Thế Hôn

Chương 37: Tỷ tỷ

Đào thị nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn
Âm, khóe môi lộ ra nụ cười hư vô, trầm mặc nhắm mắt lại.

Nàng đã đáp ứng rồi. Lâm Cẩn Dung toàn thân xụi lơ
ngồi ở một bên, im lặng không nói gì, mình đã rất cố gắng, vẫn không thể bảo hộ
được mẫu thân.

Lâm Cẩn Âm nhìn mà lòng chua xót, một tay phủ trên đầu
vai muội muội, một tay nâng đỡ cánh tay mẫu thân, cũng là nước mắt lã chã.

“Tam phu nhân, lão thái thái đến thăm người!” Ngoài
cửa vừa vang lên tiếng la của Cung ma ma, chợt nghe La thị khoa trương nói:
“Tiểu lão Thất lại đây để Nhị bá mẫu nhìn xem, ai nha, nương của ta a, hài tử
mềm mại phấn nộn lại bị dọa thành bộ dạng này! Tam thúc nha, không phải ta nói
ngươi, ngươi ra tay cũng quá đáng!”

Sau đó là thanh âm mơ hồ không rõ của Lâm Tam lão gia
hừ hừ xuy xuy. Lâm lão thái thái chỉ rõ ràng lưu loát nói một từ: “Mở cửa!”

Tiếp theo một đám người dũng mãnh tiến vào, có người
đem hai tỷ muội Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Âm nâng dậy kéo sang một bên. Lâm lão
thái thái, Chu thị, La thị luân phiên đi lên hỏi han ân cần, Đào thị đưa lưng
về phía mọi người, toàn thân run rẩy, dường như đang khóc, cũng không đáp lời,
tôn nghiêm cùng ngạo khí của nàng mặc dù đã bị dẫm nát dưới lòng bàn chân,
nhưng đau khổ vẫn còn đó.

Lâm Cẩn Dung đang ôm mặt khóc gọi lớn một tiếng:
“Nương!” Đến lúc này Lâm Cẩn Âm cũng nhịn không được thấp giọng nức nở, bên
ngoài Lâm Thận Chi nghe thấy, lập tức gào khóc. Cung ma ma cũng nghẹn ngào:
“Phu nhân, phu nhân, lão thái thái đến thăm người, người có ủy khuất đau đớn
gì, mau mời lão thái thái thay người làm chủ a!”

Nhất thời rối loạn. Vô hạn thê lương.

Lâm lão thái thái thống khổ xoa trán, thở dài, quay
đầu uy nghiêm nói: “Khóc cái gì! Trời sập xuống còn có ta chống đỡ! Đem Thất đệ
trở về phòng ở hậu viện! Đây cũng không phải chỗ để các ngươi ngồi đó ngốc lăng
khóc lóc.”

Hoàng di nương vội vàng tiến vào: “Đến đây, đến đây,
đại phu đến đây!”

Chu thị vừa đẩy vừa khuyên nhủ hai tỷ muội ra ngoài:
“Nếu lo lắng, thì ngồi trong sương phòng phía sau hậu viện chờ tin tức.”

Lâm Cẩn Âm trầm mặc một tay nắm tay Lâm Cẩn Dung, một
tay nắm tay Lâm Thận Chi, cũng không để ý đến Lâm Tam lão gia vẻ mặt ủ rũ ngồi
đó, thẳng đi về sương phòng phía bên trái.

Chờ Lâm Thận Chi ngừng tiếng khóc, Lâm Cẩn Dung lúc
này mới thấp giọng hỏi Lâm Cẩn Âm: “Đến tột cùng sao lại thế này?”

Lâm Cẩn Âm cau mày nói chân tướng chuyện nàng biết
được. Lâm Tam lão gia từ sáng sớm hôm qua sau khi rời khỏi nhà vẫn chưa trở về,
sáng tinh mơ hôm nay đã uống say không còn biết gì, vừa về liền xông vào sân
viện của Đào thị, nói muốn đem nữ nhân kia vào cửa, vào cửa sẽ làm thiếp, cho
đứng sau Hoàng di nương. Không phải cùng Đào thị thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Đào thị cảm thấy mình thân là chính thất, tôn nghiêm đã bị coi rẻ, lại thấy bộ
dạng say rượu nói loạn kia của Lâm Tam gia rất khó coi, hai người lúc ấy liền
ầm ỹ.


Một người giận dữ vô tâm, không để ý lời nói, một
người say như chết, thần chí không rõ, ai mắng ai trước cũng không thể nói rõ,
dù sao hai người đều giương nanh múa vuốt với nhau. Mâu thuẫn trở nên chân
chính gay gắt là khi Lâm Thận Chi xông lên phía trước hướng tới Lâm Tam lão gia
vung nắm tay thành quyền, mắng hắn hỗn đản. Lâm Tam lão gia giận dữ, hắn không
dám đánh người đàn bà chanh chua như Đào thị, chẳng lẽ còn không dám giáo huấn
nhi tử sao? Vì thế tát Lâm Thận Chi một bạt tai, cũng không dùng nhiều khí lực,
nhưng Đào thị bình sinh xem trọng nhất chính là nhi tử cùng nữ nhi, lập tức
giống như oan ức, cũng bất chấp có thai trong người, vội xông lên, nhưng hắn
tránh được, nàng liền chịu khổ.

Lâm Cẩn Dung thấp giọng đem lời Cung ma ma vừa nói ở
trong phòng lão thái thái cho Lâm Cẩn Âm nghe. Bất luận như thế nào, chuyện
phát sinh hôm nay chính là Tam lão gia một mình gây nên, là hắn không nói đạo
lý, là hắn say rượu, là hắn mắng chửi người, là hắn đánh người, Đào thị không
có lỗi.

Lâm Cẩn Âm lau lệ nhỏ giọng nói: “Ta đã biết, Cung ma
ma trước khi đi đã an bài rất tốt, vừa rồi ta lại dặn dò đám người Hạ Diệp một
lần nữa.” Nói xong lại ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thận Chi nhẹ giọng nói:
“Thất đệ, mặc kệ ai hỏi đệ, đệ phải nói đệ không thể nhớ rõ, lúc ấy đệ bị dọa
quá mức sợ hãi.” Tam phòng đã là trò cười trong mắt người khác, Lâm Thận Chi
nếu trước mặt mọi người nói Lâm Tam lão gia có lỗi, lại thêm một trò cười khác.

“Ta không nói dối.” Lâm Thận Chi tất nhiên không phục,
nó chỉ biết trắng đen thị phi, trong cảm nhận của nó, bình thường thấy phụ thân
luôn sợ hãi dù thế nào cũng không thể so với mẫu thân yêu thương.

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Nếu không, đệ cứ đem chuyện đệ
vung quyền đánh Tam lão gia, mắng Tam lão gia hỗn đản nói cho tổ phụ nghe, tổ
phụ nhất định sẽ cao hứng, nói ngươi hiểu hiếu đạo, sau đó thưởng ngươi hai
roi, lại phạt ngươi quỳ một lúc lâu.” Có một số việc không thể thực hiện, nàng
thật tiếc nuối Lâm Thận Chi quá nhỏ, không thể đánh cho Tam lão gia hai quyền.

Lâm Thận Chi quả nhiên cúi đầu, lại thấp giọng nói:
“Nhưng mà ta không nói, phụ thân cũng sẽ nói ra.”

Lâm Cẩn Dung lạnh lùng xuy một tiếng: “Hắn có mặt mũi
dám nói ra sao? Ta hỏi đệ, thời điểm đó sao đệ không đến thỉnh an tổ phụ như
ngày thường, sao lại ở trong phòng?” Nàng hoài nghi chuyện này sau lưng có
người tính kế, chắc hẳn đó là người được lợi nhiều nhất.

Lâm Thận Chi nói: “Ta không ở lại trong phòng, ta đã
ra cửa, nửa đường thấy phụ thân tiến vào, nghĩ hồi lâu chưa gặp hắn, liền theo
đi vào. Vừa mới bắt đầu ta rất sợ, sau lại nhìn thấy nương khóc, đột nhiên tức
giận, vì vậy liền xông ra.”

“Không có người dạy đệ cái gì chứ?” Lâm Cẩn Dung còn
muốn hỏi lại, Lâm Cẩn Âm xua tay, chân thật đáng tin nói: “Chuyện này ta đều có
cân nhắc, không cần muội nhúng tay vào. Hai người phải nghe lời ta, điều Thận
Chi cần phải làm là theo tổ phụ đọc sách cho tốt, so với bình thường phải càng
thêm dụng công; Tứ muội vừa được bỏ lệnh cấm, điều cần phải làm là phụng dưỡng
mẫu thân, những sự tình khác không cần quan tâm. Ai không nghe lời, chính là kẻ
bất hiếu! Khiến mẫu thân thêm phiền!” Thời khắc mấu chốt, thân là trưởng nữ tất
nhiên việc cần gánh vác thì nàng phải có trách nhiệm.

Lâm Cẩn Âm nói rõ như vậy, Lâm Cẩn Dung liền ngậm
miệng, không yên bất an chờ đợi. Mặc dù đã sớm biết kết cục, nàng vẫn mong mỏi
vài phần may mắn, hy vọng đệ đệ hoặc là muội muội này có thể được giữ lại.


Không được bao lâu, gian ngoài vang lên thanh âm của
đại phu, Lâm Cẩn Âm vội nói: “Ta đi nhìn xem.” Mới đứng dậy, đã thấy Sơn Trà
sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Đại phu nói, uống thuốc trước rồi
xem thế nào.”

Chính là bào thai này không thể bảo đảm được giữ lại,
mẫu thân đã chịu khổ rồi! Lâm Cẩn Âm đứng ở nơi đó, lệ nháy mắt mơ hồ hốc mắt.
Lâm Cẩn Dung không khóc, chỉ ngồi xổm trước mặt Lâm Thận Chi nghẹn ngào nói:
“Thận Chi, đệ phải nhớ kỹ, nếu tương lai đệ có thê tử, đệ nhất định không thể
đối đãi với nàng như vậy. Đây không phải là việc mà một nam nhân có trách nhiệm
nên làm.”

Lâm Thận Chi cái hiểu cái không gật đầu.

Lâm Cẩn Dung trầm mặc xoa đầu Lâm Thận Chi, còn có một
loại nam nhân, sau khi thê tử có bầu, nuông chiều mọi điều, hận không thể lên
trời hái sao cho nàng, nhưng sau khi hài tử chết non, lại mắt lạnh nhìn nàng,
điều này cũng không thể làm như vậy…… Bởi vì thê tử cho dù có lỗi, nhưng nàng
kỳ thật hận người chết vì sao không phải là mình, mà lại là hài tử. Lời vừa đến
bên miệng, Lâm Cẩn Dung lại chỉ khe khẽ thở dài.

Đào thị chung quy đã cố gắng trở thành nữ tử ẩn nhẫn
một lúc, sau khi hỏi han xong, Lâm lão thái thái lúc ấy liền đánh cho Lâm Tam
lão gia một quải trượng, tiếp theo Lâm lão thái gia lại gọi Lâm Tam lão gia
vào.

Lâm lão thái gia từ trước tới nay có ảnh hưởng rất
lớn, Lâm Tam lão gia theo bản năng muốn trốn tránh, muốn biện giải việc phát
sinh là ngoài ý muốn, không phải hắn cố ý, hắn do say rượu nên hồ đồ, hắn không
nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy. Nhưng nhìn ba nữ tử ánh mắt lạnh như băng
hèn mọn nhìn hắn, cũng lo lắng bản thân không có khả năng chạy đến đâu, còn
phải dựa vào kiếm cơm ăn trong nhà, không thể không gặp Lâm lão thái gia, vì
vậy bị trúng một trận đòn roi, từ đó thành thật rất nhiều. Mà nữ nhân tên gọi
Nhược Hồng kia, còn chưa vào cửa đã bị lão thái thái sai người phá hỏng tướng
mạo, cho uống thuốc độc bị câm, lột quần áo bán đi rất xa. Lâm Tam lão gia cũng
không dám ngăn cản.

Tiếp theo Lâm Cẩn Âm ở trong phòng lão thái thái khóc
gần nửa ngày, những người hầu hạ bên cạnh Lâm Tam lão gia, cùng với Hoàng di
nương cũng không được thoải mái. Hoàng di nương cùng với người xung quanh nàng
bị cấm chừng, mỗi ngày không được ngủ không được ăn cơm phải lặp đi lặp lại trả
lời cùng một vấn đề, đợi đến khi sự trong sạch của nàng được chứng minh, khi được
thả ra hai mắt hõm sâu, đóa hoa trắng nhỏ biến thành hoa cúc ven đường sắp héo
tàn, đi đường đều phải cần người nâng đỡ.

Chuyện đầu tiên nàng làm sau khi được thả ra chính là
chạy đến quỳ trước cửa Đào thị, biểu hiện sự trong sạch của mình. Chờ nàng dập
đầu đủ rồi, Lâm Cẩn Âm mới đi ra ngoài mặt lạnh lùng như băng nói: “Di nương,
phu nhân thân mình suy yếu, tuy biết ngươi ủy khuất, nhưng không có tinh thần
trấn an ngươi, ngươi ngày khác lại đến được không?”

Hoàng di nương vừa ăn một chút đau khổ, sao dám không
đáp ứng? Khúm núm vâng lời, nhìn về phía Lâm Cẩn Âm trong ánh mắt tràn đầy sợ
hãi cùng ẩn ẩn ghét cay ghét đắng.

Lâm Cẩn Âm lại hướng nàng nhíu nhíu khóe môi, chậm rì
rì thêm một câu: “Di nương, quy củ trong nhà, an phận thủ thường vẫn quan trọng
hơn. Ngươi đừng sợ, ngươi xem, ngươi an phận thủ thường, tai họa gì cũng không
liên lụy đến ngươi, lão thái thái đã điều tra rõ ngươi trong sạch, vậy thì
ngươi sợ gì nữa?” Bị bức bách, dù là ôn hoà hiền hậu như nàng, cũng lộ ra vài
phần hung ác châm chọc.

Hoàng di nương rũ mắt xuống, lộ ra một tia e ngại: “Nô
tỳ hiểu được phải an phận thủ thường.” Sau đó cúi đầu yên lặng rời đi.

Lâm Cẩn Dung bội phục nhìn về phía Lâm Cẩn Âm, chính
mình hiện tại có thể mưu tính nhiều thứ, là vì đã chịu đựng đau khổ, trải qua
sinh tử rèn luyện, thay đổi góc nhìn sự việc, cho nên mới có thể có tư thái
thong dong trấn định. Mà Lâm Cẩn Âm ở tuổi này đã có thể làm được như vậy, có
thể thấy được nàng ở Đào gia có cuộc sống tốt, không hẳn bởi vì cữu phụ (cậu), cữu
mẫu (mợ) tốt,
biểu ca tốt, mà chính bản thân nàng cũng có năng lực.

Lâm Cẩn Âm nhìn thấy ánh mắt sùng bái của muội muội,
có chút bật cười: “A Dung, nhìn cái gì vậy? Thật giống như ngốc tử mà.”

Giống như từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ luôn thích nói nàng
ngốc, bất quá nàng lúc trước thật sự quá ngốc nghếch. Lâm Cẩn Dung cười, kéo
Lâm Cẩn Âm đến một bên, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ đã làm thế nào vậy?”