Thế Hôn

Chương 400: Ám chỉ

Thật sự là thời buổi rối loạn, Tố Tâm nhìn sắc trời,
vội đỡ lấy Lâm Cẩn Dung đang thở hổn hển: “Nhị thiếu phu nhân đừng vội, người
chờ chút, nô tỳ đi thay người thông truyền.”

Lục lão phu nhân tuổi đã cao, thân mình không tốt, lại
mất ngủ, thường thường cần dùng thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, nhờ
thế bà có thể ngủ ngon hơn, nhưng muốn đánh thức trong lúc đang ngủ mơ lại
không dễ dàng.

Tố Tâm đi vào trong phòng, nha hoàn Tố Lan trực đêm
cũng vừa mới dậy, đang thu dọn giường chiếu, thấy nàng vội vàng, không khỏi
trêu ghẹo nói: “Sáng tinh mơ chạy cái gì, phía sau có cẩu đuổi theo tỷ sao?”

Tố Tâm “Phi” một tiếng, mắng: “Nói hươu nói vượn,
miệng chó không mọc được ngà voi.” Xoay người liền vào buồng trong.

Tố Lan còn muốn nói tiếp, liền thấy được Lâm Cẩn Dung
đi theo vào, lập tức bị hù thay đổi sắc mặt, cung kính hành lễ với Lâm Cẩn
Dung, bồi cười nói: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ lỡ miệng, mong người thứ tội.”

Lâm Cẩn Dung trong lòng có việc, làm sao có tâm tình
cùng nàng so đo, chỉ nói: “Làm phiền tỷ tỷ chuẩn bị nhuyễn kiệu, lão thái thái
lập tức sẽ đi ra ngoài.”

Tố Lan có chút kinh ngạc, nhưng thấy thần sắc Lâm Cẩn
Dung chân thật đáng tin, cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi an bài. Đợi đến
khi Tố Lan rời đi, Lâm Cẩn Dung liền vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.

Tố Tâm đang thấp giọng gọi lão thái thái, lão thái
thái cũng là mơ mơ màng màng, thật lâu mới “Ân” một tiếng, tiếp theo lại không
có tiếng động. Mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, Lâm Cẩn Dung
làm sao chờ nổi, cũng bất chấp thất lễ, vén mành lên đi vào, lập tức quỳ xuống
trước giường lão thái thái, rơi lệ nói: “Lão thái thái, người tỉnh lại, đi cứu
Ngũ lang đi!”

Lục lão phu nhân mạnh mở mắt, vẻ mặt hoảng sợ, tay
cũng run rẩy một chút, Lâm Cẩn Dung thấy thế không tốt, không dám lại kích
thích bà, vội vàng cầm tay bà, ôn nhu nói: “Tổ mẫu người đừng nóng vội, là Ngũ
lang lại làm sai, đại để là sẽ bị đánh, lần này bọn họ tất nhiên sẽ không nương
tay với hắn. Trừ bỏ người có thể cứu hắn thì không còn ai khác.”

“Kẻ bất hảo này không bớt lo.” Lục lão phu nhân thở ra
một ngụm trọc khí, nhanh chóng nắm lấy tay Lâm Cẩn Dung, thấp giọng nói: “Đỡ ta
dậy.”

Lâm Cẩn Dung vội cùng Tố Tâm hợp lực đỡ bà lên, cố
gắng nhẫn nại, tay chân mềm nhẹ, động tác nhanh chóng giúp bà thu thập. Lục lão
phu nhân hướng đến chú trọng dưỡng thân, uống trước một chén nước rồi mới nói:
“Hắn lại làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung trong lòng gấp đến độ bốc hỏa, lại hiểu
được đây là người duy nhất Lục Luân có thể dựa vào, nàng không thể nói ra quá
mức dọa người, bằng không sẽ khiến Lục lão phu nhân kinh hãi ngất đi, hoặc là
xảy ra chuyện gì đó, chẳng những mọi hy vọng đều tan thành bọt nước, còn làm
hại Lục lão phu nhân. Liền miễn cưỡng cười vui: “Ta đây nói nhưng lão thái thái
đừng gấp a.”

Lục lão phu nhân không còn kiên nhẫn: “Nói mau!”

Lâm Cẩn Dung nửa thật nửa giả nói: “Là như thế này,
lúc trước Ngũ lang bỏ trốn, gặp hiểm nguy, thiếu chút nữa mất mạng, được người
cứu giúp. Hiện tại người kia đến đây, Ngũ lang không thể không tận tình, liền
chiêu đãi hắn một chút, kết quả bị hắn kéo đến quán uống rượu, hiện tại Đại lão

gia cùng Nhị lão gia cũng không chịu tha cho hắn, nói hắn là kẻ đại bất hiếu,
muốn đánh giết hắn để giữ thanh danh.”

Lục lão phu nhân cũng tức giận: “Tiểu súc sinh không
bớt việc không hiểu chuyện, sao hắn lại làm như vậy chứ? Để hắn bị đánh cho nhớ
đời, ta không đi!”

“Ta biết Ngũ thúc làm chuyện này là vô cùng không
nên.” Lâm Cẩn Dung quỳ xuống ôm đầu gối Lục lão phu nhân, đau khổ cầu xin: “Lão
thái thái, hắn là sai lầm rồi, nhưng tính tình hắn thế nào, chẳng lẽ người không
biết? Hắn là người chân thành trung hậu, hắn đến tột cùng hiếu thuận hay là
không hiếu thuận, có hư tình giả ý hay không, trong lòng người là rõ ràng nhất.
Nếu tùy tiện đánh một chút còn chưa tính, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy Nhị
thúc phụ tức giận như thế, buổi sáng Nhị thúc phụ đã cầm then cửa ném vào đầu
hắn a, nếu không có mọi người lôi kéo, hắn làm sao còn giữ được mạng đây? Hiện
nay trời còn chưa sáng, đã bị gọi đi, người không cứu hắn, ai có thể cứu hắn?
Nếu không phải là sự tình nguy cấp, lão nhân gia người lại hướng đến từ ái, tôn
tức nào dám chạy tới ầm ỹ lão nhân gia người như thế? Cầu người cứu hắn, nếu
hắn có gì không hay xảy ra, tổ phụ dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ cực kỳ
đau lòng.”

Nghe nàng nhắc tới Lục lão ông, Lục lão phu nhân nhịn
không được trong lòng một trận co rút đau đớn, chỉ vào nàng mắng: “Các ngươi
luôn ép buộc ta như vậy! Là muốn ép buộc ta đến chết mà, các ngươi nên sớm tự
do tự tại, muốn làm gì thì làm đi!”

Đây là điển hình của giận chó đánh mèo, Lâm Cẩn Dung
không dám biện bạch, chỉ ôm đầu gối của bà thấp giọng nói: “Lão thái thái, tôn
tức bất hiếu, nhưng tôn tức không thể trơ mắt nhìn các trưởng bối làm xong lại
hối hận. Người xem, bình thường tất cả đều ở bên ngoài chờ thỉnh an người,
nhưng hiện nay bên ngoài không một bóng người mà……”

Lục lão phu nhân run rẩy đứng lên: “Chuẩn bị nhuyễn
kiệu cho ta!”

“Lão thái thái nhân từ.” Lâm Cẩn Dung chỉ cảm thấy
toàn thân lơi lỏng, mồ hôi trên người tẩm ướt áo trong, phảng phất giống như
mới vớt lên từ trong nước.

Sa ma ma thu thập xong đi vào, nhìn Lâm Cẩn Dung liếc
mắt một cái, đem áo khoác dày nặng phủ thêm cho Lục lão phu nhân, giúp đỡ bà đi
ra ngoài, ôn nhu nói: “Không cần gấp, không cần gấp.”

Lão thái thái mặt âm trầm, nhìn Lâm Cẩn Dung một cái,
ánh mắt hơi có chút cổ quái.

Lâm Cẩn Dung thấy rõ ràng ánh mắt của bà, thấy mạc
danh kỳ diệu, lại thấy có chút không thích hợp, không kịp nghĩ đã vội vàng đi
theo.

Mặc dù trời đã sáng, trong Thính Tuyết các vẫn là một
mảnh hôn ám, mấy ngọn nến dĩ nhiên đã cháy hơn phân nửa, sáp nến một tầng lại
phủ một tầng, rất nặng mà hỗn độn, làm cho người ta nhìn không thể nhẹ nhàng
khoan khoái nổi. Lục Kiến Trung mặt xám như tro tàn, không dám nhìn thẳng vào
Lục Kiến Tân ngồi ở một bên, chỉ nhìn chằm chằm ngọn nến trước mặt, hô hấp cùng
tim đập đều lộn xộn.

Hắn dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, hắn lại gặp
phải chuyện đáng sợ thế này, hắn nên làm cái gì bây giờ? Nghĩ đến đây, hắn nhịn
không được hận thấu Lục Luân. Nghiệt súc, từ nhỏ đã bất hảo, không cầu tiến thì
thôi, trời sinh chính là kẻ gây họa, nếu như đúng theo lời của Lục Tích, trêu
chọc là loạn phỉ, đây chính là tai họa tịch thu tài sản và giết cả nhà a! Từ
nay về sau, hắn ở trước mặt Lục Kiến Tân càng không ngẩng đầu lên nổi. Sớm biết

như thế, thời điểm Lục Luân mới sinh ra phải dìm chết hắn đi mới phải!

Hắn ở nơi đó trong chốc lát nghiến răng nghiến lợi,
trong chốc lát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước sôi lửa bỏng, vô cùng bất an.
Lục Kiến Tân cũng vẫn bình tĩnh hơn, trong tay Lục Kiến Tân vẫn đang thưởng
thức chén trà sứ men xanh khắc hoa sen sáu cánh từ tiền triều mà hắn yêu nhất
kia, ánh mắt u ám, khóe môi rủ xuống, hồi lâu, thấp giọng nói một câu: “Đây là
sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tử, đi sai một bước, chính là
vạn kiếp bất phục.”

Lục Kiến Trung cả kinh “A” một tiếng, kinh nghi bất
định nhìn Lục Kiến Tân.

Lục Kiến Tân thanh âm thực bình tĩnh, lại mang theo
một loại chân thật đáng tin: “Thu hồi tâm tư của đệ, cùng vượt qua cửa ải khó
khăn, sự tình khác ngày sau chậm rãi nói sau.”

Nếu Lục Kiến Trung không biết bản tính làm người của
Đại ca hắn, hẳn sẽ cảm kích khóc rống rơi lệ, nhưng hắn biết sự tình không phải
đơn giản như thế. Việc lão Đại am hiểu nhất chính là qua cầu rút ván, ngày sau
tất nhiên sẽ coi đây là áp chế, đả kích hắn không thể đánh trả. Vấn đề là, hiện
tại thật sự phải cùng vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng mà, hừ hừ, hắn chạy không
thoát, ai cũng đừng nghĩ phủi sạch quan hệ.

Lục Kiến Trung lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi,
đứng dậy đối với Lục Kiến Tân thi lễ, nói: “Đại ca nói đúng, chúng ta là người
một nhà, như chân với tay, chuyện này cần dựa vào Đại ca nắm chắc đại cục,
trước xử lý thích đáng việc này, rồi mới có thể đàm luận đến chuyện ngày sau,
nếu không đều là uổng công.”

Lục Kiến Tân lạnh như băng nhìn Lục Kiến Trung, đây là
thời điểm gì, tên xuản ngốc này còn uy hiếp mình, chẳng phải ý nói mọi người
đều ngồi trên một chiếc thuyền, hắn trốn không thoát, đích tôn cũng sẽ không
thể bỏ chạy mà? Đương nhiên, đây là sự thật, nếu không tiền đồ của bản thân
cùng Lục Giam cũng sẽ bị phá hủy.

Lục Kiến Tân nổi trận lôi đình, cũng không biểu lộ ra,
chỉ nhanh mím môi, bình tĩnh nói: “Đệ nói đúng. Nhưng ta có thể làm, bất quá là
vận dụng mọi quan hệ, căn cứ theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của ta, kiệt
lực giấu giếm việc này là được. Cái chết của Hỏa Ca Nhi, bất quá là chuyện
ngoài ý muốn, tiểu tử này được chút tiền thưởng, chạy đến xóm cô đầu tìm hoan
mua vui, kết quả để lộ tiền, khiến kẻ xấu nhìn thấy, khinh thường hắn còn trẻ,
cướp tiền sát hại tính mệnh, báo án trợ cấp là được rồi. Kỹ nữ kia, nghe nói là
bị bóp cổ, hơn phân nửa là cùng ân khách vì tiền tài mà nổi lên tranh cãi, bị
người lỡ tay giết chết, loại chuyện này, cũng thường xảy ra. Nhà chúng ta có
người đi xóm cô đầu sao? Không có. Lại cùng chúng ta có quan hệ gì đây? Chỉ cần
bảo những người đó bịt nhanh miệng, đừng vội lung tung quay ra cắn người là
được rồi, những chuyện sau đó cũng cực kỳ đơn giản, chúng ta không thiếu tiền.
Nhưng chỉ là!”

Lục Kiến Trung nghe hắn nói năng có trật tự, trong
lòng cũng có chút bội phục, tâm vẫn đang treo lơ lửng được thả lỏng, nhưng
trong nháy mắt chợt nghe thấy Lục Kiến Tân vòng vo ngừng lại, nặng nề mà nói
một tiếng: “Nhưng chỉ là!” Vì thế vừa mới buông lỏng tâm lập tức lại căng
thăng, lúng ta lúng túng hỏi: “Nhưng chỉ là cái gì? Đại ca?”

Lục Kiến Tân cũng không khẳng nói, chậm rì rì uống
trà, nhấm nháp khẩu vị, thấy Lục Kiến Trung đã cuống đến phát cuồng, mới chậm
rãi nói: “Mọi việc đều có căn do, chi bằng diệt hết căn do. Bằng không căn do
được giữ lại, dù thế nào cũng không thể phủi sạch sẽ, đã có một lần còn có thể
tái sinh một lần nữa.”

Lục Kiến Trung không phải kẻ ngốc, lập tức tắt tiếng,
ngơ ngác nhìn Lục Kiến Tân.

Lục Kiến Tân không nhìn đệ đệ, tiếp tục chậm rì rì
uống trà, trong chén trà đã sớm không còn nước. Hắn thoáng có chút phiền chán
nhíu mày, buông chén trà xuống, đi lấy ấm trà rót thêm.

Chuyện như vậy, vốn nên để đệ đệ làm, nhưng giờ phút
này Lục Kiến Trung trong lòng đã loạn thành một đoàn, hắn ngây ngốc nhìn động
tác của Lục Kiến Tân, căn bản không nghĩ đến rót nước cho Lục Kiến Tân, chỉ ám
ách thanh âm nói: “Ca ca…… Huynh là có ý tứ gì?”

Đã bao nhiêu năm, hắn chưa từng gọi Lục Kiến Tân ca
ca, mà là mang theo đủ loại tâm tình gọi là Đại ca, từ ca ca này, nghe vào tai
so với Đại ca luôn thân thiết hơn nhiều. Giống như nhớ tới ngày bé, tay Lục
Kiến Tân run lên, nước trong ấm trà suýt nữa văng ra ngoài, hắn lấy lại bình
tĩnh, vững vàng rót vào trong chén, cúi mắt thấp giọng nói: “Ta không có ý tứ
gì, chủ ý là tự đệ đưa ra.”