Ba ngày sau khi Mai Huệ nương đến chơi, đó là trăm
ngày của Nghị Lang, vì Lục Giam không ở nhà, Lâm Cẩn Dung không mở tiệc chiêu
đãi khách, chỉ lệnh chuẩn bị một bàn đồ ăn, chủ tớ vài người thay Nghị Lang nho
nhỏ chúc mừng một phen. Trong lúc đó, mọi người xuất ra toàn bộ chiêu thức đùa
với Nghị Lang, Nghị Lang lần đầu tiên cười lên tiếng.
Sau đó Mai Huệ nương lại tới thêm hai lần, một lần cầu
Lâm Cẩn Dung dậy nàng pha trà, một lần lại cầu Lâm Cẩn Dung thổi sáo, mỗi lần
đến đều chỉ ngốc lăng ngồi chơi khoảng một canh giờ, mang thủ lễ cũng bất quá
là chút hoa quả tươi tầm thường, nếu không nữa thì chính là điểm tâm nàng làm,
nửa điểm không xa cách, lại có vẻ rất nhân tình. Lâm Cẩn Dung mặc dù đề phòng
Mai Bảo Thanh, nhưng cũng không quá phản cảm phương thức kết giao như thế, mỗi
lần đều nhiệt tình tiếp đãi tiểu cô nương này.
Tới giữa tháng 8, Lục Giam đã đi hơn 40 ngày, Lâm Cẩn
Dung mặc dù không biết hắn cùng Lâm Thế Toàn có thể gấp trở về qua tiết hay
không, nhưng cũng sớm chuẩn bị, muốn náo nhiệt trải qua cái tiết này, mở tiệc
chiêu đãi đám người Diêu Trác một phen, bất luận sau này như thế nào, coi như
là tụ tập một hồi.
Bánh Trung thu là từ quán điểm tâm nổi tiếng nhất
trong kinh làm ra, lại mua rượu ngon từ Phong Nhạc lâu, cộng thêm hoa quả tươi
ngon như thạch lựu, lê, hạt dẻ, bồ đào, trang bị vô số lễ hộp, để hai người Lục
Lương cùng Lâm Quý cầm danh thiếp của Lục Giam, đưa lễ vật đến nhà hay lui tới
cùng quan trên của Lục Giam.
Ngày 14, Hứa Hạnh nương tặng đáp lễ, ngoài bánh Trung
thu và rượu ra, còn có quả quất và cam vận chuyển xa xôi về. Anh Đào rửa sạch
một quả cam chín đỏ nhất, cầm trêu chọc Nghị Lang, Lâm Cẩn Dung nhìn thấy, không
khỏi nhớ tới năm trước nàng hoài thai Nghị Lang, thèm chua, Lục Giam chung
quanh vì nàng tìm mua quả cam về, liền nhịn không được hỏi Lục Lương gia: “Gần
đây trong kinh thật khô ráo, cũng không biết ở địa phương khác có mưa hay
không, nước sông có bị ảnh hưởng gì không.”
Lời ngầm là không biết Lục Giam một đường có bình
thuận hay không, Lục Lương gia đã nhiều tuổi, tất nhiên là biết vướng bận trong
lòng của thiếu phu nhân không chịu hỏi thẳng ra, liền ôn hòa cười nói: “Hôm qua
có người đưa ngao cua đến, nói là xác thực có mưa, nước sông cũng tăng lên một
chút, nhưng không có gì, sẽ không trì hoãn việc đi thuyền.” Dừng một chút, lại
nói: “Lục Lương hai ngày nay đều chờ ở ngoài thành, một khi nhìn thấy Nhị gia
trở về, lập tức sẽ trở về bẩm báo thiếu phu nhân.”
“Vất vả.” Lâm Cẩn Dung cười, tiếp nhận quả cam trong
tay Anh Đào trêu chọc Nghị Lang, Nghị Lang lại không có hưng trí, liền đem ánh
mắt nhìn nàng, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn “Nga nga” lấy lòng nàng, giống như
lúc mỗi ngày hắn được đi dạo phơi nắng trong sân vậy.
“Bảo bối muốn đứng lên sao?” Lâm Cẩn Dung trong lòng
mềm nhũn, bế hắn du ngoạn trong viện, mới ra cửa, gương mặt mũm mĩm của Nghị
Lang lộ ra vài phần vui mừng, vung tay nhỏ béo lùn chắc nịch, đem cái trán nhẹ
nhàng cọ cọ Lâm Cẩn Dung. Đứa nhỏ này càng ngày càng lớn, Lâm Cẩn Dung trong
lòng đột nhiên vừa chua xót lại chát chúa, khống chế không được hàm chứa lệ,
cười dùng sức hôn lên trán của Nghị Lang.
“Ai nha, sao lại khiến người ta yêu thương như vậy
chứ?” Sa ma ma ở một bên nhìn thấy, có thể lý giải tâm tình lúc này của Lâm Cẩn
Dung: “Nhị thiếu phu nhân thật sự vui mừng đúng không? Năm đó nhi tử của lão nô
lần đầu tiên gọi nương, lão nô mừng đến cười to, bị bà bà mắng là điên rồi.”
“Trong lòng xác thực rất vui mừng.” Lâm Cẩn Dung cảm
khái ngàn vạn, tư vị nói không nên lời, khó khăn lắm mới bình ổn cảm xúc, nắm
lên tay nhỏ của Nghị Lang đặt ở bên môi làm bộ muốn cắn, Nghị Lang lại hiểu
được là đang dỗ hắn, cười to ra tiếng, tiếng cười non nớt khiến người ta nghe
thấy cuốn hút vô cùng sung sướng. Lâm Cẩn Dung khẩn cấp muốn cùng Lục Giam chia
sẻ khoái hoạt khó có được này.
Giống như là biết mong đợi của nàng, Lục Giam cùng Lâm
Thế Toàn vào lúc chạng vạng đã về đến đây. Nhận được thư Lục Lương đưa, Lâm Cẩn
Dung vội ôm Nghị Lang hướng tới nhị môn tiếp đón, đợi khi đến đó, bên kia Lục
Giam cùng Lâm Thế Toàn cũng đã vừa nói vừa cười đi vào cửa.
“Tam ca huynh xem tiểu viện tử này của ta thế nào?”
Lục Giam một câu chưa nói xong, khóe mắt đã nhìn thấy mẫu tử Lâm Cẩn Dung,
những lời còn lại không thể thốt ra, chính là ánh mắt sáng trong nhìn hai
người, vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, cười nói: “Nhi tử ngoan, có nhớ phụ thân
không?”
Nghị Lang theo dõi hắn nhìn một lát, nghiêng đầu trốn
vào trong lòng Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung vuốt đầu của hắn cười nói: “Phụ thân
của mình cũng không nhận ra a.”
“Trưởng thành rồi.” Lục Giam cũng vươn tay sờ đầu Nghị
Lang, mỉm cười đánh giá mẫu tử hai người. Nghị Lang được nuôi dưỡng mập mạp,
xem phản ứng so với lúc hắn đi nhanh nhẹn hơn nhiều. Lâm Cẩn Dung tuổi còn trẻ,
lại là trời sinh ăn mãi mà không mập, trong khoảng thời gian hắn rời đi, hình
thể đã hoàn toàn khôi phục. Hôm nay tuy chỉ là mặc đồ trong nhà, nhìn lại thập
phần mê người.
Lâm Cẩn Dung nhận thấy được ánh mắt của hắn, ngực cũng
có chút đập nhanh, trước mặt mọi người cũng không dám trừng hắn, chỉ làm như
không thấy, thoải mái bế Nghị Lang tiến lên cùng Lâm Thế Toàn chào hỏi: “Tam ca
một đường vất vả. Nghị Lang, đây là Tam cữu phụ của con.”
Lâm Thế Toàn thấy nàng nét mặt toả sáng, hoàn toàn
không giống lúc trước ở Bình châu, trong lòng cũng thập phần vui mừng, ôm Nghị
Lang nhìn một hồi, cười nói: “Luôn luôn dự đoán là bộ dáng gì, hóa ra là như
vậy. Giống A Dung hơn một chút, bộ dạng rất đẹp.”
Lục Giam thấy Nghị Lang không bài xích ôm ấp của Lâm Thế
Toàn, không khỏi cười mắng: “Vật nhỏ này.”
Lâm Thế Toàn vội đem Nghị Lang nhét vào trong lòng
hắn: “Cầm đi, cầm đi.” Lại cùng Lâm Cẩn Dung oán giận: “Ta nói cứ từ từ mà đi,
lại có người dù thế nào cũng phải gấp gáp trở về trước mười lăm, nói là sợ ta không
kịp ăn bánh Trung thu, ủy khuất ta. Trên thực tế ta nửa điểm không muốn ăn bánh
Trung thu a. Ta chỉ muốn được ngủ một giấc, mệt mỏi cực kỳ đây.”
Lâm Cẩn Dung nhìn hai người đều là bộ dạng phong trần,
đặc biệt là Lục Giam, đen gầy đi rất nhiều, vẻ mặt đều là mệt mỏi, vội sai
người mang hành lý vào, an bài chỗ nghỉ ngơi cho Lâm Thế Toàn, sai người hầu
hạ, tại phòng bếp chuẩn bị cơm.
Lục Giam thấy nàng chỉ lo an bài việ căn nghỉ của bọn
họ, thấp giọng nói: “A Dung, giao cho Xuân Nha các nàng đi làm là tốt rồi, nàng
tới đây ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lâm Cẩn Dung thấy hắn thần sắc nghiêm túc, nghĩ đến
Lục gia lại lệch khỏi quỹ đạo đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đem Nghị Lang giao
cho Phan thị, cùng hắn đến hậu viện, vào phòng ngủ, hỏi: “Làm sao vậy?” Một bên
đám người Anh Đào đang hầu hạ thấy thế đều chạy nhanh lui ra ngoài, đem cửa
đóng lại.
Cửa mới đóng lại, Lục Giam liền đem Lâm Cẩn Dung hung
hăng ôm vào trong lòng, hắn ôm rất nhanh rất chặt, khiến nàng không thở nổi,
trên người hắn còn có mùi mồ hôi thản nhiên, ngửi vào có chút khác thường, phá
lệ làm cho người ta tâm động, Lâm Cẩn Dung nghe được tim mình đập thình thịch,
liền cúi đầu chôn ở trong lòng Lục Giam, gắt gao ôm thắt lưng hắn.
Lục Giam thấy nàng hai mắt khép hờ, lông mi như cánh
bướm nhẹ nhàng rung động, hai má kiều diễm như hoa đào, trên người vừa thơm lại
mềm mại, không khỏi cảm thấy thể xác và tinh thần nhộn nhạo, trước tiên ở trên
đỉnh đầu nàng hôn một cái, cúi đầu hôn lên môi của nàng, hai tay dùng lực, hận
không thể cắt rời thắt lưng của nàng. Lâm Cẩn Dung bị hắn biến thành không thở
nổi, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể dán sát vào
trong lòng hắn.
Lục Giam thấy nàng tư thái như thế, suýt nữa cầm giữ
không được, lại còn nhớ rõ Lâm Thế Toàn đang chờ, khó khăn nhịn xuống buông
lỏng nàng ra, ở bên môi nàng vừa hôn, vừa cười nói: “Nàng không chê ta hôi sao?
Tự ta cũng thấy mình lên men có mùi nha. Ta trước tắm rửa thay quần áo, sợ Tam
ca sốt ruột chờ lâu.”
Đợi hắn đi vào trong, Lâm Cẩn Dung thay ra xiêm y tắm
rửa, thay hắn thả tóc gội đầu cho hắn, hỏi: “Trong nhà tình huống như thế nào?
Tổ phụ khỏe mạnh chứ?”
Lục Giam thoải mái mà hưởng thụ chăm sóc của nàng, mí
trên mí dưới đánh thẳng vào nhau, thiếu chút nữa không khỏi nghiêng đầu ngủ
gật, chỉ cố gắng lên tinh thần nói: “Hoàn hảo, tổ phụ là có chút suy yếu, nhưng
theo như lời nàng nói, không nghiêm trọng dọa người giống như thư của mẫu thân
viết.”
Bình thường nhìn là không dọa người, đều nghĩ rằng hắn
khỏe, nhưng đột nhiên sẽ phát tác, không còn đường cứu vãn. Lâm Cẩn Dung biết
rõ là chuyện gì xảy ra, cũng không thể cùng Lục Giam nói rĩ, còn phải theo ý tứ
của hắn tiếp lời: “Vậy là tốt rồi.”
Lục Giam đơn giản kể lại một lần tình huống trong nhà:
“Thấy ta trở về, tổ phụ rất tức giận, phát tác với mẫu thân. Nghe nói trước đó
vài ngày tổ phụ bị mắc đờm, là Nhị thúc phụ miệng đối miệng hút ra, sau lại
cũng cực kỳ hiếu đạo. Ngoại tổ phụ mẫu, nhạc phụ mẫu, Tiểu Thất đệ đều khỏe,
thôn trang cũng tốt lắm, năm nay tất nhiên là mùa thu hoạch……”
Tuy rằng Lục Giam không cụ thể nói ra nhiều chuyện,
nhưng Lâm Cẩn Dung nghe hắn nói xong, trong lòng đại khái đã có tính toán, hiểu
được đã xảy ra chút sự tình gì, đơn giản chính là Nhị phòng mấy ngày này làm
việc đúng mực, Lâm Ngọc Trân phát xuẩn phạm hồ đồ, tự chui đầu vào rọ, làm mất
lòng người. Vì vậy không khỏi khoan hoài Lục Giam: “Tính tình của cô cô từ
trước đến nay đều táo bạo, chàng cũng đừng so đo, nếu không lại tức giận với
bản thân mình. Nói đến nói đi, nhũ mẫu gọi Văn nương kia bị đưa trở về cô cô không
tức giận chứ?”
“Chỉ cần tốt cho nàng và Nghị lang, ta làm sao so đo
được nhiều như vậy? Ta đi vội vàng, tổ phụ không muốn ta ở nhà ở lâu, không có
hỏi gì, mẫu thân cũng không đề cập đến.” Lâm Ngọc Trân chỉ là phẫn hận hắn cùng
Lâm Cẩn Dung không nghe an bài của mình cũng đã đủ, làm sao còn lo lắng điều
này? Lục Giam đứng dậy đem bọt nước trên người lau khô, phủ áo choàng ngồi
xuống tháp, trông mong nhìn Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng tới lau tóc cho ta.”
Nàng là hồ đồ rồi, Lục Giam là nam nhân, đương nhiên
sẽ không chú ý tới việc và người bé nhỏ không chút đáng kể này. Lâm Cẩn Dung
thừa dịp thay hắn lau tóc, cùng hắn nói về việc mình làm trong khoảng thời gian
này, Mai Huệ nương tới chơi, Nghị lang biết xoay người, biết cười ra tiếng,
biết dỗ người vui. Trước đó Lục Giam còn thường thường cùng nàng đối đáp một
câu, đợi cho nàng thay hắn lau tóc xong, mới phát hiện hắn đã sớm ngủ gật.
Cưới ngựa qua lại bôn ba một chuyến, dù người có làm
bằng sắt cũng không chịu nổi. Lâm Cẩn Dung thở dài, bế chăn thay hắn đắp lên,
đi đến gian ngoài lệnh Anh Đào tiến vào thu thập, lại phân phó Xuân Nha: “Nhị
gia ngủ rồi, chỉ sợ cơm chiều cũng không thức dậy ăn uống. Bảo phòng bếp chuẩn
bị chút đồ ngon, chỉ cần vừa tỉnh, lập tức có thể bưng lên. Lại đi hỏi Tam gia,
hắn muốn nghỉ ngơi hay ăn cơm trước?”
Chốc lát, Xuân Nha quay lại nói: “Tam gia nói, hắn kỳ
thật không có khẩu vị, chỉ muốn ăn bát mỳ. Nếu thiếu phu nhân có rảnh, hắn có
việc muốn nói với thiếu phu nhân.”
“Đi bảo phòng bếp làm bát mỳ bưng đến.” Lâm Cẩn Dung
đang muốn cùng Lâm Thế Toàn nói chuyện, nghe hắn nói như thế, thật sự là gãi
đúng chỗ ngứa.