đặc, rõ ràng đã bị phóng hỏa. Hắn hiểu được
Lục Kiến Tân vì sao lại nóng nảy như vậy. Nếu chỗ quân tuần tra bị phóng hỏa,
vậy chứng tỏ phỉ binh đến đây, cho dù là may mắn ngăn cản được nhất thời, cũng
không thể ngăn cản ngọn lửa kia. Gian phòng ốc vốn là dày đặc, nhà nối tiếp nhà
cũng đừng mong chạy trốn, cho dù là Lục gia lão tổ tông có thấy, còn có tường
viện cây cỏ ngăn cách, nhưng không thể ngăn cản người bên ngoài hắt cây đuốc
vào trong.

Lục Giam nhanh chóng từ trên lầu chạy xuống, hắn nghe
thấy tiếng bước chân của mình nện thình thịch ở thang lầu làm bằng gỗ, trong
Nguyệt lâu trống rỗng càng có vẻ dồn dập sợ hãi. Hắn nghe thấy gió lạnh cuốn
tuyết nện vào trên cửa sổ giấy, phát ra thanh âm lay động, lại thấy chuông gió
treo dưới mái hiên giống như phát điên cô lung vang vọng, phát ra tiếng thanh
thúy liên tiếp dồn dập, cuối cùng, hắn nghe thấy trái tim mình kích động đập
trong lồng ngực, dường như muốn phá rách yết hầu, vọt ra bên ngoài. Hắn nhớ tới
tối hôm đó, ở trước từ đường Lâm Cẩn Dung nói với hắn giấc mộng kia, lại nghĩ
tới chính mình ở trạm dịch gặp phải ác mộng, nhìn xem, hôm nay quả nhiên là có
tuyết rơi.

Mùa đông, trong hoa viên, cỏ cây khô héo, trên cành
phủ đầy tuyết, chung quanh là không khí trầm lặng, Lục Giam nhanh chóng xuyên
qua từ giữa, hắn không dọc theo con đường bình thường, mà là sử dụng lối đi tắt
giản tiện nhất, tuyết đọng trên nhánh cây đều dừng ở trên người hắn, tuyết trên
đỉnh đầu lại hóa thành nước, nhưng hắn không hề cảm thấy lạnh, hắn chạy đi chạy
lại trên người toàn là mồ hôi.

Hắn ở sân cửa gặp Lục Thiện, Lục Thiện thân thể đơn
bạc cao gầy, luôn có thói quen cúi lưng, híp mắt, cầm trong tay then cửa, cô
linh đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, ánh mắt hốt hoảng, ra vẻ trấn định. Nhìn
thấyhuynh trưởng lại đây, ánh mắt lập tức mở to, cố gắng thẳng thắn thắt lưng,
hướng hắn lộ ra tươi cười cứng ngắc: “Nhị ca.”

Lục Giam không nói nhiều với hắn, chỉ dùng lực vỗ vỗ
bờ vai của hắn, lớn tiếng nói: “Nhanh thu thập! Chuẩn bị đi nhà cũ. Nhớ kỹ, cái
gì cũng không quan trọng bằng tính mạng!”

Lục Thiện mặt nhất thời trắng bệch, tay cầm then cửa
cũng khống chế không được run run, hàm trên hàm dưới kịch liệt giao chiến, một
câu thật vất vả mới miễn cưỡng thành câu: “Nhị ca, thế nào rồi?”

Lục Giam lúc này mới chú ý tới không phải mỗi người
đều giống như mình, Lục Thiện còn quá non nớt. Liền đỡ bả vai Lục Thiện nhìn

thẳng mắt hắn, cố gắng để ngữ khí của mình có vẻ ôn hòa bình tĩnh: “Tình huống
không tốt lắm, lúc này không thể dựa vào người ngoài, chỉ có thể dựa vào chính
mình. Tam thúc phụ cùng Tam thẩm nương cần đệ, đệ nhanh vào thu thập, mang theo
bọn họ đến chính đường, mặc dày chút, mang đồ ăn theo người. Không phải sợ, có
lẽ sẽ không đến mức đó.” Thấy Lục Thiện cảm xúc hơi chút ổn định, lại cổ vũ
hắn: “Đệ là nam tử hán, nhất định có thể làm được, vạn nhất…… Nhớ rõ phải đến
nhà cũ.”

Lục Thiện khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, theo bản
năng nắm chặt tay áo Lục Giam, Lục Giam ôn hòa nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Bên
cạnh tổ mẫu, tẩu tử và chất nhi, Đại bá phụ cùng bá mẫu của đệ đều không có
người.”

Lục Thiện trầm mặc buông tay cúi bả vai nhìn theo Lục
Giam đi xa, mắt thấy thân ảnh Lục Giam sắp biến mất, hắn la lớn: “Ca ca! Huynh
yên tâm!”

Lục Giam quay đầu nhìn hắn cười, nhanh chóng xoay
người tiếp tục chạy gấp về phía trước. Trên đường thấy Trường Thọ, liền phân
phó Trường Thọ: “Đi cưỡi một con ngựa, tìm cách đến Lâm gia, nói cho bọn họ
biết, nếu bọn họ muốn ra khỏi thành, liền tới nhà cũ của chúng ta, ngươi dẫn
đường! Không cần lại lộn trở về đây.”

Lâm Cẩn Dung bằng tốc độ nhanh nhất mang theo nha hoàn
ma ma trong phòng đã ăn no, Nghị Lang cũng đã được ăn no, lại cầm bánh bao điểm
tâm cho vào một bọc, thấp giọng phân phó mọi người: “Sau đó khẳng định sẽ tập
trung ở chính đường, nếu muốn cùng nhau đi, liền đi theo, nếu không được, ta
cũng không ngăn cản các ngươi đi tìm người nhà mình, cũng sẽ không trách nhóm
các ngươi. Nếu thấy ở trong thành không thành vấn đề thì cứ ở lại, nếu thấy
không ổn, phải đi nhà cũ. Tóm lại bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.”

Phan thị trừng mắt nhìn, nước mắt im lặng chảy xuống.
Lâm Cẩn Dung trong lòng biết rõ ràng, cầm một túi thêu đầy bạc vụn đưa cho
nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi tìm phu quân cùng hài tử của mình đi. Nếu mọi
người đều may mắn vô sự, tương lai ngươi trở về lúc nào cũng được.”

Phan thị lưu luyến ở trên trán Nghị Lang hôn một cái,
xoay người bước nhanh chạy đi. Tiếp theo lại có vài nha hoàn ma ma lặng yên
không một tiếng động rời đi.

Xuân Nha gấp quá nói: “Còn chưa rõ ràng, sao thiếu phu
nhân đã tự mình rối loạn trận tuyến?” Đang nói, chỉ thấy Phương Trúc vội vã từ
bên ngoài bôn chạy tiến vào: “Thiếu phu nhân, Nhị gia bảo người nhanh ôm Tứ
thiếu gia cùng nhau đến chính đường. Phỉ binh đã tiến vào đây, phủ nha ánh lửa
cao tận trời, ngay cả chỗ quân tuần tra ở góc đường cũng bị phóng hỏa, chỉ sợ
rất nhanh sẽ lan tới đây. Lần này không thể so với lúc trước, chỉ sợ dữ nhiều
lành ít, trong nhà đã chuẩn bị xe ngựa.”

Lâm Cẩn Dung liền bao áo choàng lại cho Nghị Lang, cầm
con hổ bông mà hắn yêu nhất nhét vào tay hắn, cười nói: “Nghị Lang ngoan, chúng
ta đi chơi.” Nghị Lang mơ hồ biết có chút không ổn, nhưng cũng im lặng nằm ở
trong lòng nàng, chặt chẽ ôm con hổ bông kia, cũng không tranh cãi ầm ĩ. Đậu
Nhi vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, thấp giọng nói: “Vô luận như thế nào, nô tỳ
luôn đi theo thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đi làm việc khác đi.”

Anh Đào dán tại bên tai Lâm Cẩn Dung nhẹ giọng nói:
“Thiếu phu nhân, người đi trước đi, nô tỳ trước thu dọn mấy đồ đáng giá.”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Vài thứ kia làm sao quý giá
bằng tính mạng? Đều đi thôi.”

Anh Đào do dự một chút, rũ mắt đáp ứng. Lúc này trên
trời hạt tuyết còn đang không nhanh không chậm rơi xuống, gió lại thổi từng
trận, Lâm Cẩn Dung đứng ở hành lang nghiêng tai lắng nghe, mơ hồ có thể nghe
thấy thanh âm ồn ào bên ngoài.

Lục Kiến Tân thở hồng hộc chỉ huy đám người Phương ma
ma, Tố Tâm: “Đem thứ này chôn ở trong bồn hoa đi. Cái này phải mang theo, sao
có thể bỏ lại?” Nhìn ra cửa, lại phát giận: “Lục Giam tại sao còn chưa lại
đây?”

Hà di nương một thân trắng thuần, nhẹ tay nhẹ chân từ
bên ngoài tiến vào, thấp giọng nói: “Lão gia, phu nhân, Nhị gia đến Vinh Cảnh
cư, mời các ngươi trước thu thập đến chính đường. Nói là toàn gia đều tụ tập ở
đó rồi thương lượng nên đi như thế nào.”

Lục Kiến Tân thở ra một hơi, giả vờ giả vịt nói: “Nếu
hắn đã đi đón lão thái thái, ta cũng không cần qua đó, ta đi an bài sự tình
khác. Các ngươi nhanh chóng thu dọn đồ trong phòng.” Nói xong cầm lên một bao
nặng trịch trên bàn, ý bảo Lâm Ngọc Trân đuổi kịp: “Đi, chúng ta hãy đi trước.”