Thế Hôn

Chương 392: Mộng yểm

Sân của Lục Luân trồng hạnh hoa, tất nhiên cảnh tượng
sẽ đẹp nhất vào mùa xuân, nhưng mùa đông kỳ thật không có gì để ngắm. May mắn
là bầu trời sáng sủa, ánh mặt trời sáng lạn, vì thế nhánh cây trụi lủi nhìn qua
cũng không còn đơn điệu nữa.

Cửa viện mở rộng, Lục Giam đứng bên ngoài ló đầu vào
nhìn, thấy Lục Luân nằm ngủ trên ghế dựa phơi nắng giữa thái dương, trên bàn
bên cạnh có một chiếc lồng sắt, con sóc mập mạp thoải mái nằm trong đó, cũng là
một bộ dạng hưởng thụ đến cực điểm.

Gã sai vặt canh giữ ở một bên phát hiện ra Lục Giam,
vội đi lên hành lễ: “Thỉnh Nhị gia chờ một chút, hạ nhân đi đánh thức Ngũ gia.”

Lục Giam khoát tay, thấp giọng phân phó: “Ngươi có
việc thì làm đi, không cần quản ta.”

Gã sai vặt tuân lệnh, nhẹ nhàng vào phòng. Lục Giam đi
đến bên người Lục Luân, thấy một góc chăn trên người hắn rơi xuống đất, liền
cúi người kéo lên, tay mới đụng tới tấm chăn, Lục Luân liền “Hô” một chút xoay
người ngồi dậy, mắt lộ hung quang, một tay đặt tại bên hông.

Lục Giam bị khí thế cùng hung hãn toát ra trong nháy
mắt kia hù dọa, tức giận dùng sức vỗ đầu của hắn một cái: “Đệ định làm gì!”

Lục Luân ngượng ngùng cúi mắt, thu hồi tay, cười gượng
nói: “Gặp ác mộng thôi.”

Lục Giam im lặng nhìn hắn, ánh mắt chớp cũng không
chớp.

Lục Luân bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên,
rụt lui vào trong chăn, lớn tiếng nói: “Người đâu, chết ở đâu rồi? Mang ghế nằm
tới cho Nhị gia!” Lại lấy lòng nhìn Lục Giam cười: “Nhị ca, hôm nay không có
gió, thái dương ấm áp, phơi nắng thật thư thái.” Thấy Lục Giam vẫn nhìn hắn
chăm chú, không khỏi oán trách nói: “Ai nha, Nhị ca, huynh đừng nhìn ta bằng
ánh mắt dọa người như vậy được không.”

Lục Giam thu hồi ánh mắt, ngồi vào ghế gã sai vặt đưa
đến, thư thư phục phục nằm xuống, mị mắt nói: “Đêm qua đệ đi đâu?”

Thân mình Lục Luân giống như sợi chỉ bị kéo chặt căng,
trên mặt cũng là tươi cười chẳng hề để ý, tùy tay nắm ấm trà đưa qua cho gã sai
vặt: “Muốn chết sao, nhìn thấy Nhị gia đến đây cũng không biết đi pha nước
nóng, đúng là ngốc nghếch mà.”

Gã sai vặt luống cuống tay chân tiếp nhận ấm trà, bị
nước trong ấm trà tẩm ướt vạt áo, không khỏi làm mặt khóc tang: “Ngũ gia……”

Lục Luân ha ha cười to: “Xem ngươi lớn như vậy còn
biến thành cái dạng này, không biết còn tưởng rằng nước tiểu của tiểu tử ngươi
đó! Còn không nhanh chóng xuống thay đổi quần áo? Một lần nữa mang ấm nước đến
đây.”

Lục Giam thấy hắn vui đùa có phần thô tục, không khỏi
khẽ nhíu mày, nhẫn nhịn chờ gã sai vặt đi xuống rồi nói: “Đệ đừng ngắt lời, ta
hỏi đệ nói.”

“Nhị ca là nghe Nhị tẩu nói đúng không? Nàng đã nói
với huynh những gì? Nữ nhân mà, luôn thích miên man suy nghĩ.” Lục Luân thu
liễm tươi cười, mạnh mẽ chạm vào lồng sắt một cái, con sóc bị bừng tỉnh lập tức
xù lông, cảnh giác nhìn Lục Luân.

“Cái gì cũng nói với ta.” Lục Giam quan sát thần sắc
của Lục Luân, chậm rãi nói: “Ta và Nhị tẩu đệ luôn chân chính quan tâm đệ, đệ
có cái gì muốn nói với ta, hoặc là cần ta giúp đệ không?”

Lục Luân có chút phiền chán cầm miếng vải đen kéo

xuống che lồng sắt, quay đầu nhìn Lục Giam: “Ta biết các ngươi quan tâm ta,
nhưng ta thực không có gì cần nói. Ta nói tối hôm qua ta đi ra ngoài tìm bằng
hữu chơi, huynh tin hay không?” Có một số việc, không nói ra có lẽ đối với mọi
người đều rất tốt.

Lục Giam trầm mặc sau một lúc lâu rồi thấp giọng nói:
“Lúc trước ta là nghĩ như vậy, thấy đệ tính tình bốc đồng, đại để thật sự là
tìm bằng hữu chơi đùa đi. Nhưng ta nhớ rõ, bằng hữu của đệ là những ai, đơn
giản chính là các đệ tử mấy nhà mà thôi, bọn họ sao có thể bất hảo khuya khoắt
chạy ra ngoài chơi với đệ đây. Huống hồ, đệ có thể nói ra người đó là ai, ta cũng
có thể biết đệ đến tột cùng có nói láo hay không.”

Lục Luân trong giọng nói mang theo chút không kiên
nhẫn: “Chẳng lẽ ta không thể cùng người khác kết giao sao? Nhị ca, ta biết
huynh quan tâm ta, nhưng ta là người lớn, không phải tiểu hài tử! Ta làm việc
có chừng mực, huynh cũng đừng hỏi được chứ?”

Lục Giam thản nhiên nói: “Ta là Nhị ca của đệ, không
phải người ngoài. Cho nên ta muốn biết lời nói thật, đệ hẳn là hiểu được, Hùng
tướng quân gì đó có thể giấu diếm được người khác, nhưng không thể gạt được ta,
ta hoặc là Đại lão gia, chỉ cần một người viết thư gửi đi, là có thể rõ ràng
rành mạch. Hiện giờ đệ muốn thẳng thắn với ta, hay là muốn chờ ta viết thư hỏi
thăm?”

Thân thể cao tráng của Lục Luân cuộn mình trên ghế,
đem chăn kéo qua đầu, giữ yên lặng.

Lục Giam thấp giọng nói: “Lục Thiện là cốt nhục chí
thân của ta, nhưng so ra lại không gần gũi bằng đệ. Trong lòng ta cho dù là
muốn tới gần hắn, hắn lại bất hòa với ta, không thể thân cận nổi. Từ nhỏ, ta
với đệ là thân thiết nhất, đệ không chê ta buồn, không chê ta ít nói quái gở,
ta cũng vậy thật sự coi đệ là huynh đệ thân cận nhất. Ta nghĩ Nhị tẩu của đệ
cũng là như thế, nàng thật sự là coi đệ là huynh đệ ruột thịt mà đối đãi. Ta
còn nghĩ, tương lai Nghị Lang nhà ta có thể được nhiều người yêu thường, nhiều
thúc phụ chăm sóc, chẳng lẽ là hy vọng xa vời sao?”

“Vài thứ kia là ta tự mình kiếm được, thật sự sạch sẽ!
Các ngươi biết kiếm một đống tiền, chẳng lẽ ta không thể kiếm chút ít để tiêu
dùng a?” Lục Luân mạnh mẽ nghiêng người, nín thở nói: “Được, ta thừa nhận không
phải ta ở chỗ Hùng tướng quân, nhưng không làm gì bất chính cả, chính là cùng
làm sinh ý thôi, bản thân cảm thấy không có mặt mũi gặp người, cho nên mới nói
dối.”

“Vậy đệ nói thật ra xem, đệ làm sinh ý gì? Đệ không
nói được ta sẽ không buông tha đệ!” Lục Giam mạnh mẽ nghiêng qua, một phen kéo
lấy tay áo Lục Luân, lộ ra một vết sẹo thật dài nơi cổ tay hắn, mà ở bên hông
hắn bị hớt lên, là một thanh chủy thủ dài ước chừng một thước, có vẻ rất sắc
bén. Sắc mặt Lục Giam nhất thời thay đổi, Lục Luân rốt cuộc là làm cái gì, mà
bản thân phải trang bị như vậy, có phản ứng kịch liệt như vừa rồi?

Lục Luân bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ đành bất đắc
dĩ cười: “Này tính là cái gì? Hành tẩu bên ngoài, ta cho tới bây giờ đều ham
thích thứ này, tùy thân mang theo chủy thủ, thực bình thường mà? Ai, chúng ta
làm sinh ý ở mạc bắc, không cẩn thận sẽ gặp phải mã tặc, đã thành thói quen.”

Đã đến tình trạng này, hắn vẫn là bộ dáng đó, đó là
rùa ăn quả cân, quyết tâm không chịu nói thật. Nếu như thế, hỏi nữa cũng vậy.
Lục Giam không nói được một lời, đứng dậy bước đi.

Lục Luân hoảng hốt, kéo vạt áo của hắn: “Nhị ca tại
sao lại rời đi?”

Lục Giam nhíu mày nói: “Ta không đi chẳng lẽ nên ở lại
sao? Ở lại làm cái gì? Chờ đệ lấy đao chém ta?”

Ở lại thao thao bất tuyệt răn dạy hắn a, đây mới là
phản ứng nên có không phải sao? Lục Luân lời đã đến bên miệng, lại thu trở về,

sau đó nằm xuống, cợt nhả nói: “Nhị ca hay nói giỡn, sao ta dám lấy đao chém
Nhị ca chứ? Huynh yên tâm, ta thực không làm gì cả. Chờ tổ phụ nhập táng, ta sẽ
rời đi, đỡ khiến các ngươi thấy ta phiền.”

Lục Giam nhìn bộ dạng cợt nhả, không chút lo lắng của
hắn, một hơi vọt tới yết hầu, nhịn không được cả giận nói: “Nếu đệ không đi
được thì sao?”

Lục Luân thu khuôn mặt tươi cười, ngồi dậy, nghiêm túc
nhìn Lục Giam: “Nhị ca có ý tứ gì?”

“Ngũ gia, trà đến đây.” Gã sai vặt cười tủm tỉm mang
theo một ấm trà mới, vừa mới tới gần, Lục Luân liền gào to một tiếng: “Cút đi!”

Hung ác như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Gã
sai vặt ngẩn ngơ, trong lòng run sợ nhanh như chớp chạy đi, xa xa quay đầu
nhìn, nhưng thấy Lục Luân đã đứng dậy, sầm mặt hướng tới Lục Giam, Lục Giam
không tránh không né, hai huynh đệ coi như là đầu sẽ đụng tới một chỗ, hai
người đều sầm mặt.

Ai nha, má ơi, đây là muốn đánh nhau sao? Gã sai vặt
ôm đầu, chạy nhanh đi tìm người.

Lục Luân đến gần Lục Giam, ách cổ họng nói: “Nhị ca,
sao ta lại không được đi?”

Lục Giam thản nhiên nhìn hắn: “Giấy không thể gói được
lửa, cho dù là đệ đi được, sợ là chúng ta cũng đi không được. Ta chính là ý tứ
như vậy. Ngũ lang, đệ có khả năng không biết, từ nhỏ đệ đã không biết nói dối.
Mỗi lần đệ nói dối, lông mày bên phải của đệ sẽ nhướn lên.”

Lục Luân nhịn không được thấp giọng mắng một tiếng, đè
lông mày bên phải của mình.

Lục Giam lại nói: “Quả nhiên là đệ nói dối, ta vừa rồi
gạt đệ thôi.”

Lục Luân muốn nôn ra máu, đa phần là tức giận. Hai
người không ai nhường ai trừng nhau một lát, Lục Luân mệt mỏi lui về phía sau
một bước, không nói được một lời, xoay người đi vào trong phòng.

Lục Giam một phen kéo lấy hắn, thấp giọng quát: “Ngũ
lang, dừng cương trước bờ vực, quay đầu lại là bờ!”

“Ta sẽ không liên lụy đến các người.” Lục Luân nhìn
Lục Giam một lát, cười nhẹ, bỏ tay hắn ra, tự vào phòng, đóng cửa nghiêm kín.

Lục Giam nhìn cánh cửa đóng chặt kia, tức giận mọc lan
tràn, một cước đá vào trên cửa: “Lục Luân, đệ lăn ra đây cho ta!”

Lục Luân chính là không để ý tới, Lục Giam giận dữ,
lại đá mạnh hai cái, cửa phòng khẽ rung động, mắt thấy sẽ bị đá văng ra, lại
nghe trong phòng một trận thanh âm gia cụ bị lôi kéo, cửa phòng lại bị Lục Luân
dùng bàn uống nước để chặn.

Lục Giam khó thở, thốt ra: “Lục Luân, ngươi là vương
bát đản!”

“A, Nhị chất nhi đây là mắng ai vậy? Ngũ đệ con là
vương bát đản, vậy con là cái gì?” Tống thị vung khăn tay, được tiểu nha hoàn
nâng đỡ đứng ở cửa viện, mặt đỏ bừng, mãn nhãn tức giận.

Lục Giam rũ mắt xuống, xoay người đối với Tống thị thi
lễ, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Nhị thẩm nương, ta thất lễ.” Nói xong lướt qua
bên người Tống thị, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Tống thị tức giận đến phát run, Đại phòng già trẻ lớn
bé không có một ai tốt. Lão già kia âm hiểm giảo hoạt, liều mạng ép buộc người
khác, trẻ thì sau khi làm tiểu quan cái đuôi cũng nhếch lên đến đây. Thế nhưng
khinh người như thế, tức nhất là giận dữ mắng Lục Luân như mắng chó cụp đuôi.
Vì thế tiến đến, dùng sức gõ cửa: “Ngũ lang, con đi ra cho ta! Con tránh ở bên
trong làm cái gì? Con làm chuyện gì ám muội sao? Nén giận như vậy, chịu sự nhục
mạ của người khác?”

Lục Luân ở trong phòng ồm ồm nói: “Phiền muốn chết, để
ta thanh tĩnh một lát không được sao?”

Tống thị nghĩ, hai hài tử này ngày thường quan hệ rất
thân thiết, Lục Giam và hắn cũng có lúc nháo đến mức này sao, rốt cuộc là vì
cái gì? Liền lại gõ cửa: “Con mở cửa cho ta, con rốt cuộc đã làm cái gì?”

Lục Luân phiền chán vô cùng, “loảng xoảng” lôi bàn ra,
mở rộng cửa, ồm ồm nói: “Ta muốn thanh tịnh một chút mà khó như vậy sao?!” Nói
xong nghênh ngang rời đi.

Tống thị gọi: “Con đứng lại đó cho ta, con muốn đi
đâu?”

Lục Luân nói: “Tìm một nơi thanh tịnh để ngủ!”