Thế Hôn

Chương 340: Sắp sinh

Khí hậu không hợp? Lục Giam kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn
Dung: “Đã chuyển ra ngoài viện rồi sao?” Tuy rằng vị nhũ mẫu vừa tới này vẻ
ngoài nhu thuận khiến người khác thật tiếc nuối, nhưng không thể so sánh với
thân thể của Lâm Cẩn Dung, thật sự không phải là đại sự gì.

Lâm Cẩn Dung gật đầu: “Vâng, ước chừng là trên đường
ăn không tốt, lại mệt nhọc, vốn thân mình còn có chút yếu nhược, lại ăn nhiều
đồ mỡ gì đó, cho nên chịu không nổi.”

Lục Giam nghe nói là tự bản thân ăn uống phá hư sức
khỏe, lại càng không để tâm nữa: “Cung ma ma lớn tuổi mà còn chưa bệnh, nàng đã
bị bệnh rồi sao. Thân thể yếu nhược như thế, sao có thể chăm sóc tốt hài tử?
May mắn bệnh phát tác sớm, bằng không ngày sau lây nhiễm cho hài tử mới thật sự
là không ổn. Thỉnh đại phu khám chưa?”

Lâm Cẩn Dung nói: “Thỉnh rồi. Hiện nay để Lục Lương
gia chăm sóc.” Để cho người Lục gia chăm sóc, lại là mới đến liền bệnh, ai cũng
sẽ không nghĩ rằng vì mình không muốn người này ở trước mặt hầu hạ, chờ chính
mình thuận lợi sinh đẻ xong, Cung ma ma sẽ mang người này về. Đến khi Văn nương
trở về Lục gia, không có hài tử cho nàng ta chăm sóc, Lục gia đương nhiên sẽ
không giữ nàng ta ở lại trong phủ.

Lục Giam không nghĩ nhiều, chỉ hỏi nàng: “Hôm nay đại
phu đến bắt mạch sao rồi? Hết thảy đều tốt chứ?”

“Hết thảy đều tốt.” Lâm Cẩn Dung thay hắn sửa sang lại
một chút quần áo: “Hôm nay trời chợt lạnh chợt nóng, chính chàng phải cẩn thận
chút.”

Lục Giam cười, ôn nhu nói: “Ta biết, nàng mới phải cẩn
thận, phải dụng tâm chút. Một khi phát hiện không thích hợp, liền nhanh sai
người đi gọi ta.” Nói xong lo lắng nhìn bụng Lâm Cẩn Dung, đem tay nàng bao ở
trong lòng bàn tay.

Ngày mùng 1 tháng 4, Cung ma ma dậy sớm, đem ngân bồn
đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra, cầm cẩm tú khăn, lại cắm thêm hoa thêm, rồi cầm
tượng đất ngũ nam nhị nữ đa dạng cắm ở chỗ bắt mắt nhất. Sau khi ngắm nghía kỹ
càng lại hỏi Xuân Nha: “Bánh bao đã chuẩn bị xong chưa?”

Xuân Nha vội vàng bưng tới một mâm bánh bao nóng hổi
đầy tràn: “Đến đây, đến đây.”

Cung ma ma nói: “Lễ này đã chuẩn bị tốt. Ngươi lại đến
giúp ta kiểm tra bên mâm lễ kia.”

Lễ vật này cũng phải có chú ý, không khỏi bày biện một
vài thứ vải vóc, cũng có một bộ tiểu hài tử mặc dùng là quần áo bao bị, mấy thứ
này đều là lúc trước ở Bình Châu bà tức Đào thị cùng Bình thị hai người tự tay
làm, lúc này bất quá là cẩn thận kiểm tra một lần nữa thôi, cho nên Xuân Nha
rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, nói: “Đều tốt rồi, đi xem Nhị gia và thiếu
phu nhân đã dậy chưa.”

Cung ma ma cầm vài món này nọ im lặng ngồi, chờ Xuân
Nha đáp lời.

Xuân Nha đến giữa sân, thật xa chợt nghe thấy Lâm Cẩn
Dung đang cười, không khỏi cũng đi theo cong lên khóe môi, hỏi Anh Đào đứng ở
dưới mành: “Thiếu phu nhân đã dậy chưa?”

Anh Đào lại cười nói: “Dậy rồi, Nhị gia đang nói giỡn
khiến thiếu phu nhân cao hứng.”


Xuân Nha mím môi cười: “Nhanh đi thông báo với thiếu
phu nhân, Cung ma ma bên kia muốn thay thân gia phu nhân đưa lễ sắp sinh đến,
không biết thời điểm này đã thích hợp chưa?”

Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, lại cười
nói: “Lúc này luôn đi.”

Đám người Sa ma ma đã sớm biết hôm nay Lâm gia muốn
đưa lễ sắp sinh đến, mới vừa nghe nói đã chuẩn bị thỏa đáng, đều vui cười lại
đây vô giúp vui. Chốc lát, Cung ma ma dẫn đám người Xuân Nha phân biệt cầm vài
món này nọ tiến vào, cười nói mấy câu cát tường thuận lợi sinh đẻ, mẫu tử bình
an. Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung mỉm cười nghe, cung kính nhận lễ vật, phân phó
bày tiệc, nhiệt tình chiêu đãi đám người Cung ma ma.

Tuy rằng nhà này nhỏ chỉ có phu thê hai người, nhưng
một ngày hôm nay lại bị mọi người khuấy động phá lệ náo nhiệt vui mừng. Từ đó,
Lâm Cẩn Dung chuyển vào phòng sinh, bà mụ được giữ lại trong nhà, đám người
Cung ma ma và Sa ma ma toàn bộ lên tinh thần, tùy thời chú ý tình hình của Lâm
Cẩn Dung. Một khi có gió thổi cỏ lay, sẽ lập tức đến hỏi không ngớt, Lục Giam
ban đêm ngủ không được có đôi khi đột nhiên tỉnh lại, sẽ hỏi tình huống của Lâm
Cẩn Dung bên kia như thế nào, tất cả đều kiễng chân mong mỏi hài tử được bình
an sinh ra.

Điều an ủi người ta nhất là với Lâm Cẩn Dung, chuyện
tới trước mắt, nàng ngược lại rất tỉnh táo, mỗi ngày ban đêm trước khi đi ngủ
đều vuốt ve bụng cùng hài tử bên trong ôn nhu nói mấy câu, buổi sáng dậy chuyện
thứ nhất cũng là cùng với nó nói chuyện. Chỉ cho rằng đây là hài tử, lại không
biết đến tột cùng là nam hay là nữ, nhưng vô luận như thế nào, nàng sẽ rất quý
trọng mỗi một thời khắc giữa nó và nàng.

Lần đầu đau bụng xuất hiện ban đêm mùng 10 tháng 4.

Lâm Cẩn Dung từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh lại, rất
nhanh liền hiểu được là chuyện gì xảy ra, mới hô một tiếng, Đậu Nhi cùng Anh
Đào liền từ gian ngoài phi vào, khẩn trương đốt sáng đèn trong phòng, chạy đến
trước mặt cầm tay nàng, hỏi: “Thiếu phu nhân, có gì không ổn sao?”

Lâm Cẩn Dung sợ các nàng bị dọa, cũng biết còn cách
một khoảng mới đến thời điểm sinh đẻ, liền cười nói: “Đi nói cho Xuân Nha biết,
trong bụng ta động, bảo bọn họ nên chuẩn bị.”

Đậu Nhi vội đáp ứng, kêu Anh Đào: “Chạy nhanh đi.” Lại
hỏi Lâm Cẩn Dung: “Có muốn đánh thức Nhị gia không?”

Lục Giam ban ngày vất vả, gọi hắn dậy cũng không có gì
hữu dụng, hắn lại không thể vào trong phòng sinh, bất quá đi theo lo lắng mà
thôi. Lâm Cẩn Dung suy tư một chút rồi nói: “Không cần gọi hắn, hắn ban ngày
vất vả, trời sáng lại nói cho hắn biết. Đến đây, ngồi xuống nhàn thoại với ta,
để ta tỉnh táo chút.” Đậu Nhi ngồi ngay tại bên giường, cùng Lâm Cẩn Dung tâm
sự một vài chuyện, Lâm Cẩn Dung cười một hồi, cảm thán một hồi, cũng cảm thấy
đỡ khó chịu hơn chút.

Không bao lâu, Sa ma ma cùng Cung ma ma dắt tay nhau
mà đến, hai người đều là lão ma ma từng trải thành thục, thật sự trấn định,
trước cười trấn an Lâm Cẩn Dung vài câu, lại bảo bà mụ tới xem, Mã ma ma nói:
“Còn sớm, thiếu phu nhân lúc này nên ăn một chút rồi ngủ, tỉnh lại sẽ có khí
lực. Lúc đẻ sẽ hơi đau, cũng đừng khóc kêu, giữ lại khí lực để sinh đẻ là tốt
rồi.”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, ăn hai quả trứng. Mới buông bát

xuống, chợt nghe Lục Lương gia bên ngoài hỏi: “Nhị gia, người tới rồi sao?”
Tiếp theo mành bị vén lên, Lục Giam ló đầu vào nói: “Ta có lời muốn nói với
thiếu phu nhân.” Lúc này Lâm Cẩn Dung chưa sinh đẻ, đám người Sa ma ma cũng
không ngăn cản, đều nở nụ cười, lui ra ngoài.

Lục Giam đi qua, ngồi vào trước mặt Lâm Cẩn Dung trách
cứ: “Sao không gọi ta?” Lâm Cẩn Dung thấy hắn tóc có chút rối loạn, áo khoác
cũng chỉ là tùy tiện mặc vào, liền vươn tay thay hắn để ý tóc mai, cười nói:
“Còn sớm mà, việc sinh đẻ không có gì đâu, chàng ban ngày lại vất vả, muốn để
chàng nghỉ ngơi thêm một chút.” Lục Giam lại cầm tay nàng, môi giật giật, muốn
nói cái gì lại không thể thốt ra, nhưng trong mắt tràn đầy lo âu.

Lâm Cẩn Dung nhìn xem rõ ràng, trong lòng mềm nhũn,
tách ra năm ngón tay nắm chặt tay hắn, ôn nhu nói: “Không phải sợ, ta không
sao, hết thảy đều sẽ bình an ….”

Lục Giam mím môi cười: “Nàng đương nhiên không có việc
gì, ta chỉ là lần đầu tiên làm phụ thân, có chút khẩn trương thôi.” Đang nói,
lông mày Lâm Cẩn Dung nhíu chặt, mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn sợ tới mức vọt
đứng dậy, lớn giọng kêu: “Người đâu mau tới, mau tới!” Sa ma ma và Cung ma ma
đang cầm chén trà ngồi ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện, nghe vậy bị hù nhảy
dựng, đẩy bà mụ đi vào bên trong: “Làm sao vậy, làm sao vậy?” Nhìn thấy tình
hình trong phòng, không khỏi đều thở dài, nói: “Nhị gia, cách hừng đông còn
lâu, lão nô muốn khuyên thiếu phu nhân ngủ tiếp trong chốc lát, có chút tinh
thần, người cũng nên đi nghỉ ngơi đi.”

Không cần nhiều lời, Lục Giam cũng hiểu được bản thân
hơi nóng vội, không khỏi có chút lúng túng, lại có chút chân tay luống cuống:
“Không vội, ta ngồi thêm một lát.” Lâm Cẩn Dung vừa buồn cười vừa tức giận,
ngay cả đau bụng cũng biến mất, cũng vươn tay đẩy Lục Giam: “Đi đi, ngủ một
giấc, nói không chừng hừng đông tỉnh lại ta đã sinh xong rồi.”

Sa ma ma và Cung ma ma ở một bên, ngươi một lời, ta
một câu, đem Lục Giam khuyên nhủ ra ngoài.

Lục Giam đi đến trước cửa, quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung,
chỉ thấy Lâm Cẩn Dung nằm ở trên giường, rõ ràng rất đau, nhưng ánh mắt vẫn ôn
hòa nhìn hắn cười, trong lòng đột nhiên như có một góc sụp xuống, vừa chua xót
lại mềm nhũn, không dám nhìn thêm, bước nhanh ra cửa phòng.

Lâm Cẩn Dung chịu đựng đau đớn, nhắm mắt lại bắt buộc
bản thân đi vào giấc ngủ dưỡng thần.

Lục Giam ngồi ở gian bên ngoài, nghe thấy bên trong
lặng yên không một tiếng động, liền sai Đậu Nhi xem động tĩnh, Cung ma ma đi ra
nói: “Nhị gia, Nhị thiếu phu nhân đang ngủ, quả thực còn rất sớm, xem bộ dáng
này, sớm nhất cũng phải hừng đông, người đi nghỉ ngơi đi. Có động tĩnh nhất
định sẽ gọi người. Người cứ ngồi đây chờ sẽ nhiễu loạn tinh thần của thiếu phu
nhân.”

Lục Giam bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài, tới đông
viện, ở trong sân dừng chân đứng lại. Lúc này đã gần canh năm, đúng là thời
điểm tối đen nhất, trên trời một ngôi sao cũng không thấy đâu, không khí lạnh
lùng, chung quanh một mảnh yên tĩnh, hắn hít một hơi thật sâu, bước vào trong
phòng, thắp sáng đèn, từ dưới bàn học lấy ra một hộp gấm. Trong hộp gấm đựng
cây trâm kim tương bạch ngọc hình hoa mai, nhẹ nhàng nhoáng lên chớp động, tơ
vàng mỏng manh che kín toàn bộ thân trâm như mây bay nước chảy, không hề nhìn
thấy chút vết rạn, tay nghề của Đường Tam gia quả nhiên độc đáo.

Hắn im lặng nhìn sau một lúc lâu, đem hộp đặt ở một
bên, mài mực trải giấy, chấm bút lông vào nghiên mực, ở trên giấy Bích Xuân
chậm rãi hạ xuống hai chữ “Mậu Hoành”. Nhìn thấy hai chữa kia, hắn giống như
thấy được khuôn mặt tươi cười cùng cặp lông mày hay nhướn lên của Ngô Tương,
hắn nhất thời có chút ngây người, dừng bút, vò giấy thành một nhúm rồi ném
xuống đất.

Từng tia mặt trời phá tan tầng mây, ở trên mái ngói
chiếu xuống một mảnh ánh ngọc khiến tảng đá ven hành lang đen trắng loang lổ.
Đậu Nhi cùng Anh Đào đứng ở hành lang, nín thở tĩnh khí nghe động tĩnh trong
phòng.

Lục Giam ngồi ở sương phòng cách vách, một đôi tay
giấu ở trong tay áo nắm chặt đến đau nhức, mỗi khi nghe thấy Lâm Cẩn Dung rên
một tiếng, cơ bắp trên người hắn liền đi theo nhảy dựng lên, nghe thấy bà mụ
kêu một tiếng, tâm của hắn giống như bị ai đó lôi kéo vậy. Đang đứng ngồi không
yên, đột nhiên nghe thấy bên trong hét to một tiếng, hắn không khỏi đột nhiên
đứng lên, vọt tới cửa, lớn tiếng hỏi: “Vì sao nàng lại kêu to như vậy chứ?”