Vương Lập Xuân tuy rằng hôn mê, nhưng thuốc và cơm
canh không thể không ăn. Lục Giam mắt thấy mấy người Trường Thọ đứng đó lấy
chiếc đũa cạy răng của Vương Lập Xuân để bón thuốc cho hắn, cũng không hiểu
được người này có thể tiếp tục sống hay không, nghĩ rằng nếu mai mình rời đi,
chắc hẳn sẽ bị mặc kệ, dù là để lại nhiều tiền, chỉ sợ chẳng những không cứu
mạng được hắn, ngược lại làm cho người ta sinh ra tâm tư mưu sát. Nếu không đi,
thì sẽ chậm trễ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Trái lo phải nghĩ, liền kêu Trường Thọ tới, dặn dò
nói: “Chuyện tốt phải làm cho trót, người này nếu không có ai chăm sóc, chỉ sợ
không thể sống sót, ta để ngươi lại chăm sóc hắn, đợi đến khi hắn khỏe lại,
ngươi lại một mình lên kinh tìm ta được không? Con đường này ngươi đã đi qua
một lần, những người khác không có ai thích hợp hơn người.”
Trường Thọ tuy rằng không thích cho lắm, nhưng từ
trước đến nay cực kỳ nghe lời Lục Giam, lập tức đáp ứng. Chỉ có chút lo lắng,
nhỏ giọng nói: “Nhị gia, người này bị đâm một đao, sẽ không phải là người xấu
chứ? Cứu hắn sẽ không chọc phiền toái gì chứ?”
Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Đào Thuấn Khâm, Lục
Giam cũng không lo lắng Vương Lập Xuân là người không biết phân biệt phải trái,
nhưng thấy Trường Thọ không nhận ra Vương Lập Xuân, vì vậy cũng không nói rõ,
chỉ bảo: “Hiện nay hắn chưa tỉnh lại, cũng không biết về sau thế nào, ngươi đề
phòng chút là được. Nếu hắn có thể sống, có thể tự gánh vác, ngươi có thể rời
đi, không cần hỏi nhiều, cũng không cần nhiều lời.” Thấy Trường Thọ không yên
bất an, vội vỗ vỗ đầu vai hắn an ủi nói: “Giữa ban ngày, nhiều người như vậy,
không cần sợ hãi, ta sẽ dặn dò người nơi đây bảo vệ ngươi.” An trí thỏa đáng,
trở về phòng lại viết một phong thư, chỉ đợi hừng đông sẽ sai người đi Thanh
châu gửi Đào Thuấn Khâm.
Sáng sớm hôm sau, phu thê hai người vừa dậy rửa mặt
xong, Trường Thọ đã ở ngoài cửa nói: “Nhị gia, người tỉnh lại rồi, muốn gặp
người.”
Lục Giam bước nhanh ra ngoài, chuyển tới sài phòng,
thấy Vương Lập Xuân mặc dù mệt mỏi không có tinh thần, nhưng tốt xấu thần trí
cũng thanh tỉnh, thấy hắn tiến vào cũng không lộ ra bộ dạng cảm kích rơi nước
mắt gì đó, chỉ nói: “Mỗ có vài câu quan trọng muốn nói với ân công.” Sau đó không
có động tĩnh gì thêm.
Lục Giam nhìn nhìn đám người Trường Thọ hầu hạ ở một
bên, đoán hắn không muốn để đám người Trường Thọ biết, liền vẫy tay bảo bọn họ
đi ra ngoài. Tuy rằng chỉ trong một đêm, Trường Thọ cùng Lục Lương cũng đã cảm
nhận được hơi thở nguy hiểm nào đó phát ra từ người Vương Lập Xuân, rất là lo
lắng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nhị gia, vẫn nên để nhóm tiểu nhân ở trong này hầu
hạ đi?”
Vương Lập Xuân đã thành bộ dạng này, còn có thể làm
được gì? Lục Giam thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Đều ra ngoài đi.”
Đám người Trường Thọ đành phải cẩn thận nói: “Vậy nhóm
tiểu nhân ngay tại cửa.”
Vương Lập Xuân nhìn Lục Giam hắc hắc bật cười: “Nói
đến cũng thật là kỳ quái, ta sắp chết, tại sao còn có người sợ ta như vậy? Lục
Nhị gia, người không sợ ta sao?”
Lục Giam thấy hắn sắc mặt vàng như nến, môi khô bong
nứt nẻ, tròng mắt đều là ảm đạm không có tia sáng, nhưng giả bộ như không có
việc gì thản nhiên nói: “Ta sợ gì một người sắp chết như ngươi chứ? Ngươi giờ
phút này bất quá chỉ là mũi tên hết đà mà thôi!”
Vương Lập Xuân ngẩn ra, lập tức nói: “Nói đúng, xem ra
Lục Nhị gia quả nhiên nhận ra ta là ai.”
Lục Giam thản nhiên nói: “Đương nhiên nhận ra. Nhưng
dám cứu ngươi sẽ không sợ ngươi giết người diệt khẩu.”
Vương Lập Xuân thấy hắn chỉ là một thư sinh văn nhược
lại dám nói như vậy, không khỏi có thêm hai phần kính ý: “Ta cũng không phải kẻ
phát rồ bỏ mạng giết người làm chi? Vẫn là trước tiên nói về việc vì sao ta lại
rơi vào tình cảnh này, cũng để người an tâm.” Vốn lão mẫu của hắn bệnh nặng,
tháng trước nhờ người gửi thư nói muốn gặp hắn lần cuối cùng, hắn đi không
xong, đơn giản xóa bỏ hình xăm trên mặt một mình đào tẩu, ban ngày không dám đi
đường, lại càng không dám đi đại đạo, chuyên chọn đường nhỏ hẻo lánh mà đi. Ai
ngờ lại gặp cường giả cướp đường, hắn mặc dù tự xưng là thân có tài nghệ, rốt
cuộc đánh không lại nhiều người suýt nữa táng mạng. Trước đó vài ngày vẫn chịu
đựng trốn tránh, cũng không dám ra đây, hôm qua chống đỡ không nổi nữa, đành
phải lết ra đường xin giúp đỡ.
Hắn là một quân phạm đào tẩu, thân vô vật dư thừa, cho
dù là cường giả muốn cướp đường, cũng không có đạo lý khiến hắn rơi vào tình
cảnh này, chỉ sợ trong đó có điều giấu diếm, có ẩn tình gì khác. Lục Giam cũng
không hoàn toàn tin hắn, chỉ nói: “Nếu có cường giả, ta sẽ thông báo với chủ
điếm, bảo người đi đường cẩn thận một chút.”
Vương Lập Xuân dường như nhận ra hắn không tin mình,
thoáng loan loan khóe môi, mang theo vài phần châm chọc cười nói: “Giờ phút này
ta chỉ có thể nằm đây, còn làm phiền Nhị gia giúp đỡ che lấp một phen. Nếu ta
có thể giữ lại tính mạng, sau khi thăm lão mẫu trở về, nên báo ân tất nhiên sẽ
báo ân, nên báo thù liền báo thù, nếu mất mạng, coi như người đánh mất số tiền
này đi.”
Lục Giam nghe ra ý tứ của hắn, là muốn mình đừng xen
vào việc của người khác, chớ chọc phiền toái. Tốt xấu gì cũng cứu hắn một mạng,
lại có thái độ này, trong lòng có chút tư vị không phải, nhưng chung quy cũng
nên là thế, huống chi Vương Lập Xuân từ trước đến nay đều là một người như vậy,
lúc trước nhớ ân tình của Đào Thuấn Khâm, cũng không thấy hắn đối với đám người
Đào Phượng Đường giả bộ lấy lòng, liền không kiên nhẫn cùng hắn so đo. Vì thế
đứng dậy nói: “Ta cứu ngươi không phải muốn ngươi báo ân, bất quá là không đành
lòng mà thôi. Ngươi nói ngươi không làm chuyện thương thiên hại lí, vậy là tốt
rồi, phải về nhà thăm lão mẫu, ta cũng mặc kệ ngươi. Nếu là vi phạm pháp lệnh,
sẽ có người thu thập ngươi.” Nói xong rời đi.
Vương Lập Xuân thấy hắn không khỏi hờn giận, nhưng
cũng mặc kệ, chỉ ngửa mặt nhìn mái ngói trên nóc nhà ngốc nghếch trong chốc
lát, rồi tiếp tục vùi đầu ngủ mê mệt.
Lục Giam ra sài phòng, hơi suy tư một phen, bảo chủ
điếm an bài một bàn tiệc, mời bảo tiêu đến ăn uống, trong lúc đó tất nhiên là
nói đến chuyện của Vương Lập Xuân, dựa theo cách nói của Vương Lập Xuân, hắn bị
cướp đường gây thương tích, tiền tài hoàn toàn biến mất, sẽ để Trường Thọ ở lại
coi chừng, nhờ hắn chiếu cố nhiều hơn, lại hỏi chung quanh có cường giả hoành
hành hay không, bảo tiêu kia quả nhiên nói: “Trên quan đạo là không có loại sự
tình này, đi đường nhỏ thật ra ngẫu nhiên thấy được một hai người đi đường bị
cướp tiền, nhưng chưa bao giờ có người bị thương đến tận đây.” Lại hướng Lục
Giam cho thấy thái độ, nói là nhất định đem chuyện có cường giả chặn đường báo
lên phía trên.
Lục Giam đa tạ hắn, hỏi qua đám người Lâm Cẩn Dung,
thấy toàn bộ thu thập thỏa đáng, hạ lệnh đứng dậy đi đến bến tàu lên thuyền.
Từ khách sạn đến bến tàu cũng không xa, Lâm Cẩn Dung
lấy cớ lên thuyền hoạt động không tiện, muốn ngắm nhìn một chút, đeo đấu lạp,
đi theo phía sau Lục Giam, một đường bước vào, đem hoàn cảnh chung quanh nhìn
ngắm rõ ràng. Tuy là biết tương lai mình không nhất định có thể sống sót, nhưng
chưa đến cùng, vẫn còn ôm một phần hy vọng, không khỏi cẩn thận, đối với hoàn
cảnh quen thuộc hơn một phần, cũng có thêm một phần khả năng sống sót.
Trường Thọ đáng thương hề hề đưa bọn họ đến bến tàu,
thu góc áo không muốn trở về, thuyền khách đã khởi động đi thật xa, Lâm Cẩn
Dung còn có thể từ cửa sổ nhìn thấy hắn cô đơn một mình đứng ở nơi đó nhìn xung
quanh, không khỏi hỏi Lục Giam: “Vương Lập Xuân, chuyện thị phi này chàng không
thể không cứu, giờ phút này lại để Trường Thọ ở lại chăm sóc, sẽ không sợ ngày
sau có phiền toái sao? Hắn có nói cho chàng biết, thương thế của hắn là thế nào
không?”
Lục Giam không muốn nói nhiều với nàng về chuyện Vương
Lập Xuân, dù sao đều là chuyện của nam nhân, nàng là một nữ nhân cũng không
giúp ích gì được thêm, bất quá là thêm lo lắng mà thôi, nhưng thấy nàng hỏi,
còn thập phần cảm thấy hứng thú, cũng vẫn kể lại với nàng một lần: “Hắn nói là
chỉ vì trốn về thăm lão mẫu, thà rằng tin là có còn hơn là không. Trường Thọ
chăm sóc hắn mấy ngày, sống hay chết sau đó không liên quan, ta lúc trước cũng
không xuất hiện cùng hắn, hắn cũng không có khả năng nói lung tung, không có
trở ngại gì.”
Cướp đường cường giả nơi nơi đều có, sơn có sơn phỉ,
thủy có thủy phỉ, vốn không phải chuyện hiếm lạ, Lục Giam hoài nghi vết thương
của Vương Lập Xuân là do bị người đuổi bắt, hoặc là lúc trước kết thù oán gây
thương tích, dù sao lúc trước một đám người bọn họ lúc đến các cửa hàng ở Thanh
châu thấy nhân duyên của Vương Lập Xuân rất kém cỏi; Lại có bảo tiêu nói rõ,
cho nên cũng không đem việc này là đại sự, nói rồi cho qua, cũng không để ở
trong lòng.
Lâm Cẩn Dung thì không, nàng không khỏi liên hệ việc
này cùng với đại loạn ba năm sau. Lúc trước, binh lính bất ngờ làm phản giết
trưởng quan vốn chỉ có mấy chục người, rồi trốn vào núi rừng trộn lẫn với lưu
dân cùng sơn phỉ, nhanh chóng trở nên lớn mạnh, sau đó thần không biết quỷ
không hay tiến vào Bình châu. Ai có thể biết cường giả chém giết Vương Lập Xuân
này ngày sau cũng tham gia vào trận bạo loạn kia hay không? Có phải là đám đạo
tặc tràn đến Giang thần miếu giết người kia hay không? Nàng đột nhiên có chút
đứng ngồi không yên: “Gần đây có nhiều sơn phỉ không?”
Lục Giam thấy nàng tuy rằng kiệt lực bảo trì trấn
tĩnh, trong mắt trên mặt lại vô cùng bất an, nghĩ rằng tuy nàng có năng lực,
rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử khuê phòng được nuông chiều, trong lòng không khỏi
mềm nhũn, vươn tay ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng trấn an: “Nay thế đạo
bình yên, làm sao có nhiều đạo tặc đến vậy? Chỉ là lời của kẻ hết ăn lại nằm,
là vô căn cứ thôi. Chúng ta đi đường đều là quan đạo, không cần để ở trong
lòng.”
Lâm Cẩn Dung lại thủy chung không thể buông lỏng tâm
sự, đứng ở phía trước cửa sổ quan vọng cảnh sông mà yên lặng tính toán, bọn họ
lần này dọc theo phía bắc sông Chử Giang vào kinh thành, mà lúc trước chạy nạn,
cũng là qua sông thì coi như được an toàn. Cũng không biết phía bên kia con
sông, là hoàn cảnh gì? Cuộc đời nàng có thể đi qua được bên đó hay không? Nhưng
mặc dù nàng tham lam vươn dài cổ trông về phía xa, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh
mênh mang, cùng một đường chân trời mờ mịt mà thôi.
Lục Giam thấy nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt đều là tò
mò, không khỏi hưng trí bừng bừng phấn chấn, ôm lấy nàng ở phía trước cửa sổ,
chỉ phong cảnh núi sông cho nàng xem, lại phân loại thuyền nói cho nàng nghe:
“Hải thuyền lớn nhất có vạn hộc thuyền, có thể chứa ngàn người, tích trữ lương
thực một năm, đi xa ra ngoài trùng dương; Trong số thuyền sông lại có vạn thạch
đại thuyền, nhưng đa phần là loại thuyền trung đẳng mấy trăm ngàn hộc; Có
thuyền hồ, chuyên dùng để du ngoạn, phá lệ xa hoa, lại có thuyền nhỏ, thuyền
múa chèo, ngày sau có cơ hội, ta sẽ dẫn nàng đi xem.”
Xuất môn quả nhiên kiến thức rộng rãi, Lâm Cẩn Dung
hàm chứa cười nghe hắn nhất nhất kể, lại hỏi: “Ta nghe người ta nói, đi thuyền
tối kị hành khách chết trong thuyền, thường thường hơi thở chưa tuyệt liền cuốn
chiếu quăng xuống nước, có chuyện này hay không?”
Lục Giam nói: “Đúng. Nàng xem, đằng trước có một con
thuyền rất đẹp kìa!”