Thế Hôn

Chương 337: Tính tình

Lâm Cẩn Dung thấy Trương San nương trầm ngâm, cũng
không gấp gáp, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Đại gia giống như nhà bọn họ, lúc nào
cũng chú ý phô trương mặt mũi, thu vào vị tất đã nhiều, nhưng chi tiêu nhất
định rất lớn, hiện tại dựa vào tiền chung thì không sao, nhưng ngày sau rơi
xuống trên đầu hai tiểu phu thê thì còn lại được bao nhiêu? Chỉ cần Trương San
nương là người đã quen với cuộc sống này, tất nhiên sẽ không cự tuyệt tiền tài
rơi vào tay.

Thật lâu sau, Trương San nương mới nhẹ nhàng cười:
“Nhìn tẩu kia, coi ta trở thành người nào rồi? Tẩu muốn làm việc tốt là xây
dựng nhà tình nghĩa, ta lại muốn tẩu chia tiền lãi……”

Lâm Cẩn Dung rõ ràng biết nàng động tâm, có điều đang
cố gắng chống đỡ mặt mũi mà thôi, nhưng cũng cũng không bởi vậy mà khinh khi
nàng, chỉ cười nói: “Số tiền này không phải là mất trắng, ta mời các ngươi hỗ
trợ, dù thế nào cũng có khác gì chi tiền chuẩn bị? Chỉ sợ cầm làm tiền uống trà
cũng còn chưa đủ, không thể cho tẩu thay ta kiếm tiền a. Nếu San nương cảm thấy
không ổn, giúp ta bắc cây cầu, giới thiệu một vị ổn thỏa chút là được rồi. Nếu
không có ai chống đỡ, cái gì mà nhà tình nghĩa chỉ là mây trên trời mà thôi.”

Trương San nương che miệng cười, nghiêm mặt nói: “Tẩu
nói không sai, nếu sinh ý muốn kiêu ngạo, thật sự phải chu toàn mọi thứ, ngày
thường kết giao nhân tình xác thực không thể thiếu. Mà ta, đã đáp ứng với tẩu,
thì sẽ thay tẩu chu toàn, không câu nệ đại sự tiểu sự, đều phải hết sức thay
tẩu lo lắng. Cho nên, nếu ta từ chối thì thật là bất kính.”

Mặc kệ nàng nói như thế nào, cũng là vấn đề về mặt mũi
mà thôi, mấu chốt vẫn là một lời hứa hẹn, Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy hành lễ
cảm tạ: “Khiến các ngươi thêm phiền toái.”

Trương San nương việc đỡ nàng: “Khách khí cái gì, đều
là người gia hương, huống hồ tẩu thật không dễ dàng.” Đôi mắt đẹp vừa chuyển,
trong suốt cười nói: “Chúng ta bất quá theo như nhu cầu mà thôi, nhưng Dung
nương đừng coi chúng ta là kẻ tham tài, ta không phải tiền của ai cũng đều dám
cầm.” Nếu không phải lúc trước thấy cách làm người của Lục Giam cùng Lâm Cẩn
Dung mà mong muốn kết giao, nàng cũng không dám chạm vào.

“Đã biết.” Lâm Cẩn Dung mục đích đạt thành, tâm tình
vô cùng tốt, mỉm cười hỏi nàng: “Còn muốn đi thỉnh Quỳnh nương và Hạnh nương
không?”

“Đương nhiên muốn, đây vốn là để thành lập bước đầu
tiên trong quan hệ nhân tình a.” Trương San nương nhẹ nhàng vỗ tay một cái, một
tì nữ xinh đẹp lên tiếng trả lời tiến vào, nghe xong phân phó của nàng, lặng
yên không một tiếng động lui ra ngoài, tìm người đi thỉnh Triệu Quỳnh nương và
Hứa Hạnh nương.

Không bao lâu, Hứa Hạnh nương mang theo vị hôn phu Vệ
Tam lang của nàng đến đây, Triệu Quỳnh nương lại không thấy đâu, Trương San
nương liền thay Triệu Quỳnh nương giải thích: “Nhà mẹ đẻ của nàng xảy ra chút
việc, ta vốn định bảo nàng đến giải sầu, nhưng nàng không chịu đến, cũng không
biết làm sao.”

Hứa Hạnh nương liền oán giận nói: “Ta nói kỳ thật cũng
không thể không trách Triệu gia Đại ca ca a, thiên tai nhân họa trách ai đây?
Nếu có tường thành vây quanh, cũng sẽ không đến mức rơi xuống tình trạng này.
Hắn bất quá là nhát gan, thời điểm vừa có dân loạn không dám đăng báo, ai nghĩ
đến tai hoạ sẽ diễn biến đến mức đó?”

Người nói vô tâm người nghe cố ý, Lâm Cẩn Dung lập tức
dựng lên lỗ tai: “Sao lại thế này? Cái gì dân loạn?”

“Tẩu không nghe nói sao?” Trương San nương lộ ra vài
phần kinh ngạc, lập tức hiểu rõ cười: “Đúng rồi, nhất định là vị hôn phu nhà
tẩu không muốn dùng loại chuyện này quấy rầy tẩu, cho nên không nói cho tẩu
nghe. Nhưng kỳ thật, thì có gì lạ đâu? Vài năm tới nay, các nơi thiên tai không

ngừng, các cửa hàng nhiễu loạn, người không hay ho cũng không biết có bao
nhiêu……” Rồi nhỏ giọng kể lại sự tình mình biết cho Lâm Cẩn Dung nghe.

Lâm Cẩn Dung nghe được âm thầm kinh tâm, không khỏi
lại nghĩ tới tràng tai họa ở Bình châu kia.

Trương San nương thấy nàng xuất thần, vội hỏi: “Không
phải là bị dọa rồi chứ?”

Lâm Cẩn Dung nhanh hoàn hồn cười nói: “Không phải, chỉ
là có chút cảm thán. Chúng ta lại bình thản ngồi đây nói nhảm chơi đùa.” Nói
xong kêu người tiến vào, bày ra nhiều vật nhỏ tinh xảo, Trương San nương cùng
Hứa Hạnh nương cũng lấy ra đồ của mình, bắt đầu chơi bài.

Lâm Cẩn Dung trong lúc chơi đùa, cẩn thận quan sát
tính tình của Trương San nương và Hứa Hạnh nương, phát hiện hai người tuy rằng
ham chơi, lại cũng không phải là người lòng tham vô đáy. Trương San nương thực
biết tự hạn chế, Hứa Hạnh nương có điểm liều lĩnh, cũng không mất đi vẻ thiên
chân. Vì thế lại buông lỏng tâm tình đi hai phần.

Vài người Lục Giam lúc trước ở bên ngoài, sau cũng
tiến vào, một đám người chơi đến gần canh bốn mới tận hứng rời đi.

Lâm Cẩn Dung không thua không thắng, thắng Trương San
nương một cây trâm sắc san hô và phiến thủy tinh song nhạn của Hứa Hạnh nương,
đồng thời cũng thua cho hai người một đôi túi hương trân châu và châu sai: Lục
Giam cũng thua không ít cho Vinh Thất và Vệ Tam. Đợi đến khi trở về nhà, Lâm
Cẩn Dung vẫn không có khốn ý, ngồi ở dưới đèn tính toán, nhớ lại xem Lục Giam
thua bao nhiêu.

Lục Giam cũng đã mệt nhọc, nghiêng người tựa vào trên
giường thở dài: “Đã thua rồi, nhớ kỹ làm cái gì?”

Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Này cũng là phí tổn a.”

Lục Giam nhớ tới khi nàng chuẩn bị bàn mạt chược, cái
gì cũng đều phải lấy ra từ cửa hàng nhà mình, trăm phương nghìn kế tiết kiệm
tiền, không khỏi bật cười: “Nàng tính toán kỹ lưỡng quá rồi.”

Lâm Cẩn Dung lơ đễnh, cùng hắn nhàn thoại: “Đừng nói
thế, phu thê Vinh Thất, một người thô hào một người tinh tế, một người hào sảng
nghĩa khí, một người khôn khéo ổn trọng, tính tình bù trợ, cũng không biết
trưởng bối hai nhà sao có thể thành toàn cọc nhân duyên như vậy.”

Lục Giam nghe xong lời của nàng, đột nhiên trầm mặc,
nhìn nàng nói: “Tính tình của ta không khiến người khác vui vẻ đúng không?” Vẻ
mặt kia, cũng là không quá hy vọng nàng nói phải.

Lâm Cẩn Dung không chú ý thần sắc hắn, chỉ gật đầu
thừa nhận: “Đúng là có chút như thế.”

Lục Giam trong mi mắt có vẻ ảm đạm, thấp giọng nói:
“Thật không hiểu hài tử trong bụng nàng sẽ giống tính của ai đây.”

Lâm Cẩn Dung tay cầm bút ngừng một chút, ngẩng đầu
nhìn ánh nến sáng ngời, thấp giọng nói: “Ta nguyện hắn có sự cứng cỏi của
chàng, có sự lương thiện của ta, lại có vẻ sơ lãng, cái khác, không cần thì tốt
hơn.” Tối tăm ít lời cố chấp không phải là thứ tốt.

Lục Giam không nói chuyện, hơn nửa ngày mới nói: “Đây
là cha mẹ sinh con, trời sinh tính, đâu có thể như mong muốn!”

Lâm Cẩn Dung thấy trong giọng nói của hắn hình như có
vài phần cơn tức, lại không biết cơn tức này từ đâu mà đến, đoán hắn là mệt
mỏi, liền không để trong lòng, rửa tay tắt đèn đi nghỉ ngơi. Nàng lên giường
rất nhanh liền ngủ say, Lục Giam trằn trọc qua lại đến sắc trời không rõ mới

ngủ mê man.

Sự thật chứng minh, Lâm Cẩn Dung thiết kế ván bài này
vào buổi tối tiết Nguyên Đán không hề sai lầm, phu thê Vinh Thất không phải
người lấy không tiền mặc kệ người ta, ban đầu luôn luôn dẫn người đi quanh một
vòng, hoặc nhiều hoặc ít mua chút này nọ, dần dần, những người nhàn rỗi đảo
xung quanh cũng bớt đi, sinh ý thuận buồm xuôi gió, khiến Lục Giam làm việc
cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Tháng hai, ngày của hoa, cách Nguyên Đán gần một
tháng, Lâm Cẩn Dung đáp ứng đưa một phần tiền lãi cho phu thê Vinh Thất, kèm
theo quà tặng Xuân Nha đưa trong ngày lễ đến tay Trương San nương. Trương San
nương hậu thưởng Xuân Nha, nghe nói Lâm Cẩn Dung đang vì chuyện nhũ mẫu và bà
mụ mà phiền não, lập tức viết thư cho Lâm Cẩn Dung, nói là không cần quan tâm,
để nàng thay Lâm Cẩn Dung an bài.

Xuân Nha về nhà, đưa lên mấy hộp thuốc bổ quý báu của
Trương San nương tặng, mỉm cười cùng Lâm Cẩn Dung hồi bẩm chuyện ngày hôm nay ở
Vinh phủ: “Phi thường khách khí, Vinh Thất thiếu phu nhân thực quan tâm người,
cố ý dặn người, nhất định phải năng đi lại, chớ quá mức nhàn hạ.”

Lâm Cẩn Dung rất vừa lòng, phái Xuân Nha đi xuống nghỉ
ngơi.

Ngày thứ ba sau giữa trưa, có Phú ma ma thân tín bên
cạnh Trương San nương dẫn hai bà mụ cùng hai nhũ mẫu khuôn mặt thanh tú sạch sẽ
đến cho Lâm Cẩn Dung chọn lựa. Hai bà mụ, một người họ Hoa, một người họ Mã,
cũng là bà mụ mà hai phủ Trương, Vinh chuyên môn chỉ định, lúc trước lại đỡ đẻ
cho Trương San nương, hai nhũ mẫu kia cũng đều chăm sóc hài tử cho Trương gia.

Phú ma ma ngồi ở trên ghế con, mỉm cười cùng Lâm Cẩn
Dung nhất nhất nói tỉ mỉ: “Hai vị bà mụ này, làm rất nhiều năm, tay chân lưu
loát sạch sẽ, nhân phẩm cũng đáng tin cậy, bên ngoài cũng đều có thanh danh
tốt. Về phần nhũ mẫu, thiếu phu nhân của chúng ta nói, nếu người ở nhà, thì có
người nhà chọn lựa giúp không còn gì tốt hơn, nhưng người lại ở đây quá xa xôi,
vốn bất tiện. Đi mua ở bên ngoài, dù thế nào cũng không thể hiểu biết bằng
thiếu phu nhân chúng ta. Người nhìn đi, thích ai thì chọn người đó.”

Lâm Cẩn Dung không khỏi thầm nghĩ, Trương San nương
đem nhũ mẫu đến, đương nhiên là tốt hơn nhiều so với bên ngoài tùy tiện mua về,
nhưng nếu tương lai nàng không ở trong kinh, nhũ mẫu này chỉ sợ không chịu đi
theo, trên đường thay đổi người chăm sóc hài tử, vậy thật không tốt. Nhưng cũng
không tiện trực tiếp cự tuyệt, cười nói: “Bây giờ còn sớm, hay là để xem hài tử
hợp ý với ai hơn.”

Phú ma ma nghe tiếng biết ý, hiểu rõ ý tứ của nàng,
nhưng cũng không nói nhiều, chỉ đáp: “Là như vậy, hôm nay chỉ đưa tới trước cho
người xem qua. Vậy tạm thời hai người đều ở lại đi, trước nhìn xem các nàng
tính tình như thế nào rồi nói sau.”

Nàng kiên trì chu đáo như thế, Lâm Cẩn Dung tự nghĩ
nhà mình cũng không có gì để người ta tính kế, liền không chối từ, mỉm cười đa
tạ, thưởng mạnh cho Phú ma ma, bảo Sa ma ma đưa tới đại môn.

Ngày hôm sau, Phú ma ma lại tới nữa, mang đến khế ước
bán mình của hai nhũ mẫu, Trương san nương thật sự hiểu rõ, tùy tiện để nàng
chọn, nguyện ý giữ lại ai thì chính là người đó. Lại hoặc là, tạm thời dùng
trước, tương lai tìm được người thích hợp thì lui về sau cũng được. Đây là một
loại tư thái, cho thấy thành ý muốn hợp tác nhiều năm giữa hai nhà.

Dĩ nhiên đã đến nước này, Lâm Cẩn Dung liền an tâm,
không lên tiếng đánh giá hai nhũ mẫu. Hai nhũ mẫu, một người họ Đường, một
người họ Phan, đều khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, mặt tròn trắng trẻo,
một bộ dạng phúc hậu dễ gần, tính tình cũng ôn hòa. Nhưng Lâm Cẩn Dung nay thấy
chỉ mỗi tình tình ôn hòa là không đủ, nàng muốn là một người có trách nhiệm,
mặc dù không có nàng ở đây, cũng có thể an tâm làm việc riêng.

Đám người Sa ma ma sau khi phát hiện thái độ của Lâm
Cẩn Dung, cũng không ước hẹn mà cùng phối hợp với nàng, từ trên xuống dưới tung
ra lưới vô hình, tùy thời đều có người chú ý Đường thị và Phan thị, mỗi ngày
đều có người đem ngôn hành cử chỉ của hai người nói cho Lâm Cẩn Dung biết.
Đường thị tính tình hoạt bát hơn một chút, đương nhiên sẽ hơi sơ lãng chút,
Phan thị tính tình thì có chút nghiêm cẩn, nhưng cá tính lại hơi trầm mặc, tật
xấu gì khác cũng đều không có.

Đường thị tính tình hoạt bát, xét ra, có thể bù trừ
cho tính tình trầm mặc ít lời của nàng và Lục Giam, đối với hài tử mới có lợi:
Nhưng Phan thị không lắm miệng, tính tình nghiêm cẩn, lại dường như càng phù
hợp với yêu cầu của nàng hơn. Lâm Cẩn Dung trong khoảng thời gian ngắn khó mà
có thể quyết định. Trong mắt Lục Giam, hai người cũng rất khá, chọn ai cũng đều
tốt, hắn thấy Lâm Cẩn Dung cẩn thận quá mức, liền cùng nàng đưa ra chủ ý: “Nếu hai
người không có vấn đề gì, vậy nàng hỏi các nàng ta, tương lai nếu ta đi nhậm
chức bên ngoài, có nguyện ý đi theo chúng ta hay không, ai đồng ý thì cứ chọn
người đó.”

Lâm Cẩn Dung hít một tiếng: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Đột nhiên lại nghĩ tới cây trâm hình hoa mai kia của nàng: “Cây trâm kia đã
được đem về đây chưa? Đã khá lâu rồi mà vẫn còn chưa xong sao?”