Thế Hôn

Chương 4: Giao hảo

Nàng có bệnh gì ư? Vấn đề
này Lâm Cẩn Dung không biết phải trả lời Lục Luân ra sao, nói ra chính là việc
xấu trong nhà. Lục Luân thấy nàng không nói lời nào, lại duỗi tay định vuốt mái
tóc của nàng, nhưng bị Lệ Chi bất động thanh sắc bước lên một bước ngăn lại.

Lệ Chi lớn tuổi hơn Lục
Luân, vóc dáng đã trưởng thành, khi đứng so với Lục Luân cao hơn gần nửa cái
đầu, nàng đứng ngăn ở phía trước, rất có vài phần khí thế. Lục Luân tự xưng là
thiếu niên anh hùng, cũng không tiện cùng một nha đầu động thủ, chỉ biết tỏ ra
tức giận bất bình.

“Đi, ta nghe nói trong
đội diễn kịch có ca kỹ rất giỏi, chúng ta đi nhìn thử xem. Tứ muội muội hẹn gặp
lại.” Ngô Tương cười ôm cổ Lục Luân, hướng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, rồi
kéo cả hai huynh đệ Lục gia rời đi.

Quế Viên khó hiểu nhỏ
giọng hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, vì sao người giúp Ngũ thiếu gia a?” Đây là
một cơ hội tốt, vừa vặn có thể hung hăng tiêu diệt uy phong của mẫu tử Hoàng di
nương, khiến Tam phu nhân cao hứng, nhưng Lâm Cẩn Dung cứ như vậy nhẹ nhàng
buông tha.

“Hắn họ Lâm, ta cũng họ
Lâm. Về sau loại chuyện này đừng để ta nghe thấy nữa.” Lâm Cẩn Dung căn bản mặc
kệ Quế Viên ủy khuất tủi thân, chỉ xoay người đi về phía ngược lại. Kiếp trước,
người mà nàng ghét nhất chính là Lục Luân ác khẩu hay trêu ghẹo này, nhưng giờ
khắc này nàng bị hắn bắt nạt, nàng lại cảm thấy thực hạnh phúc — bởi vì hắn còn
vui vẻ, mà không phải là thi thể lạnh như băng cứng ngắc, chết không nhắm mắt.
Sau khi hắn chết, trên đời này mất đi một huynh trưởng thật tình yêu thương
nàng, giúp nàng giải ưu sầu. Lâm Cẩn Dung cúi hạ thắt lưng, nhấc chân váy bị
Lục Luân giẫm bẩn kia lên, nhìn nhìn, khóe mắt trào ra một giọt lệ. Khi đó hắn
luôn giúp đỡ nàng, lúc này nàng sẽ bảo hộ hắn.

“Lục Luân này thật sự
đáng giận, váy mới tinh của muội muội bị hắn giẫm bẩn như vậy, vẫn là Ngô Nhị
ca tốt hơn hẳn, vừa ôn hòa lại biết lễ phép.” Lâm Diệc Chi vốn đã sớm rồi đi
đột nhiên từ trong rừng trúc chui ra, đưa khăn tay trắng sạch cho Lâm Cẩn Dung:
“Ta mới vừa thấm qua nước suối, muội muội dùng để lau đi.”

Tuy là bánh ít đi, bánh
quy lại, vốn là chuyện phải làm , nhưng từ trước sao nàng không biết Lâm Diệc
Chi cũng là người hiểu được đạo lý này? Có thể thấy được mọi chuyện đều vô
tuyệt đối. “Cám ơn ca ca, muội muội không khách sáo.” Lâm Cẩn Dung cười nhìn
hắn một cái, tự nhiên tiếp nhận khăn tay này.

Lệ Chi cầm lấy khăn tay
ẩm ướt, ngồi xổm xuống thật cẩn thận giúp Lâm Cẩn Dung lau chân váy, an ủi
huynh muội hai người nói: “Chỉ bị bẩn một góc mà thôi, lau sạch xong sẽ không
thể nhận ra.”

Lâm Diệc Chi bất an bẻ bẻ
ngón tay, thấp giọng nói: “Tứ muội muội…… Đa tạ muội.” Bọn họ quan hệ từ xưa
đến nay luôn lãnh đạm, hắn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung luôn muốn trông thấy hắn bị
bẽ mặt, đứng nhìn hắn gặp chuyện không may, ai ngờ nàng lại vì hắn giải vây,

còn nhiệt tâm khiến đám thiếu gia cao ngạo kia vì hắn làm chứng. Sự việc bất
thường tất có điều kỳ quái, Lâm Diệc Chi có chút hoài nghi có phải Lâm Cẩn Dung
đang âm mưu quỷ kế gì hay không.

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn
ngọt ngào cười: “Ca ca, vốn không phải lỗi của huynh, huynh bất quá chỉ muốn
thay lão gia phân ưu, chiêu đãi khách nhân mà thôi. Ai có thể nghĩ đến sẽ gặp
chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ít nhiều tảng đá kia bị rơi vào trong ao, bằng
không nếu làm người khác bị thương, khi đó mới nghiêm trọng. Có phải vậy hay
không?” Khẩu khí của nàng mang theo vài phần ngọt ngào dụ dỗ, nếu Lâm Diệc Chi
không nói chuyện từ lúc đầu với nàng, hẳn không thể nhận ra đây là nàng.

Lâm Diệc Chi ánh mắt phức
tạp nhìn Lâm Cẩn Dung, lẩm bẩm: “Tứ muội muội, ta…… Cũng là muội hiểu ta nhất.”
Hắn hiểu được mình xuất thân không bằng người khác, vẫn luôn muốn hòa nhập với
nhi tử của chính thê hai nhà Ngô, Lục, nếu làm tốt tương lại sẽ có trợ lực, mặc
dù bọn họ nhìn hắn luôn mang theo chút khinh thường, nhưng hắn không cam lòng,
trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận bọn họ, cho nên mới cố ý nói ngoa rằng khối
linh bích thạch này đứng đầu ở Bình Châu, vòng qua các lão gia, đám ma ma trông
coi vườn, dẫn bọn họ tới nhìn ngắm tảng đá kia. Nhưng tâm tư như vậy, hắn sẽ
không nói với Lâm Cẩn Dung, nếu Lâm Cẩn Dung đã thu xếp lý do cho hắn, hắn cứ
vậy mà nhận phần tình nghĩa này của nàng, theo cái thang này bước xuống là
được.

Lâm Cẩn Dung hướng hắn
gật gật đầu, lại mang theo vài phần nghiêm túc của tiểu chủ tử, thấp giọng nói:
“Ca ca muốn hỗ trợ là chuyện tốt, nhưng về sau chuyện như vậy ca ca nên thận
trọng hơn, nếu bị bá mẫu cùng các thím nhìn thấy, tất yếu sẽ bị mắng mỏ.” Nàng
dừng một chút, tăng thêm ngữ khí nói: “Ca ca cũng nên yêu quý bản thân mình,
đừng hơi một chút lại nhảy vào trong ao, nếu nhiễm lạnh bị bệnh thì sẽ thế nào?
Bất quá là liên lụy người thân mà thôi.”

Nếu là ngày xưa, Lâm Diệc
Chi sẽ không đem một tiểu nha đầu như Lâm Cẩn Dung để vào mắt trong lòng, hôm
nay có chút xấu hổ, cảm thấy nàng nói thập phần có lý, liên lụy người thân,
không phải là liên lụy đến mẫu thân của hắn sao? Tam phòng trong gia tộc thất
bại, Đại phòng, Nhị phòng không có việc gì vẫn luôn chèn ép Tam phòng vài câu.
Tam phu nhân tức giận, còn không phải sẽ phát tác trên người mẫu thân hắn? Kể cả
phụ thân có ở đó, bản thân cũng không thoát khỏi có liên quan. Lâm Diệc Chi gật
đầu, lại lo lắng nói: “Phu nhân nơi đó……”

Lâm Cẩn Dung thân thiết
cười nói: “Ca ca còn không biết sao? Phu nhân tuy tính tình không được tốt cho
lắm, nhưng cũng hiểu được thị phi. Huynh cứ yên tâm đi đi. Sau đó để di nương
qua nói một tiếng là được.” Hôm nay khách nhân nhiều, mẫu thân cho dù không
muốn nể mặt Hoàng di nương, cũng sẽ không quá phận.

Lâm Diệc Chi hoàn toàn
thả lỏng tâm tình, thật lòng nói với Lâm Cẩn Dung: “Tứ muội muội, mấy ngày nữa
ta có thể theo phụ thân xuất môn, ta sẽ mua tượng đất cho muội, thế nào? Hay
là, ta nhìn thấy đồ chơi thú vị nào đó ta sẽ mua cho muội được không?”

Lâm Cẩn Dung cười đến mặt
mày loan loan: “Tốt lắm, cám ơn ca ca. Tam tỷ tỷ cùng Thận Chi cũng rất thích.”


Nói đến ấu đệ Lâm Thận
Chi, nhi tử của chính thê kia cùng hắn khác nhau như trời với đất, Lâm Diệc Chi
hơi hơi có chút không được tự nhiên, nhưng lập tức làm bộ dáng đương nhiên hào
phóng nói: “Tất nhiên không thể thiếu Tam tỷ cùng Thất đệ.”

Lâm Cẩn Dung hướng hắn
vẫy tay: “Ta đây đến phòng của phu nhân trước.” Nàng không trông cậy vào việc
Lâm Diệc Chi đối tốt với tỷ đệ các nàng thế nào, chỉ hy vọng có thể tận lực bảo
trì vẻ ngoài bình thản, không để người khác lấy nương nàng làm cái cớ.

Lâm Diệc Chi lại gọi Lâm
Cẩn Dung: “Tứ muội muội.” Ánh mắt hắn dừng ở trên váy Lâm Cẩn Dung, có chút do
dự nói: “Hôm nay nhiều khách nhân, nếu không, muội đổi chân váy khác đi? Ta
thấy Ngũ muội, Lục muội, Thất muội đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp.”

Lâm Cẩn Dung nao nao, đột
nhiên nở nụ cười: “Như vậy là được rồi. Chẳng lẽ ca ca cảm thấy không tốt sao?”
Ba đường muội của nàng, tuổi tác xấp xỉ nàng, đều đã đến thời điểm định hôn
phối, giống như trường hợp lần thọ yến này, vốn là cơ hội để người có tâm chọn
lựa, làm sao có thể không trang điểm xinh đẹp cho được? Đặc biệt có Ngô Tương
cùng Lục Giam, Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu chắc chắn thập phần ra sức trang điểm
công phu cho nữ nhi nhà mình. Nhưng nàng thì sao, hoàn toàn không muốn có chút
liên quan, nàng thầm nghĩ ngồi nhìn Đại phòng, Nhị phòng vì nam nhân bạc tình
kia tranh giành không ngớt.

Rốt cuộc Tam phu nhân dù
sao tuổi cũng nhỏ hơn lại sơ ý, sẽ không có tâm tư này, vì vậy không có ai
hướng dẫn nàng…… Lâm Diệc Chi không tiện nói thẳng ra, thấy nàng một bộ dáng ra
vẻ không sao, cũng chỉ tùy ý nàng, cười gượng nói: “Rất tốt, rất tốt.”

Lâm Cẩn Dung mím môi cười
rời đi. Đền đáp, đền đáp, những gì nhân tình cần làm, lúc trước nàng thất bại
hiện giờ sẽ không còn gì liên quan? Nhờ điều này nàng đã học được một chút nhân
tình thế thái.

Lâm Diệc Chi nhìn theo
Lâm Cẩn Dung, chỉ cảm thấy nàng hôm nay có một tư thái không thể nói rõ, từ
trước nàng nhìn hắn chỉ hờ hững, hôm nay nhìn hắn lại thật sự hòa khí. Hắn cau
mày suy nghĩ thật lâu cũng không thể nắm bắt, liền thầm nghĩ, vô luận như thế
nào bản thân được lợi, về sau tuổi càng lớn, nàng có thể vì mình nói lời hay
trước mặt phu nhân là tốt rồi, sau này tốn chút công phu giao hảo tốt với nàng
là được.

Lâm Cẩn Dung đi qua một
cây cầu nhỏ, vòng qua hai ba tòa đình đài lầu các, mới đi tới sân viện của Lâm
Tam phu nhân Đào thị, mẫu thân của nàng. Đang định bước vào cửa viện, chợt nghe
thấy bên trong có người vui cười, tiếng cười thoải mái sang sảng.

Thanh âm đó, không một nữ
nhân Lâm gia nào có thể cười như vậy! Bởi vì Quế Viên bị mắng vẫn đang tủi thân
rầu rĩ không vui mở to mắt nhìn, vui mừng nhìn Lệ Chi nói: “Là Cữu phu nhân!
Rốt cuộc người đã tới!”

Lệ Chi thản nhiên nhìn
nàng một cái, rũ mắt xuống không nói chuyện. Trong miệng Quế Viên vừa nói tới
là Cữu phu nhân, đúng là thân mợ của Lâm Cẩn Dung, Ngô thị trưởng tẩu của Đào
thị, cũng chính là thân cô cô của Ngô Tương. Ngô thị tính cách hoạt bát, ra tay
hào phóng, mỗi lần thấy các chất nhi bên ngoại luôn tặng lễ vật, ngay cả bọn
nha hoàn bên người cũng được thưởng, vì vậy Quế Viên không khỏi hưng phấn.
Nhưng vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt như vậy cũng quá hạ giá rồi, người không
biết, còn tưởng rằng Lâm gia nghèo khổ, ngay cả bọn hạ nhân cũng nịnh bợ nhà
khác. Lệ Chi nghĩ như thế.

Lâm Cẩn Dung trên mặt
cũng tươi cười, cước bộ nhanh hơn vội vàng đi vào. Nàng thật tâm thích người mợ
này, tính tình hoạt bát hào phóng không nói tới, hiếm có chính là tâm tính
thiện lương, từ đầu tới cuối, vẫn đối với tỷ đệ các nàng rất tốt. Nhà mẹ đẻ
chính là cột sống của nữ tử xuất giá, trong khoảng thời gian tăm tối gian nan
kia, nếu không phải có cậu mợ chống đỡ, mẫu thân chỉ sợ đã sớm ngã xuống, chỉ
tiếc mợ thân mình không khỏe, ra đi quá sớm. Lúc này có thể gặp lại mợ, nàng
sao lại không cao hứng?