Thế Hôn

Chương 321: Ngọt khổ

Lâm Cẩn Dung đem quạt lụa nhẹ nhàng vung lên, chụp ở
trên mặt Lục Giam, ngăn cách môi hắn và vành tai của nàng: “Đây là cẩu lỗ tai
đi? Cái gì lập tức sẽ có thai? Uống một chén nước suối là có thể có sao?”

“Cuộc sống mới của nàng vừa mới bắt đầu, nếu muốn có
con, sau mấy ngày đúng là thời điểm. Mượn điềm lành này, cũng không phải là lập
tức sẽ có sao?” Lục Giam đem quạt lụa đẩy ra, nhỏ giọng nói: “Ta nghỉ ngơi
dưỡng sức, đến lúc đó tranh thủ……”

Lâm Cẩn Dung thở dài: “Vừa mới nghe thấy cách vách nói
chuyện, lúc này cũng không sợ để người ta nghe thấy sao.”

“Không nghe thấy đâu.” Lục Giam cười, khụ hai tiếng,
thay đổi thần sắc đứng đắn hỏi: “Sa ma ma đỡ nhiều chưa? Ta thực sợ bà chống đỡ
không được, không thể không để bà quay lại ở giữa đường.”

“Thuyền nương có thuốc dán cũng không tệ lắm, không có
gì đáng ngại.” Lâm Cẩn Dung dựa vào cửa sổ ngồi, đem cây quạt dùng sức phe
phẩy, oán giận nói: “Tại sao lại nóng nực thế này chứ?”

Lục Giam hướng bên cạnh xê dịch, để chút gió ùa vào:
“Lòng yên tĩnh tất nhiên sẽ mát mẻ, nhàn rỗi vô sự, đánh một ván cờ không?”

Lâm Cẩn Dung đáp ứng, đợi cho ván cờ triển khai, lại
luôn thất thần, rất nhanh đã bị Lục Giam liên tiếp đánh bại. Lục Giam tuy rằng
thích thắng, cũng không thích đánh cho có lệ như vậy, đơn giản thu dọn: “Nếu
không muốn chơi, vậy ngừng ở đây thôi. Ta muốn đi ra đầu thuyền một chút, nàng
có muốn đội đấu lạp vào ra với ta không? Cũng tiện hoạt động gân cốt.”

Trước đó vừa thất thần, giờ phút này Lâm Cẩn Dung chỉ
cảm thấy một loại lo lắng nói không nên lời loạn nhảy trong đầu, nhân tiện nói:
“Ta lười vận động, chàng tự đi đi.”

Lục Giam hai mắt nhìn nàng, cũng không miễn cưỡng,
đứng dậy ra ngoài.

Lâm Cẩn Dung lười biếng dựa vào bên cửa sổ, đem ánh
mắt dừng ở ánh nắng nhảy nhót trên mành cách đó không xa. Nàng phi thường hiểu
được lo lắng này đến từ đâu, rất nhiều chuyện đều nhớ ra dễ dàng, lúc trước,
nàng đã định sẽ đối xử vô tâm với Lục Giam, chính như việc sinh dưỡng hài tử
vậy. Hoặc là chết, hoặc là sống, có lẽ sẽ hối hận cùng tiếc nuối, nhưng mới có
thể có được hạnh phúc; Rồi bây giờ lại luyến tiếc rút lui, tuyệt đối sẽ không
vui vẻ, lại càng không thích ý.

Khi đó nàng nghĩ, cho dù là chỉ có thể sống thêm ba
năm, cũng nên để mình có một chút viên mãn — cay đắng vốn đã nhiều, chỉ mong
tinh tế thưởng thức tuổi thanh xuân ngọt ngào, cho nên nàng đã kéo lại góc áo
của Lục Giam; Nhưng đến giờ phút này, bị Phó đại tẩu một ngụm nói toạc ra, nàng
không thể giả bộ như không biết, hoặc là theo bản năng lựa chọn tránh né – đã
đi đến mức này, nàng nhất định phải đối mặt, hơn nữa nên có sự chuẩn bị, không
thể có thái độ tùy tiện như thế này.

Ngọt và khổ, vốn là hai tỷ muội sinh đôi, ai cũng
không rời được ai, ai cũng không thể thiếu ai, đều hỗ trợ nét sáng rọi của đối
phương. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, có lẽ nàng có thể làm, có lẽ
nàng có thể khiến nhân sinh ngắn ngủi này càng trọn vẹn hơn một chút, nàng muốn
lại thưởng thức tư vị hạnh phúc mà vô luận cái gì cũng không thể thay thế này
một lần nữa. Hài tử này có chậm lại vài năm, sẽ không phải chịu vận mệnh như
Ninh nhi, mặc dù nàng mất, nàng cũng có năng lực giúp huyết mạch khỏe mạnh
trưởng thành.

Gió mát thổi vào, vẫn quấn quanh ở trên người Lâm Cẩn
Dung khiến khô nóng dần dần phai nhạt.


Vào đêm, bán nguyệt rải rắc ánh sáng bạc xuống mặt
sông, nước sông vuốt mép thuyền, phát ra thanh âm ì uỗm, một con cá từ trong
nước nhảy lên, vảy lòe lòe tỏa sáng, giống như một tia chớp nho nhỏ. Con thuyền
lặng lẽ trôi, đèn bão treo tại mũi tàu, theo gió nhẹ nhàng đảo quanh, từ xa
nhìn lại, giống như một chấm sáng nhỏ, cũng không giống như khói lửa lạnh lùng
hư thực của nhân gian

“Canh hai rồi!” Trên bờ tiếng hô của phu canh vẫn mang
theo âm cuối, khiến không khí yên tĩnh xung quanh xao động, ngay cả tiếng chó
sủa cũng không nghe thấy. Trong khoang thuyền không đốt đèn, Lâm Cẩn Dung cởi
la bào, lẳng lặng lệch qua trong lòng Lục Giam, nghe tiếng tim đập của hắn, nỗi
lòng một mảnh tĩnh lặng.

“Suy nghĩ cái gì vậy?” Lục Giam vạt áo hơi hở ngực,
nửa khép mắt, cúi đầu ở bên vành tai nàng nhẹ nhàng cắn một ngụm. Nhìn thấy
nàng mẫn cảm co rụt thân mình, giống như muốn tránh đi, vội đè lại đầu vai
nàng, đem môi đặt ở chỗ mẫn cảm bên gáy nàng nghiền áp hôn mút. Lâm Cẩn Dung
không để hắn có thêm động tác gì, lập tức liền vươn tay nâng cằm hắn lên: “Đừng
như vậy, để lại vết hôn bảo ta sao có thể gặp người khác?”

Lục Giam cầm tay nàng, buồn cười cách qua tầng la y
mỏng manh cắn trên đầu vai nàng: “Vậy nói cho ta biết, nàng đang suy nghĩ cái
gì.”

“Chàng đoán đi.” Lâm Cẩn Dung thuận miệng đáp một câu,
Lục Giam ôm sát thắt lưng nàng, đem cằm nàng đặt lên vai, thấp giọng nói: “Ta đoán,
là đang nghĩ tới nương nương sơn cùng nương nương tuyền. Có phải vậy không?”
Nói xong theo khóe mắt vụng trộm đánh giá biểu tình của Lâm Cẩn Dung.

Lâm Cẩn Dung mỉm cười, quay đầu chống lại ánh mắt Lục
Giam, hàm chứa cười nhỏ giọng nói: “Nhị lang, nếu, ta giống như thê tử của Mai
Bảo Thanh, đi trước một bước, chàng sẽ đối đãi với hài tử của chúng ta thế nào?
Chàng đợi bao lâu thì sẽ tục huyền a?”

Lục Giam giật mình, đột nhiên tức giận: “Nói bậy bạ gì
đó! Sao nàng lại nói những lời này!”

Lâm Cẩn Dung hướng hắn mỉm cười, ngữ khí mềm nhẹ:
“Chàng nói cho ta nghe đi, cũng không phải sự thật mà……”

Lục Giam nhanh chóng bưng kín miệng nàng, thần sắc
thực nghiêm túc: “Ta mặc dù không tin đạo Phật, nhưng không muốn bất kính với
thần Phật, ngày sau không được nói lung tung như vậy nữa. Nếu nàng vẫn là lo
lắng, ta liền nói với nàng, cuộc đời này ta sẽ hết sức yêu thương hài tử của
chúng ta, những gì hắn muốn sẽ làm cho hắn, những gì hắn không muốn thì sẽ
không bắt ép. Ta sẽ không để hắn chịu đựng ủy khuất giống như ta.”

Dưới ánh trăng, biểu tình của Lục Giam có vẻ thật sự
nghiêm túc nói không nên lời, đôi mắt đen láy sâu kín sáng bóng giống như mang
theo hơi nước, Lâm Cẩn Dung thở dài, nhẹ nhàng ôm thắt lưng hắn: “Nhân sinh
không dễ, nếu như thực sự có một ngày đó, chàng trăm ngàn lần phải nhớ lời
chàng đã nói. Bằng không, dù cho ta đã chết, cũng sẽ không tha cho chàng.”

Lục Giam nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trơn mềm lạnh lẽo
của nàng, cẩn thận hôn lên đỉnh đầu nàng, thấp giọng nói: “A Dung, chúng ta
sinh hài tử đi, ta sẽ thương yêu mẫu tử các nàng.”

Nguyệt hoa như nước, ba quang lược ảnh, thanh âm nước
vỗ vào thuyền lọt vào tai, kích thích huyền căn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng
Lâm Cẩn Dung, nàng nhẹ giọng nói: “Nhị lang, nếu như chúng ta có hài tử, vô luận
là nam hay nữ, nhũ danh đều gọi là Nghị được không? Cầu nó kiên nghị dũng cảm,
không sợ thế gian hiểm ác.”

Nàng mềm mại cầu khẩn, Lục Giam sao nhẫn tâm cự tuyệt:

“Được.”

Nương nương sơn giống như mỹ nhân đường cong linh
lung, nằm nghiêng ở bờ sông, trên núi cây cối rậm rạp, tươi mới xanh biếc.
Giống như cần cổ của mỹ nhân, một con suối thuận thế chảy xuống chân núi, được
mấy tảng đá màu xám vây quanh uốn lượn thành một bích tuyền, nước suối không
nhiều không ít, vừa vặn mà không tràn đầy, trong suốt thấy đáy. Dưới đáy có thể
thấy lớp lớp đồng tiền ở đó, cũng không biết tồn trữ bao nhiêu năm, tản ra lục
quang trong suốt, giống như bị phủ một tầng rêu xanh khá dày.

“Nương tử, muốn có nhi tử thì quăng đồng tiền vào đó,
lại hướng nương nương sơn cầu phúc một phen, sau đó uống nước suối, sẽ như ý
nguyện.” Phó đại tẩu thật sự nhiệt tâm, chẳng những toàn bộ hành trình cùng đi,
còn thập phần nghiêm túc.

Lâm Cẩn Dung nắm đồng tiền trong tay, chuẩn bị quỳ
xuống cầu chúc, Phó đại tẩu lại nói: “Nhất định là muốn có năm nam hai nữ, như
thế nào cũng phải chuẩn bị bảy đồng mới phải, Lục Nhị gia, người nói có đúng
không?”

Lục Giam nhíu mày, mỉm cười quay đầu hỏi Hạ Diệp: “Các
ngươi chuẩn bị cho thiếu phu nhân mấy đồng tiền? Nếu không đủ, nhanh đi lấy
thêm đi.”

“Thiếu phu nhân thẹn thùng, đều là do một mình nàng
thu thập.” Hạ Diệp mang theo vài phần ý cười, đi ra phía trước hỏi Lâm Cẩn
Dung: “Thiếu phu nhân có mấy đồng?” Nàng là người của Đào thị, xem như từ nhỏ
đã thấy Lâm Cẩn Dung lớn lên, tình cảm khác biệt, lá gan cũng lớn hơn, thấy Lâm
Cẩn Dung chỉ cười không nói, liền cười hì hì kéo tay Lâm Cẩn Dung ra xem, thấy
chỉ có một đồng, không khỏi cười nói: “Quả nhiên, thiếu phu nhân là người thành
thật nhất thiên hạ.” Nói xong từ trong hà bao tùy thân lấy ra thêm sáu đồng
tiền, đều đặt vào trong tay Lâm Cẩn Dung, mỉm cười lui ra.

Lâm Cẩn Dung nắm 7 đồng tiền nặng trịch trong tay, hơi
hơi có chút thất thần. Phó đại tẩu thấy nàng chậm chạp không ném, không khỏi
sang sảng cười nói: “Thiếu phu nhân dù sao vẫn còn trẻ, da mặt mỏng, nơi này
cũng không có người ngoài, sợ cái gì? Nương nương cũng sẽ thông cảm tâm tình
của người, sẽ không trách người có lòng tham a. Ta còn từng thấy có người cầm
một bó to ném vào a, cũng không biết muốn sinh bao nhiêu đứa.”

Lâm Cẩn Dung quay đầu lại nhìn Lục Giam, Lục Giam khóe
môi mỉm cười, ánh mắt tha thiết nhìn nàng, đám người Hạ Diệp, Đậu Nhi cũng là
ánh mắt mong mỏi, thập phần thành kính, nàng không khỏi mỉm cười, hai tay hợp
thành chữ thập, nhắm mắt cầu nguyện một lát, đem 7 đồng tiền thật cẩn thận ném
vào trong ao.

Vài tiếng vang nhỏ, đồng tiền lóe ánh sáng vàng đồng
rơi xuống đáy, tạo nên mấy bọt nước trong suốt như trân châu, Lâm Cẩn Dung
trong lòng vừa mềm nhũn vừa ngứa ngáy lại chua chát. Chỉ cầu nhi tử hoặc là nữ
nhi của nàng, cả đời trôi chảy, cơm no áo ấm.

“Ta nghĩ nước sối có nhiều đồng tiền ném vào thế này
mùi vị sẽ ra sao đây, ngược lại thật trong veo ngọt lành.” Lâm Cẩn Dung uống
cạn chén nước, cẩn thận thưởng thức một phen, cười nhìn Lục Giam nói: “Nếu dùng
để pha trà, thật sự rất tuyệt.”

Lục Giam tâm tình vô cùng tốt, tà nghễ nhìn nàng nói:
“Người bên ngoài cố gắng cũng không thể nhận ra vị đồng tiền trong nước, nhưng
nàng không thể không cảm nhận được a.”

“Vì sao?” Lâm Cẩn Dung khó hiểu. Nhưng thấy Lục Giam
mím môi cười, bỡn cợt nói không hết lời, không khỏi giật mình hiểu ra, đem vài
giọt nước suối còn thừa đều hắt lên người hắn, mắng: “Chàng mới là người nhận
ra mùi vị đồng tiền a, chàng không cần ăn cơm mặc quần áo, chàng từ nhỏ đến lớn
cũng không tiêu tiền, ăn gió nằm sương mà trưởng thành sao.”

Lục Giam bình yên lau vài giọt nước kia, nghiêm mặt
nói: “Không đùa với nàng, nói chuyện đứng đắn, nếu nàng thấy nước này ngọt
lành, không bằng ta sẽ sai người rót đầy bình, ngày ngày uống một ly, nói vậy
hiệu quả rất tốt, nàng cảm thấy như thế nào?”

Lâm Cẩn Dung liếc trắng mắt, xoay người tự vào khoang.
Lục Giam hàm chứa cười, chậm rì rì theo phía sau lên thuyền, đứng ở mũi thuyền
tìm cớ, thưởng cho chủ thuyền và hạ nhân, giai đại vui mừng.

Thuyền đi hơn hai mươi hôm, rốt cục đến Minh thành
cách kinh thành hơn hai trăm dặm. Đến tận đây, sẽ xuống thuyền lên xe, dọc theo
quan đạo rải đá rộng rãi đi đến kinh thành. Minh thành chính là cảng buôn bán
trọng yếu, vô số thuyền lớn nhỏ không đồng nhất đỗ tại đó, khách thương tập
hợp, hàng hóa bảo kì, náo nhiệt phi phàm. Lục Giam dẫn Lâm Cẩn Dung đi ngắm
chung quanh, ở lại Minh thành nghỉ ngơi ba ngày mới tiếp tục khởi hành.