Thế Hôn

Chương 387: Xinh đẹp

Mùi hương quen thuộc thoang thoảng quanh quẩn ở chóp
mũi, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua quần áo tiến vào da thịt, Lâm Cẩn Dung nhịn
không được một tay vòng quanh thắt lưng Lục Giam, dán mặt lên trước ngực hắn.
Lục Giam chỉ cảm thấy một ấm áp từ chỗ nàng và Nghị Lang dán lên người hắn như
thủy triều xâm nhập tới toàn thân, thấu đến tận đáy lòng, nhịn không được càng
dùng thêm lực, chặt chẽ ôm mẫu tử Lâm Cẩn Dung vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu
Lâm Cẩn Dung một cái, lại hôn lên trán Nghị Lang một cái.

Một nhà ba người dựa sát vào nhau một lát, Lục Giam bế
Nghị Lang, ôm lấy Lâm Cẩn Dung hướng tới tháp: “Chúng ta ra bên kia ngồi xuống,
trò chuyện.”

Trong lúc để tang, phải giữ quy củ. Lục Giam cũng
không dám ôm Lâm Cẩn Dung lâu, liền đem Nghị Lang đặt ở trên tháp, tùy ý cầm đồ
chơi đùa với hắn, phu thê hai người ngồi ở bên tháp thấp giọng trao đổi nhiều
chuyện, ngẫu nhiên ánh mắt chạm nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra ôn
nhu cùng thân thiết.

Mắt thấy sắc trời không còn sớm, Lục Giam đứng dậy
nói: “Tối nay ta muốn gác đêm cho tổ phụ, ta phải đi tắm rửa.”

Lâm Cẩn Dung vốn định khuyên hắn nghỉ ngơi một ngày
lại đi, nhưng hiểu được tình cảm của hắn và Lục lão ông không giống bình
thường, nghĩ rằng khuyên nhủ không được, càng biết Nhị phòng đang nhìn chằm
chằm, nếu hắn không đi, không chừng ngày mai sẽ truyền ra đàm tiếu khó nghe gì
đó. Lập tức cũng không khuyên hắn, chỉ cầm bao đầu gối mình làm cho hắn đưa
qua: “Nhớ đeo vào, nếu phải lạy bái cũng tốt, thức đêm dùng để ngồi cũng tốt,
có che chở, cũng không đến mức phải chịu tội.”

Lục Giam tiếp nhận cái bao đầu gối, do dự một lát,
nói: “Tạm thời ta không muốn dùng.” Hắn cảm thấy hắn quỳ lạy Lục lão ông là tẫn
hiếu, dùng bao đầu gối này cảm thấy không thành tâm.

Khó trách Lục Luân sẽ nói hắn không cần thiết sẽ không
dùng. Cũng đúng, người khác nhau thì suy nghĩ cũng khác nhau, Lâm Cẩn Dung cười
nhẹ, thu hồi bao đầu gối: “Thời tiết lạnh, trong nhà mọi người đều dùng…… Cho
nên ta mới làm cho chàng, chừng nào chàng muốn dùng, thì cứ sai người tới lấy.”

Lục Giam vốn cảm thấy bản thân kiên trì không cần bao
đầu gối là đúng, cũng hẳn nên vậy, nhưng thấy Lâm Cẩn Dung có chút miễn cưỡng
ngược lại cảm thấy dường như cô phụ ý tốt của nàng, hơi băn khoăn: “Ta không
phải là nói không tốt, nàng làm thực vất vả, nghĩ đến thực chu đáo, chính là
cảm thấy……”

Lâm Cẩn Dung thay hắn để ý quần áo, đánh gãy lời hắn:
“Ta đều hiểu được, chuyện nào chàng muốn làm thì cứ đi làm, nhưng không đủ tháo
vát chống đỡ, nếu tổ phụ dưới suối vàng có biết, biết chàng tổn hại sức khỏe
của mình, nhất định sẽ đau lòng.”

Lục Giam nắm tay Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “A Dung,
cám ơn.” Không chỉ là vì nàng mọi chuyện thay hắn lo lắng, còn bởi vì nàng
trước đó mang theo Nghị Lang trở về nhà, để Lục lão ông hoàn thành tâm nguyện,
gặp được Nghị Lang một lần.

“Cảm tạ cái gì? Người một nhà, đừng nói những lời như
vậy.” Lâm Cẩn Dung đưa hắn đi ra ngoài: “Vội đi đi, nằm nghỉ trong chốc lát
cũng tốt.”

Đợi đến khi Lục Giam rời đi, Phương Trúc tiến vào nhìn
thấy bao đầu gối trong tay Lâm Cẩn Dung, không khỏi thở dài: “Nhị gia chính là
tính tình như vậy. Chỉ cần là chuyện đã quyết định, một nửa cũng khó thuyết
phục, mặc dù là bất đắc dĩ đáp ứng, nhưng cũng ngấm ngầm không thuận theo. Lúc
trước Đại phu nhân không cho hắn học cách tu bổ tàng thư tranh vẽ, hắn ngoài
miệng đã đáp ứng, trên thực tế sau lưng vẫn học hỏi. Nhưng sau khi thành thân
với người, cũng khác đi nhiều, hắn có thể nghe lời của người a.”

Lâm Cẩn Dung cười cười, điều Lục Giam từ trước đến nay
am hiểu nhất đó là lấy trầm mặc thay phản kháng.


Phương Trúc thấy nàng tâm tình tốt, lá gan lớn hơn
nói: “Đại phu nhân vừa rồi đến Thu hoa viện. Nhìn bố trí trong phòng, thực mất
hứng, hỏi là ai an bài như thế. Nàng rõ ràng chỉ bảo người chuẩn bị ba phòng ở,
tại sao thu thập cả 6 gian? Nô tỳ đáp lời, trời lạnh vách tường không ngăn được
ẩm ướt, nếu không thu thập, chỉ sợ có người nhàn thoại, không bằng để nhóm di
nương chọn lựa. Nàng suy nghĩ một lát cũng không nhắc gì nữa, chỉ nói người an
bài gia cụ trần thiết hơi quá xa hoa, hiện tại đang trong lúc chịu tang, bất
quá chỉ là vài cơ thiếp nho nhỏ, nuông chiều như thế là muốn khiến người ta chế
giễu sao, liền lệnh nô tỳ thu hồi trướng mạn, bình hoa trang trí tạp vật. Chỉ
chừa lại một sa màn. Giờ phút này trong phòng kia trống không, thật sự là có
chút khó coi.”

Lâm Cẩn Dung suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi lập tức sai
người khôi phục nguyên trạng.” Sau đó bế Nghị Lang: “Chúng ta đi thăm tổ mẫu.”
Từ lúc nàng phát hiện Nghị Lang không quá thân cận với Lâm Ngọc Trân, liền có ý
thức để Nghị Lang cùng Lâm Ngọc Trân tiếp xúc, giờ phút này, có tiểu hài tử đi
theo làm dịu đi không khí là tốt nhất.

Tới sân viện của Lâm Ngọc Trân, Phương ma ma chào đón
nhỏ giọng nói: “Đang nằm trong phòng, nói là trên người không thoải mái. Bảo
thỉnh đại phu đến xem.”

Lâm Cẩn Dung nhíu mày hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Lúc trước Lâm Ngọc Trân cáo ốm, cũng là vì cho Nhị phòng cơ hội, ai bảo Nhị
phòng lúc nào cũng tỏ vẻ tháo vát, nhưng không phải thật sự bị bệnh, trong lúc
Lục Kiến Tân lập tức sẽ về nhà nàng lại làm như thế, hơn phân nửa vẫn là muốn
mượn chuyện này để Lục Kiến Tân xem thôi.

Hiện tại người Lâm Ngọc Trân có thể dựa vào, có thể
tín nhiệm bất quá chỉ có một mình Lâm Cẩn Dung, Phương ma ma chỉ vào bên trong,
nhỏ giọng nói: “Nơi này không thoải mái, thiếu phu nhân còn nên khuyên nhủ, Thu
hoa viên thật sự là…… Nếu Đại lão gia trở về thấy tình hình này, lại bị người
ta xúi giục hai câu, kia thật sự là đòi mạng a.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta đã biết, làm phiền ma ma đi vào
thay ta thông truyền một tiếng, nói Nghị Lang lại đây thỉnh an tổ mẫu.”

Phương ma ma thấy nàng khẳng khái đáp ứng, thật sự cao
hứng, lập tức liền đi vào thông truyền, giây lát, Lâm Ngọc Trân ở buồng trong
hữu khí vô lực nói: “Để nàng tiến vào.”

Lâm Cẩn Dung vẫy tay bảo đám người Phan thị lui xuống,
tự bế Nghị Lang đi vào, cười nói: “Nghị Lang đến thăm tổ mẫu. Tổ mẫu, người đỡ
hơn chút nào chưa?”

Lâm Ngọc Trân có vẻ ốm yếu tựa vào gối, đúng là vô hạn
phiền chán, nhưng dù nàng có thể phát hỏa với Lâm Cẩn Dung, thì cũng không có
thể phát hỏa với Nghị Lang, đành phải miễn cưỡng cười: “Nghị Lang ngoan, lại
đây tổ mẫu ôm một cái.”

Lâm Cẩn Dung quả thực đặt Nghị Lang vào lòng Lâm Ngọc
Trân, Nghị Lang cầm ngón tay Lâm Ngọc Trân, ở trong lòng nàng nghiêng qua
nghiêng lại, nhỏ vào tay nàng một giọt nước miếng.

Lâm Ngọc Trân cũng là không ngại bẩn, tự cầm khăn tay
lau, lại thay Nghị Lang xoa xoa miệng, thản nhiên hỏi Lâm Cẩn Dung: “Chuyện gì?
Nếu là muốn khuyên ta, thì không cần mở miệng.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Ta đương nhiên không phải tới
khuyên cô cô, cô cô muốn làm như thế nào, trong lòng tất nhiên đều biết, chuyện
trưởng bối cũng không đến phiên tiểu bối như ta quản.”

Lâm Ngọc Trân hồ nghi nhìn nàng một cái, cường ngạnh
nói: “Ta đương nhiên đã có tính toán.”

Lâm Cẩn Dung tiếp tục nói: “Nhị lang tối nay sẽ gác
đêm cho tổ phụ, ta đưa cho hắn bao đầu gối, hắn không chịu dùng.”


Lâm Ngọc Trân hừ một tiếng, muốn nói Lục Giam ngốc,
nhưng lời đến miệng lại biến thành: “Hắn thật sự hiếu kính với lão thái gia.”

“Ai có thể nói là không đây? Mà lão thái gia đối với
hắn cũng là rất tốt. Hắn là tri ân báo đáp thôi.” Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc
Trân sắc mặt thay đổi, vội nói: “Ta suy nghĩ, tương lai Nghị Lang chúng ta hẳn
là cũng học phụ thân thuần thiện hiếu đạo, phải hiếu thuận với tổ phụ mẫu của
hắn mới tốt.”

Lâm Ngọc Trân sắc mặt thả lòng, vuốt ve đỉnh đầu Nghị
Lang trầm giọng nói: “Vậy phải xem con dạy dỗ thế nào. Xưa nay con cũng có tài
danh, nhưng đức hạnh mới thật sự là điều mấu chốt.” Quan hệ giữa Lục Giam cùng
nàng căng thẳng tới mức nào, chính nàng trong lòng cũng đã có tính toán, không
trông cậy vào Lâm Cẩn Dung cùng Nghị Lang, có năng lực trông cậy vào ai đây?
Lời này của Lâm Cẩn Dung đúng là rất hợp ý.

Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Cô cô nói rất đúng, ta
là muốn hỏi ý tứ của người, có muốn bế Nghị Lang đi nghênh đón tổ phụ hắn
không?”

Lâm Ngọc Trân trầm mặt nói: “Con thích làm thế nào thì
cứ làm, chung quy là tiểu hài tử, ngủ say rồi, sợ nói mát cái gì chứ, cũng
không có người nói được hay là không được.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Mặc dù như thế, rốt cuộc vẫn nên có
lễ tiết, không sợ người ta nói nhảm, chỉ sợ công công nói ta không hiểu quy củ,
trách tội phụ mẫu ta không giáo dưỡng ta cho tốt, ngược lại liên lụy tới Nghị
Lang.” Thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt không nói được một lời, liền tiếp nhận Nghị
Lang đứng dậy cáo từ: “Ta trước đem hắn đưa trở về, hỏi một chút đại phu sao
còn chưa đến.”

Lâm Ngọc Trân hỏi: “Con nói, ý tứ lúc trước?”

Nếu nàng chủ động nhắc tới Tống thị, chứng tỏ nàng đã
buông lỏng bớt, Lâm Cẩn Dung nhanh đáp lời: “Nàng đương nhiên là không có hảo
tâm, chỉ muốn khiến cô cô trong lòng ngột ngạt, nếu người và công công tức giận
xa lạ, đó là việc nàng thích nhất.”

Lâm Ngọc Trân cười lạnh một tiếng: “Nữ nhân ác độc tâm
địa rắn rết, chỉ mong trong nhà bát nháo, ta nguyện nàng tương lai không được
chết tử tế.”

Lâm Cẩn Dung nghe người ta nói ai không được chết tử
tế linh tinh, luôn có chút khó chịu, liền cúi con ngươi nói: “Ta còn nhớ rõ lúc
trước cô cô từng nói qua với A Vân, cái gì cơ thiếp cũng chỉ như gà cẩu thôi,
vì loại sự tình này tức giận tổn thương bản thân, thật sự là mất nhiều hơn
được. Người xuất thân dòng dõi thư hương, là phu nhân chính thất được cưới hỏi
đàng hoàng, là quan mệnh phụ, cùng công công đã có nhiều năm phu thê, có nhi có
nữ có tôn tử, ở nhà hầu hạ công công bà bà, lại thay công công giữ đạo hiếu, ai
có thể so sánh với người? Người bị bệnh, nhưng phải cẩn thận người nói loạn nói
láo rằng người không thể dung nổi người ta.”

Lời này Lâm Ngọc Trân thích nghe, cũng không thể thừa
nhận nàng là vì việc này mà giả bệnh, làm như không có việc gì ngồi xuống, xoa
xoa thái dương, nói: “Con cũng quá xem thường ta, như vậy thì tính là cái gì?
Cũng xứng rơi vào mắt ta sao? Xách hài cho ta cũng không đáng!” Ngược lại lệnh
Phương ma ma: “Tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, bảo bọn họ chuẩn bị cơm
canh nóng chờ Đại lão gia trở về.”

Lâm Cẩn Dung biết nàng sẽ không xen vào chuyện ở Thu
hoa viện nữa, nhưng cũng không đi đâu khác, ngồi đây cùng nàng nói chút nhàn
thoại.

Lúc chạng vạng, Phương Linh bước nhanh tiến vào: “Phu
nhân, Đại lão gia về rồi! Nhị gia đã tới đại môn trước.”

Lâm Cẩn Dung vội giao Nghị Lang cho Phan thị ôm, nâng
đỡ Lâm Ngọc Trân ra bên ngoài. Đến nhị môn, thấy đám người Lục Kiến Trung dĩ
nhiên tất cả đều chờ ở nơi đó. Tống thị thấy bà tức hai người tới đây, ý vị
thâm trường nhìn các nàng một cái.

Hai cỗ xe ngựa đứng ở nhị môn, Lục Giam tiến ra mở cửa
xe thứ nhất, thấp giọng nói: “Con thỉnh an phụ thân, phụ thân một đường mệt
nhọc, vất vả rồi.”

Lục Kiến Tân mặc đồ tang, bụng phệ, để ba chòm râu từ
trong xe chui ra, dựa vào tay của Lục Giam bước xuống, ánh mắt vừa chuyển, liền
nhìn rõ ràng tất cả mọi người, giương tay đối với Lục Kiến Trung cùng Lục Kiến
Lập, đột nhiên gọi một tiếng: “Nhị đệ, Tam đệ……” Không đợi hai người đáp ứng, hắn
liền òa khóc, cũng không quản những người khác, trực tiếp đi vào bên trong, vừa
chạy vừa lớn tiếng khóc thét: “Phụ thân! Con bất hiếu a!”

Một đám người vội đuổi theo hắn khuyên nhủ. Lâm Cẩn
Dung đi ở phía sau, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy cỗ xe thứ hai có hai nữ tử
thanh xuân mỹ mạo dáng người mạn diệu mặc quần áo trắng thuần khiết bó tay bó
chân bước xuống, bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng ở bên cạnh xe, khiếp đảm hướng
bên này nhìn xung quanh. Thấy Lâm Cẩn Dung nhìn về phía các nàng, liền lấy lòng
hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, nói câu vạn phúc, động tác giống như liễu rủ
trong gió vô cùng xinh đẹp.